Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 63

Lúc chia xa, tiên sinh nói cô về sớm một chút, nếu cảm thấy ngồi xe quá lâu thì có thể đi máy bay.

Nhưng Đông Văn Li chỉ quay lại Sài Gòn một lần vào học kỳ hai, lúc đó, mùa hè sắp đến.

Thật ra lý do rất đơn giản, trong vòng sáu tháng đó, anh cực kỳ bận rộn, thời gian anh ở Sài Gòn tổng cộng chưa đến một tháng.

Chuyện làm ăn của cô càng ngày càng tốt lên, cộng thêm năm ba đại học sắp kết thúc, cô cũng cực kỳ bận rộn.

Mà lần duy nhất cô quay lại Sài Gòn cũng là để tham dự một buổi gặp mặt làm ăn. Lúc đó tiên sinh nói có mấy người bạn của anh từ Pháp ghé thăm Sài Gòn để khảo sát thị trường ở đây, cần một người phiên dịch, vậy là anh bảo cô quay lại.

Cô nghĩ thầm, trên thị trường có bao nhiêu phiên dịch viên chuyên nghiệp, sao lại phải mời một sinh viên nghiệp dư như cô làm gì.

Mãi đến khi quay lại Sài Gòn, một thương nhân người Pháp đưa cô tấm danh thiếp, cô mới biết, hóa ra tiên sinh muốn cô đến gặp người phụ trách xưởng sản xuất có vốn đầu tư nước ngoài lớn nhất Sài Gòn.

Bây giờ cô đã hiểu tại sao tiên sinh nhất quyết bảo cô trở về làm phiên dịch.

Tiên sinh làm ăn buôn bán ở Sài Gòn, nhưng so với việc làm ăn của gia đình anh, đó chỉ là một góc của tảng băng, có lẽ sau này anh sẽ không ở lại Sài Gòn. Anh đề cử một cơ hội cho cô, cô biết đây là công ty mà sinh viên bản địa muốn vào nhất, ngoài chế độ đãi ngộ cao cấp từ vốn đầu tư nước ngoài trong truyền thuyết, còn có cơ hội được điều động sang Pháp, theo lời của Dung Dung, bước vào công ty này cũng được xem là khởi đầu cho sinh viên bình thường có được bước nhảy vọt về tầng lớp sau này.

Nếu muốn kiếm tiền, đây là một cơ hội tốt, ai mà không muốn đeo một chiếc túi Chanel đi trên đường phố Paris, một trận mưa to bất ngờ cũng không thấm ướt da thịt, chỉ cần ngồi trong quán cà phê ven đường, biệt thự, tiệm hoa, thưởng thức sự lãng mạn.

Cô biết anh sẽ không vĩnh viễn ở lại Sài Gòn, anh sẽ quay lại Pháp kế thừa việc làm ăn của gia đình, vậy là anh bắt đầu lót đường cho cuộc đời cô bước sang một thế giới mới.

Cô chưa quyết định được mình có nhận lấy thành ý của anh hay không.

Thật lòng mà nói, cô chưa từng bỏ được nỗi nhớ quê đã làm cô bất an và phiền muộn suốt nhiều năm trời.

Cô Ứng dạy tiếng Pháp đã giúp đỡ cô rất nhiều, mấy ngày trước vừa nghỉ hưu.

Cô không nỡ rời xa cô Ứng, nhưng cô ấy đã là một bà cụ tóc bạc đến tuổi nghỉ hưu, thường kéo Đông Văn Li đến, nói rất nhiều chuyện mà cô sẽ không thể nghe được từ người lớn.

Đông Văn Li thích nghe những chuyện này, cô thích nghe một học giả đã đọc qua rất nhiều sách nói lên ý kiến cá nhân, cũng thích sự quan tâm vượt ngoài tình cảm cô trò.

Cô Ứng nói mình học tiếng Pháp cả đời, lúc còn trẻ có cơ hội được sang Pháp làm sinh viên trao đổi. Cô ấy nói nơi đó không giống nơi này, cũng không giống bất kỳ quốc gia châu Á nào.

Cô là sinh viên ngành ngoại ngữ, dùng ngoại ngữ để mưu sinh, nếu có cơ hội, cô Ứng vẫn khuyến khích cô bước ra ngoài ngắm nhìn, thế giới trong sách rất khác với thế giới mà mình tận mắt nhìn thấy, không thì tại sao có người lại nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường?

Cô Ứng còn tặng Đông Văn Li tất cả những quyển sách mà trước đây cô ấy rất trân trọng, sau đó vỗ vai cô, nói: “Đương nhiên em cũng có thể lựa chọn ở lại Việt Nam. Bạn học cũ của cô có một công ty xuất bản, trước đây em từng hỗ trợ dịch thuật, công ty đó đang cần một tác giả có thể xử lý việc dịch thuật. Đương nhiên cô cật lực đề cử em, em hành văn rất tốt, nếu em không thích cuộc đời phiêu bạt thì cứ ở lại đây, một ngày ba bữa, làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, mức lương và địa vị xã hội cũng không tệ.”

Đông Văn Li mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cô biết đó là những chế độ đãi ngộ cực kỳ tốt.

Đông Cốc Châu nói đúng, chỉ cần cô cố gắng làm việc, chăm chỉ học hành, cuộc đời sẽ đối xử tốt với cô.

Ông là một người đàn ông trung niên què chân… Nếu ông còn sống, nhất định bây giờ ông đã trở thành một người đàn ông trung niên tốt bụng.

Nhất định là ông lại rót cho mình một ly rượu trắng, cười ha hả, khoe khoang thành tích của cô.

Chỉ có điều…

“Cô biết em đang nghĩ gì.” Cô Ứng đã là giáo viên của cô được ba năm, là người ơn hiếm hoi mà cô gặp trong đời.

“Em muốn quay về Trung Quốc, quay về quê hương, có đúng không?” Người phụ nữ lớn tuổi mỉm cười.

Đông Văn Li không nghĩ người ta liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu cô.

“Đó là chuyện bình thường, mỗi người đều lưu luyến quốc gia của mình, quê hương của mình ở một mức độ nào đó, nó nằm trong bộ gen, là sự ràng buộc không thể bị dứt bỏ.”

“Có người có thể tiếp tục sinh sống ở đất khách quê người vì họ đã học được cách đối phó với sự lưu luyến này; có người cả đời cũng không dám quay về quê hương, không phải là vì đất khách tốt đẹp, mà là vì họ sợ nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của quê hương, quê hương không trách móc em phiêu bạt bên ngoài lâu như vậy, giống như một người mẹ không bao giờ trách móc một đứa con đi xa nhà, dù cho nỗi nhớ nhung làm người ta lăn lộn cả đêm, không ngủ được, nhưng em vẫn sợ đối mặt với ánh mắt của quê hương, đương nhiên cũng sẽ cảm thấy áy náy vì đã lâu không về nhà. Cho nên, em nên biết lý do tại sao người ta khó quay về quê hương, khó tìm thấy giọng nói quê nhà ——”

“Là vì mọi người đều sợ khi trở về, quê hương không còn giống như trong tưởng tượng của họ. Em phát hiện những người trong ký ức của em không còn ở đó, em không còn nơi để dựa dẫm. Nếu phải bắt đầu tất cả mọi thứ lại từ đầu, mọi người sẽ không hiểu quê hương mà họ thường nhớ nhung có gì khác đất khách quê người, họ sẽ bắt đầu hối hận vì bỏ lại bạn bè mà họ đã gặp ở đất khách, kỷ niệm trong lòng cùng sự xúc động trỗi dậy, họ sẽ đột ngột phát hiện đất khách đã từng chân thành chào đón họ.”

Cô Ứng chân thành nói rất nhiều điều với cô, cô ấy dành nửa buổi chiều ở lại trường với Đông Văn Li.

Nhưng cuối cùng cô ấy chỉ nói, lựa chọn như thế nào cũng đều là sự lựa chọn tốt, cô ấy vĩnh viễn ủng hộ và cầu chúc điều tốt đẹp nhất cho Đông Văn Li.

Đông Văn Li hiểu những lời mà cô Ứng đã nói, cô có cơ hội tốt trước mắt. Nếu bây giờ cô nhất quyết quay lại Trung Quốc, trong tay cô cũng không có gì, mọi chuyện đều phải bắt đầu lại từ đầu.

Cô chỉ nói sẽ suy nghĩ kỹ càng.

Chỉ là, trở về Trung Quốc, trở về quê hương đã là ý nghĩ bám trụ trong đầu cô rất nhiều năm.

Nếu cô dứt bỏ bản thân như vậy, lúc cầm dao cắt vào người cô, cô cũng không chắc mình có còn là Đông Văn Li hay không.

Cô muốn trở thành người đeo một chiếc túi Chanel đi trên đường phố Paris, một trận mưa to bất ngờ thấm ướt chiếc túi xách và giày cao gót đắt tiền của cô sẽ không thấm ướt da thịt cô, chỉ cần ngồi trong quán cà phê ven đường, biệt thự, tiệm hoa, thưởng thức sự lãng mạn.

Nhưng cô chưa kịp nghĩ ngợi đã nhận được chiếc vé bước vào công ty Pháp kia.

Khi đó, họ xác định hướng đi tương lai của mình vào cuối năm ba đại học, vào năm tư đại học, ngoài việc viết khóa luận tốt nghiệp, họ còn đi thực tập ở các doanh nghiệp.

Nhưng Đông Văn Li là sinh viên giành được cơ hội việc làm sớm nhất.

Khổng Dung còn tổ chức một bữa tiệc để ăn mừng A Li giành được cơ hội việc làm sớm, trở thành người chiến thắng trong cuộc đời này, cô ấy còn nói với các bạn học khác, ngoài những vị trí lao động cơ bản tuyển dụng người bản địa, các vị trí chức năng đều là người được điều động từ Pháp sang, đây là lần đầu tiên một công ty nước ngoài phá lệ, tuyển dụng ở trường đại học trong nước.

“Đầu tiên là ở Sài Gòn một thời gian, sau đó sẽ được điều động sang Pháp!” Khổng Dung báo tin.

Nhóm sinh viên ở đó ngưỡng mộ hỏi: “A Li, vậy sau này cậu sẽ sống ở Pháp sao, tớ nghe nói đó là một đất nước rất lãng mạn, không giống như nơi này.”

Cô đứng trong ánh đèn leo lắt, nhớ đến ba năm về trước, cô nằm trên chiếc giường gỗ, Nguyễn Yên cũng nói như vậy: “Đó là một đất nước lãng mạn.”

Cô hỏi lãng mạn thế nào.

Cô ấy nói: “Em nghĩ xem, tháp Eiffel, bảo tàng Louvre… Em bước đi trên con đường tràn ngập hơi thở nghệ thuật, đột nhiên trời trút xuống một cơn mưa nặng hạt, trong cơn mưa nặng hạt, em ném dù đi không do dự, ôm hôn một người, bất kể có yêu hay không yêu.”

Cô ấy nói, một ngày nào đó, Đông Văn Li sẽ rời khỏi Sài Gòn, chu du khắp thế giới.

Nghe lời chúc mừng, Đông Văn Li nở nụ cười, ánh mắt hướng về phía chai bia bên cạnh, cô phồng má nghe bạn học than thở tìm việc thật khó.

Cảm giác mờ mịt trước mắt càng lúc càng nghiêm trọng, men say làm mí mắt cô khép lại.

Trong giây phút mơ màng, cô nhìn thấy có người bước về phía cô, điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là bàn tay thon dài dưới áo vest đen, chuỗi hạt bồ đề vẫn nằm trên tay anh.

Cô muốn mắng anh ngốc, chuỗi bồ đề mang ý nghĩa đời đời kiếp kiếp không chia ly, tại sao anh dám đeo công khai như vậy.

Thần Phật sẽ trừng phạt người không làm được.

Anh nhấc cô lên khỏi bàn tiệc, cô yếu ớt tựa vào vai anh, lờ mờ nghe thấy tiếng kêu thảng thốt của bạn học xung quanh.

Có bạn học tỉnh táo bắt đầu làm ầm ĩ, hỏi anh là ai, tại sao lại dám tùy tiện ôm A Li như vậy.

Cô nghe anh nói xin lỗi: Cô làm mọi người lo lắng, anh là bạn trai của cô.

Bạn học càng phấn khích hơn, Khổng Dung hét to nhất, nói cô không có tình nghĩa, có bạn trai cũng không nói, còn để cô ấy ôm mộng đưa A Li về làm chị dâu họ.

Anh nhíu mày, nghiêm túc hỏi bằng tiếng Việt: Xin hỏi, anh họ của cô là ai?

Đông Văn Li cảm thấy lời của Khổng Dung sẽ mang đến nhiều rắc rối cho mình, vậy là cô lợi dụng men say, nhón gót hôn anh.

Bàn tay anh đang ôm cô cũng cứng đờ, sau đó, giữa nhóm người hân hoan, dưới ánh đèn leo lắt trong bữa tiệc, chai bia lăn lốc xung quanh, vào những năm cuối cùng biến hóa không lường của thế kỷ, anh cũng hôn cô nồng nhiệt.

Vào thời khắc đó, Đông Văn Li lờ mờ nghĩ, ba năm sau, cô đã có người để ôm hôn nồng nhiệt dưới tháp Eiffel, ở bảo tàng Louvre dưới cơn mưa nặng hạt… trên con đường tràn ngập hơi thở nghệ thuật.

Có người ngưỡng mộ tương lai của cô.

Nhưng trong lòng cô vẫn bất an.

Liệu tương lai mà người người ngưỡng mộ có thật sự lấp đầy trái tim phiêu bạt của cô không?

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Đứng giữa ranh giới của đời người đúng là rất khó lựa chọn.

Các bạn nghĩ thế nào, chúng ta nên nghe theo trái tim hay là nắm lấy thực tại?

Bình Luận (0)
Comment