Đông Văn Li thật sự ở lại đó, sống cùng Lai Phúc trong một căn phòng nhỏ tách biệt phía sau trang viên.
Trang viên kiểu Pháp, khắp nơi đều là cột đá màu trắng ngọc, mấy loài cây nhiệt đới xanh um được trồng sau cửa hiên hình vòm và cây cầu hẹp. Thỉnh thoảng trời mưa, Đông Văn Li nhìn qua cửa mái, thấy giọt nước rơi tí tách lên mảng xanh rộng lớn bên ngoài, còn nhìn thấy vườn hoa hồng to lớn nằm sâu trong trang viên.
Có lúc cô nhìn ra cửa sổ, thấy tiên sinh đọc sách vào sáng sớm.
Trang viên rất lớn, nhưng chỉ có anh là chủ nhân, phần lớn nhân viên phụ trách dọn dẹp và bảo vệ đều nói tiếng Việt, hình như tiên sinh nói tiếng Việt không giỏi lắm, lúc người giúp việc trong trang viên có chuyện cần báo cáo với anh, họ nói tiếng Việt, anh sẽ trả lời bằng tiếng Pháp, vậy nên lúc Đông Văn Li nói tiếng Việt với anh, anh tưởng cô cũng là người Việt Nam, cho nên anh nói tiếng Pháp với cô.
Đương nhiên, sau này Đông Văn Li mới biết, thật ra anh có thể nói tiếng Việt.
Mặc dù cô sống ở đó, nhưng khi thành phố còn chưa tỉnh giấc, cô vẫn đi ra đồng cắt hoa hồng. Sau khi thu hoạch được rất nhiều hoa trở về, cô sẽ đặt hoa hồng lên bàn trà cẩm thạch trong phòng khách, trong góc cầu thang xoắn ốc, bên cánh cửa trước bàn trà… Nơi nào có bình hoa thì đều có hoa hồng của cô —— đó là sự đến đáp tốt nhất mà hiện tại cô có thể trao anh.
Sau khi cô cắm hoa xong, tiên sinh từ trên tầng hai đi xuống. Đó là phòng khách của anh, ngoại trừ trợ lý, không người nào có thể vào đây. Người đứng dưới cầu thang học theo mọi người trong nhà, chân thành nói: “Chào buổi sáng, tiên sinh.”
Anh sẽ mỉm cười đáp lại, sau đó mặc chiếc áo khoác mà trợ lý đưa, vội vàng ra xe.
Sau khi anh rời đi, cả trang viên rộng lớn quay trở về trạng thái im lặng đáng sợ.
Đông Văn Li cũng sẽ không ở nhà dùng cơm, mà lại ra chợ sớm.
Cô đeo giỏ trúc, đi đến sạp hàng mà cô và Nguyễn Yên thường đến, đúng là nhìn thấy cô ấy ở đó.
Nguyễn Yên thấy cô, cũng thở phào nhẹ nhõm, “A Li, em đã đi đâu thế?”
“Yên Yên, chị về nhà với em được không, em muốn thay quần áo sạch.”
“Đi thôi.” Nguyễn Yên kéo cô sang, quay đầu nhìn lại, xác định sau lưng không có ai đi theo, sau đó mới cùng đi về phía nhà của Đông Văn Li.
Đông Văn Li nói mấy câu, kể chuyện hôm qua cho Nguyễn Yên nghe.
Nghe xong, Nguyễn Yên đứng trước cửa nhìn cô, khoanh tay, thái độ căm phẫn: “Xùy, bọn họ tưởng cuộc đời của chúng ta là thứ mà họ có thể điều khiển hay sao, còn không biết nhìn mình trong gương xem tính tình mình thế nào, bà cô chó má, bọn buôn người còn có lương tâm hơn bà ấy, không biết sao bà ấy lại nghĩ thế được, ông chủ Vương nổi tiếng háo sắc, nổi tiếng bẩn thỉu, sao bà ấy không đem con trai sang đó cho người ta chơi đi…”
“Yên Yên.” Đông Văn Li cắt lời cô ấy.
Nguyễn Yên nhướng mày, “Có mấy lời khó nghe hơn, chị còn chưa nói.”
Đông Văn Li nắm chặt góc áo của cô ấy, ý nói mình không sao.
Nguyễn Yên biết cô không muốn làm mình lo lắng, vậy là cô ấy thở dài, giống như đang trấn tĩnh bản thân: “Em không thể ở nơi này nữa, em định làm gì tiếp theo? Hay là đến nhà chị đi.”
“Không phải chị sống với mẹ à?” Đông Văn Li đang thu dọn quần áo, ngầng đầu lên.
Nguyễn Yên nghĩ đến đêm qua, Nguyễn Đình còn dẫn đàn ông về nhà ngủ đối diện cô ấy, nhớ đến hình ảnh đó, cô ấy khoát tay, “Xem như chị chưa nói gì đi.”
“Em sẽ chuyển ra ngoài sớm, cố gắng không quấy rầy người ta.” Đông Văn Li thu dọn quần áo, đi ra.
“Ừ. Em sống ở Dinh thự số 1, tạm thời cô của em sẽ không thể lập mưu đuổi đánh em, dù sao cũng có tiên sinh bảo vệ, họ không dám. Nhưng nói đi cũng phải nói lại ——” Nguyễn Yên nheo mắt nhìn Đông Văn Li, đắn đo:
“A Li, em phải cẩn thận, dù sao tiên sinh cũng là đàn ông…”
Nguyễn Yên nói lời này, Đông Văn Li ngơ ngác hết ba giây, lát sau mới phản ứng, hiểu ra ý của Nguyễn Yên.
Cô đỏ mặt ngay lập tức, vội vàng lắc đầu: “Yên Yên, bọn em chênh lệch nhiều tuổi, không thể như vậy được.
“Không có gì là không thể, đàn ông có lịch thiệp, danh giá thế nào, lột da ra thì cũng là động vật dùng nửa th@n dưới để suy nghĩ thôi.”
Rõ ràng Đông Văn Li không hiểu rõ chuyện này, vậy là cô nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Ken cũng vậy sao?”
Nguyễn Yên ngây người một lát, sau đó bật cười, lúc nhìn Đông Văn Li chăm chú, cô ấy còn cười lớn hơn, giống như ai đó chọc vào điểm buồn cười của cô ấy.
Đông Văn Li ngơ ngác nhìn cô ấy.
Cô ấy khoát tay, “Ha ha ha ha, chị không biết, chị chưa từng ngủ với Ken.”
Đông Văn Li xoay người, tiếp tục thu dọn quần áo, thay đổi chủ đề: “Nói chung là không giống như chị nghĩ đâu.”
“Được, được, được, là chị hiểu lầm tình cảm đơn thuần của hai người, anh ấy gặp chuyện bất bình thì ra tay giúp đỡ, còn em thì nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng (*)…”
(*) Nguyên văn là “Tích thủy chi ân, khi dũng tuyền tương báo”, trích trong “Tăng Nghiễm Hiền Văn, Chu Tử Gia Huấn”.
“Yên Yên ——” Đông Văn Li xoay người lại, “Chị có biết tên tiếng Trung của tiên sinh là gì không?”
“Là gì?”
“Dịch, Thính, Sanh.” Cô nói bằng tiếng Trung, sợ Nguyễn Yên không hiểu, cô còn nói chậm lại, phát âm từng chữ cho cô ấy nghe.
“Nghe cũng hay đấy, cái tên đó trong tiếng Trung có nghĩa là gì?”
Có nghĩa là gì? Đông Văn Li lắc đầu, cô giải thích không được, “Tóm lại là, cái tên này rất hợp với anh ấy.”
Ví von như vậy, Nguyễn Yên càng không hiểu, “Vậy anh ấy cũng là người Trung Quốc à?”
Đông Văn Li lắc đầu, cô cũng không biết, ba nói anh không phải người Trung Quốc, nhưng anh nói tiếng Trung giỏi như vậy.
“Tóm lại.” Đông Văn Li thu dọn xong, “Em sẽ cố gắng không gây thêm phiền phức cho người ta, em sẽ tìm cách lấy lại tiền.”
Nguyễn Yên: “Cách gì?”
Nguyễn Yên hỏi vậy, Đông Văn Li cũng ngây người, cô thừa nhận hiện tại mình thật sự không nghĩ ra cách gì hay.
“Cứ đi từng bước thôi.” Đông Văn Li đi về phía trước, vỗ vai Nguyễn Yên, giống như trấn an cô ấy, “Đừng lo, Yên Yên, đó là tài sản cuối cùng mà ba để lại cho em, em nhất định sẽ lấy về.”
“Ừ, làm cái gì thì nói cho chị biết.” Nguyễn Yên lục lọi túi quần chắp vá của cô ấy, lấy ra chiếc điện thoại PHS, “Cho em, chị đã lưu số rồi, có chuyện gì thì gọi cho chị.”
Vào thập niên chín mươi, thứ này vẫn còn là hàng hiếm.
Đông Văn Li: “Đưa cho em rồi, chị phải làm sao?”
“Chị còn một cái.”
“Chị lấy ở đâu thế?”
“Câu lạc bộ của Ken sang Nhật Bản thi đấu, mang về mấy cái.”
Đông Văn Li cầm lấy, lạ lẫm cầm trên tay một hồi, tán dương: “Ken đúng là người tốt.”
“Phải, người mà bà đây muốn ngủ cùng, làm sao có thể xấu được.”
Đông Văn Li cười ngây ngốc: “Vậy chúc chị sớm có được Ken.”
“Được rồi, đi thôi, chị đưa em trở lại đó.”
Hình như Đông Văn Li nghĩ ngợi gì đó, giữ chặt Nguyễn Yên, “Đợi đã, Yên Yên.”
“Sao?”
“Chị ra đây.” Cô kéo Nguyễn Yên ra sân sau.
Hình như sân nhà chật hẹp có thứ gì đó, được bao bọc bằng tấm bạt che mưa đỏ, xanh, trắng, Đông Văn Li chạy về phía trước, ra sức nhấc tấm bạt lên, “Yên Yên, giúp em với.”
Nguyễn Yên hoang mang, giúp cô nhấc tấm bạt.
Lúc tấm bạt che mưa được nhấc lên hoàn toàn, Nguyễn Yên phát hiện ra bên dưới có một chiếc xe gắn máy được giữ gìn rất cẩn thận, Đông Văn Li đứng trước chiếc xe, vỗ vỗ thân xe, nói với Nguyễn Yên: “Yên Yên, đây là xe của ba em, em định tặng nó cho chị, mặc dù không phải xe đắt tiền, nhưng ba em rất cưng nó, giữ gìn rất cẩn thận, bây giờ ba đi rồi…”
Lúc nói đến Đông Cốc Châu, cô vẫn không khỏi nghẹn ngào, sau đó cô vẫn cười, tiếp tục vỗ vỗ thân xe bên cạnh, “Nếu chị không chê thì mang nó về đi.”
Nguyễn Yên đứng đó bất động một hồi lâu.
Đồ ngốc, hiện tại, đây là thứ giá trị nhất đối với cô, nếu sau này gặp chuyện, bán đi cũng có thể xoay sở một chút, sống một mình đã khổ, đâu phải nói muốn tặng là tặng.
“Chị không muốn.” Nguyễn Yên lắc đầu.
Đông Văn Li bước về phía trước, đứng trước mặt cô ấy, cô thấp hơn Nguyễn Yên một chút, vậy là phải ngẩng mặt lên mới có thể đưa gương mặt mình phản chiếu trong mắt cô ấy, nhẹ nhàng nói:
“Yên Yên, chị nhận lấy đi.”
“Em muốn nó lại lăn bánh một lần nữa.”
“Muốn một lần nữa nhìn thấy nó chạy trên đường phố Sài Gòn, một lần nữa nghe tiếng nổ quen thuộc.”
“Xung quanh em, chị là người duy nhất làm được chuyện này.”
Cô dịu dàng, nhỏ nhẹ, biến nguyện vọng to lớn của mình thành một chuyện nhỏ xíu.
Làm lòng Nguyễn Yên như bị đâm một nhát dao, cô ấy không cách nào từ chối được nữa.
Vậy là cô ấy thấp giọng, nói: “Chìa khóa.”
Đông Văn Li vội vàng lục lọi xung quanh, lấy chìa khóa đưa cho cô ấy.
Nguyễn Yên tới lui hai vòng, cắm chìa khóa vào xe, chiều cao của cô ấy như vậy, đầu ngón chân cũng chỉ miễn cưỡng chạm đất.
Chiếc xe nổ máy trong sân nhà nhỏ hẹp, tối tăm, ẩm ướt, Nguyễn Yên quay đầu, không biết lấy đâu ra cặp kính râm gọng nhỏ, bắt chước lễ nghi phương Tây, cúi người, xòe tay ra mời: “Đi thôi! Hoa Hồng Nhỏ Sài Gòn của chị, chở em đi một đoạn.”