Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 65

Đông Văn Li luôn nhớ rõ những đêm đó.

Cô thích cách anh không thể kiềm chế bản thân khi ôm cô vào lòng, cô thích vòng tay mạnh mẽ của anh, cô thích lúc anh căng thẳng nhíu mày khi cô ghé vào tai anh hỏi chó con có ngoan không, cho đến khi anh nặng nề thở ra, sau đó ôm hôn cô, bảo cô gọi tên anh.

“Dịch Thính Sanh ——”

Cô luôn vui vẻ gọi tên anh, giống như phần thưởng và sự đền đáp dành cho anh.

“Nói tiếng Quảng Đông ——” Anh cố chấp.

Vậy là cô chuyển sang tiếng Quảng Đông, nhẹ nhàng gọi tên anh.

“Dịch Thính Sanh ——”

Anh ôm cô thật chặt, chóp mũi vùi vào xương quai xanh của cô, tựa như thế này mới có thể ghi nhớ mùi hương của cô mãi mãi.

Vào những đêm như vậy, họ sẽ càng gần gũi hơn, càng thành thật với nhau hơn, càng biểu đạt nhu cầu nhiều hơn, nhưng điều duy nhất mà cô không dám hỏi chính là, nếu có một ngày cô trở về Trung Quốc, họ phải làm thế nào.

Cô không dám hỏi là vì cô thật sự biết đáp án, nếu có thể dễ dàng rời bỏ đất nước và quê hương mà mình lớn lên vì một người nào đó, vậy thì những năm qua, cô đã không cần phải ôm mộng trở về quê hương.

Cô hiểu rất rõ.

Nhưng kỳ nghỉ hè cuối cùng của thời đại học cũng đến.

Đó là mùa hè năm 1997, cô quay lại Sài Gòn.

Trước khi quay lại Sài Gòn, cô nhận được thư của Tiểu Đường.

Đã lâu rồi, cậu ấy mới gửi thư.

Cậu ấy nói những năm qua, cậu ấy đi từ Nam ra Bắc, nhìn thấy rất nhiều cảnh đời, học được rất nhiều điều.

Cậu ấy bắt đầu sửa giày, sau đó là sửa đồng hồ, bây giờ lại bắt đầu học sửa một thứ rất mới, người ta gọi nó là máy vi tính, cũng có người gọi là máy tính.

Cậu ấy nói máy tính là một thứ rất tốt, có lẽ vài năm nữa, mọi người trên thế giới sẽ có thể liên lạc với nhau nhanh chóng và dễ dàng hơn, khoảng cách sẽ không còn là vấn đề, người yêu nhau cũng sẽ không còn sợ núi cao sông dài.

Sửa máy tính khó hơn sửa giày và đồng hồ, cũng may cô đã dạy cậu ấy một thói quen tốt, chính là đọc sách.

Nhưng rất khó tìm được một quyển sách nói về máy tính, phần lớn thời gian, cậu ấy chỉ có thể tự nghiên cứu, cậu ấy vừa loay hoay với những chiếc máy tính to lớn và cồng kềnh, vừa bắt đầu ghi chép, nghiên cứu, thử nghiệm.

Cậu ấy nói mình thích tiếp xúc với máy tính hơn là tiếp xúc với người khác, bề ngoài của cậu ấy thường xuyên dọa khách hàng sợ, vậy là cậu ấy treo một tấm rèm trong cửa hàng sửa chữa, mọi người chỉ cần mang đồ vật mà họ cần sửa chữa đến, đặt bên ngoài tấm rèm, sau đó đợi đúng ngày hẹn thì đến lấy, cậu ấy thường xuyên nhận được lời cảm ơn chân thành từ họ.

Người phụ nữ sát vách nói cậu ấy đã đến tuổi tìm kiếm đối tượng yêu đương, vậy là bà ấy giới thiệu con gái của một người thợ rèn, cô ấy bị khiếm thị bẩm sinh, bà ấy nói họ là một cặp trời sinh.

Phần sau của bức thư, cậu ấy viết:

“Chị A Li, chị thấy những chuyện này lạ lẫm và xa vời lắm đúng không?”

“Bây giờ em học theo chị, tiết kiệm số tiền mình kiếm được, gửi đến cô nhi viện ở địa phương. Nhưng viện trưởng của cô nhi viện này không giống như như viện trưởng trước đây của em, ông ấy mặc âu phục, có xe bốn bánh đưa đón.”

“Cho nên cuối cùng em đưa tiền cho các bạn nhỏ trong cô nhi viện.”

“Nhưng các bạn nhỏ trong cô nhi viện giống như lục bình trôi lãng đãng trên mặt hồ, hôm nay có mặt, nhiều khi ngày mai lại rời đi, em không nhớ hết, không biết ai đã nhận tiền, ai chưa nhận tiền.”

“Nói nhiều rồi, cũng không còn gì nữa.”

“Mong chị nhận được thư, đừng hồi âm.”

Đông Văn Li đặt bức thư xuống, cầm bút, muốn viết thư hồi âm, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Địa chỉ gửi thư của cậu ấy rất kỳ lạ, cô từng hồi âm vài lần, nhưng thư luôn bị hoàn về, nói không tìm được người nhận.

Trong thư, Tiểu Đường nói cậu ấy sống trong một thế giới song song với cô, chỉ có cậu ấy mới có thể gửi thư, cô không thể hồi âm được, cho nên lần nào cậu ấy cũng căn dặn là đừng hồi âm, cậu ấy đang chu du khắp nơi trong thế giới song song đó, không sống ở một nơi cố định.

Chuyện này thật kỳ lạ.

Đông Văn Li không biết tại sao Tiểu Đường có thể làm như vậy, nhưng có lẽ cậu ấy thật sự đã tạo nên “thế giới song song” cho chính mình.

Cô là người duy nhất mà cậu ấy chịu lắng nghe.

Cô nhắm mắt, nhớ đến đôi mắt trong trẻo của cậu ấy, lại cầm cây bút máy lên, viết:

“Chị bình an, hy vọng được nghe thêm chuyện từ thế giới song song.”

Cô gửi đến địa chỉ mà trước đó cậu ấy đã gửi cho cô, nhưng một tháng sau, cô nhận lại thư hoàn về.

*

Đông Văn Li chưa viết xong câu chuyện về Hoa Hồng Tiểu Thư và Tiên Sinh.

Cô ngây người nhìn vườn hoa hồng ở Sài Gòn, trông nó giống hệt như ba năm về trước.

Thím Nại bưng một chén cháo tổ yến pha với nước cốt dừa, dặn dò cô cho mắt nghỉ ngơi, buổi chiều còn phải đi sớm, giáo viên Muay Thái đang chờ cô đến lớp.

Sau khi vượt qua giai đoạn ban đầu, học Muay Thái không còn là cực hình với cô nữa.

Trước đây học xong một tiếng đồng hồ, cô còn không nhấc nổi chân, bắp đùi chi chít vết thương, bây giờ đấu với huấn luyện viên một tiếng đồng hồ, cô cũng không còn mệt đến mức đó.

Nguyễn Yên từng đến lớp Muay Thái cùng cô một lần, đứng đó thấy cô vững vàng hạ chân sau một cú nâng gối, cô ấy nói: “Được đấy, A Li nhỏ, trọng tâm ổn định, động tác vừa mạnh mẽ vừa dễ nhìn, cũng được đấy.”

Đông Văn Li biết Nguyễn Yên từng xem Ken thi đấu tranh tài, cô chỉ khua chân múa tay, là động tác dùng trong tập luyện, không phù hợp để thi đấu thật.

Nhưng cô cũng vui vẻ vì sự tiến bộ nho nhỏ của mình.

Huấn luyện viên cá nhân tăng độ khó lên, cô tập trung né mấy đòn tấn công của huấn luyện viên, sau mấy vòng, cô kết thúc bằng một cú đá chân.

Tiếng vỗ tay vang lên.

Đông Văn Li quay đầu, thấy anh đứng dưới đài thi đấu.

“Tiến bộ rồi đấy.” Lúc đó anh nhàn nhã nói, giống như đang đi thị sát.

Đông Văn Li chạy đến mép đài thi đấu, cầm hai chiếc găng tay, hỏi anh: “Tiên sinh, sao anh lại đến đây?”

“Cuộc họp chiều nay bị hủy, anh đến xem A Li.” Anh tiến lên một bước, nắm lấy sợi dây trong tay cô.

Sợi dây khẽ lắc lư.

“Đến đánh một trận không?” Tự dưng cô nghĩ vậy.

“Hửm?” Anh vẫn đang mặc quần áo chỉnh tề, hình như không nghĩ cô sẽ nói như vậy, sắc mặt của anh không hề thay đổi, nhưng lời lẽ lại hơi kiêu ngạo, “Muốn anh dạy em à?”

“Xùy.” Đông Văn Li còn hơi phấn khích, không biết “trời cao đất rộng”, cô chỉ tay vào đồ bảo hộ bên kia, nói, “Mang đồ bảo hộ vào đi, coi chừng em đá gãy xương sườn của anh.”

Anh cười: “Đợi đấy.”

Đây là lần đầu tiên Đông Văn Li thấy anh đến phòng tập Muay Thái.

Ban đầu chỉ nghĩ là trao đổi kỹ năng một chút, nhưng khi nhìn thấy anh đi ra, cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Anh c ởi trần, mặc một chiếc quần đùi quyền anh, sau khi khởi động, anh cúi đầu quấn băng quanh cổ tay, sợi tóc luôn được chải lên gọn gàng lại rũ xuống trán.

Trông anh như vậy, huấn luyện viên đẹp trai kia cũng không còn bắt mắt lắm.

Cô biết đường nét cơ bắp và bờ vai rộng của anh là do chăm chỉ luyện tập mà có, những lúc họ thân mật gần gũi, cô thường nhìn anh từ góc độ khác, làm cô hơi xấu hổ thay anh, nhưng cô cũng cảm thấy hormone không cho phép cô dời mắt khỏi vai rộng eo thon của anh, vậy là cô trốn sau cánh cửa, nhìn anh quấn băng lên tay.

Người đang cúi đầu không nhìn sang, nhưng cũng có thể vạch trần cô, anh nhỏ giọng nói: “Muốn nhìn thì đến gần hơn mà nhìn.”

Đông Văn Li bị vạch trần, cô bước ra từ phía sau cánh cửa, khua tay múa chân như không có chuyện gì xảy ra, còn liếc mắt về phía anh hai cái, nhưng vẫn tỏ ra không quan tâm: “Thôi đi, ai muốn nhìn?”

Nửa chiếc băng tay của anh còn lơ lửng, anh ngẩng đầu nói: “Đến đây ——”

Đông Văn Li chắp tay sau lưng: “Không đến…”

Cô còn chưa kịp dứt lời, anh đã kéo cô vào lòng.

Hình ảnh phản chiếu trong kính cho thấy màu da vào hình thể khác biệt của hai người họ.

Anh đưa bàn tay chưa quấn băng xong của mình ra cho cô: “Anh không quấn được.”

“Sao lại không quấn được, rõ ràng trước đây anh từng quấn rồi mà.” Đông Văn Li hơi ngẩng đầu.

“Ừ.” Giọng nói của anh trầm thấp, anh cúi đầu nhìn cô, “Nhưng bây giờ không quấn được.”

Đông Văn Li đẩy anh ra: “Dịch Thính Sanh, anh quyến rũ đối thủ trước trận đấu!”

Anh cười ngang ngược, cũng không tức giận với cô, chỉ chậm rãi đeo đồ bảo hộ: “Vậy lát nữa anh sẽ không nương tay.”

Họ ngồi trong phòng luyện tập độc lập, xung quanh không có ai, chỉ có hai người họ.

Anh đeo đồ bảo hộ, nói cô làm bao cát sống cho anh đánh, giống như khi cô so tài với huấn luyện viên.

Cô huých khuỷu tay vào người anh mấy cái, anh lại đưa đồ bảo hộ đến chặn lại, sau khi chịu lực công kích, anh nhẹ nhàng nói: “Mạnh mẽ quá, bây giờ em rất mạnh mẽ, sao mới bảo em động mấy cái mà em đã than thở là hết sức?”

Tự dưng anh hư hỏng như vậy, cô chưa kịp phòng bị.

Cô giận dỗi dừng tay: “Dịch Thính Sanh, anh tháo đồ bảo hộ ra đi, anh trả đũa em, hôm nay em phải đánh anh mới được.”

“Phải đánh anh à?”

“Phải đánh!”

“Được rồi.” Anh tháo đồ bảo hộ ra, anh vừa tháo xuống, một cú đấm lao về phía anh, anh vô thức né ra, nhưng không né hết được, cú đấm lao vào nửa bên cằm.

“Đánh thật à, Đông Văn Li?” Anh hoàn hồn.

“Chứ còn sao nữa?” Cô huých khuỷu tay lên.

Lần này anh đã phòng bị, có thể né được.

Đông Văn Li không đánh được, hơi duỗi người ra, dồn lực vào đùi, đá một cái.

Người đối diện dễ dàng né được cú đá.

Anh né mấy lần, nhưng né thì cũng chỉ là né, làm cô mất vui: “Anh đừng chỉ biết né như vậy, anh phải đánh trả, phải phản công.”

“Vậy đừng khóc.”

“Đánh đi, dùng hết kỹ năng của anh, em đâu có…”

Cô còn chưa nói xong chữ “sợ” đã ngã xuống nệm.

Đông Văn Li chưa kịp phản ứng, rõ ràng cô đã phòng thủ, vừa rồi còn đứng cách xa anh, làm sao anh có thể lao đến ôm cô ném xuống sàn nhanh như vậy?

Đông Văn Li ngơ ngác nhìn người trước mặt, không tin là anh vừa ném cô xuống.

Xấu hổ quá, anh không chừa cho cô chút xíu mặt mũi nào, không khác gì phủ nhận mọi thành quả mà cô đã luyện tập.

Vậy là cô nhìn anh chằm chằm, hốc mắt ửng đỏ.

“Chậc, chậc, ai vừa nói là sẽ không khóc nhè chứ?”

“Dịch Thính Sanh, anh là đồ khốn kiếp.” Cô vẫn ngồi trên sàn, bắt đầu làm ầm ĩ.

“Anh không dùng lực, ai bảo em nói anh phải phản công?” Anh ngồi xổm xuống dỗ dành cô, nắm tay cô.

Cô rút tay ra, xoay người sang một bên, lẩm bẩm: “Em cũng biết em không thể đi thực chiến rồi, các anh chỉ dỗ dành em như dỗ dành trẻ con thôi.”

“Làm gì có chuyện đó, em nhìn này, cằm của anh đau muốn chết, ngày mai nhất định sẽ sưng lên, anh không thể gặp ai được, còn chân của anh ——” Anh đếm từng vết tích trên người mình, “Bầm tím rồi.”

“Nhưng em vẫn không đánh được người khác.” Đông Văn Li ấm ức.

Anh biết cô đang tận dụng thời cơ, cô gái nhỏ mất mặt, vậy là anh ngồi trên mặt nệm, nhấc người đang lẩm bẩm lên đùi mình, bất lực nói: “Cho em học Muay Thái là để em đánh nhau với người khác à? Chỉ là để rèn luyện thân thể thôi.”

“Vậy lần sau em gặp nguy hiểm ——”

“Em phải chọn đúng người, mấy cô gái bình thường không phải là đối thủ của em, còn gặp đàn ông bình thường, có lẽ em sẽ đối phó được một, hai cú ——”

“Nhỡ đâu em gặp phải người giống như anh hay Tiểu F thì sao?”

Anh hơi ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía cô: “Vậy mà em còn không biết chạy à?”

“Vậy em chạy.” Cô chuẩn bị rời đi.

Bàn tay cô vừa định nhấc lên khỏi mặt đất lại bị đ è xuống, bàn tay anh khống chế sau lưng cô, thân thể cô càng áp sát vào anh: “Đừng chạy.”

“Anh làm gì thế?”

Anh vươn bàn tay đang chống trên mặt nệm lên, giữ lấy cằm cô, chậm rãi vuốt v3 lông tơ sau gáy cô, cuối cùng lại di chuyển lên mái tóc buộc cao của cô.

Anh dễ dàng tháo dây buộc tóc của cô ra, lúc anh hạ tay xuống, mái tóc đen dày của cô buông xõa, bởi vì bị buộc lâu, tóc hơi xoăn lại, lay động trên lồ|\|g ngực của anh, mấy lọn tóc dài hơn lại lướt qua eo anh.

Tấm rèm trước cửa sổ kính ngăn cách bóng người bên ngoài, nhưng thỉnh thoảng, làn gió điều hòa đắt tiền vẫn lẳng lặng vén góc rèm lên nhìn trộm như đang đùa giỡn.

Anh nghe cô kêu lên khe khẽ, biết cô đang căng thẳng.

Anh luồn tay vào tóc cô, vượt qua ngọn tóc đen, chạm đến vai cô, anh hơi ngẩng đầu, yết hầu trượt xuống, anh nhẹ nhàng gọi cô.

“A Li.”

“Yêu anh.”

“Cho anh.”

“Tại đây.”

Bình Luận (0)
Comment