Sau khi cuộc họp thường niên ngày đó kết thúc, sân biệt thự của nhà họ Hoàng không được yên bình.
Giữa sảnh lớn nguy nga tráng lệ có một chiếc bàn dài bằng gỗ hoa lê, Hoàng Khảm ngồi đó nhíu mày, một nhóm vệ sĩ mặc âu phục đứng xung quanh.
Hoàng Tây Tích đi tới đi lui vòng quanh chiếc bàn.
Hoàng Khảm: “Tây Tích, đừng đi lòng vòng quanh bàn nữa được không, làm anh chóng mặt.”
“Anh.” Hoàng Tây Tích thả hai bàn tay đang chắp sau lưng xuống, đi đến gần, “Em chỉ không hiểu, tại sao chúng ta lại phải chịu uất ức thế này, mấy ông già trong Phòng Thương mại, không có ai cùng phe với anh à. Phải rồi, Phòng Thương mại được như ngày hôm nay là nhờ có Dịch tiên sinh, nhưng không ai thấy được những cống hiến của nhà họ Hoàng chúng ta mấy năm qua sao, một mình anh ta định đoạt nhiều năm như vậy còn chưa đủ à?”
“Tây Tích, không được nói như vậy.” Lyrisa đứng một bên im lặng nãy giờ cũng phải lên tiếng, “Bây giờ không phải là lúc làm ầm ĩ để tách ra, mặc dù những năm qua, ngài Khảm tích lũy được nhiều mối quan hệ trong Phòng Thương mại, nhưng đến thời điểm mấu chốt, cũng không biết mấy ông chú này có giữ được chính kiến hay không, dù sao đến bây giờ, chuyện buôn bán ở bến cảng vẫn là do tiên sinh định đoạt. Nếu lúc này chúng ta tách ra, tiên sinh cắt đứt chuỗi hàng hóa ở bến tàu, hoặc là thị trường châu Âu đóng cửa, cũng khó nói liệu những người này có đứng về phía chúng ta hay không.”
“Không đứng về phía chúng ta thì sao!” Vốn dĩ Hoàng Tây Tích không thích Lyrisa, bây giờ cô ấy lên tiếng, Hoàng Tây Tích không khỏi chua xót nói, “Chị tưởng chị hay lắm sao, tại sao phải nịnh bợ đội tàu của anh ta, đã bước lên con tàu nhà họ Hoàng thì phải xem anh trai của tôi là duy nhất, chỉ được trung thành với nhà họ Hoàng.”
Cô ấy nói lời này là bóng gió châm chọc mối quan hệ giữa Lyrisa và tiên sinh.
Hoàng Tây Tích đã nhìn thấy hôm nay anh trai cô ấy không cho Lyrisa mặt mũi, đương nhiên cô ấy cũng không cần cho Lyrisa mặt mũi làm gì.
Lyrisa lễ độ nói: “Tây Tích, chị chưa bao giờ một chân đạp hai thuyền, chị nói như vậy là vì muốn tốt cho nhà họ Hoàng, chị và tiên sinh… đã là chuyện quá khứ.”
“Chuyện quá khứ? Chị không thật sự nghĩ chị và tiên sinh có quá khứ với nhau đấy chứ, Lyrisa? Chị mà xứng có quá khứ với anh ấy à…”
“Chát!” Một cú tát giáng vào mặt của Hoàng Tây Tích, bàn tay của Hoàng Khảm còn chưa hạ xuống, anh ta gân cổ nói, “Đủ rồi, Hoàng Tây Tích!”
“Anh!”
“Em còn có mặt mũi nói lời này sao, nếu không phải hôm nay em khoe khoang, Dịch tiên sinh đã không làm anh mất mặt như thế này!”
Hoàng Tây Tích che mặt, bất động nhìn chằm chằm vào người đối diện, hai mắt ngấn nước.
Hoàng Khảm rút bàn tay đã đánh cô ấy lại, chỉ vào mặt Hoàng Tây Tích, nói từng câu từng chữ: “Đừng nghĩ anh không biết ý đồ của em, hôm nay anh nói rõ với em, anh ta cũng nói đúng một chuyện, ai là môn, ai là hộ, em dẹp ý nghĩ đó đi, Hoàng Tây Tích.”
Hoàng Tây Tích che mặt, liếc mắt một vòng, chỉ tay vào Lyrisa, điên cuồng nói với Hoàng Khảm: “Không phải anh giành được chị ấy hay sao, anh có thể, tại sao em không thể!”
“Em!” Anh ta định giáng một bạt tai xuống.
Vẫn là Lyrisa tiến lên, ngăn cản hai anh em đang cãi nhau.
Hoàng Tây Tích thừa dịp chạy đi.
Hoàng Khảm không còn đối tượng để trút giận, lại nhìn người đang giữ anh ta lại, thấy cô ấy không giống như người sống trong ký ức trước đây của anh ta, anh ta lại nhíu mày, nhớ năm nào cô ấy còn quyến rũ mê người, không biết tại sao bây giờ càng nhìn càng ghét.
Lẽ nào năm đó anh ta tìm đủ mọi cách để giành lấy cô ấy cũng chỉ vì một chút danh vọng hão huyền của mình hay sao?
Những năm qua, anh ta đã lót đường đầy đủ, còn lên bao nhiêu kế hoạch, vậy thì tại sao anh ta không thể thoải mái lật đổ mà vẫn phải nhún nhường, xuống nước?
Nghĩ như vậy, Hoàng Khảm đẩy người trước mặt ra.
Lyrisa mất thăng bằng, trán đập vào bàn, để lại một vết sưng to.
Người đứng bên bàn nghe cô ấy nhỏ giọng “hừ” một tiếng, lại quay đầu, phất tay áo, rời đi.
——
Đêm đó, mùa đông nổi gió, Đông Nam Á vốn nóng bức lại tràn ngập hơi lạnh thuộc về mùa đông.
Ánh đèn nhấp nháy, bóng người duyên dáng bước vào một tiệm vải.
Dưới ánh đèn, bóng dáng một người đàn ông và một người phụ nữ đối mặt nhau.
Người đàn ông lên tiếng trước, giọng nói của ông ấy trầm ổn, hình như là tầm năm mươi mấy tuổi.
“Tiểu thư, vết thương trên đầu cô.”
Bóng người duyên dáng lắc đầu: “Không sao.”
Cô quay về việc chính: “Không còn bao lâu nữa Hoàng Khảm sẽ hành động, tôi nghĩ anh ta không thể đợi thêm được nữa.”
Người đàn ông kia gật đầu: “Hiểu rồi, tôi sẽ thông báo cho tiên sinh, tiên sinh nhờ tôi chuyển lời đến cô, nói cô chú ý sức khỏe, nhất là vết thương trên mặt cô —— mỗi lần tôi gặp cô, cô đều như thế này.”
Cô ấy cười: “Tôi quen rồi.”
“Tôi chịu bao nhiêu gian khổ để kéo anh ta xuống, chút chuyện thế này không là gì đâu.”
Gió nhẹ thổi qua, bóng đèn trên đỉnh đầu của họ đong đưa, hai chiếc bóng trên tường cũng theo đó mà lắc lư.
*
Còn vài ngày nữa là giao thừa.
Chuyện ở Phòng Thương mại Sài Gòn đã được xử lý xong, một người đàn ông lớn tuổi ở Pháp truyền tin tới, nói nhất định phải mời tiên sinh trở lại Pháp, Đông Văn Li thấy trợ lý Lâm lo lắng chạy đến trang viên mấy lần, nghĩ chuyện ở Pháp rất cấp bách, không thể chờ được, tiên sinh chỉ mang vài bộ quần áo, còn nói với Đông Văn Li là sẽ quay về trước giao thừa.
Đông Văn Li xem lịch, nghĩ anh đi cũng không bao lâu, cô còn hẹn thím Nại ra đường mua đồ Tết góp vui, không bận lòng chuyện anh rời đi.
Giao thừa và Tết sắp đến, thím Nại cũng nghỉ Tết, bà ấy nói mấy năm trước đón Tết, trang viên cũng không có ai, tất cả mọi người đều nghỉ Tết, cho nên tiên sinh cũng quay lại Pháp.
Nhưng năm nay, bởi vì cô A Li đã trở về, tiên sinh cũng muốn ở lại Sài Gòn ăn Tết.
Hương vị ngày Tết ở Sài Gòn cũng không hề kém cạnh Trung Quốc, còn có rất nhiều phong tục tương tự quê nhà, làm Đông Văn Li có cảm giác như mình đang ở Trung Quốc.
Thím Nại sắp xếp công việc trong trang viên xong thì ra đường mua đồ Tết.
Đông Văn Li cũng đi theo.
Thím Nại mua mười ký gạo nếp tại một sạp hàng đông đúc, họ có thể mua được nhiều gạo nếp như vậy, bà ấy cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì cứ đến thời gian này, gạo nếp lại trở nên cực kỳ khan hiếm.
Đông Văn Li nhờ Finger khiêng mười ký gạo nếp, thím Nại nói muốn đi đến khu chợ xa hơn xem thử.
Tiểu F nói không phải đã có rồi sao, nhưng thím Nại nói còn cần thêm.
“Bánh chưng, bánh đậu nành dẻo, lạp xưởng nếp… Rất nhiều món cần dùng gạo nếp.” Thím Nại đếm ngón tay, “Cô A Li và tiên sinh đều ở Sài Gòn, tôi phải tính toán làm đủ phần.”
Vậy là ngày đó, Đông Văn Li theo thím Nại đi khắp hang cùng ngõ hẻm mua rất nhiều đồ Tết, Đông Văn Li chất đầy sân nhà, còn mua rất nhiều trái cây, cô học mấy người phụ nữ ngoài chợ cách làm trái cây phơi nắng và mứt, cô nhớ nằm lòng, đặt một cái lều dưới ánh mặt trời, vừa dịch tài liệu vừa nhìn nước trong trái cây bốc hơi, dù chúng được phơi dưới ánh mặt trời mùa đông ấm áp.
Cô Ứng gọi cho cô, hỏi có thể nộp lại tài liệu dịch thuật sớm hơn được không. Mấy ngày nay cô vội vàng dịch tài liệu, vậy là cô dựng một chiếc bàn cho chính mình dưới ánh nắng.
Ai mà nghĩ được, trong lúc cô đang vui vẻ ăn trái cây và dịch tài liệu thì có người bước vào. Đông Văn Li đã gặp cô ấy ở cuộc họp thường niên ngày đó, đó là người đi cùng Hoàng Tây Tích, cô ấy nghiêm túc gửi thiệp mời, nói hai ngày nữa, mời các tiểu thư chưa chồng ở Sài Gòn cùng đi đánh gôn.
Đông Văn Li lật tấm thiệp mời, địa điểm đánh gôn làm cô chú ý, núi Cừu Đỉnh?
Cô vội vàng gọi Finger. Tiểu F nói đó là sân gôn bên cạnh căn biệt thự của nhà họ Hoàng, xem như là nhà riêng của nhà họ Hoàng, được trang hoàng lộng lẫy, nhưng rất ít khi mở cửa, Hoàng Khảm cho Hoàng Tây Tích sống ở nơi đó.
Đông Văn Li nhìn thiệp mời, tự hỏi cô và Hoàng Tây Tích có xích mích, nhìn thế nào cũng thấy giống như chồn cáo chúc Tết gà (*), trực giác mách bảo cô không nên đi, cô càng nhìn địa điểm càng thấy có gì đó không đúng.
(*) Câu đầy đủ là “Chồn cáo chúc Tết gà, rắp tâm muốn làm thịt”, nghĩa là giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.
Cô đã nhìn thấy những loại nguyên liệu này khi đến Phòng Thương mại hỗ trợ, nhưng chưa từng tự mình kiểm đếm, cô ghi nhớ số lượng người, kết hợp với sổ sách dự toán mà tiên sinh đã đưa cho cô, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Tiên sinh nói cô có thể học cách đọc sổ sách kế toán, vậy là thỉnh thoảng anh nhờ bác Khâm dạy cho cô, cô tranh thủ cơ hội này âm thầm ghi chép lại số hàng hóa trong kho và số hàng hóa được vận chuyển đi.
Ban đầu chỉ nhìn vào số hàng hóa này thì cũng không thấy có vấn đề gì, Phòng Thương mại mua sắm cái gì đều có ghi chép lại, đơn vị vận chuyển hàng hóa cũng là một công ty phân phối được chỉ định sẵn, việc vận chuyển hàng hóa từ bến cảng đến nhà kho của Phòng Thương mại cũng không có vấn đề gì, nhưng việc vận chuyển diễn ra quá đều đặn, mỗi chuyến đi đều không có điểm dừng, cũng không có điểm quay đầu hay sửa chữa, ngay cả thời gian vận chuyển cũng giống hệt như nhau, Đông Văn Li biết điều kiện đường sá ở Sài Gòn, làm sao có chuyện không xảy ra bất kỳ sự cố nào?
Cô nghĩ chuyện này không lớn cũng không nhỏ, cho nên không nói với tiên sinh, cũng không nói với bác Khâm, chỉ tỏ vẻ tò mò, nghịch ngợm, lúc ghé qua kho hàng thì nhanh chóng ghi nhớ.
Cô còn kiểm tra công ty phân phối kia trên báo, phát hiện công ty này đăng ký hai địa chỉ, một địa chỉ đã bị hủy bỏ, địa chỉ còn lại chính là nơi văn phòng hiện tại của họ đang hoạt động.
Địa chỉ bị hủy bỏ kia lại nằm gần Chợ Lớn, khu vực đó có đủ loại văn phòng tốt xấu khác nhau, làm ăn lộn xộn, người bình thường thì không để ý, nhưng Đông Văn Li đã quá quen thuộc với chuyện này.
Cô nhìn thiệp mời, không thấy số nhà, có một đám người tụ tập hút thuốc, nói buổi tối sẽ chuyển hàng đến núi Cừu Đỉnh, đừng để xảy ra sự cố gì.
Chiếc xe đỗ ngoài cửa cũng có cùng mẫu mã với chiếc xe của công ty phân phối trước đó, chỉ là logo và màu sơn của công ty phân phối đã biến mất.
Nhưng biệt thự nhà họ Hoàng nằm trên núi Cừu Đỉnh, có lẽ cô sẽ khám phá ra điều gì đó.
Vậy là Đông Văn Li nhận lời mời.
Đương nhiên cô cũng không biết đánh gôn.
*
Đông Văn Li chấp nhận lời mời, Tiểu F đi cùng cô.
Nhưng vừa đến cổng biệt thự, bảo vệ nói bữa tiệc hôm nay là tiệc hồ bơi và đánh gôn, bên trong toàn là tiểu thư cao quý, cho nên chỉ có khách nữ mới được vào trong, đàn ông phải dừng bước.
Vậy là Đông Văn Li bảo Tiểu F đứng ngoài đợi cô.
Tiểu F hơi lo lắng.
“Không sao.” Đông Văn Li vỗ vai Tiểu F, “Tôi bước qua cánh cổng này, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, họ sẽ phải giải thích với tiên sinh, đông người vậy mà.”
Cô nói cũng đúng, dù sao Hoàng Khảm cũng là thành viên của Phòng Thương mại, hôm nay lại có nhiều người như vậy, cô Hoàng có ngang ngược thế nào cũng chỉ có thể giở võ mồm, dựa trên tính tình của cô A Li, cô ấy sẽ không dễ dàng thoát tội.
Finger gật đầu, đứng ngoài cổng đợi cô.
Hôm nay Đông Văn Li mặc áo khoác thể thao màu đen, đội mũ trắng, cô không mang theo đồ bơi, còn thật sự nghĩ mình đến đây dự tiệc.
Căn biệt thự được trang trí lộng lẫy, xa hoa, không ai biết bí mật được cất giấu ở nơi nào.
Đông Văn Li đi vòng qua hồ bơi, lúc vào đến sân sau, cô phát hiện Hoàng Tây Tích mặc một bộ quần áo màu hồng đợi cô.
Cô ấy vẫn đang cầm gậy đánh gôn trong tay, lúc nhìn thấy Đông Văn Li đi đến, cô ấy cũng không thèm che giấu ánh mắt khiêu khích.
Đông Văn Li nhét tay vào túi, tiến hai bước về phía trước, đi đến trước mặt cô ấy, nhấc vành mũ lên: “Cô Hoàng, đây là Hồng Môn yến (*) à?”
(*) Hồng Môn yến là sự kiện kinh điển trong lịch sử Trung Quốc, diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi d@y chống lại nhà Tần. Khi đó, Lưu Bang tiến vào Quan Trung trước tiên và giành mất vinh quang của Hạng Vũ khiến Hạng Vũ sinh lòng nghi ngờ, âm thầm lên kế hoạch tấn công Lưu Bang. Ông ấy chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt thì nhằm mục đích giải trí vui vẻ, nhưng bên trong lại âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng không thành. Sau đó, Lưu Bang phải giả vờ xin đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ trốn khỏi bữa tiệc mà không một lời cáo biệt với Hạng Vũ. Sau này, người ta thường sử dụng cụm từ “Hồng Môn yến” để ám chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng thật ra lại vô cùng nguy hiểm.
“Có là Hồng Môn yến hay không thì cô cũng đã đến rồi.” Cô ấy giơ cây gậy đánh gôn trong tay, xoay người lại, “Đi thôi, chơi một chút nào.”
Tầm hai cây số phía sau biệt thự là một sân gôn rộng lớn, xe chuyên dụng đưa họ ra sân.
Hoàng Tây Tích và Đông Văn Li cùng ngồi trên một chiếc xe.
Đông Văn Li xuống xe, đi đến khu vực phát bóng cùng Hoàng Tây Tích.
Vệ sĩ bên cạnh đổi một cây gậy vừa tay hơn cho Hoàng Tây Tích.
“Cô A Li, trước đây cô chưa từng đánh gôn, có đúng không?”
“Chưa từng, cảm ơn cô Hoàng đã mở mang tầm mắt cho tôi.” Đông Văn Li cầm lấy một cây gậy trong giỏ đựng gậy.
“Tôi nghe nói trước đây cô sống ở Chợ Lớn à? Vì tiền trợ cấp mà đến ăn vạ trong trang viên của tiên sinh sao?”
Đông Văn Li im lặng lau gậy.
Hoàng Tây Tích đã vào tư thế phát bóng, ánh mắt nhắm vào quả bóng: “Tiên sinh chưa từng gần gũi với phụ nữ như vậy.”
Thấy Đông Văn Li không trả lời, cô ấy liếc mắt sang, nhìn Đông Văn Li từ trên xuống dưới, “Ý tôi là, xuất thân của cô không tốt, từ nhỏ đã không được hưởng nền giáo dục tinh hoa, cho nên anh ấy mới cảm thấy cô mới mẻ và khác biệt, có lẽ cuộc đời của anh ấy bình thường lại khuôn mẫu, cho nên anh ấy mới thấy cô giống như một chiếc lá rơi xuống mặt nước của anh ấy, tạo nên một gợn sóng trên đó.”
“Nhưng thật ra trên thế giới này có rất nhiều lá cây như cô, chỉ là những chiếc lá kia sinh trưởng bên ngoài trang viên của anh ấy, anh ấy không phát hiện ra mà thôi, nếu như có một ngày anh ấy phát hiện ra cô quá bình thường, cô không thể giúp đỡ anh ấy phát triển việc làm ăn, cũng không thể trở thành bạn tri kỷ có cùng tầm mắt và góc nhìn như anh ấy…” Cô ấy nhắm chuẩn phương hướng, vung gậy, nhẹ nhàng đánh bóng, còn không buồn nhìn quả bóng bay vào bãi cỏ, chỉ nhìn Đông Văn Li, “Vậy thì cô phải làm sao bây giờ?”
Đông Văn Li vẫn lịch sự mỉm cười: “Chuyện này thì có liên quan gì đến cô Hoàng, cô nghĩ nếu đổi thành cô thì sẽ không đi đến kết cục như vậy, cũng không có nỗi tiếc nuối nào sao?”
“Đương nhiên tôi giỏi hơn cô.” Sắc mặt của Hoàng Tây Tích hơi thay đổi, sau đó lại trở về như lúc ban đầu, “Anh trai tôi được tiên sinh mời vào, tiên sinh có thủ đoạn thế nào thì đối với Sài Gòn, anh ấy cũng chỉ là người ngoài, không có sự giúp đỡ của anh trai tôi, tiên sinh đã không thể ngồi vững trên vị trí của mình ở Phòng Thương mại Sài Gòn, ngay cả Lyrisa mà anh ấy từng nâng niu trong tay cũng là nhờ anh trai tôi nói giúp. Tôi nghĩ cô ngồi trong thế giới tràn ngập lý tưởng và hoài bão, hẳn là không biết những chuyện này.”
“Nói nhiều như vậy rồi, rốt cuộc thì tại sao hôm nay cô Hoàng lại mời tôi đến đây?”
“Tại sao à?” Hoàng Tây Tích đặt cây gậy xuống, “Cô không tự biết thân biết phận sao, cô không xứng, cô nên chủ động biến mất.”
Đông Văn Li bắt chước dáng vẻ của Hoàng Tây Tích, nhắm chuẩn phương hướng.
“Xem kìa, ngay cả tư thế đánh gôn của cô cũng tầm thường…”
Cô ấy chưa kịp nói mấy từ “không chịu nổi”, trên đùi đã có cảm giác đau.
Quả bóng vốn phải bay ra bãi cỏ, vậy mà lại bay hết tốc lực vào chân cô ấy.
Cô ấy đau đớn kêu la, ngẩng đầu nhìn Đông Văn Li, nhưng người đối diện lại không hề áy náy, còn cầm gậy đánh gôn nhún vai: “Cô Hoàng, tôi…tôi không cố ý, tôi thật sự không biết đánh gôn mà.”
Hoàng Tây Tích đau đến mức không nói nên lời, cô còn giả vờ như chuyện này chỉ là tai nạn.
“Phải làm sao bây giờ?” Đông Văn Li đứng đó tỏ vẻ “vô tội” và “sợ hãi”.
Cô nhớ đến lời tiên sinh từng dạy dỗ, đối mặt với người man rợ thì không cần nói phải trái, động thủ là cách phản công tốt nhất.
Đông Văn Li nhìn người trước mặt đau đớn kêu la, sự kiêu căng ngạo mạn cũng biến mất, xẹp lép như bong bóng.
Trong lòng cô vừa ngoan ngoãn vừa kiêu ngạo, cô nghĩ, năm đó người ta gọi tôi là chị hoa, Sài Gòn vẫn chưa gọi tên Hoàng Tây Tích đâu.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
A Li ngoan ngoãn: Dịch Thính Sanh, anh mau nhìn em trở thành người xấu đi!