Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 60

Hóa ra cơn say không chỉ phóng đại niềm vui của người ta, mà còn phóng đại cả nỗi buồn.

Thậm chí Đông Văn Li cũng quên mất mọi người về nhà như thế nào.

Nửa đêm, Đông Văn Li nửa tỉnh nửa say lấy điện thoại ra, lại phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ.

Đều là anh.

Cô hoảng hốt gọi lại, điện thoại reo chưa được hai tiếng chuông, đầu bên kia đã bắt máy.

Mặc dù cô vẫn dùng chiếc điện thoại PHS cũ kỹ, loa điện thoại phát ra tiền rè rè, nhưng giọng nói trầm thấp của anh truyền đến vẫn êm tai như vậy.

“Đi đâu thế?”

Anh vào thẳng vấn đề.

Cô vẫn đang ngồi trong sân, nhìn chằm chằm vào chậu hoa hướng dương không bao giờ lớn, nói: “Tiên sinh…”

Anh nghe thấy giọng nói của cô mềm mại, còn mơ mơ màng màng.

“Uống bia à?” Anh nói lời này, đến cuối câu còn hơi lên giọng, điểm thêm một chút trầm đục của màn đêm, Đông Văn Li đoán anh vừa trở lại trang viên, đã cởi áo khoác ra, dựa lưng vào chiếc ghế sofa nhung màu xanh đắt tiền, ngẩng đầu hút thuốc.

“Một chút xíu.” Cô gác tay lên chiếc ghế gỗ trong vườn, ngả đầu lên tay, “Hôm nay nhà có khách, bọn em uống cùng nhau một chút.”

“Ồ? Có ai?”

“Đều là những người anh biết, Yên Yên, Tiểu Điêu, Finger cũng đến đây.”

“Cậu ấy được ăn chực à?”

“Người ta cũng lao động mà, không phải là ăn chực đâu.”

Hình như người bên kia vừa đứng dậy, khẽ nghiêng đầu, cầm điện thoại, tháo đai giữ tay áo, cho nên giọng nói lại hơi xa cô một chút: “Làm anh ghen tị.”

“Ghen tị cái gì?”

“Ghen tị với Finger, được gặp em, được ăn với em, được nghe con chó nhỏ thèm rượu nói lời say mèm.”

Nghe anh nói như vậy, Đông Văn Li lại ngẩng đầu nhìn trăng.

Bên phía anh hơi yên tĩnh, căn phòng vắng vẻ vang lên tiếng bước chân của anh, hình như anh kéo rèm ra. Cô đoán anh cũng đang nhìn trăng.

Sau một hồi im lặng, Đông Văn Li nghe anh chậm rãi nói: “A Li, có nhớ anh không?”

“Có nhớ.” Lúc giọng nói êm dịu kia truyền vào tai cô, tự dưng cô muốn rơi nước mắt, tại sao cô lại đột ngột nhớ anh nhiều như vậy?

Hà Nội và Sài Gòn cách nhau một ngàn tám trăm ki lô mét, cô còn không vượt qua được, làm sao cô có thể vượt qua núi cao sông dài trước mắt đây?

Ánh trăng cũng len lỏi qua cửa sổ của anh, anh vừa kết thúc cuộc họp với hội đồng quản trị ở Pháp, tập đoàn muốn thay đổi phương hướng phát triển, mỗi người có một thế lực chống lưng, tất cả thành viên hội đồng quản trị đều ủng hộ anh nắm giữ vị trí đó, muốn anh trở về, từ bỏ việc làm ăn ở Đông Nam Á.

Họ lặp đi lặp lại những lời mà anh đã nghe hàng trăm lần, mấy ông cụ đầu bạc nói mãi không ngừng, anh chỉ trả lời biết rồi, sau đó lại nhẹ nhàng xua đuổi người ta.

Đến khi cuộc họp video kết thúc, âm thanh xung quanh biến mất, anh mới phát hiện mình bị đau nửa đầu.

Trên đường quay về phòng, lúc đi ngang qua ban công, anh nhìn thấy chậu thường xuân mà cô đã trồng ngoài bệ cửa sổ của anh trước khi rời đi, cơn đau khó chịu trong đầu lại lan rộng, trong lòng còn nhớ cô da diết, cho nên mới gọi cho cô mấy cuộc điện thoại.

Nghe thấy giọng nói cô trong trẻo như sương mai, anh đoán hẳn là cô đang ngả đầu lên mu bàn tay, mái tóc buông xõa, cô gật đầu nói nhớ anh.

Từ giọng nói của cô, anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cô. Đôi mắt cô chứa đựng ánh trăng ở nơi đất khách, tóc dài như một dải lụa.

Sau đó anh nhẹ nhàng dỗ dành cô qua điện thoại: “Vậy đợi thêm hai ngày nữa, hai ngày nữa anh sẽ đến gặp em, được không?”

Đầu dây bên kia dịu dàng, ngoan ngoãn nói: “Dạ.”

Sau khi cúp máy, anh định cởi áo sơ mi ra, đi rửa mặt, nhưng nhìn sang chậu cây thường xuân mà cô đã trồng, anh dừng lại, cuối cùng lại nhấc điện thoại bàn, gọi cho trợ lý Lâm.

*

Sáng sớm, Đông Văn Li đang mơ mơ màng màng thì cảm nhận được có người sau lưng.

Ban đầu cô tưởng là mơ.

Nhưng lồ|\|g ngực vững chãi và cái ôm ấm áp làm cô dễ chịu, cô thoải mái duỗi người một cái.

Cảm giác chân thật làm cô tỉnh giấc, thuận theo tia sáng len lỏi qua khung cửa sổ nhỏ bé, chật hẹp của cô, cô nhìn thấy người đó.

Hả, tại sao anh lại ở đây ?

Người bên cạnh cảm nhận được động tĩnh của cô, đôi mắt đang khép hờ lại mở ra, nhìn thấy người trong lòng, giọng nói trầm thấp vì chưa tỉnh ngủ của anh vang lên: “Dậy rồi à?”

Cô kinh ngạc nhìn anh.

Cánh tay của anh vẫn gối dưới đầu cô, lúc nhìn thấy cô nhíu mày như đang hồi tưởng lại chuyện gì đã xảy ra tối qua, anh đưa tay vén tóc cô, cười nói: “Không có bắt cóc em về, đây là Hà Nội.”

Sau đó Đông Văn Li mới nhận ra đây là phòng của cô, giường của cô.

Chiếc giường đơn chật hẹp, càng khiến hai người họ gần gũi bên nhau hơn.

Sắc xuân len lỏi qua khung cửa sổ đánh thức cô dậy, vậy là cô nhích sát vào lồ|\|g ngực của anh: “Sao anh lại đến đây?”

“Anh quá nhớ em.”

Anh nói ra lời này không do dự, còn xoắn lọn tóc của cô.

Đông Văn Li ngẩng đầu, anh nhìn cô chăm chú, màu hổ phách quen thuộc trong mắt anh hóa thành màu mặc ngọc thâm sâu.

“Nhớ đến mức đi xuyên đêm để gặp em sao?” Cô ngước mắt.

“Ừ.” Anh trả lời khe khẽ, sau đó lại quay đầu, nghiêng người đến gần cô, nói, “Đông Văn Li, không hiểu tại sao anh lại nhớ em nhiều như vậy, bất kể anh làm gì, con quỷ nhỏ này luôn xuất hiện trong đầu anh, không cho anh một giây nào bình yên. Anh chưa từng nhớ ai như thế này.”

“Nhớ đến vậy sao?” Đông Văn Li nhìn thấy ánh mắt thâm trầm, sống mũi đẹp mắt, xuống đến vành môi anh, cô vươn tay áp vào mặt anh, nhẹ nhàng nói, “Như vậy thật nguy hiểm.”

“Hồng nhan họa thủy.” Cô híp mắt đùa giỡn với anh.

“Phải, hồng nhan họa thủy.” Anh nắm lấy cổ tay cô, hôn một cái.

Nếp gấp trên ga giường giống như hòn đá tạo nên gợn sóng trên mặt hồ tĩnh lặng.

Nhưng cô không cho anh đi xa hơn, nói chiếc giường nhỏ bé, mỏng manh của mình không chịu được sự giày vò của anh.

Anh xoay người, đè cô xuống giường, nói lúc nào cô cũng không chịu nghe lời.

Mua nhà rồi cũng không chịu vào ở, cứ chen chúc ở nơi này, làm anh không cách nào phát huy năng lực.

Còn có tâm trạng trách móc anh, nói anh đến mà không báo trước, hay là anh chuyển sang bên kia ở vài ngày là được.

Anh hôn cô nồng nhiệt, nói không được, nơi đó không có mùi của cô.

Mùi của cô, trên người cô có mùi gì sao?

Lúc họ buông lỏng mười ngón tay đang đan vào nhau, bàn tay đẹp mắt của anh lại di chuyển đến cổ và xương quai xanh của cô, anh hôn lên nơi đó, nói có mùi nắng và thường xuân.

Đông Văn Li lờ mờ nhớ xem nắng và thường xuân có mùi như thế nào, trước đây cô chưa từng ngửi qua.

“Nhất định không phải là mùi gì cao cấp.” Sau đó cô lẩm bẩm.

“Ai nói chứ, mùi này rất gây nghiện.” Anh vỗ vỗ gò má ửng đỏ của cô.

“Sao em không ngửi thấy?” Cô kiểm tra cơ thể, ngoại trừ mùi của anh, cô không ngửi thấy mùi gì khác.

“Ngốc.” Anh ôm cô vào lòng, “Chỉ có anh mới ngửi thấy. Giống như em ngửi thấy mùi của anh, anh cũng có thể ngửi thấy mùi của em.”

“Vậy sao em ngửi thấy mùi gỗ tuyết tùng cao cấp trên người anh, anh chỉ người thấy mùi thường xuân đơn giản và đại trà trên người em, như vậy không công bằng.” Cô ra vẻ nghĩ ngợi.

Lời này của cô chọc anh cười, anh liên tục xin lỗi, “Là anh biểu đạt không tốt, để anh nghĩ xem ——”

Anh nghĩ ngợi, giống như đang tìm cách nói với cô.

“Anh nghĩ nhanh lên.” Cô hối thúc anh.

“Có lẽ là giống như cơn mưa bụi vừa dứt, không phải cơn mưa như trút nước ở Sài Gòn, cũng không phải mây mù ẩm thấp ở New York, mà là mùi mưa xuân sắp rơi xuống Giang Nam, một cơn gió thoảng qua, vạn vật đều sinh sôi nảy nở, làm trái tim người ta ngứa ngáy, chính là mùi hương đó, mùi hương của sự sinh trưởng, giống như đám thường xuân mà em đã trồng trước bệ cửa sổ của anh, lúc mặt trời chiếu vào, nó tỏa ra mùi hương đó.”

Anh từ từ nghĩ ngợi, chậm rãi nói ra, mô tả của anh làm trái tim cô rung động, nhưng cô lắc đầu, nói: “Tiên sinh, em là người Quảng Đông.”

Anh xoa cằm cô, ra hiệu cho cô nói tiếp.

“Hình ảnh người phụ nữ Giang Nam tiểu tư sản tài giỏi không phù hợp với em, mục tiêu của em là đi làm, Quảng Đông, Quảng Đông! Đi làm, đi làm!”

Anh bật cười, tiếng cười vang vọng trong phòng, anh cười một hồi, giống như lâu rồi chưa được vui vẻ như vậy.

“Buồn cười vậy sao?” Đông Văn Li nghiêm túc hỏi.

“Làm sao anh tìm được một bé cưng đáng yêu như em vậy chứ?” Anh xoa đầu cô, “Bà chủ, hôm nay có thể nghỉ phép một ngày được không, cuối tuần rồi, anh có thể hẹn hò với em không?”

Hẹn hò sao? Đông Văn Li sắp xếp lại công việc.

“Buổi sáng em phải đi bày trí sảnh tiệc, buổi chiều thì chắc là được, nhưng buổi sáng thì em không thể đi cùng anh.” Cô nhận đơn bày trí tiệc sinh nhật thông qua sự giới thiệu của Dung Dung.

“Được rồi, buổi sáng em đi đâu thì anh đi cùng em.”

“Anh đi cùng em sao?” Đông Văn Li do dự, “Tiên sinh, những nơi mà trước đây anh đến đều đã được bày trí xong xuôi, nhưng đa số những nơi chưa được bày trí đều rất lộn xộn, không phù hợp với anh đâu.”

“Em đi được thì sao anh không đi được?”

Đông Văn Li nghĩ ngợi: “Vậy anh phải đồng ý một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Anh chỉ được đứng đó nhìn, dù cho có xảy ra chuyện gì thì cũng không được can thiệp, phải để em tự giải quyết.”

Anh nhướng mày: “Đông Văn Li, nghe em nói như vậy, hẳn là em có rất nhiều kẻ thù nhỉ?”

Đông Văn Li bĩu môi, cố chấp nói: “Ai làm ăn mà không có kẻ thù?”

————

Hình như Finger biết tiên sinh đã đến, sáng sớm đã bảo tài xế lái xe đến đón họ.

Đông Văn Li ăn sáng trong xe, cô nói mình còn phải chở một thùng hoa hồng sâm panh, buổi sáng hơi gấp gáp.

Tiên sinh bảo Finger lát nữa chuyển thùng hàng của Đông Văn Li sang xe anh, Đông Văn Li lắc đầu, vừa nhai hai cái bánh bao, vừa nói không rõ chữ: “Em có xe, tiên sinh.”

Có xe? Sao anh lại không biết cô có xe?

Lúc đến tiệm, Tiểu Điêu đã chuẩn bị đồ đạc, nhìn thấy một người đàn ông sang trọng bước vào, cô ấy sợ đến mức không nói nên lời.

Cô ấy chỉ nghe chị Nguyễn Yên nói về chuyện của tiên sinh, chỉ biết anh sinh ra đã ngoài tầm với của người bình thường, bao nhiêu câu từ cũng không mô tả được sự cao quý của anh, nhưng lúc thật sự nhìn thấy anh, cô ấy mới phát hiện ra vẻ ngoài của anh quá thu hút, khí chất quá phi thường.

Nhưng còn có một người mang tấm lòng thuần khiết đến giúp đỡ, là Finger.

“Bíp bíp ——”

Đông Văn Li lái xe đến, đỗ xe bên ngoài, gọi người bên trong: “Chuyển hoa lên xe của tôi đi.”

Tiên sinh quay đầu lại, phát hiện cô có một chiếc xe ba bánh cũ, không biết là mua được ở nơi nào, nửa thân xe đã tróc sơn, bánh xe chắp vá, ngay cả kính chắn gió cũng nứt vỡ vì bị một viên đá ghim vào.

Anh ngẩng đầu nói: “Hóa ra đây là xe của em.”

“Xe second-hand, không đáng bao nhiêu, hư hỏng một chút cũng không sao.”

Cô đi vào, bảo Finger đặt thùng hoa lên chiếc xe ba bánh.

“Em biết lái xe ba bánh từ khi nào thế.”

“Đơn giản mà, tiên sinh, anh muốn lên xe của em đi dạo không?”

Anh nhìn chiếc xe ba bánh đang sống lay lắt, giống như đang nhìn thấy sắc mặt xin tha của nó.

“Không.” Anh từ chối cô, “Anh đi xe của anh là được rồi.”

“Vậy cũng được, xe của em chở được hai người, Tiểu Điêu và em đi chiếc xe này, anh và Finger có thể đi chiếc xe kia.”

“À, em vẫn còn một ít đồ chưa mang đi, không thể nhét chúng lên xe ba bánh được, lát nữa em bảo Finger để lên xe của anh.”

Vậy là bốn người lên đường.

Xe của tiên sinh là chiếc xe luôn được gửi ở Hà Nội, tài xế này cũng đã lái xe cho anh từ rất lâu.

Ông ấy từng đi qua rất nhiều nơi cùng tiên sinh, không có bất cứ địa điểm xa hoa nào ở Hà Nội mà ông ấy không biết.

Lần này, hành trình của tiên sinh rất kỳ lạ, anh chỉ bảo ông ấy đi theo chiếc xe ba bánh chứa đầy hoa tươi trước mặt.

Buổi sáng đầu xuân mát mẻ, mặt trời vừa bắt đầu ló dạng.

Hoa trên xe ba bánh xóc nảy.

Tiên sinh bảo ông ấy hạ toàn bộ kính xe xuống.

Làn gió mát rượi thổi trong nắng mai, cô bé trước mặt đang nói chuyện ríu rít.

Hoa hồng sâm panh mang theo hạt sương, ruy băng trang trí cùng màu bay phấp phới trong làn gió.

Tài xế chưa từng lái xe trên con đường như vậy, tựa như bước vào một thế giới hoàn toàn mới, nhựa đường và gió mát làm bạn đồng hành, hoa tươi dẫn đường và mời gọi.

Bình Luận (0)
Comment