Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 57

Tết năm đó không giống như những năm trước.

Nhà họ Hoàng sụp đổ, Phòng Thương mại được thanh lọc, mặc dù tiên sinh đã giao quyền cho cấp dưới nhiều nhất có thể, nhưng gần đến giao thừa, anh vẫn bận rộn đến mức không thấy tăm hơi đâu.

Đông Văn Li cũng không hề rảnh rỗi.

Sau mấy ngày nghỉ ngơi, sức khỏe được cải thiện, nhưng đến giờ vẫn chưa nộp lại tài liệu dịch thuật mà cô đã hứa.

Tiên sinh mua cho cô một chiếc laptop rất hiếm, dày bằng nắm đấm tay của cô, chức năng và sự tiện lợi của thiết bị tiên tiến này làm cô bất ngờ hết sức, chắc chắn cô không thể nào tưởng tượng được, trong hai mươi, ba mươi năm nữa, laptop sẽ còn mỏng hơn một quyển sách.

Nhưng cô vẫn đang ở trong giai đoạn nhập môn cách sử dụng máy tính, gõ chữ bằng một ngón rất bất tiện, không giống như đang dùng máy tính, mà giống gửi điện báo hơn.

Cô dời chiếc laptop cồng kềnh sang một bên, lấy một tờ giấy trắng và một cây bút máy, cây bút Montblanc thân trắng hút mực rất nhanh, mực bút máy xanh nhạt xuất hiện trên tờ giấy, cô viết từng từ tiếng Pháp, tạo thành một câu.

Cô đã đọc rất nhiều, lại còn học thuộc lòng, đã tích lũy được một vốn từ vựng đáng kể, cho nên khi dịch, cô cũng không cần phải chỉnh sửa bản thảo, chỉ cần suy nghĩ một lần, câu từ sẽ tuôn ra.

Cô bắt đầu đắm chìm trong công việc, thời gian trôi qua rất nhanh, thím Nại gõ cửa mấy lần, bưng thức ăn vào cho cô, sau đó nói không nên làm việc bạt mạng như vậy, một lát sau lại nói cô cúi đầu sát thế này coi chừng bị cận thị. Cô gật đầu, nhưng cũng không để vào tai.

Lúc cô xong việc, sau khi duỗi người một cái mới phát hiện đã bốn giờ chiều.

Mới đó mà đã hết một ngày.

Cô đặt hết tâm trí vào tài liệu dịch thuật kia, tài liệu dùng rất nhiều thuật ngữ kiến trúc, hơi khó dịch, cho nên buổi trưa cô không ăn nhiều, bây giờ mới thấy hơi đói.

Cô đi xuống lầu, gọi thím Nại mấy lần, sau đó mới vỗ vỗ trán, nhớ ra chiều nay thím Nại đã bắt đầu nghỉ Tết, trước khi rời đi, bà ấy còn ra vào mấy lần, dặn dò cô nơi nào trong trang viên có thức ăn, nhưng cô không nhớ rõ lắm.

Cuối cùng Đông Văn Li đi vào bếp, mở cánh cửa chính giữa hàng tủ đựng đồ, trong đó có rất nhiều mì, nấu ăn rất mất thời gian, vậy là cô mở tủ lạnh, tìm thức ăn ăn liền.

Vốn dĩ cô muốn tìm xem có thể làm món gì đó từ những nguyên liệu có sẵn hay không, nhưng lại phát hiện chocolate mình giấu trong tủ lạnh biến mất rồi.

Hả? Sao lại như vậy, cô nhớ rõ ràng đã đặt chúng ở đây mà.

Cô luống cuống đứng thẳng dậy, suýt nữa đụng đầu vào cánh cửa tủ đã mở.

Cô vội vàng nghiêng người né tránh.

Đôi dép lê lông xù trượt trên sàn nhà, lại bị xoay một vòng, chạm vào mũi đôi giày da màu đen.

Đông Văn Li bị buộc phải xoay người lại, ngã vào lòng anh.

Anh khẽ cúi đầu, vẫn mặc bộ âu phục ngay ngắn, chất liệu đắt tiền và kín đáo cho thấy con người anh không hề tầm thường, chỉ có gương mặt dịu dàng của anh mới không đẩy người ta ra xa, anh nhẹ nhàng nói: “Ồ, bắt được một tên trộm nhỏ.”

Phát hiện là anh, cô cười: “Tiên sinh, cuối cùng anh cũng nhớ có một người vừa đáng thương vừa bất lực như em trong trang viên đúng không?”

“Xem em nói cái gì kìa, ngày nào cũng nghĩ ngợi, lúc nào cũng nghĩ ngợi.” Ánh mắt của anh hướng về căn bếp mà cô đã lục tung, “Làm gì thế?”

Đông Văn Li nhớ đến chuyện này, lại tra hỏi: “Chocolate em cất trong tủ lạnh đâu rồi, anh tịch thu rồi sao?”

Anh không nói gì.

Đông Văn Li nghiêng người đến gần anh, ngầng đầu cao hơn, “Chột dạ đúng không?”

“Em ăn hết rồi, đừng đổ thừa anh.”

“Sao lại như vậy, em mua ba hộp, sao có thể ăn hết…” Nói xong, cô phát hiện mình lỡ miệng, anh không cho cô ăn thường xuyên là vì sợ cô nghiện, không dừng lại được, cô thừa dịp anh rời đi mới lén lút đi mua, còn nói với anh là chỉ mua một hộp.

“Em quá vô kỷ luật, anh tịch thu rồi.” Anh thừa nhận, “Sau này muốn ăn thì đến xin anh.”

Xin anh sao?

Anh hiểu rõ ý nghĩa của từ “xin” (*) trong tiếng Trung mà!

(*) Nguyên văn là từ “讨”, ý đoạn này là “thỉnh cầu”, “van xin”.

Đông Văn Li giận dỗi, né tránh vòng tay của anh, đi đến góc nhà bếp, đứng đó khoanh tay.

Thấy cô im lặng nhíu mày, anh hào phóng nói: “Giận dỗi cái gì, nếu em xin, anh sẽ cho, nếu em ngoan, anh sẽ cho nhiều hơn.”

Anh nói xong lời này, Đông Văn Li đỏ mặt.

Lúc họ cận kề bên nhau, anh cũng nói như vậy.

Anh nói, nếu cô chủ động, anh sẽ cho, nếu cô ngoan, anh sẽ cho nhiều hơn.

Sau khi quay lại Sài Gòn, rất nhiều chuyện đã xảy ra, họ không ở bên nhau, rất lâu rồi không có…

Nhưng cô tỏ vẻ nghiêm túc, giống như không để ý chuyện gì.

“Đỏ mặt cái gì.” Cô vẫn bị anh phát hiện.

Đông Văn Li quay mặt đi: “Không có đỏ mặt, ai đỏ mặt?”

“Còn nói không có.” Anh khẽ quay đầu, đi đến trước mặt cô, nâng mặt cô lên, “Để anh nhìn xem.”

Da mặt của cô hơi đỏ lên, làm anh nhớ về những đêm đó.

Vậy là anh bế cô lên, đặt cô xuống quầy bếp bằng đá cẩm thạch.

Hơi lạnh từ mặt đá truyền đến da thịt cô qua lớp váy mỏng manh.

Cô kêu lên khe khẽ, giữ lấy vai anh.

Nhưng anh lại nói, thế này mới nhìn rõ được.

Cô hỏi anh muốn nhìn rõ cái gì.

Bàn tay cô chống lên mặt đá cẩm thạch, đỡ lấy thân thể sắp ngã ra sau, mắt cá chân thon nhỏ đong đưa, giống như cột buồm lung lay sắp đổ.

Anh nhấc cô xuống khỏi mặt đá cẩm thạch, bế cô đến sofa ngoài phòng khách.

Cô biết lúc d*c vọng trỗi dậy trong anh thì đừng nói đến lịch thiệp và nhã nhặn, chỉ có chiếm hữu và tàn nhẫn, bởi vì lòng bàn tay của anh dễ dàng bao bọc lấy cô.

Cô nhớ đã nghe thím Nại nói, lúc giữ lấy người nhà họ Hoàng để tìm cô, tiên sinh đã rất tàn nhẫn, còn nghe nói người của Phòng Thương mại quỳ gối một đêm để van xin anh.

Nghĩ đến chuyện này, Đông Văn Li dừng lại, cô chưa từng nhìn thấy anh tàn nhẫn như thế, vậy là cô hỏi: “Tiên sinh, em đoán anh chỉ giả vờ lịch thiệp thôi.”

Anh ngồi xuống, áo sơ mi nhăn nhúm, cổ áo rộng mở thoát khỏi sự trói buộc của cà vạt.

Nghe cô nói lời này, anh vẫn lưu luyến vuốt v3 sống mũi của cô, chậm rãi nói: “Đúng vậy, là anh giết người trong đêm mà không để lại một vệt máu nào, em biết quá nhiều bí mật, không muốn sống nữa à?”

Đông Văn Li cười hì hì, ôm cổ anh: “Anh quá tàn nhẫn, Dịch Thính Sanh, chẳng trách sao anh có nhiều kẻ thù như vậy, nếu em sợ anh, sớm muộn gì cũng có một ngày em trừ khử anh.”

“Đừng đợi đến một ngày nào đó, bây giờ trừ khử anh luôn đi.” Anh khẽ ngầng đầu, vươn tay kéo cô ngồi dậy, “Có công cụ gì không?”

“Tay không cũng trừ khử được!” Cô đẩy anh ra, nhưng anh không nhúc nhích, Đông Văn Li hơi bực bội, cô chậm rãi cúi đầu, giống như rất tổn thương, “Nhưng sức lực của chúng ta chênh lệch, làm vậy thì em tự chuốc lấy gian khổ, còn không chiếm được cái gì từ anh.”

“Em có thể đợi anh ngủ rồi thì ra tay.” Anh cười, giữ lấy tay cô sau lưng cô, “Sao nào? Sát thủ hoa hồng xinh đẹp lại nhẫn tâm.”

“Nhỡ đâu âm mưu của em bại lộ thì sao?” Cô hỏi.

“Bại lộ thì em phải chịu tra tấn mỗi ngày.”

“Nhỡ đâu có đánh chết, em cũng không thừa nhận thì sao?”

“Vậy em tự nghĩ xem em có thể chịu đựng được bao nhiêu ngày.”

“Anh đúng là ——” Cô cao giọng, sau đó lại từ từ hạ giọng, cuối cùng thanh âm lại trôi lãng đãng trên bờ vai của anh, chậm rãi chui vào vòng tay anh, “Đồ bi3n thái.”

Nhân lúc anh không để ý, cô tìm cách thoát khỏi anh để rời đi, nhưng người trước mặt kéo cô trở lại.

“Sao lại bỏ đi?”

“Em đói.”

“Nói chuyện cho xong đã.”

“Nói cái gì?” Cô bị kéo lại, không cam tâm.

“Anh hỏi em, trên bàn em có nhiều tài liệu cần dịch thuật như vậy, em phải dịch hết à?”

Đông Văn Li không nghĩ anh thay đổi đề tài nhanh như vậy, không biết anh có ý đồ gì, “Dạ, khi nào đi học lại thì phải nộp hết.”

“Anh không phản đối em làm những việc đó, trưởng thành một chút cũng tốt, nhưng Đông Văn Li, có phải là quá nhiều rồi không, em thật tàn nhẫn với bản thân, em chăm chỉ như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày cái đầu của em thay thế máy tính.”

Đông Văn Li đang cười ha hả, lại nghĩ ngợi, phát hiện hình như không phải là anh đang khen cô, vậy là sắc mặt của cô thay đổi, cô mất vui:

“Sao anh lại vào phòng của em, đó là không gian riêng tư của em mà.”

“Đâu phải em chưa từng vào phòng của anh, em cũng nhìn thấy không gian riêng tư của anh rồi còn gì.”

“Đó là chuyện khác.”

“Khác chỗ nào?

“Tóm lại là anh không được vào khi em không có mặt ở đó.”

“Lúc anh vào phòng, em có mặt ở đó mà.”

“Sao em không biết?” Đông Văn Li không nhớ.

“Lúc đó em đang ngủ.”

“Hả?” Đông Văn Li nhìn anh chằm chằm, “Em còn ngủ mà anh lại vào phòng em sao?”

Anh không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu.

Sau một hồi nhìn chằm chằm, cô nghiêm túc nói: “Dịch Thính Sanh, sáng nay anh làm gì em?”

Anh ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn cô đầy ẩn ý.

Ánh mắt ẩn giấu nhiều câu chuyện của anh làm cô sợ hãi, cô nghiêng người về phía trước, uy hiếp nói: “Dịch Thính Sanh ——”

Một tay anh nắm lấy cổ tay cô, hơi nhướng mày: “Cô A Li, người bình thường không gọi tên tiếng Trung của tôi, cô cũng nên học theo bọn họ, gọi tôi một tiếng tiên sinh.”

Anh tái hiện lại khung cảnh trong nhà hàng Pháp đêm đó, họ mới quen nhau chưa được bao lâu.

Đông Văn Li buông tay xuống, áp vào người mình, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, cô chuyển sang tiếng Quảng Đông: “Được rồi, tiên sinh, ngài có thể cho tôi vinh hạnh được biết sáng nay ngài vào phòng tôi để làm gì tôi hay không?”

Cô thấp giọng, vừa ngoan ngoãn vừa lấy lòng, cô biết làm khó anh.

Anh buông tay cô ra, lại dựa lưng lên sofa nhìn cô, lắc đầu khó hiểu: “Động tĩnh lớn như vậy mà em không có cảm giác gì sao?”

“Anh ——” Đông Văn Li vươn tay ra.

Anh nắm lấy cổ tay cô: “Sao thế, mèo con muốn đánh người à?”

Đông Văn Li giãy dụa thoát ra: “Anh xin lỗi em đi.”

Người trước mặt không nói gì.

Đông Văn Li thấy không thể thoát ra, vậy là cô giả vờ thút thít: “Tay đau quá, sưng lên rồi.”

“Đừng giả vờ.” Anh mỉm cười bất lực, tuy vừa vạch trần cô, nhưng vẫn buông tay cô ra.

Lúc anh buông tay cô ra, Đông Văn Li nhanh chóng nắm hai tay anh lại, nâng qua đỉnh đầu anh, áp lên lưng sofa.

“Em giỏi võ quá nhỉ?” Ánh sáng chơi đùa trên môi anh.

“Xin lỗi đi!” Cô giống như con gà trống chiếm thế thượng phong, lúc tấn công còn gia tăng sức lực của bàn tay, đè mu bàn tay của anh vào lưng ghế, làm lưng ghế nhẹ nhàng rung lên.

Anh không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn cô, môi hơi hé mở.

“Xin lỗi đi!” Cô nói, còn tăng thêm sức lực.

Anh hừ một tiếng.

Sau đó, đường gân trên xương quai xanh của anh giống như đang kiềm chế gì đó, anh nói:

“Tổ tông, ngài càng ngày càng quá đáng, không ngủ chung cũng được, ngay cả phòng mà cũng không cho tôi vào nữa.”

“Anh muốn em đói chết có đúng không?”

——

Có lẽ là đói lâu rồi.

Cái bụng của cô réo om sòm, lượng đường trong máu suy giảm, oxy trong não cũng ít đi, nhưng cơ quan sản sinh dopamine đang kêu gào cô hỗ trợ.

Nhưng tác động của cơn đau xé toạc hình ảnh, cô có thể nghe thấy âm thanh từ những hình ảnh khiến da đầu cô tê dại, ảnh hưởng của âm thanh lên lên vỏ não được truyền trực tiếp đến hệ thần kinh trung ương.

Cô phát hiện những chuyện này chẳng qua chỉ là giận hờn trẻ con.

Cô chưa từng nhìn thấy ngọn sóng dâng lên như vậy, nuốt chửng cả rừng mưa.

Cô cũng không rõ đó là tiếng thút thít hay là âm thanh của sự thỏa mãn.

Mặt tường áp vào lưng cô, cô ôm cánh tay anh.

Anh lau mái tóc mướt mồ hôi của cô, nói cô cần phải rèn luyện thân thể thêm, hay là anh đưa cô đi học Muay Thái.

Cô cắn môi, mắng anh là đồ khốn kiếp.

Anh chỉ hừ một tiếng, giống như con quái vật đã ăn no nê.

Cô không còn sức lực, nhưng anh vẫn còn tâm trạng để ra ngoài ban công hút một điếu thuốc.

Dopamine lan tỏa che mờ mọi giác quan của cô, ngay cả cơn đói của cô cũng được thay thế bằng một cảm giác khác.

Cô chỉ cảm giác được một hồi lâu sau, anh vào phòng tắm, sau đó đi ra, nhấc chăn, vỗ vỗ lên người cô: “Không đói nữa à?”

Cô duỗi chân đá anh, nhưng bị anh bắt lại.

Anh ghé đến gần cô, cô mở mắt, thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề, vậy là cô mắng anh: “Sói đội lốt cừu.”

“Là ai vừa van xin anh nhanh lên…”

Anh còn chưa kịp dứt lời, cô đã vội vàng ngồi dậy che miệng anh, nhẹ giọng cảnh cáo: “Không cho anh nhớ lại!”

Sau đó cô vùi đầu vào chăn, quá xấu hổ, không muốn nhìn ai.

“Ngoan nào, ra ăn tối.”

“Em không đi.” Đông Văn Li buồn bực nói, “Em không xuống giường được, em đau.”

“Đau vậy sao?”

“Anh nghĩ thế nào?” Cô quay đầu, nhìn anh oán hận.

Thật ra anh có kiềm chế, nhưng càng về sau, anh càng không thể kiềm chế với cô được nữa.

Anh thừa nhận mình từng nằm mơ rất nhiều lần, giấc mơ không mấy rõ ràng, thậm chí có đôi lúc, anh cũng không biết ý nghĩ tội lỗi này được gieo vào lòng anh từ lúc nào.

Có lẽ là lúc cô dũng cảm và thành thật hơn anh, muốn đưa mối quan hệ của hai người họ sang trang mới, hoặc có lẽ là do tình cảm bị cô lập vì hai năm không liên lạc với nhau, hoặc thậm chí là từ trước đó… Có phải cô cũng lặng lẽ xếp những mảnh ghép nho nhỏ đáng yêu kia vào trái tim anh từ lâu rồi không?

Nhưng khi thật sự tiếp xúc với cô, cảm xúc lại hoàn toàn khác với sự an ủi trước đây.

Càng say mê hơn.

Anh lại nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của cô, mái tóc ươn ướt giống hệt như những lần anh nhìn thấy qua kính xe, nhiễm sự ẩm ướt của mùa mưa Sài Gòn.

Anh đưa tay chạm vào trán cô, vén mấy sợi tóc sang một bên.

Đường nét của cô trưởng thành hơn, anh nhìn cô chăm chú, vẫn sợ cô thay đổi không lường.

Có lẽ những cảm xúc đường đột và kín đáo của anh làm cô trở nên nhạy cảm hơn, cô phát hiện ra.

Cô quay đầu, áp mặt lên tay anh, nhẹ nhàng nói: “Dịch Thính Sanh, em đói quá.”

Anh lập tức che giấu những cảm xúc kia, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô: “Vậy em nói đi, muốn ăn cái gì?”

“Nấu một tô mì, mì Ý cũng được.” Cô đánh giá khả năng nấu nướng của anh, không ép anh làm món Trung Quốc.

“Ai nói anh không biết nấu?” Anh xoa đầu cô, “Anh gọi người mang thức ăn đến.”

“Không được, anh nấu.”

“Phải là anh nấu à?”

Cô gật đầu, tiếp tục vùi mình trong chăn.

Hình như anh cũng không biết làm gì với cô, vậy là anh mặc áo sơ mi vào: “Vậy em đi ngâm nước nóng đi, không thì anh sẽ bắt em lại, bôi thuốc mỡ cho em.”

Thấy cô không trả lời, anh lại giở giọng người lớn, hỏi cô: “Nghe không?”

Cô chậm chạp gật đầu: “Nghe rồi.”

Đông Văn Li nhìn bóng lưng anh biến mất ở đầu cầu thang, lại nhìn căn phòng rộng lớn, lạnh lẽo của anh, giống hệt như trong ký ức của cô, cô chống đầu, ngơ ngẩn một hồi, sau đó mới đứng lên.

Sau khi đứng lên, cô mới phát hiện trận chiến thật sự còn khốc liệt hơn so với tưởng tượng của cô.

Nhưng nước trong bồn tắm giống như đám mây mềm mại, nhẹ nhàng rửa sạch mệt mỏi của cô.

Cô từ từ nhắm mắt, lại ngửi thấy mùi hương làm người ta yên lòng trong phòng anh, nhớ trước đây cô từng bước vào địa bàn của anh, vùi mình trong chăn, có được giấc ngủ ngon lành nhất trong đời, bởi vì họ sẽ xa cách, cho nên cô càng trân trọng.

Bình Luận (0)
Comment