Mặc dù Đông Văn Li sống ở Dinh thự số 1, nhưng cũng không phải cô không có kế hoạch gì.
Bây giờ trong tay cô còn mẩu ruộng hoa kia, nhưng mẩu ruộng hoa đó thuộc về cô Đông Diễm Hồng, Đông Văn Li không chắc Đông Diễm Hồng có nhớ chuyện này hay không, nếu bà ấy nhớ, kế sinh nhai của cô sẽ tiêu tan chỉ trong một đêm.
Cho nên mấy ngày này cô rất chịu khó bán hàng ngoài sạp, hy vọng có thể kiếm nhiều tiền một chút trước khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng mấy ngày này lại không thấy bóng dáng Nguyễn Yên.
Đông Văn Li đi tìm cô ấy, đã đến góc phố ăn chơi trác táng, nơi mẹ cô ấy mở quán mạt chược.
Cửa quán mạt chược đóng chặt, Đông Văn Li đi về phía trước mấy bước, định cúi người nhìn xem có ai không, nhưng nhìn qua khe hở chỉ thấy Nguyễn Đình, mẹ của Nguyễn Yên, nắm tay một người đàn ông đi ra ngoài.
Bà ấy mặc chiếc váy hoa có cổ áo rất rộng, người đàn ông vùi mặt vào đó, bà ấy bật cười đẩy ra, tóc xoăn lay động.
Cửa vừa mở, mẹ của Nguyễn Yên đưa người đàn ông kia ra ngoài, ông ta lưu luyến không rời, bà ấy mỉm cười đẩy ra mấy lần, cuối cùng ông ta cũng đi.
Đợi người đàn ông kia đi mất, mẹ của Nguyễn Yên thay đổi sắc mặt, lấy một nắm hạt dưa, phun một cái: “Đồ chó má nghèo khổ, còn đòi ngủ miễn phí.”
Nói xong, bà ấy nhìn thấy Đông Văn Li đứng bên cạnh, liếc cô ấy một cái, Đông Văn Li chưa kịp lên tiếng, bà ấy đã đóng cửa.
Đông Văn Li đã đoán có lẽ Nguyễn Yên không có ở nhà, vậy là cô ấy cầm giỏ, rời đi trước hoàng hôn.
Ban đêm, trời đột ngột đổ mưa, Đông Văn Li cảm thấy thời gian này, thời tiết Sài Gòn thật buồn chán.
Ẩm ướt đến mức đôi giày sandal của cô trông không khác nào con thuyền bị hư hại.
Mặc dù hoa hồng được bảo quản cẩn thận, vẫn xinh đẹp rực rỡ, nhưng trong thời đại mà rất nhiều người còn ăn chưa no, hoa tươi vẫn là hàng xa xỉ. Giá hoa không cao, nhưng lại phải mang đến một chút lãng mạn duy nhất cho những người đang bôn ba giữa thế gian bận rộn.
Hoa tươi dễ úa tàn, mà sự lãng mạn là một thứ có thể biến mất trong một cái chớp mắt.
Cho nên con đường cô thường đi tràn ngập quầy hàng bán những thứ làm người ta vui vẻ nhất thời.
Cần một đôi giày cao gót giẫm lên ánh đèn hồng, tím, đỏ, cần bờ eo phụ nữ thon nhỏ được người ta ôm lấy sau khi cô ấy uống sau, cần một kẻ nghiện thuốc từ nơi nào xông ra, run rẩy ngã xuống đất mà chết, cần rất nhiều mảnh đời ngắn ngủi phải mượn bóng đêm mà sống… Chỉ khi những con người tới lui ở nơi này nhìn thấy cô, họ mới mua hoa, làm vui lòng cô gái bên cạnh họ.
Trên con đường thượng vàng hạ cám, yếu đuối và cô đơn có lẽ sẽ làm người ta xót thương mà mua hoa, nhưng cũng làm mấy kẻ nghiện rượu bi3n thái cho rằng cô là đối tượng để bắt nạt.
Lúc Nguyễn Yên không có mặt, những người gây chuyện kia lại tìm đến cô một lần nữa.
Trước đó Đông Văn Li đã dạy Lai Phúc, gặp những người như vậy thì cụp đuôi xuống, giảm cảm giác tồn tại là được. Nhưng có lẽ một thời gian trước nó nghe Nguyễn Yên oán trách, nó cho rằng chiến đấu một trận mới thể hiện sự dũng cảm và trung thành, vậy là nó đối đầu với đám người kia, lấy một chọi ba, nhưng nó ăn không no, bụng nhỏ xíu, bị người ta dùng gậy trúc gạt ra như sợi mì.
Giữa lúc khung cảnh hỗn loạn, Đông Văn Li ôm Lai Phúc trên tay, giấu đầu của nó vào lồ|\|g ngực mình, định chịu đựng trận này.
*
Bởi vì phía trước là chợ đêm, con đường đầy bụi bẩn bị ùn tắc.
Ban đêm trời mưa lại oi bức.
Kính của chiếc xe Lincoln dài hạ xuống, tiếng ồn ào bên ngoài đường phố đột ngột ùa vào như sóng biển.
Trên con đường này, mấy kẻ say xỉn làm ầm ĩ đã là chuyện vô cùng quen thuộc, trợ lý Lâm chỉnh mắt kính, định bảo tài xế nâng kính xe lên, tránh làm phiền tiên sinh nghỉ ngơi, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy tiên sinh bất động nhìn ra bên ngoài.
Anh ta thuận theo ánh mắt đó, nhìn ra, thấy mấy người đang đá một cô gái. Lúc bóng dáng kia lắc lư, trợ lý Lâm nhìn thấy gương mặt cô gái đó, không phải là cô gái mà mấy ngày trước tiên sinh đã gặp ở bến cảng rồi đưa về nhà sao?
Anh ta biết sau khi tiên sinh đến Việt Nam, thành viên ban giám đốc ở Pháp cũng để mắt đến anh rất cẩn thận, hy vọng nắm bắt được nhược điểm của tiên sinh. Cho dù đã trả tiền bồi thường, người dân cũng không còn làm ầm ĩ, nhưng chuyện này vẫn là mối lo của tiên sinh, không thì anh cũng sẽ không cho cô gái kia sống ở trang viên, bằng lòng giúp đỡ cô.
Trợ lý Lâm hắng giọng, “Tiên sinh, ngài có cần tôi xuống xe tìm người xử lý không?”
Tiên sinh hoàn hồn, phát hiện ra trợ lý Lâm đang nói đến chuyện ồn ào ngoài kia.
Nơi đó không phải đường lớn, xe không vào được.
Tay của anh vẫn gác trên cửa xe.
Không phải anh chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, một tiếng kèn, đối với anh mà nói, là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng hôm nay nhìn thấy cô gái ngồi xổm trong góc tường, là gương mặt mà anh có thể nhớ rõ và nhận ra, cảm giác này hơi khác.
Trước đây gặp chuyện thế này, anh chỉ xem là chuyện bình thường như giải cứu động vật nhỏ đi lạc. Anh sẽ không cảm thấy có gánh nặng nào.
Nhưng nếu phát hiện con mèo đang bị người ta bắt nạt chính là con mèo mà mình đã gặp và nuôi nấng, cảm giác sẽ hơi khác.
Anh hờ hững nói: “Cậu có thể cứu cô ấy một lần, nhưng cậu có cứu được cô ấy cả đời không? Hay là cậu có thể thay đổi luật chơi của thế giới này?”
Trợ lý Lâm ngây người, suýt nữa anh ta đã quên, tiên sinh có thể lịch thiệp, dịu dàng với người không quen, nhưng chẳng qua đó chỉ là cách anh tiếp nhận thế giới, nếu anh không biết phán đoán, không tàn nhẫn, không quyết đoán, anh sẽ không cách nào có thể vượt trội hơn những người châu Âu kia. Lẽ ra anh ta không nên mượn sự bù đắp dành cho cô gái kia để phán đoán tâm tư của tiên sinh, vậy là anh ta dời mắt, nhún nhường gật đầu, nói: “Phải.”
Trợ lý Lâm quay đầu, dòng xe cũng bắt đầu di chuyển.
Lúc ánh sáng và bóng tối chậm rãi lùi xa, từ trong khóe mắt, tiên sinh nhìn thấy đám người đang xô đẩy cô nghĩ cô không phản kháng, đã phất tay áo rời đi.
Cô lau mặt, kiểm tra con chó bên cạnh có sao không, con chó hốt hoàng vẫy đuôi, định li3m vết thương trên mặt cô.
Cô khoát tay, giống như đang trấn an con chó. Có một cặp nam nữ bước đi ven đường, cô không buồn kiểm tra vết thương nữa, vội vàng đứng dậy, chặn trước mặt người đàn ông kia.
Lúc kính xe nâng lên, anh nghe tiếng cô ra sức thuyết phục người đàn ông mà mình đã chặn lại: “Tiên sinh, ngài có muốn mua hoa không?”
Câu nói kia theo gió luồn qua lớp kính xe cách âm sắp đóng lại, nhẹ nhàng lướt qua tai anh.
“Hoa đẹp, xứng với cô gái đẹp…”
Rất dứt khoát, không có dáng vẻ như vừa bị đánh.
*
Đông Văn Li quay về trang viên đúng giờ như mọi ngày, nhưng vừa vào cửa đã gặp thím Nại.
Thím Nại lịch sự nói tiên sinh đang đợi cô trong phòng làm việc.
Tìm cô sao? Đông Văn Li hơi bất ngờ, xét về thái độ của thím Nại, hẳn là sáng sớm tiên sinh đã dặn dò bà ấy phải đợi cô.
Cô đặt đồ đạc xuống, được thím Nại dẫn đi trên sàn nhà cẩm thạch trơn bóng, từng bước đi lên cầu thang xoắn ốc.
Cuối cùng thím Nại dừng trước một cánh cửa màu xanh thẫm, sau đó cúi người, lùi về sau: “Cô A Li, đây là phòng làm việc của tiên sinh, tiên sinh đang ở bên trong.”
Đông Văn Li gật đầu, thím Nại rời đi.
Cô đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn bóng dáng của bản thân được phản chiếu trên tấm ván gỗ hồ đào ngả đỏ thẫm, cô trôi nổi ở nơi đó như dòng nước mềm mại dưới ánh trăng.
Mọi thứ ở nơi này đều xa xỉ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạ lẫm, làm cô nhớ đến ánh trăng loang lổ trong căn nhà chật chội của chính mình.
Cô chợt nhận ra, đứng trước những khung cửa sổ khác nhau, ánh trăng mà cô nhìn thấy cũng sẽ khác nhau.
Cô kéo mũ áo lên, che đi vết thương trên mặt, cô gõ cửa, nhưng cửa chỉ khép hờ, sau khi có tiếng “Vào đi” vang lên, Đông Văn Li bước vào.
Phòng làm việc của tiên sinh không lớn như trong tưởng tượng, nhưng đập vào mắt chính là chiếc kệ đầy ắp sách, xếp đủ loại sách khác nhau, anh ngồi sau bàn bên cạnh kệ sách, dưới ánh đèn mô phòng ngọn nến xưa, anh cầm bút trong tay, dáng ngồi thẳng tắp, ăn mặc lịch sự.
Anh nói: “Ngồi đi.”
Đông Văn Li ngồi ghế đối diện anh.
Ghế gỗ nguyên khối nặng nề, lúc ngồi lên, cô có cảm giác như cả người mình bị nạm vào đáy bàn.
Xung quanh chỉ còn lại tiếng anh viết xột xoạt.
Đông Văn Li nhìn về phía anh, trên giấy có một dòng chữ nước ngoài ngay ngắn, giống như là đang viết một lời nhận xét.
Hẳn là anh đang làm việc.
Vậy là cô dời mắt, tình cờ nhìn về phía kệ sách của anh, cô hơi ngước lên, đầu tiên là nhìn thấy “Hải Tử thi tập”.
Cô cũng có một cuốn, vẫn luôn ôm trên tay trong suốt quá trình di chuyển đến Việt Nam, lại vì dòng người chen lấn, xô đẩy mà đánh rơi mất.
Trang bìa của cuốn sách này giống hệt với trang bìa của cuốn sách mà cô đã ôm lấy.
——
“Nhìn gì thế?”
Đông Văn Li thất thần, anh đã đặt cây bút trên tay xuống, ngồi đó nhìn cô.
Đông Văn Li vô thức lắc đầu, vẫn nhìn thấy quyển sách kia trong khóe mắt.
Cô hỏi dò: “Tiên sinh, ngài có thể cho tôi mượn quyển sách được không?”
“Được chứ, xin hãy tự nhiên.”
Được sự cho phép, Đông Văn Li đứng lên, đi về phía kệ sách, giơ tay lên, cố chạm ngón tay vào gáy sách, muốn lấy quyển sách trên kệ sách còn cao hơn cả cô, nhưng nó quá cao, chỉ thiếu một chút nữa là chạm được.
Trong lúc cô chật vật, một chiếc bòng bao trùm đỉnh đầu cô, cô ngẩng đầu, nhìn thấy người đang ngồi sau bàn đã đi đến bên cô, anh giơ tay, chiếc bóng hoàn toàn bao bọc lấy cô từ đầu đến chân, giữa nơi sáng tối giao thoa, cô ngửi thấy mùi gỗ đàn hương trên người anh, mùi hương nhàn nhã như vậy lại làm cô bối rối.
Bàn tay anh dễ dàng vượt qua đầu ngón tay cô, chạm vào quyển sách, gáy sách nghiêng về phía anh, rơi xuống lòng bàn tay anh.
Mãi đến khi anh đưa cho cô.
Họ đứng rất gần nhau.
Đôi mắt thâm sâu của anh hờ hững nhìn cô, đường nét xuất chúng của anh dường như vô cùng hoàn hảo trước mặt cô, đến mức vô thực.
“Cầm lấy đi.” Anh nói.
Đông Văn Li giống như chó con nín thở, vội vàng cầm lấy quyển sách trên tay anh.
Bàn tay trống trải của anh đưa đến bên tai cô, cô vô thức định lùi về phía sau, nhưng gót chân phát hiện không còn đường lui, chỉ có thể để mặc cho tay anh di chuyển, qua lớp mũ áo, cô có thể cảm nhận được từng sợi tóc trên đầu mình đang cực kỳ căng thẳng.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ vén mũ của cô xuống, đứng trước mặt nhìn cô: “Bị đánh à?”
Đông Văn Li ngơ ngác nhìn anh.
Sau khi quan sát xong, anh lấy thứ gì đó từ ngăn bí mật trên kệ sách, không to hơn lòng bàn tay, giống như một con dao.
“Xòe tay ra.” Hình như anh đang ra lệnh.
Đông Văn Li ngoan ngoãn xòe tay.
Dao gấp tinh tế rơi vào tay cô, trên lưỡi dao có khắc một vật thể, trông giống rồng lại giống rắn.
Anh đứng thẳng tắp trước mặt cô: “Nếu sau này lại bị bắt nạt, không thể lấy trứng chọi đá, nhưng cũng không thể chịu đựng mãi được, gặp thời điểm thích hợp ——”
Anh kéo dài giọng nói, cầm con dao gấp gõ gõ lòng bàn tay cô, “Phải làm cho người ta biết cô không dễ bị bắt nạt.”
“Hiểu không?”
Lời cuối cùng của anh cực kỳ dịu dàng, giữa ánh trăng mềm mại, Đông Văn Li ngơ ngác nhìn quyển sách và con dao kia, nghĩ đến một câu thơ của Hải Tử:
“Gió thổi qua tóc em / Tấm lưới màu nâu nhỏ / Lướt qua gò má anh / Cả đời này anh không muốn vùng vẫy” (*)
(*) Nguyên văn là “风吹起你的头发 / 一张棕色的小网 / 撒满我的脸颊/ 我一生也不想挣扎”, Hán Việt là “Phong xuy khởi nhĩ đích đầu phát / Nhất trương tông sắc đích tiểu võng / Tát mãn ngã đích kiểm giáp / Ngã nhất sinh dã bất tưởng tránh trát”.
——————–
Tác giả có lời muốn nói: “Phong xuy khởi nhĩ đích đầu phát / Nhất trương tông sắc đích tiểu võng / Tát mãn ngã đích kiểm giáp / Ngã nhất sinh dã bất tưởng tránh trát” —— “Hôn lễ trên biển” của Hải Tử.