Cuối cùng, Thư Quân được Bùi Việt vừa dỗ vừa lừa đón về Hoàng cung. Năm ngày sau, Thái y thỉnh mạch cho Thư Quân trong cung Khôn Ninh, hoạt mạch rõ ràng, xác định là đã mang thai, Thái Hoàng Thái hậu và Thái Thượng Hoàng đều yên tâm mỉm cười. Ngoại trừ hôm ấy rời cung nôn mửa một trận, mấy ngày liên tiếp Thư Quân đều ăn ngon ngủ ngon, nàng thầm nghĩ thì ra mang thai đơn giản như vậy. Vừa lên chức mẫu thân, chuyện gì cũng mới mẻ đối với nàng, nàng hào hứng chuẩn bị xiêm y cho hài tử, thêu hổ bông đan túi phúc, cung nhân đều chiều lòng nàng, bận rộn tối mày tối mặt.
Ba tháng đầu, sợ thai tượng bất ổn, toàn bộ Hoàng cung vừa vui mừng vừa đề phòng. Thái Thượng Hoàng lo lắng cho thai nhi nên đích thân dặn dò nội đình hai mươi bốn nha môn nên hầu hạ Hoàng hậu như thế nào. Chỉ cần là nơi mà Hoàng hậu đi ngang qua thì phải cắt sạch cành khô, chó mèo các thứ đều bắt đi hết, chỉ sợ làm kinh động nàng. Ngay cả Bùi Việt cũng không thể thong dong như bình thường, ban ngày cứ phải trở về thăm nàng mấy lần, nếu không có việc quan trọng gì thì dứt khoát ở lại cung Khôn Ninh xem Thư Quân thêu hoa.
Thư Quân khéo tay, đích thân thêu một cái yếm sư tử đỏ au cho hài tử, dùng vải lụa đỏ mềm mại nhất, cầm trong tay cực kỳ mềm mịn. Trước khi gả chồng, trong nhà không mấy dư dả, Thư Quân thường xuyên may một ít đồ dùng bán cho người khác, bây giờ chút tay nghề ấy cũng được nàng luyện tập lại để may đồ cho hài tử.
Cuộc sống an ổn như vậy chỉ kéo dài được sáu ngày.
Sáng thứ bảy ngủ dậy, Thư Quân bỗng ghé vào mép giường bạt bộ nôn thốc nôn tháo, hơi nóng trên người đều tập trung trên đầu, ngay cả nước mắt cũng tuôn ra, quá khó chịu. Thư Quân cố gắng kìm nén, có lẽ chờ đến chiều sẽ ổn thôi nhưng sự thật là bữa sáng ăn canh hầm tổ yến, trứng chiên rau theo mùa, cháo tôm tươi dưa lê đều nôn ra hết, khiến cung nhân vô cùng lo lắng.
Thư Quân mệt mỏi nằm nửa ngày, đến buổi chiều miễn cưỡng ăn được một chút, sau đó lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Bùi Việt bận việc xong thì quay về thăm nàng, hôm qua khuôn mặt này rõ ràng vẫn còn mịn màng, hồng hào, hôm nay đã nhợt nhạt như sáp, cứ như biến thành một người khác. Bùi Việt cũng rất lo âu, tranh thủ lúc Thư Quân nghỉ tạm, hắn triệu tập các Thái y thảo luận đối sách.
Đừng nhìn các Thái y am hiểu y thuật nhưng khi gặp phải nôn nghén, họ thật sự không có cách nào hữu hiệu. Trước kia, Thái Thượng Hoàng không quan tâm tới chuyện phi tần nôn nghén, chỉ cho rằng đây là giai đoạn cần thiết mà nữ tử mang thai cần trải qua, Bùi Việt lại không tán thành, cùng các Thái y thảo luận suốt đêm mới có phương án đối phó.
Dùng thuốc ba ngày, quả nhiên tình trạng nôn nghén giảm bớt rất nhiều, chỉ có điều còn chưa đỡ được mười ngày thì tác dụng của đơn thuốc giảm xuống, Thư Quân lại lâm vào tình trạng ăn cái gì nôn cái đấy. Nàng được Bùi Việt nuông chiều bốn tháng, dưỡng cả người châu tròn ngọc sáng, mới nửa tháng trôi qua mà đã gầy lại như ban đầu, vòng eo mảnh mai đến nỗi Bùi Việt không dám đụng vào, cứ như thể chỉ cần chạm vào sẽ bẻ gãy eo nàng.
Một ngày triều hội, bách quan thấy sắc mặt của Bùi Việt rất khó coi, vẻ mặt cũng không tập trung như ngày xưa, bèn hỏi: “Bệ hạ đang phiền não chuyện gì? Chi bằng nói ra để chúng thần phân ưu giúp ngài?”
Bùi Việt thật sự không khách sáo, nói thẳng với mọi người: “Hoàng hậu bị nôn nghén, thứ gì cũng không ăn được, gầy rộc đi nhiều, trẫm ăn không ngon ngủ không yên.”
Nghe vậy, chúng thần nhìn nhau cười, Hoàng đế mới làm phụ thân lần đầu nên không có kinh nghiệm, chút vấn đề ấy có đáng là bao.
“Bệ hạ đừng sốt ruột, chờ lão thân về nhà hỏi thăm bà nương trong nhà, nhờ bà ấy góp ý xem sao.”
“Thần cũng về nhà hỏi thăm, tiếp thu ý kiến của đám đông, tóm lại sẽ có cách giải quyết.”
Quốc mẫu quốc mẫu, không phải chỉ đơn giản là danh hiệu mà thôi, chuyện của Hoàng gia chính là chuyện của triều đình. Sau khi rời khỏi khu quan thự, các đại nhân lần lượt hồi phủ, tìm thê tử mẫu thân nhà mình để lĩnh giáo phương pháp trị nôn nghén. Nếu là người bình thường, các phu nhân nhất định sẽ cười khẩy một tiếng: “Chẳng phải chỉ là mang thai thôi sao? Cần gì phải làm kinh động mọi người?”
Nhưng nếu người này là Hoàng hậu trong cung thì có nghĩa là đã đến lúc để mọi người thể hiện.
Mệnh phụ ngoài Hoàng cung, cùng với các Thái phi trong hậu cung nhao nhao lấy ra bản lĩnh đặc biệt của mình. Có người làm ô mai kính dâng cho Hoàng hậu, có người chế viên Hương Sa Lục Quân, có người làm đủ loại rượu trái cây. Phải công nhận là mỗi ngày đổi đủ các món ăn, quả nhiên Thư Quân ăn nhiều hơn một chút. Bùi Việt vỗ tay cười: “Vẫn là bách quan có cách giải quyết.”
Nhờ kính hiến trong cung ngoài cung, Thư Quân chịu đựng qua ba tháng đầu. Thái Hoàng Thái hậu cười nói, hài tử này ăn cơm trăm nhà mà lớn lên.
Ba tháng sau, Thư Quân không tiếp tục nôn nghén, lượng cơm dần dần tăng lên, chẳng qua hơi quá mức, Bùi Việt rất lo lắng, chẳng qua thấy cô nương gầy gò ốm yếu bưng bát ăn từng miếng từng miếng như thể đói lắm rồi, sao hắn nỡ nhẫn tâm ngăn cản nàng?
Cứ thế ăn suốt nửa tháng, cân nặng bị sụt giảm ban đầu đều trở về như cũ, ngay cả bụng bầu cũng bắt đầu nhô lên, Bùi Việt rất vui mừng.
Vừa qua trừ tịch, bước sang năm mới, năm đầu tiên Đế Hậu thành hôn, bách quan vào cung chúc mừng. Thư Quân đã bước vào giai đoạn giữa của thai kỳ, hành động thuận tiện hơn, sắc mặt cũng hồng hào, bèn ra mặt tiếp đón bách quan triều bái.
Giữa bữa tiệc, Thư Quân muốn đi vệ sinh nên rời ghế trước. Sau khi thụ thai, tần suất đi vệ sinh của nàng cao hơn bình thường một chút. Trong cung Nhân Thọ có đặt cái bô nhưng nơi này người đến người đi, Thư Quân cũng không buồn lắm nên định về cung Khôn Ninh nghỉ ngơi một lát.
Từ hậu điện của cung Nhân Thọ ra ngoài sẽ bước vào một vườn hoa, men theo con đường lót đá trong vườn hoa này thì có thể đi qua cửa hồng, đèn lồ ng cung đình được treo trên mái hiên, ánh đèn sáng ngời. Trừ tịch năm nay không có tuyết rơi, mặt đất vẫn sạch sẽ, nơi này vốn là vườn đào nhưng mùa này chỉ còn lại cành cây khô héo, chỉ có mấy gốc mai đỏ mọc đan xen trong vườn, mùi thơm lan tỏa khắp vườn.
Vừa từ hành lang trang trí bước xuống bậc thang, nàng bỗng thấy một bóng người lóe lên trong vườn đào, ngay sau đó vang lên giọng nói quen thuộc: “Chàng làm gì vậy? Sao chàng to gan vậy? Vật cũ của nàng ta, sao chàng có thể tự tiện mang trên người?”
Đây là giọng nói Thư Chi, xen lẫn vừa kinh hãi vừa sốt ruột.
Đã lâu Thư Quân chưa từng thấy vị tỷ tỷ này, nhất thời không phân biệt được, cẩn thận phân biệt một chút mới hiểu, chẳng lẽ “nàng” này chỉ mình?
Sắc mặt Thư Quân hơi trầm xuống. Thược Dược nhìn nàng, dùng ánh mắt xin chỉ thị có nên lên tiếng hay không. Thư Quân lắc đầu, nghe thêm một chút xem hai vợ chồng họ rốt cuộc muốn làm gì.
Một nam tử cao gầy đứng đằng sau bóng cây loang lổ. Hắn ta mặc một bộ lễ phục Thế tử đỏ thẫm, một tay chắp sau lưng, tay còn lại chìa về phía Thư Chi như đang đòi thứ gì đó: “Nàng trả lại cho ta, thứ này là bảo bối của ta.”
“Bảo bối?” Thư Chi cười lạnh trào phúng: “Chàng làm vậy quả thực là đang tìm chết! Chàng muốn chết thì đừng kéo theo ta chết chung!”
Bùi Giang Thành khẽ hừ một tiếng, ánh mắt không kiên nhẫn: “Nàng biết cái gì! Ta mang thứ này đi gặp Hoàng hậu để nhờ Hoàng hậu cầu tình với bệ hạ, thuyên chuyển ta về Kinh thành. Nàng có biết ta ở Ung Châu kia uống bao nhiêu gió tây bắc không? Gió ở đó cứ như lưỡi dao chém vào cổ ta. Thư Chi, nàng ở Kinh thành mặc váy gấm ăn cao lương cả ngày, nàng sẽ không hiểu được nỗi khó xử của ta.”
Thư Chi hơi kinh ngạc, không ngờ trượng phu cầm túi thơm này là vì lẽ đó. Chần chờ trong chốc lát, nàng ta ngấn lệ nói: “Quá mạo hiểm, bệ hạ che chở nàng ta như vậy, một khi ngài ấy biết chuyện này thì chàng sẽ không có kết cục tốt đâu.”
“Ta không rảnh bận tâm tới chuyện đó.” Đôi mắt Bùi Giang Thành hiện lên đỏ ngầu, giật lấy túi thơm trên tay Thư Chi, đang định nhét vào đai lưng thì bỗng thấy ánh đèn dưới bậc thang đằng trước.
Dựa theo nghi thức xuất hành của Hoàng hậu, cung nhân xếp thành trước sau hai hàng, ngay ngắn chỉnh tề bảo vệ người kia ở giữa. Khi đối diện với ánh mắt của Thư Quân, mí mắt Bùi Giang Thành khẽ run rẩy. Đã lâu rồi hắn ta chưa gặp nàng, vẫn còn nhớ hồi mới định thân, nàng như một nụ hoa chớm nở, đẹp không gì sánh bằng, người trước mặt này cũng đẹp, chỉ có điều ánh mắt diễm lệ kinh người, mang theo vẻ lạnh nhạt không thể bỏ qua.
Thấy Thư Quân, sắc mặt Thư Chi thoáng chốc thay đổi, sợ đến nỗi đầu gối mềm nhũn: “Nương nương…”
Bùi Giang Thành lại không hề sợ hãi, ngược lại còn thảy túi vải đeo trên eo, cười nói với Thư Quân: “Xem ra là ông trời muốn tác thành cho ta. Ta đang định đi tìm thẩm thẩm thì đã thấy thẩm thẩm rồi. Thẩm thẩm à, người còn có một món đồ cũ ở chỗ ta, chỉ cần người thuyết phục Hoàng thúc gọi ta về Kinh thành, ta sẽ trả lại nó cho người, chúng ta cũng thanh toán xong.”
Cuối cùng, hắn ta cố ý hạ thấp giọng nói, mang theo mờ ám: “Chắc hẳn người sẽ không muốn Hoàng thúc biết, người từng tự tay thêu túi thơm tặng cho ta đâu nhỉ?”
Nghe câu này, Thược Dược tức giận đến nỗi sắc mặt tái mét: “Càn rỡ! Ai cho ngươi lá gan dám nói chuyện với Hoàng hậu như vậy!”
Nàng ấy lo lắng đỡ Thư Quân, khẽ khuyên nhủ: “Chủ tử, người đừng tức giận, cẩn thận động thai khí.”
Lúc trước từ hôn, nàng ấy đã kiểm tra đồ thêu, đúng là thiếu một chiếc túi thơm, sau này nàng ấy đến Vương phủ hỏi thăm, họ nói là không cẩn thận đốt rồi nên nàng ấy cũng không để bụng, không ngờ hôm nay lại chờ ở đây. Trong lòng Thược Dược hoảng sợ, sợ Hoàng đế sẽ vì chuyện này mà xa cách Thư Quân.
Sắc mặt Thư Quân vẫn không thay đổi, cứ như đang nhìn thằng hề nhảy nhót, trong lòng cũng rất bình tĩnh: “Đúng, ta đã từng định thân với ngươi, chuyện này cả triều đều biết, không việc gì phải che giấu. Ngươi cũng được, túi thơm cũng thế, đều là phế vật bị ta vứt bỏ, đừng nói lúc này ngươi đưa đến trước mặt ta, cho dù ngươi đưa đến chỗ bệ hạ, ta cũng sẽ chẳng buồn chớp mắt một cái.”
Thư Quân nói được thì làm được, lạnh nhạt ra lệnh cho nữ quan bên cạnh: “Đi mời bệ hạ đến đây, cứ nói Thế tử Hoài Dương Vương có túi thơm muốn dâng tặng.”
Sắc mặt Bùi Giang Thành trầm xuống, đây có còn là tiểu cô nương khúm núm nghe lời, chỉ hướng đông không dám đi hướng tây như trước kia không?
Thấy nữ quan chuẩn bị xoay người, Thư Chi sốt ruột đến nỗi quỳ xuống: “Nương nương tha mạng.”
Thư Chi quỳ bò về phía trước, nước mắt đầm đìa van xin: “Tam muội muội, mong người hãy nể tình chúng ta cùng dòng máu mà tha cho chàng ấy, tha cho ta được không? Ta sai rồi, lúc trước ta không nên cướp hôn sự của người, là ta đáng chết!”
Nàng ta tự tát mình một cái thật mạnh, nức nở nói: “Ta hối hận rồi, ta tự tạo nghiệt cho mình, nay chính mình phải nuốt quả đắng, ta không oán trách ai, chỉ mong muội muội khoan hồng. Người là Hoàng hậu, chỉ cần vươn một ngón tay thì có thể bóp ch ết chúng ta, xin đừng chấp nhặt với chúng ta… Hu hu hu…”
Thư Chi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nọ, mình sẽ quỳ trước mặt Thư Quân, vứt bỏ hết tôn nghiêm để van xin.
Thư Quân nhíu mày, lùi về sau một bước. Thược Dược đứng bên cạnh trào phúng: “Năm xưa Thế tử phu nhân hoành hành ngang ngược, có nghĩ rằng ngươi và chủ tử nhà ta là người cùng dòng máu không?”
Thư Chi biết mình đuối lý, dập đầu xuống đất, khóc không thành tiếng. Thấy thê tử của mình hèn mọn như vậy, Bùi Giang Thành cũng cảm thấy mất mặt. Hắn ta tức giận nhìn chằm chằm Thư Quân: “Ta không tin, ta không tin người dám nói cho Hoàng thúc.”
Thư Quân không muốn nhiều lời với hắn ta, nháy mắt ra hiệu cho tiểu nội thị bên cạnh. Hai tiểu thái giám bước ra từ đằng sau, một trái một phải kiềm chế Bùi Giang Thành, bắt hắn ta quỳ xuống đất. Bùi Giang Thành thẹn quá thành giận, định há miệng mắng chửi, hai người lại nhét một cục bông vào miệng hắn ta khiến hắn ta không thể nói được.
Thư Quân không tiếp tục nhìn hai vợ chồng họ mà men theo con đường lót đá, đi đến cửa hông.
Bùi Giang Thành và Thư Chi bị nội thị áp giải đến trước mặt Bùi Việt. Lúc đó Bùi Việt vừa bước ra từ đại điện, đang ngồi nghỉ chân trong trắc điện, hỏi Thư Quân đi đâu, cung nhân vừa bẩm báo xong thì thấy cung nhân bên cạnh Hoàng hậu đến đây.
Nội thị kể lại quá trình vụ việc cho Bùi Việt, Bùi Việt nhìn thoáng qua Bùi Giang Thành và Thư Chi nơm nớp lo sợ cách một tấm bình phong. Hai vợ chồng đều bị trói lại, bị nhét cục bông vào miệng, bị đè đầu xuống đất, gần như không thể nhúc nhích.
Bùi Việt uống chút rượu, đang có hứng thú, không muốn bị hai người này làm cho cụt hứng, chỉ xua tay nói: “Truyền chỉ, Thế tử Hoài Dương Vương và phu nhân làm kinh động Phượng giá, lột tước bãi quan, trục xuất Kinh thành.”
Tin tức truyền ra, Vương phi Hoài Dương Vương ngất xỉu tại chỗ, Hoài Dương Vương cũng sợ hãi, từ những hàng chữ cũng đoán được là nhi tử của mình gây sự. Về quý phủ, y tức giận cầm roi đánh hắn ta, vừa đánh vừa khóc, cuối cùng chỉ hận mình chiều con sinh hư. Để tránh chọc giận Bùi Việt, y sai người đưa nhi tử và nhi tức rời khỏi Kinh thành ngay trong đêm hôm đó, mặc dù chỉ toàn nói những lời nhẫn tâm nhưng trong lòng rất đau đớn, âm thầm phái người chăm sóc vợ chồng nhi tử.
Sau này, vợ chồng Bùi Giang Thành sống trong thị trấn nhỏ cách ngoại ô Kinh thành bốn mươi dặm, không có tước vị không có chức quan, chỉ sống dựa vào sự tiếp tế của Vương phủ. Bỗng nhiên ngã xuống từ chỗ cao, hai vợ chồng sao có thể chấp nhận được, cả ngày cãi cọ. Sau này Vương phi đổ bệnh, Lý Trắc phi quản lý Vương phủ, ngân lượng đưa đến ngoại ô càng ngày càng ít, hai vợ chồng như chó nhà có tang, chịu hết cực khổ, đây là chuyện xảy ra sau này.
Bên này, sau khi rời khỏi trừ tịch yến, Bùi Việt tắm rửa sạch sẽ rồi trở về đông trắc điện cung Khôn Ninh. Trong điện đốt địa long, vô cùng ấm áp, hắn chỉ mặc một bộ trung y minh hoàng. Hắn ngửi mùi trên người mình, loáng thoáng bay mùi rượu, bèn đứng cách Thư Quân một khoảng, không dám lại gần, hơi ủ rũ nhìn thê tử nằm trên giường bạt bộ: “Trẫm đã tắm hai lần mà hình như vẫn có mùi.”
Thư Quân mặc áo ngủ đỏ thẫm, trên áo thêu Phượng Hoàng bằng chỉ vàng, tóc đã xõa xuống gần hết, không còn dáng vẻ đoan trang xinh đẹp như lúc ở cung Nhân Thọ, lộ vẻ hoạt bát đáng yêu như tiểu cô nương. Nàng cười vẫy tay: “Thiếp có chê chàng đâu, mau lại đây.”
Nghe vậy, trong lòng Bùi Việt hơi nóng lên. Thê tử trẻ tuổi quá xinh đẹp, đôi mắt hạnh kia như ngập nước, nàng nằm trong nệm chăn khiến thân thể của nàng trông càng nhỏ nhắn. Bùi Việt cố gắng kìm nén, lại quay về bên lư hương đồng mạ vàng khảm ngọc lam sau bình phong: “Để trẫm huân hương thêm một lát.”
Thư Quân lại không thể chờ được nữa, làm nũng: “Thiếp sắp ngủ rồi.”