Hoa Kiều

Chương 41

Thư Quân và Vương Ấu Quân nhìn nhau. Vương Ấu Quân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đi tới gần đỡ lấy cánh tay của Thư Quân và hỏi: “Hôm qua muội đã đắc tội gì với bệ hạ sao?”

Thư Quân ngơ ngác lắc đầu: “Không có ạ, lúc rời đi ngài ấy còn mỉm cười mà.”

Việc chuẩn bị bữa ăn bị chậm trễ là do trong Ngự Thiện phòng chẳng may xảy ra hỏa hoạn, nhưng mà Bùi Việt cũng thực sự được xả giận đôi chút. Tiểu nha đầu này đúng là không được nuôi dưỡng tốt mà, suốt buổi chiều cứ dán mắt vào người ta mà chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một cái.

Có điều, Bùi Việt cũng đã qua cái tuổi ghen tuông từ lâu, nghe báo rằng có chuyện xảy ra trong Ngự Thiện phòng, đã làm chậm trễ bữa tối. Sau đó, lại nhớ đến tiểu cô nương yếu ớt kia, tối kỵ nhất là bị đói bụng, hắn bất đắc dĩ gửi phần ăn của mình đến cung Lưu An.

Lão ma ma cũng không giấu giếm điều này mà trực tiếp nói cho Thư Quân biết, rằng đây là bữa tối mà bệ hạ nhường cho nàng, nghe vậy vẻ mặt của Vương Ấu Quân lập tức trở nên mờ mịt: “Nếu như bệ hạ thật sự nhường cho muội ăn như thế này thì ngài ấy cũng nên tới cung Lưu An dùng bữa với muội chứ, tại sao lại không có ai tới vậy?”

Cũng không phải là nàng ấy đang trông mong Bùi Việt tới, chỉ là mấy ngày nay nàng ấy ở đây, cũng không hề nhìn thấy Bùi Việt né tránh gì, vẫn luôn có mặt vào những thời điểm cần đến, cung nữ trong cung cũng rất nhạy bén, luôn đẩy nàng ấy đi từ trước. Tất cả những điều này khiến Vương Ấu Quân cảm thấy có điều gì đó hơi kì lạ.

Thư Quân lại không suy nghĩ gì nhiều: “Hôm nay có nhiều đại thần quan trọng đến, chắc là bệ hạ sẽ rất bận.”

Sáng sớm hôm sau, nghe tin Bùi Việt đã trở về Kinh đô cùng với triều thần, Thái Thượng Hoàng và các hoàng tử tiếp tục hưởng thụ thú vui trong hành cung.

Thư Quân nghĩ đến thân thể của mẫu thân, rốt cuộc cũng đợi được phụ thân làm xong việc, lập tức đưa hộp thuốc Bùi Việt ban thưởng cho Thư Lan Phong. Chỉ cần là có liên quan đến bệnh tình của Tô thị, Thư Lan Phong sẽ không để ý đến những chuyện khác, ngay lập tức thúc ngựa đi một chuyến quay về kinh đô, đưa hộp thuốc đến tận tay Tô thị. Còn Tô thị thì lại lo lắng rằng Thư Quân sẽ bị lạnh nên tiện thể mang theo mấy bộ y phục mới mua tới.

Trong vòng hai ngày liên tiếp, Bùi Việt lại không vào cung, vậy là Thư Quân vui vẻ thoải mái đi một chuyến vào rừng cùng với Vương Ấu Quân, không săn được một con chim nhỏ nào mà lại nhặt về một con thỏ bị thương.

Nếu như đã có sẵn thịt thỏ để ăn thì Thư Quân sẽ không do dự gì, nhưng mà khi đối mặt với động vật vẫn còn sống như thế này, nàng vẫn không tài nào ra tay được, cuối cùng đã trực tiếp nuôi dưỡng nó luôn. Bởi vì con thỏ có mùi hôi nồng nặc nên nàng treo chiếc lồng ở sau vườn hoa.

Mắt thấy ngày mai là đã phải quay trở về, tối nay Thái Thượng Hoàng tổ chức yến tiệc để chiêu đãi tất cả quan thần và nữ quyến đi theo.

Thái Thượng Hoàng không phải là người ngay thẳng và nghiêm túc như Bùi Việt. Một đêm này vừa ca hát, nhảy múa vừa biểu diễn kịch trên sân khấu, có mấy vị Vương gia đi cùng với phụ thân nên vô cùng náo nhiệt.

Các nữ quyến thì được Lý Thái phi dẫn đi nghe nhạc ở sảnh phụ.

Nhận thấy sắp sửa phải rời cung rồi, những cô nương và thiếu gia không kiềm chế được mà lặng lẽ ra ngoài điện đi chơi. Bùi Giang Thành thì vừa bị Hoài Dương Vương mắng cho một trận nên lần này tới hành cung cũng xem như là có nề có nếp. Chỉ có điều giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Bùi Giang Thành thấy phụ thân uống rượu say thì nhanh chóng lén lút lẻn rời khỏi điện Thiên Vũ.

Hắn ta tìm một chỗ hẻo lánh, gọi tai mắt mình vừa mới mua chuộc được, dặn dò: "Ngươi hãy đi đến cung Lưu An đưa tin và nói với Thư Quân rằng ta sẽ đợi nàng ấy ở đình mái cong phía đông cung Lưu An."

Đình được kết nối bằng một hành lang dài, xây dựng dưới mảnh rừng tươi tốt. Ban ngày, nơi đây được xem như là nơi ngắm cảnh rất tốt, đến ban đêm lại là chỗ đẹp đẽ mà thanh tịnh, rất ít người qua lại.

Khó trách được Bùi Giang Thành nhớ kỹ suốt mấy ngày nay, thật sự là sau khi hắn ta tình cờ nhìn thấy cô nương đó, toàn thân tỏa ra thần sắc mờ mịt như sương mù, khuôn mặt hồng hào tràn đầy sức sống, mặt mày ẩn chứa tình cảm, giống hệt như một trái đào mật mọng nước, khắp chỗ trên cơ thể đều quyến rũ người khác.

Đã hủy bỏ hôn ước với Thư Quân được hơn nửa năm, hắn ta không thể nhớ nổi dáng vẻ cẩn thận và dè dặt không cho hắn ta đụng vào lúc đó của Thư Quân nữa rồi. Bây giờ, hắn ta chỉ một lòng muốn gặp lại nàng một lần và nói với nàng rằng nếu như không ai thèm lấy nàng thì hắn ta nguyện ý cưới nàng về làm bình thê, noi theo Nga Hoàng và Nữ Anh cùng theo hầu hạ cho một tướng công thì cũng chẳng có gì sai.

Trước tiên, hắn ta nhanh chóng đi tới mái đình kia.

Đôi mắt của Thư Chi vẫn luôn tập trung trên người Bùi Giang Thành, cho nên Bùi Giang Thành vừa nhấc chân rời đi thì Thư Chi cũng đã ngay lập tức lần dấu chân đi theo ở phía sau. Hiện tại, nàng ta nhìn Bùi Giang Thành như thể đang nhìn trân châu, Bùi Giang Thành càng phớt lờ nàng ta thì nàng ta lại càng hoảng sợ trong lòng. Nàng ta lo lắng về những việc càn rỡ mà vị hôn phu của mình làm, cũng như lo lắng người ta có quan hệ bất chính với người khác rồi sẽ lại vứt bỏ nàng ta.

Tai mắt của Bùi Giang Thành không hề tìm thấy được Thư Quân, con thỏ của Thư Quân bỗng nhiên biến mất rồi, vì vậy nàng đang lần theo vết máu do con thỏ để lại để tìm kiếm.

Cũng chẳng biết là trùng hợp, hay đây chính là sự an bài của số phận.

Thư Quân đi dọc hành lang để đuổi theo con thỏ và đã đến gần cái đình mái cong kia.

Đình mái cong nằm sừng sững giữa sườn đồi của Tây Sơn hành cung, nơi đây thuần dưỡng một số loài chim quý, chúng thường được chăm sóc bởi những người thuần hóa chim có chuyên môn. Có một phòng chim được xây dựng trên sườn dốc ở góc dưới bên phải của đình mái cong, chỗ này cũng không được rộng lớn lắm, chia thành hai gian trái phải, dài hơn sáu mét, rộng hơn ba mét.

Bóng đêm dày đặc, trong cánh rừng vô cùng yên tĩnh, mỗi một làn gió thổi qua hay cành cỏ lay động đều có thể được cảm nhận một cách hết sức rõ ràng.

Thư Quân tìm tới gần phòng chim, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trước đình mái cong.

"Trời đã tối om như thế này rồi, phu quân tới đây làm gì vậy?"

Đó là giọng nói của nhị tỷ Thư Chi.

Bàn tay đang cầm chiếc khăn lụa của Thư Quân khẽ run lên, một ngọn gió đêm thổi qua, tấm lụa sa rất mỏng kia cứ như vậy mà bị thổi bay ra ngoài. Trái tim của Thư Quân chợt thắt lại, sốt ruột tới mức muốn cất bước tới nhưng lại không dám.

Bên kia lại vang lên tiếng cười ngả ngớn của Bùi Giang Thành: "Là sao đây? Lão tử chỉ đi ra ngoài để hít thở không khí một chút thôi mà nàng còn phải theo sát tới tận nơi à? Còn chưa có thành thân mà nàng đã muốn trói buộc ta như thế này rồi, thì e rằng sau khi gả vào nhà nàng sẽ đòi ta treo nàng bên cạp quần của ta luôn ấy nhỉ?"

Nghe xong lời này, Thư Quân lập tức cảm thấy ghê tởm đến nỗi buồn nôn, thì ra lúc ở nơi riêng tư Bùi Giang Thành sẽ mang dáng vẻ phó.ng đãng như vậy. Chỉ có điều, Thư Quân cũng chẳng có ý định suy nghĩ nhiều, nàng trừng mắt nhìn chằm chằm vào chiếc khăn lụa cách đó mấy bước chân.

Chiếc khăn lụa đã bay lơ lửng và rơi xuống phòng chim dưới mái hiên kia, chỉ cách Bùi Giang Thành và Thư Chi có mười bước chân. Như thế là quá gần rồi, nàng lo lắng tới gần là sẽ bị hai người đó phát hiện, rồi sẽ tưởng rằng nàng đi theo sau bọn họ để nghe lén. Nhưng mà nếu như nàng xoay người rời đi, chiếc khăn thêu của nàng sẽ bị Thư Chi và Bùi Giang Thành nhận ra, rồi lỡ như bị hai người đó nhặt lên thì cũng chẳng biết được sau này sẽ gây ra một vụ kiện cáo rùm beng gì nữa.

Ngay tại thời điểm Thư Quân đang nhức cả đầu, một bóng đen lướt qua trước mặt nàng với tốc độ cực kỳ nhanh. Lúc hắn lại gần, có thể xem như là hoàn toàn không phát ra chút tiếng động nào, thò tay ra nhặt chiếc khăn lụa của nàng lên rồi lập tức lách mình tiến về phía nam phòng chim.

Hắn dựa người vào một gốc cây lớn chống đỡ phòng chim, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm về hướng Thư Quân đang trốn.

Dựa theo bản năng, Thư Quân nhận ra đó chính là Bùi Việt.

Vì sao ư?

Chỉ đơn giản là bởi vì dáng người của hắn cao hơn người bình thường một chút, không những vậy hắn còn mảnh khảnh và rắn rỏi nên cho dù là ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, hắn vẫn sẽ nổi bật giống như con hạc đứng giữa bầy gà.

Thư Quân gần như là không cần nghĩ ngợi gì mà lập tức chuyển hướng cất bước đi về phía hắn, đồng thời để tránh tầm mắt của Thư Chi và Bùi Giang Thành, nàng cố hết sức áp sát về phía sườn dốc đứng lên một chút. Khó khăn lắm nàng mới đi tới được trước mặt Bùi Việt nhờ có phòng chim che chắn, nhưng rồi đột nhiên, dưới chân nàng lại loạng choạng khiến nàng lao cả người về phía Bùi Việt.

Bùi Việt đưa một tay đỡ được nàng, sau đó nhún người nhảy lên một cái, lặng lẽ nhảy vào trong phòng chim từ cửa sổ.

Bất ngờ được bay lên không trung khiến Thư Quân không biết phải làm như thế nào, nàng vô thức bám víu thật chặt vào người hắn.

Chặt tới mức trong giây lát, tầm mắt của hắn đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Bùi Việt vẫn giữ nguyên tư thế một tay ôm lấy eo của nàng, cũng không lập tức buông nàng ra ngay.

Vóc dáng của hắn quá cao, khiến cho Thư Quân gần như là giẫm lên sau giày của hắn. Cả người nàng được hắn nửa vắt quanh người, vừa rồi nàng chỉ dùng có hai tay bám chặt lấy xương vai của hắn là có thể tránh bị ngã xuống.

Tuy rằng nàng không nhìn thấy rõ ràng được bất kỳ thứ gì cả, nhưng mà nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Bùi Việt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Trong bóng tối, tất cả giác quan đều được khuếch đại đến vô hạn.

Hai người họ dính sát cạnh nhau, ở giữa là hơi thở mát lạnh của hắn lên xuống không ngừng, nhưng lồng ngực lại y như một cái lò lửa, tựa như có một sức lực mạnh mẽ nào đó sắp sửa đột ngột xuyên qua y phục. Hai gò má của nàng nóng bừng như bị hấp lên, ngốc nghếch vặn vẹo vòng eo của mình, muốn ra hiệu cho Bùi Việt buông nàng ra nhưng đáng tiếc nàng lại không biết rằng bản thân càng làm như thế thì sẽ càng kéo lên ngọn lửa. Hầu kết của Bùi Việt lăn xuống, rồi mới chịu chầm chậm thả lỏng lực tay.

Bên eo của Thư Quân được buông lỏng, hai tay cũng chậm rãi thả xuống. Nàng từ từ mượn lực để đặt chân xuống đất, sau đó lại cẩn thận lùi về sau hai bước, xong xuôi mới gọi rất nhỏ tiếng: "Bệ hạ, là ngài phải không?"

Xương bả vai của Bùi Việt vẫn còn đọng lại cái cảm giác ngứa ngáy sau khi những ngón tay nhỏ nhắn của nàng lướt qua người hắn, giọng điệu đột nhiên trở nên có phần nặng nề: "Nếu không phải thì nàng nghĩ rằng ta là ai?"

Sau đó, Thư Quân mới ý thức được rằng hắn có chút không vui, cái đầu nhỏ hỗn loạn nghĩ đi nghĩ lại xem mình đã chọc giận hắn ở chỗ nào. Chẳng lẽ là hắn nhìn thấy Bùi Giang Thành ở trong đình, còn nàng thì bỗng nhiên xuất hiện ở ngay gần đó, cho nên hắn tưởng rằng nàng tới đây là để gặp riêng với Bùi Giang Thành?

Làm thế nào mà có thể như thế được?

"Không phải, thần nữ không..."

Lời nói còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng cọt kẹt vang lên ở sát vách tường, như thể có vật nặng gì đó đập vào nhau. Ngay sau đó là tiếng hít thở của một nam một nữ đan xen nhau.

"Chàng chậm lại một chút đi..."

"Đừng làm như thế mà...."

Hơi thở của Thư Chi không được ổn định.

Âm thanh quyến rũ phát ra từ sâu trong cổ họng của nàng ta, rỉ qua môi và răng nàng ta từng chút một.

Thư Quân mở to hai mắt, há miệng thật lớn, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, toàn thân cũng xấu hổ nóng bừng như muốn thiêu đốt.

Làm sao mà bọn họ có thể làm như vậy được?

Vừa rồi chẳng phải là bọn họ vẫn còn đang làm mình làm mẩy hay sao?

Chẳng mấy chốc, bọn họ vậy mà lại có thể thân mật với nhau rồi...

Nghe được âm thanh kia càng lúc càng gần, Thư Quân luống cuống đến nỗi trán đổ cả mồ hôi. Nàng vươn tay về phía Bùi Việt tùy tiện bắt lấy thứ gì đó, nhưng lại cũng không biết bản thân đã nắm được cái gì. Nàng vội vàng siết chặt, còn dùng lực lắc mạnh, sau đó khẽ hỏi dò Bùi Việt xem phải làm gì bây giờ đây?
Bình Luận (0)
Comment