Sau đó, Đông Văn Li mới nhìn thấy gia tộc Castille trên báo chí truyền thông.
Gia tộc này có lịch sử lâu đời, cũng có nhiều tin đồn mà nhà báo lá cải say sưa lan truyền, không chỉ là gia tộc nổi tiếng nhất trong lĩnh vực kinh doanh hàng xa xỉ, việc làm ăn của gia tộc này còn ảnh hưởng đến tài chính, khoa học kỹ thuật, thương mại quốc tế… Lại còn trải dài trên một vùng đất rộng lớn.
Người nắm quyền đầu tiên đã hơn tám mươi tuổi, là ông ngoại của Louis, ngài Castille.
Chuyện ông ấy đột ngột ngã bệnh được đưa tin, rất nhiều hãng truyền thông kịch liệt nói người thừa kế của gia tộc Castille chưa bao giờ lộ diện, gia tộc này vẫn chưa quyết định được. Một cuộc chiến đẫm máu sắp bùng nổ từ trong nội bộ gia tộc này, ảnh hưởng đến cả những lĩnh vực khác.
Đông Văn Li nhìn thấy ảnh của ông ngoại anh trên báo, là một người đàn ông Pháp.
Thông qua những lời đồn đại này, cũng không khó để tìm ra ba mẹ của anh.
Mẹ của anh là con gái duy nhất của gia tộc Castille, nghe nói cứ tùy ý tìm một bộ ấm chén uống trà trong phòng khách của bà ấy thì đều có thể bắt gặp cổ vật do gia đình hoàng gia để lại. Một tay ngài Castille nuôi dưỡng bà ấy, bà ấy gần như là “công chúa chân không chạm đất”.
Bà ấy kết hôn với ba của Louis, Kathryn Kaserman, một ông trùm tài chính làm giàu bằng cơ chế bán khống, ông ấy dựa vào triết lý đầu tư tàn bạo, “liều chết tiến lên”, trong thời gian ngắn đã làm giá trị của bản thân tăng vọt, còn ỷ vào mối quan hệ của gia tộc sau lưng mình, dẫn dắt tai mắt của mình vào các cơ quan tài chính.
Truyền thông bình luận, cuộc hôn nhân của hai người năm đó chính là một trường hợp “quý tộc cô đơn” phải cúi đầu để một “ông trùm mới nổi” cậy quyền cậy thế.
Nhưng con rể Kaserman đang làm ăn phát đạt trong ngành tài chính, ngài Castille cũng quyết định không trao quyền thừa kế cho ông ấy.
Còn có nhiều lý do khác.
Trong đó, một lý do được bàn luận nhiều nhất chính là cuộc hôn nhân giữa công chúa và kỵ sĩ không hạnh phúc, kỵ sĩ ôm khát vọng lớn, muốn lật đổ quốc vương, thống trị vương triều, để giữ lấy cái họ của mình, quốc vương phải chọn người thừa kế khác.
Nhưng người thừa kế này là ai, truyền thông cũng không đoán ra, dù sao trong thế hệ trẻ nhất của gia tộc Castille, ngài Castille cũng có năm người cháu ngoại.
Nghĩa là Kaserman có năm người con.
Trong năm người con, có người là nhà đầu tư nổi tiếng, có người là tinh hoa trong ngành nghiên cứu khoa học, nhưng nghe nói người mà Kathryn muốn nâng đỡ nhất là con trai út Peter.
Peter luôn hoạt động năng nổ trong giới này, các giám đốc cấp cao quản lý chuyện làm ăn của gia tộc Castille cũng qua lại thân thiết với anh ta, chưa kể anh ta là đứa trẻ được cưng chiều nhất của gia tộc Castille, rất nhiều người ủng hộ anh ta nắm giữ vị trí cao nhất.
Nhưng gần đây, truyền thông lá cải thường xuyên đưa tin ngài Castille đón người thừa kế về, nói người thừa kế rất kín tiếng, cũng chưa từng phát triển sự nghiệp tại Pháp, ngay cả lai lịch, bề ngoài đều không để lộ ra, chỉ có duy nhất một hãng truyền thông từng chụp được một bức ảnh mờ mờ, chỉ thấy góc mặt của anh trong biển người chen chúc.
Đông Văn Li vừa nhìn đường nét đã biết đó là anh, hóa ra anh là “người thừa kế đã được định sẵn” của gia tộc truyền kỳ này, giống hệt như một bộ phim.
Cô biết lai lịch của anh phức tạp, nhưng chưa từng nghĩ thân phận của anh lại đưa anh đến một vị trí mà chỉ cần một động tĩnh nhỏ nhất cũng ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện.
Bất kể dư luận bên ngoài có căng thẳng thế nào, chỉ cần trở về bên cô, dáng vẻ của anh vẫn bình tĩnh và nhã nhặn như cũ, anh sợ cô ở nhà lâu sẽ buồn chán, nhưng ban ngày lại không thể dành ra thời gian để ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng nghe đến chuyện gia tộc nhà anh, anh lại lấy gia phả ra cho cô nghiên cứu.
Gia phả này còn phức tạp hơn mấy nhánh lá cọ tua tủa.
Thậm chí cô còn cảm thấy hơi may mắn vì được sinh ra trong một gia đình bình thường.
Gia phả rất chi tiết, có ảnh của từng người, Đông Văn Li đứng bên cạnh gia phả to lớn được đặt trên một chiếc bàn, nhìn thấy bên dưới ngài Kaserman và tiểu thư Castille có năm người.
Bốn người kia là tóc vàng mắt xanh, chỉ có anh…
Nói thế nào nhỉ, rất đường đột, rất bắt mắt, giống như bàn cờ vây bị màu đen thống trị xuất hiện một quân cờ trắng.
Tự dưng cô nhớ đến một năm trước, Hoàng Khảm độc mồm độc miệng chạm vào nỗi đau —— mang cái mác Tây, làm người Tây.
Đông Văn Li đứng đó, trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng không biết hỏi thế nào.
“Em muốn hỏi tại sao anh không giống họ, có đúng không?” Anh dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh hỏi như vậy.
Đông Văn Li nhìn về phía anh: “Không… Không có… Tiên sinh.”
Thay vì tò mò chân tướng, cô rất không muốn làm anh buồn.
Anh lại lên tiếng, giống như không để tâm lắm:
“Anh được gia tộc Castille nhận nuôi, mẹ nuôi của anh không thể có con, tình cảm với ba nuôi cũng không tốt, ba của anh có bốn người con riêng bên ngoài, ông ấy muốn đón họ về nhà, nhưng mẹ anh không đồng ý, bà ấy muốn nhận một đứa con nuôi, xem như là cái giá mà ông ấy phải trả để đón con riêng của ông ấy về, còn yêu cầu toàn bộ quyền thừa kế của gia tộc Castille chỉ được trao cho con nuôi của mẹ, trong khi con ruột của ông ấy chỉ được xuất hiện dưới tư cách là con nuôi. Hoặc có lẽ là để trả thù ba anh, bà ấy đã chọn người không giống ông ấy nhất —— cũng chính là anh, đến đây để thừa kế toàn bộ những thứ này.”
Anh bình thản nói, giống như chuyện này không liên quan đến mình.
Nói đến cuối, anh lại xoay người, kéo cô vào lồ|\|g ngực của anh, giống như sợ cô không hiểu, anh còn cúi đầu, mỉm cười hỏi cô: “Bây giờ biết rồi, không còn tò mò nữa đúng không?”
Ánh mắt tràn ngập sự quan tâm của cô nhìn anh, cô vùi đầu vào lồ|\|g ngực của anh, nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh… Có phải là rất khó đối phó với họ không…”
“Làm gì có chuyện đó.” Anh vỗ lưng cô, dỗ dành cô, “Nhà nào cũng vấn đề riêng, vấn đề của anh cũng không khó giải quyết, dù sao cũng là người một nhà, có gì khó đối phó đâu.”
Anh luôn biến nặng thành nhẹ, không để cô lo lắng quá nhiều, vậy là anh bế cô lên giường, dỗ cô ngủ như mọi ngày.
“Nếu ngày mai em buồn chán thì ra ngoài đi dạo đi, không phải em luôn nói là muốn ghé thăm Cung điện Versailles à, vậy phải nhanh lên, đợi ông ngoại của anh khỏi bệnh, chúng ta sẽ quay lại Sài Gòn, hoặc nếu em muốn trở về Trung Quốc, anh sẽ đưa em đến đó, được không nào?”
Đông Văn Li thò đầu ra từ dưới chăn: “Thật sự có thể trở về Trung Quốc sao?”
Anh vỗ vỗ mặt cô: “Thật, chỉ cần em ngoan ngoãn đi ngủ là được.”
Anh biết kể từ khi cô đến Paris, bất kể là ngày hay đêm, cô đều ngủ không ngon, anh biết cô quen không gian chật hẹp, cũng quen khí hậu nhiệt đới ấm áp, nơi này không có gác lửng, cũng không có vườn cây xanh ngát, cho nên cô ngủ không quen.
Mãi đến khi anh ôm cô, cô mới ngủ một giấc thật sâu, thật yên bình.
Tuyết lớn mịt mờ, nhưng anh có thể ở bên cô từ đêm này qua đêm nọ.
*
Nửa đêm, Đông Văn Li tỉnh giấc, vô thức đưa tay ôm người bên cạnh, mới phát hiện người bên cạnh đã rời đi.
Cô lập tức mở mắt, mặc áo khoác, đi tìm anh.
Lại tìm thấy anh dưới ngọn đèn cô độc ngoài ban công.
Anh không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, ngồi đó hút xì gà, tuyết rơi dày như vậy, nhưng anh vẫn cầm ly whisky đầy đá trên tay.
Lâu rồi cô không nhìn thấy anh hút xì gà, những năm gần đây, anh đã kiềm chế bản thân, chỉ hút thuốc lá đã giảm nồng độ nicotine.
Tuyết rơi nặng hạt xuống Paris, mặc dù ngoài ban công có mái che, nhưng bông tuyết vẫn vô tư rơi xuống bên chân anh, tích tụ thành một vũng nước dơ bẩn.
Ánh đèn giữa đêm tuyết sau lưng anh phát ra từ nhà thờ mang phong cách Gothic, kiến trúc Pháp cổ xưa lại hoa lệ thể hiện nền văn hóa lâu đời ở nơi này. Dáng vẻ yên tĩnh, lạnh lùng của anh hoàn toàn không hợp cảnh, nhưng anh lớn lên ở nơi này, sống ở nơi này, cũng ngay tại nơi này, anh giấu đi sự hoài nghi cùng ký ức về nơi mình sinh ra.
Cô hỏi có phải những người trong gia phả rối rắm của anh rất khó đối phó hay không.
Anh chỉ nói, dù sao họ cũng là người nhà.
Nhưng nếu là người nhà ——
Mẹ anh xem anh là công cụ để trả thù và trút giận, ba anh chán ghét sự xuất hiện của anh đến mức vứt bỏ anh.
Anh tồn tại như vậy, có từng nhận được tình yêu thương từ gia đình hay chưa?
Cô bắt đầu hiểu lời anh nói, anh không biết cách yêu một người.
Nhưng cô cũng cảm thấy, anh đối xử rất tốt với cô, anh vẫn chưa mất đi khả năng yêu thương.
Anh nhẹ nhàng biểu lộ những tâm tư của mình trước mặt cô, vẫn là một người từ bi, nhân hậu, cảm xúc ổn định, dịu dàng lại bao dung, chưa từng bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt cô.
Cô muốn bước đến ôm anh một cái.
Nhưng cô vẫn lựa chọn không làm như vậy, không chen chân vào thời khắc anh giải thoát những tâm tư của mình.
*
Những ngày tiếp theo, Đông Văn Li tìm chuyện để làm.
Cô phát hiện Paris cũng có phố người Hoa, là nơi người Trung Quốc tụ tập.
Đường phố tràn ngập chữ Trung Quốc, còn bán đặc sản Trung Quốc, cô đến tiệm tạp hóa Mân Nam, làm quen với bà chủ tiệm thịt kho tàu, bà ấy mở tiệm dưới lầu, tầng hai có một khu phòng trọ nhỏ. Tới lui mấy lần, cô học được cách chơi mạt chược, khi rảnh rỗi, cô sẽ vùi mình ở nơi đó, chơi mạt chược cùng mọi người để giết thời gian.
Ngày nào cũng vậy, vào lúc hoàng hôn, luôn có một chiếc xe màu đen đắt tiền mà trông vô cùng khiêm tốn chạy đến phố người Hoa, lúc người đàn ông cao quý và bắt mắt bước xuống xe, mấy cô gái mặc sườn xám đang ngồi trên tầng hai cắn hạt dưa lại gọi: “Chậc, ông xã (*) nhà ai đến đón vợ về ăn cơm kìa ~”
(*) Nguyên văn là “先生”, vừa có nghĩa là “tiên sinh”, vừa có nghĩa là “chồng”.
Nghe thấy lời này, Đông Văn Li vội vàng rời khỏi bàn mạt chược, mấy chị gái bực bội vì cô đã chơi thắng mà còn rời đi, có lôi kéo thế nào cô cũng không dừng bước, cô chỉ khoát tay, nói: “Tiên sinh nhà em, đón em về ăn cơm.”
Mấy chị gái kia bật cười, lại ngưỡng mộ: “A Li, tiên sinh nhà em đối xử với em tốt quá, hai người kết hôn bao lâu rồi?”
Họ tưởng tiên sinh là biệt danh cô dành cho chồng mình.
Cô cười, không giải thích thêm, chỉ cầm lấy áo khoác, để lại một nhóm chị gái ao ước ngưỡng mộ: “Vợ chồng son, bám hơi nhau chưa kìa. Trai tài gái sắc, thật xứng đôi.”
Đông Văn Li để lại những lời ngưỡng mộ ao ước đó sau lưng.
Đông Văn Li đi ra, ngửi thấy mùi hương ấm áp của trời chiều mùa đông, gió lướt qua lòng bàn chân đang chạy như bay dọc hành lang nhỏ hẹp.
Anh đứng dưới lầu, dựa người vào cửa xe đợi cô.
Cô không nói không rằng, cứ lao vào vòng tay của người đang chờ đợi, khuấy đảo một màn bụi dưới ánh mặt trời.
“Đúng giờ vậy sao?” Anh không nghĩ cô lại xuống nhanh như vậy, lại đưa tay vỗ vỗ sau gáy cô, “Có phải là thua tiền rồi nên không chơi được nữa đúng không, xem anh là cái cớ để trốn à?”
“Đâu có.” Cô đong đếm ví tiền dày cộp của mình, cho anh xem chiến lợi phẩm, “Em đang chơi được lắm đấy, nếu không phải là anh đến đón, em cũng chưa dừng tay đâu.”
“Thật sao?” Anh vừa nói vừa tháo chiếc khăn choàng len màu xanh khói trên cổ mình ra, quấn mấy vòng quanh chiếc cổ lạnh buốt của cô, lúc này, tuyết đã ngừng rơi dưới ánh mặt trời Paris, anh cúi đầu, cười nói, “Anh chưa từng gặp cô gái nào tài giỏi như vậy.”
Ánh chiều tà vàng óng chậm rãi nhuộm lên thân thể cô, cô nhớ đến đêm nọ ở Sài Gòn mấy năm trước, cô nói đã đến nhà của cô ruột để đòi nợ, còn khua tay múa chân kể lại chuyện này, cô kể cho anh nghe những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, anh cũng nói thế này, anh chưa từng gặp cô gái nào tài giỏi như vậy.
Thật ra cô không tài giỏi chút nào, chỉ có trong mắt anh, cô mới tài giỏi.
Cô biết cô không chỉ không tài giỏi mà còn là gánh nặng, cô đã vô tình gặp được Peter, vốn là người được ca ngợi là có nhiều khả năng trở thành người thừa kế của gia tộc Castille, anh ta cao hứng nói may mà có cô xuất hiện, bây giờ Louis còn có ý nghĩ hoang đường là phát triển ở Trung Quốc, bị tất cả thành viên hội đồng quản trị phản đối, vị trí người thừa kế được định sẵn của anh đang bị lung lay.
Cô nhìn người đứng trong ánh nắng ấm áp sắp lặn sau ngọn núi, nhớ đến lời người ta phỏng đoán về cuộc hôn nhân ngọt ngào của họ mà cô vừa bỏ lại sau lưng, lại cảm thấy anh là giấc mộng mà cô ôm ấp ở đất khách quê người.
Vậy là cô tựa đầu vào vai anh, vẫn gọi anh một tiếng: Tiên sinh.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Mình nghĩ mặc dù xuất thân và hoàn cảnh của mọi người đều khác nhau, nhưng người thật sự yêu mình sẽ không tính toán đến xuất thân của mình, chỉ cẩn thận che chở sự tự ti của mình, cúi đầu đến bảo vệ sự yếu đuối của mình.