Hoa Kiều

Chương 50

Ánh trăng bạc chiếu lên ngọn cây, rải đầy sương giá trong veo xuống mặt đất.

Thư Quân nằm trên giường, cảm thấy lồng ngực đau rát.

Tiểu cô nương kia quá đáng ghét, không hổ là Tiểu Bá Vương lăn lộn trong quân doanh Kế Châu, tính cách không chịu thua ai bao giờ, không nên để nàng ấy nhéo.

Thật ra Vương Ấu Quân không dùng nhiều lực nhưng da thịt Thư Quân trắng nõn nà, mịn màng, non mềm biết bao, chỉ cần sờ vào đã để lại vết đỏ.

Thược Dược ngủ trên sạp dưới chân giường nghe thấy tiếng động nên khẽ hỏi: "Cô nương, người chưa ngủ à?"

Thư Quân thấy Thược Dược ngáp nên nàng nhích vào trong, chừa một chỗ bên ngoài rồi nói: "Ngươi lên trên này ngủ với ta."

Thược Dược không từ chối, nàng ấy vội vã vén chăn ngồi dậy, nhanh nhẹn chui vào trong chăn Thư Quân, hai chủ tớ lâu lắm mới ngủ chung.

"Người còn đau không?" Thược Dược biết chuyện Thư Quân bị Vương Ấu Quân đánh.

Mặt Thư Quân nóng bừng lên: "Không đau." Nàng thuận miệng nói bừa.

"Vậy sao người vẫn chưa ngủ?" Thược Dược buồn ngủ hỏi.

Thư Quân không nói. Nàng nhớ lại lời mà Vương Ấu Quân nói hôm nay, nhiệt độ toàn thân nàng không hề giảm bớt. Kể ra, hiện tại nàng có thể ngông cuồng ở đây, nhưng đến khi nàng gả cho Hoàng đế, chẳng biết hắn sẽ trừng trị nàng như thế nào.

Trong đầu Thư Quân nghĩ miên man, nàng không tự chủ nhớ đến chuyện ở mái vòm.

Nàng hơi sợ.

Nếu Hoàng đế không quá nóng vội thì đoán chừng ngày ra chiếu chỉ cũng không kéo dài lâu lắm, những ngày tháng an nhàn của nàng sợ rằng sắp chấm dứt.

Thư Quân nhờ ánh trăng chiếu vào mà nhìn Thược Dược bên cạnh, tiểu cô nương buồn ngủ, con mắt nhắm một nửa.

"Thược Dược à, nếu ta vào cung, ngươi có theo ta không?"

Thược Dược không cần nghĩ đã đáp: "Tất nhiên nô tỳ sẽ theo cô nương rồi. Nô tỳ lớn lên cùng cô nương, chưa từng rời khỏi người, người đi đâu thì nô tỳ theo đó."

Viền mắt Thư Quân nóng lên, nàng ôm chặt Thược Dược vào trong ngực.

"Cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi theo ta, một mình ta trong cung chắc chắn sẽ rất buồn chán."

Thược Dược biết Thư Quân đang lo lắng điều gì, nàng ấu trấn an nàng: "Người đừng sợ, hoàng cung chỉ lớn hơn các hộ bình thường mấy viện mà thôi. Chỉ cần bệ hạ đối xử tốt với người, người xem như gả cho một nam nhân bình thường. Nếu phu quân không tốt, dù cho người có gả vào một gia đình bình thường thì vẫn sẽ có một đống chuyện phải buồn lo."

"Thế gian không có gì là hoàn hảo, có được có mất. Nếu người đã quyết tâm đi trên con đường này thì hãy yên tâm chấp nhận những gì nó mang lại. Giả sử, một ngày nào đó bệ hạ có niềm vui mới thì người chỉ cần rời đi là được."

Thư Quân ghi nhớ những điều đó trong lòng. Chỉ một tấm lệnh bài chưa đủ, nàng phải yêu cầu hắn cho một đạo thánh chỉ, như vậy mới không phải lo lắng tương lai về sau.

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy, Thư Quân bắt đầu cân nhắc phải làm gì cho Hoàng đế.

"Làm túi thơm! Các cô nương bình thường rất hay tặng túi thơm cho vị hôn phu thì phải?" Thược Dược ghé vào bàn nghĩ kế cho nàng.

Thư Quân lắc đầu: "Bệ hạ không có thói quen đeo túi thơm thường xuyên."

Nàng cố nhớ lại trang phục thường ngày của Bùi Việt, hắn thích mang món đồ gì. Ngoại trừ thi thoảng thấy hắn cầm một chuỗi hạt bồ đề ra thì quả thật không tìm thấy món đồ nào hắn ưa thích, toàn thân không đeo trang sức gì.

Tặng khăn lụa thì sao? Ở chỗ hắn đã có một cái khăn lụa của nàng, hơn nữa tặng khăn lụa cho đế vương, nàng cứ cảm thấy không phù hợp.

"Không thì làm chút xiêm áo và đồ dùng hằng ngày." Thược Dược một lần nữa đề nghị.

"Dù ta muốn tặng thì cũng không biết nên tặng thứ gì." Thư Quân khổ não nói: "Hơn nữa ta không có số đo cụ thể thì sao mà làm?"

Thược Dược cười hì hì nhìn nàng: "Nô tỳ thấy cô nương muốn vào cung gặp bệ hạ đúng không?"

"Ta không muốn!" Thư Quân tức giận đi đến cào Thược Dược: "Ngay cả ngươi cũng chọc ta."

Hai chủ tớ ầm ĩ một lúc, quyết định tặng một cái áo choàng ngắn cho Bùi Việt.

Áo bối tử không phải thứ đồ gì riêng tư, làm to hay nhỏ đều được, to thì mặc bên ngoài, nhỏ thì mặc bên trong.

Thư Quân lén lút mở nhà kho, tìm mấy cuộn vải mẫu thân để dành may áo cho phụ thân, lấy cuộn gấm Hàng Châu tốt nhất đi.

Vì để không bị Tô thị phát hiện, Thư Quân nói dối là may xiêm áo cho phụ thân, quay đầu làm đồ cho Bùi Việt trước. Phần vải còn dư lại thì làm cho phụ thân một cái, nếu mẫu thân có hỏi đến thì nàng sẽ bảo làm hỏng cuộn vải rồi, chắc hẳn mẫu thân sẽ không nói gì nàng.

Sắp vào đông, mặc áo bối tử bên trong rất ấm.

Trong lòng Thư Quân cảm thấy ngọt ngào, may áo có khổ đến mấy cũng không thấy cực.

Không có viền bằng lông thỏ thượng hạng nên nàng tự mình thêu viền hoa. Vóc dáng Bùi Việt cao to, làm dày quá chắc hắn sẽ không thích nên Thư Quân làm độ dày vừa phải, mất khoảng chừng ba ngày là làm xong.

Tìm một ngày nắng đẹp, Thư Quân lấy cớ đi gặp Vương Ấu Quân để ra ngoài.

Để tránh bị lộ tẩy, trước đó nàng sai Thược Dược đưa tin cho Vương Ấu Quân, thế nên khi nàng đến cửa cung thì gặp được bà cô này ngay.

Vương Ấu Quân huênh hoang đứng dưới cổng Đông Hoa, phất tay với nàng.

"Mẫu thân ra cũng làm cho Thái Hoàng Thái Hậu một cái áo bối tử bằng lông thỏ, bảo ta vào cung đưa cho bà, vừa hay chúng ta cùng đi."

Thư Quân vừa nghe đến "áo bối tử" thì gương mặt nóng lên, Vương Ấu Quân nhìn túi đồ trong tay nàng, hỏi: "Muội làm cái gì thế?"

Nàng ấy đưa tay muốn xem thử thì Thư Quân vội giấu túi đồ ra sau lưng.

"Xem của tỷ trước đi." Thư Quân ngây thơ nói.

Vương Ấu Quân nở nụ cười, khoe khoang lấy áo bối tử do chính tay mẫu thân ruột may ra cho Thư Quân xem.

Lông thỏ trắng phau được se thành hình tròn, chất liệu dùng vải gấm Tứ Xuyên tốt nhất, tay nghề và hoa văn rực rỡ không gì sánh nổi.

Thư Quân cảm thấy tự ti xấu hổ, nàng đột nhiên cảm thấy áo mình làm không thể lấy ra cho người khác xem. Nàng hơi khó chịu nhìn thoáng qua Thược Dược, hận không thể đưa túi đồ cho Thược Dược.

Sao Vương Ấu Quân không nhìn ra suy nghĩ của nàng? Nàng ấy đưa áo bối tử cho Xuân Hoa cất rồi lặng lẽ ôm cánh tay Thư Quân, nói: "Muội so sánh với ta làm gì? Bao nhiêu người muốn tặng lễ cho Thái Hoàng Thái Hậu, nếu không xuất sắc thì sao có thể khiến bà liếc mắt nhìn đến? Muội thì khác, đừng nói là một cái áo, dù là một miếng vải, chỉ cần người tặng là muội thì chắc chắn bệ hạ sẽ vui đến mức không ngủ được."

Thư Quân cắn răng, nghĩ thầm, cho dù thế nào thì cũng là một phần tâm ý của nàng, Bùi Việt có thích hay không thì kệ hắn.

"Được, muội theo vào cung."

Hai người đi về hướng cửa cung. Vương Ấu Quân dụ dỗ Thư Quân cho nàng ấy xem thoáng qua nhưng Thư Quân không chịu.

Ánh mắt Vương Ấu Quân lóe lên ý cười: "Hừ, lát nữa vào cung sẽ phải kiểm tra túi đồ và soát người, ta còn sợ không xem được à?"

Kết quả, khi đến trạm gác, lính canh nhìn thấy tấm thẻ bài trong tay Thư Quân thì không nhìn nàng thêm nữa, ngược lại, Vương Ấu Quân bị lính canh giữ lại ngoài cổng kiểm tra từ trong ra ngoài mấy lần.

Có cần phải phân biệt đối xử rõ ràng đến vậy không?

Vương Ấu Quân hơi giận dỗi: "Bản tiểu thư vào cung quanh năm, có cần phải kiểm tra tỉ mỉ như thế không?"

Ma ma ung dung mỉm cười: "Bệ hạ đã hạ lệnh, mỗi lần tiểu thư phủ Đông Đình hầu vào cung đều phải lục soát cẩn thận, nhất là phải kiểm tra kỹ móng tay của tiểu thư, tránh để cho móng tay cào người ta." Ma ma nói xong, biểu cảm cười lúng túng: "Tiểu tiểu thư thứ tội, đây là nguyên văn lời bệ hạ nói."

Vương Ấu Quân: "..."

Nàng ấy nhìn Thư Quân mê mang đứng bên cạnh, hận đến ngứa răng, Hoàng đế đang báo thù cho Thư Quân đây mà.

Nàng ấy không biết nên ngưỡng mộ Thư Quân ngốc nghếch nhiều phúc hay tức giận vì Hoàng đế quá tính toán chi li.

Điện Phụng Thiên và cung Từ Ninh đều nằm ở phía tây của cổng Đông Hoa, hai người đi từ điện Văn Hoa rồi đi theo đường từ cổng Hoàng Cực dẫn đến cung Từ Ninh. Đường trong cung hướng về phía bắc, đến cổng sau điện Phụng Thiên, mỗi người đi một ngả. Đợi đi đến cửa hông, Thư Quân không ngờ gặp được công công nhỏ tuổi trắng trẻo mũm mĩm.

Tiểu công công hành lễ với hai người.

"Hôm nay là sinh thần của Thái Hoàng Thái Hậu, bệ hạ đang ở cung Từ Ninh."

Vương Ấu Quân vỗ vào ót: "Ôi trời, đều tại ta quên nói cho muội biết, hôm nay là mừng thọ của Thái Hoàng Thái Hậu, chẳng qua bà không muốn bày biện lãng phí quá nên không thông báo với phía triều đình và dân gian. Ngay cả cung điện cũng không định tổ chức tiệc rượu, mẫu thân ta không được Thái Hoàng Thái Hậu cho phép thì không dám vào cung, chỉ đành để ta trình diễn miễn phí tiết mục dập đầu tặng xiêm áo rồi đi. Nếu muội đã đến thì cứ đi theo ta là được."

Thư Quân đã đến tận đây, tất nhiên không thể từ chối không đi được. Nàng thầm nghĩ, Thái Hoàng Thái Hậu chưa từng gặp nàng, có lẽ nàng chỉ cần dập đầu quỳ lạy ở cửa là được đi. Tiểu công công đoán chắc hẳn túi đồ dành cho Hoàng đế, lo nàng vào cung Từ Ninh khó lòng giải thích nên đã nhận lấy túi đồ, cầm giúp nàng và đi trước dẫn đường.

Ba người rẽ về phía tây, qua một cánh cổng là đến cửa cung Từ Ninh.

Sau khi cung nhân thông báo, thoáng chốc lão công công từng phụng sự Thái Thượng Hoàng xuất hiện, vẻ mặt ông ấy ôn tồn nhìn Thư Quân.

"Thái Hoàng Thái Hậu có chỉ, mời hai vị cô nương vào trong ghi chép."

Thư Quân hơi căng thẳng, Vương Ấu Quân nắm tay nàng đi vào trong, nàng ấy nhắc nhở bên tai nàng: "Tỏ ra đoan trang một chút, để lại ấn tượng tốt với Thái Hoàng Thái Hậu."

Nếu là tần phi thì Thái Hoàng Thái Hậu vốn chẳng cần phải đoái hoài, hỏi han đến nàng. Nhưng nếu ngày sau lập làm hậu, bà chắc chắn phải nghiên cứu kỹ lưỡng. Trong lòng Vương Ấu Quân ôm suy nghĩ chắc chắn Thư Quân sẽ trở thành chính thê của Hoàng đế trong đầu, nàng ấy tất nhiên hết lòng giúp đỡ.

Có thể người bên ngoài nói Thư Quân chẳng qua là một kẻ mơ mộng hão huyền, không có gia thế mà tính cách lại còn yếu mềm, dù thế nào cũng không phải người phù hợp chọn làm hoàng hậu, Vương Ấu Quân không gật đầu bừa.

Ngày ấy, ở biệt uyển, Hoàng đế biết rõ Thư Quân bằng lòng nhưng lại không dẫn nàng vào cung, có thể thấy hắn đối xử với Thư Quân cực kỳ cẩn thận. Sự cẩn thận đó gieo cho Vương Ấu Quân một niềm tin, Hoàng đế cữu cữu chưa bao giờ ra bài theo lẽ thường. Hắn đợi mãi mà chưa lập hậu, một là muốn tìm một cô nương hợp ý, hai là không muốn bên ngoại có thế lực lớn, hậu cung can dự vào triều chính.

Thư Quân không phải là ứng cử viên tốt nhất sao?

Nàng ấy có lòng tin đối với Thư Quân.

Thư Quân căn bản không biết Vương Ấu Quân nghĩ như thế nào, chỉ ghi tạc hai chữ "đoan trang" trong lòng. Đợi đến lúc theo cung nhân vào trong sảnh bên của cung Từ Ninh, lúc này nàng mới phát hiện, trong căn phòng không tính là quá lớn ngồi đầy người, oanh oanh yến yến.

Mà ngồi ở chính giữa là đế vương mặc long bào vàng chói, Bùi Việt.
Bình Luận (0)
Comment