Thu nợ xong, trên vai gã cũng nóng bừng đau đớn. Đây là hậu quả của vụ đánh nhau vừa rồi, khi đối phương ở vào thế sống chết nguy cấp thì nảy sinh một bản năng sinh tồn, sử dụng toàn sức lực cầm cây gậy gỗ quật thẳng về phía gã. Dĩ nhiên, cuối cùng người nọ vẫn bị gã đánh gục.
Bôn ba cả một ngày trời, dù lâu rồi gã không xông pha ‘tiền tuyến’ nhưng vẫn uy phong lẫm liệt.
“A Kiến, ‘người là sắt, cơm là thép’, [1] cả điểm tâm lẫn cơm trưa anh đều chưa ăn, chúng ta nên kiếm chút gì lót dạ trước đi!” Bốn giờ chiều, Que Củi khuyên nhủ gã.
[1] Nguyên tác ngạn ngữ: Nhân thị thiết, phạn thị cương – ý nói con người làm gì cũng cần phải ăn uống đầy đủ để bảo đảm sức khỏe (baidu).
Thế mà gã chỉ đáp ngắn gọn có một từ: “Bận!”
“A Kiến, anh tài quá rồi, anh tự mình xuất quân có một ngày mà đã thu về khoản tiền cực lớn, bây giờ anh bớt căng thẳng đi!”
Ấy vậy mà gã nhìn đồng hồ rồi lắc đầu: “Không, tôi không đủ thời gian!” Bây giờ cách thời gian Nhiếp Lạc giao hẹn trả tiền lời rất gần. Dứt lời, gã kéo theo vài tên thuộc hạ hung hãn gõ cửa một ngôi nhà.
Que Củi cũng đành miễn cưỡng đuổi theo.
Cánh cửa vừa mở ‘két’ một tiếng, thì xuất hiện một khuôn mặt tươi cười. Gương mặt ấy rất trẻ, khoảng chừng ba mươi tuổi. Tuy nhiên, dáng điệu hầm hầm của Hình Tuế Kiến khiến anh chàng tuổi trẻ kia giật nẩy mình.
“Mở cửa.” Mặc dù ngang tuổi, nhưng Hình Tuế Kiến luôn làm người ta tự nảy sinh cảm giác bị áp đảo.
Cũng là dân làm ăn từng trải sự đời, nên anh chàng trẻ tuổi lập tức lấy lại trấn tĩnh và mở cửa ra.
“Hình đại ca, sao hôm nay anh tự thân chinh tới đây?” Anh chàng trẻ tuổi vẫn giữ nụ cười.
“Anh Hồ, anh nợ tôi hai mươi triệu, nửa tháng trước đã tới kỳ thanh toán, vậy chừng nào anh mới trả cho tôi?” Gã đi thẳng vào vấn đề.
Nét mặt anh chàng trẻ tuổi họ Hồ bỗng nhiên sựng lại.
“Hình đại ca, gần đây tôi gặp chút trục trặc với dòng vốn.” Anh chàng tuổi trẻ cười cười, sắc mặt không thay đổi, “Tôi nhất định sẽ trả mà, chỉ mong anh châm chước thêm vài ngày!”
“Anh Hồ, tất cả chúng ta đều gặp vấn đề về tài chính, anh trả cho tôi, tôi trả cho người khác.” Xem như gã đã rất khách khí với phương châm ‘dùng đạo lý thuyết phục trước, dùng biện pháp áp lực sau’. [2]
[2] Nguyên tác: Tiên lễ hậu binh – lễ trước binh sau.
Không được sự thông cảm của gã khiến anh chàng tuổi trẻ cứng đờ. Bấy giờ, điện thoại đằng sau anh ta vang lên.
“Xin lỗi, tôi có thể nhận điện thoại trước được không? Chắc vợ tôi gọi về.” Anh chàng tuổi trẻ lịch sự hỏi.
Hình Tuế Kiến gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Anh chàng tuổi trẻ chạy tới nhấc máy: “Alo, bà xã hả?… Sao?… Buổi tối anh muốn ăn gì à? Hôm nay nhà ta có vài người khách, em nấu thêm mấy món ngon tiếp đãi họ nhé!”
Hình Tuế Kiến lạnh lùng quét mắt nhìn xung quanh, quả nhiên đám thuộc hạ ai nấy đều chột dạ cúi đầu. Tục ngữ có câu ‘không ra tay đánh người tươi cười’, [3] hóa ra đây là nguyên nhân mà đám thuộc hạ của gã không đòi được tiền.
[3] Nguyên tác: Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân – ý nói người ta tươi cười biết sai lần, nên mình không nỡ nhẫn tâm ra tay đánh đấm.(baidu)
“Bà xã, em còn việc gì sao?… Họ hàng nhà em đòi tiền anh hả? Bọn họ làm gì vậy? Bọn họ còn lương tâm không?”
Anh chàng tuổi trẻ vẫn nói chuyện điện thoại, nên Hình Tuế Kiến tiện thể quan sát xung quanh. Ánh mắt gã rơi trên người đứa bé khoảng mười hay mười một tháng tuổi đang bò trên mặt đất, và kiên nhẫn chờ anh ta gác máy.
“Lúc này cách giờ ngân hàng đóng cửa khoảng 40 phút, Anh Hồ, tôi hy vọng anh lập tức trả tiền!” Gã rũ mắt nhìn đứa bé đang cố sức bò với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Anh chàng tuổi trẻ hồi phục tinh thần, lộ vẻ mặt cầu xin: “Hình đại ca, tôi thực sự hơi kẹt.”
Gần đây Ôn Thành lâm vào khủng hoảng, ai nấy đều muốn lấy tiền bỏ vào túi của mình mới có thể yên tâm.
“Ban nãy anh cũng nghe tôi nói điện thoại rồi đấy, họ hàng nhà mẹ vợ tôi cũng mong tôi trả tiền, nhưng chỉ trong chốc lát thì làm sao tôi có thể thanh toán nổi?”
“Ngày 25 tháng trước, anh mua một con rùa hoang dã trị giá ba chục ngàn ở cửa hàng XX để phóng sinh. Mùng 2 hàng tháng anh đều mở tiệc trong câu lạc bộ tư nhân và mời vài vị khách đặc biệt, mỗi lần chi tiêu khoảng một trăm ngàn. Mùng 6 hàng tháng…” Hình Tuế Kiến cắt lời anh ta, đọc vanh vách những điều mình đã điều tra.
Gã kiểm tra thấy công ty của đối phương vẫn hoạt động bình thường, không gặp tình trạng phá sản. Không có tiền à? Rải tiền không chùn tay kiểu ấy mà nói với gã là không có tiền? Bớt lừa đảo đi!
Sắc mặt anh chàng tuổi trẻ xám ngắt, “Hình đại ca, nếu tôi có tiền thì sao lại không trả cho anh? Tôi phóng sinh để cầu bình an, mở tiệc để mời người tới hỗ trợ, đấy là chi phí xã giao! Không dám giấu gì anh, gần đây công ty tôi gặp chút rắc rối về tài chính, tôi cũng cùng đường…”
Gã không muốn nghe thêm những lời vô nghĩa.
“Tôi chỉ muốn biết bây giờ anh có trả tiền hay không?” Gã hỏi gằn từng chữ, gã không muốn nghe ai than khóc, chỉ muốn nghe OK hoặc NO!
“Hình đại ca, tôi thực sự không thể trả tiền ngay! Nhưng tôi cam đoan, chỉ cần nhà nước nơi lỏng chính sách thì tôi có thể tới ngân hàng vay vốn, và nhất định sẽ thanh toán cho anh trước tiên!” Anh chàng tuổi trẻ nói chắc nịch nhưng thần sắc lại dao động.
Que Củi day trán, chờ nhà nước nới lỏng chính sách á? Số nợ này coi bộ khó thu hồi.
Hình Tuế Kiến chậm rãi đứng dậy, đi từng bước về phía đứa bé đang thừa dịp người lớn lơ là mà bò thẳng ra ban công.
Tới lúc anh chàng tuổi trẻ ấy lại tinh thần thì sắc mặt lại tái mét, bởi vì Hình Tuế Kiến đã nhấc đứa bé lên trên tay.
“Anh nói thử xem, nếu bây giờ tôi buông tay thì thằng nhóc này sẽ thế nào?” Hình Tuế Kiến tàn nhẫn hỏi.
Nơi này là tầng hai mươi mấy, đằng sau gã là cửa sổ ban công.
Hành động của gã khiến ai nấy đều sửng sốt, thậm chí cả mấy tên thuộc hạ có thói quen đâm chém cũng sợ choáng váng. Riêng Que Củi không quá lo ngại, bởi lẽ anh ta biết, chẳng qua Hình Tuế Kiến chỉ đang phô trương thanh thế.
Ôn Thành có người khiến A Kiến muốn ở lại, vì vậy gã mới từ bỏ mọi nguyên tắc mà làm ra loại hành vi chưa bao giờ tiết lộ này. Bản chất của một người như thế thì dẫu có xảy ra bất kỳ tình huống nào, cũng không sẽ gây ra những việc điên rồ. Tuy nhiên, anh chàng tuổi trẻ kia không am hiểu Hình Tuế Kiến, cho nên sắc mặt anh ta xám ngắt như tro tàn.
“Hình đại ca, việc gì cũng có thể bàn bạc, anh mau thả con trai tôi xuống.” Anh chàng tuổi trẻ nóng nảy.
Đứa bé nghĩ có người đang chơi đùa với mình, nên bé cất tiếng cười khanh khách.
“Trả tiền!” Hình Tuế Kiến chỉ nói hai chữ.
Không trả tiền thì ném con trai anh ta xuống?
“Tôi thật sự cạn tiền rồi, gần đây tôi xin ngân hàng cho vay một khoản lớn nhưng được phê duyệt rất nhỏ giọt, tôi đành hết cách!” Anh chàng tuổi trẻ hét to, nhưng kỳ lạ là anh ta vừa hét vừa lấy tay chụp mạnh vào đùi mình.
“Trả tiền!” Đối phương muốn giả vờ bệnh hoạn để hù dọa gã? Đôi mắt lạnh lẽo của Hình Tuế Kiến chẳng mảy may dao động.
Gã hơi nghiêng biên độ cánh tay, như thể muốn quăng đứa bé xuống đất. Đứa bé phát ra tiếng cười vui thích.
“Hình đại ca, anh đừng xúc động, chúng ta từ từ bàn bạc đi! Anh cũng biết không phải là tôi không có thực lực, mà tôi chỉ tạm thời gặp chút khó khăn về kinh tế!” Tinh thần anh chàng tuổi trẻ hoảng hốt tới mức hỗn loạn.
“Trả tiền!”
“Hình đại ca, tôi cầu xin anh, thật sự bây giờ trong tay tôi đã hết tiền mặt!”
“Trả tiền!”
Đứa bé hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa những người lớn, bé khoan khoái giãy đạp hai chân, thân hình nho nhỏ ấy còn bướng bỉnh nhắm thẳng ra cửa sổ.
Toàn thân anh chàng tuổi trẻ đều đổ đầy mồ hôi nhễ nhại.
“Hình Tuế Kiến, anh đủ rồi, anh còn là con người sao?” Anh chàng tuổi trẻ lên án kịch liệt, “Anh có phải là con người không? Anh có phải là con người không?”
“Trả tiền!” Gã vẫn bất động.
Anh chàng tuổi trẻ gấp gáp đến mức ánh mắt đỏ ngầu, nên không nhìn thấy Hình Tuế Kiến đã di chuyển vị trí của đứa bé, tránh cho bé ngã xuống.
“Hình Tuế Kiến, anh… tại sao anh nhất định phải dồn ép tôi như thế? Anh ép tôi chết mới cam lòng sao?” Anh chàng tuổi trẻ chỉ ngón tay run rẩy về phía gã, “Anh… anh đừng chạm vào con tôi!”
Anh ta muốn cướp lấy đứa con, nhưng không dám ra tay tùy tiện vì sợ nguy hiểm tới bé.
“Hoặc trả tiền hoặc con anh chết.” Hình Tuế Kiến tỉnh bơ nói.
Gã vừa vào nhà thì phát hiện khắp phòng toàn là đồ chơi, anh chàng tuổi trẻ này thương con vô cùng.
“Súc sinh! Đừng làm con tôi chết, tôi chết, tôi chết!” Thần trí anh chàng tuổi trẻ bắt đầu điên loạn, “Tôi thành quỷ cũng không tha cho anh!”
Gần đây ai cũng ép anh ta phải trả tiền, nếu là con người đều điên lên hết. Cuối cùng, anh chàng tuổi trẻ sụp đổ như một cọng rơm yếu ớt.
Hình Tuế Kiến nhíu mày, gã cảm thấy tình hình hơi bất thường nhưng đã quá muộn. Một bóng người lao vút qua ban công…
“Pa, pa” Đứa bé ríu rít cất tiếng gọi.
Xung quanh yên ắng đến dị thường.
Toàn thân Hình Tuế Kiến đều hóa đá.
Que Củi quá bất ngờ, anh ta trợn tròn mắt lê bước chân ra ngoài ban công, như thể không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đám thuộc hạ không ai dám thở mạnh, còn Que Củi cứng nhắc nhìn từ ban công xuống.
Thời gian lúc này như ngừng trôi. Bởi lẽ, khi Que Củi cúi người nhìn xuống mặt đất dưới lầu, anh ta thấy một vũng máu đỏ tươi đến chói mắt và cả đám đông kéo nhau tới xem.
“A, A Kiến, anh ta, anh ta nhảy lầu…” Que Củi bàng hoàng nói, “Hình như, hình như anh ta chết rồi…” Chẳng ai ngờ nổi sinh mạng của anh chàng trẻ tuổi lại mong manh, tâm lý thừa nhận sự việc lại bạc nhược đến vậy.
Cánh tay Hình Tuế Kiến rũ xuống một cách máy móc, còn đứa bé vô tư kia vừa được đặt xuống thì tích cực bò đi tìm cha mình.
“A Kiến, đừng rước phiền phức, chúng ta đi mau!” Que Củi lấy lại tinh thần và nhanh chóng kéo gã, thế nhưng gã vẫn đứng im bất động.
“Đây không phải là việc của chúng ta, do anh ta tự mình nhảy xuống!” Que Củi cố sức an ủi.
Tuy nhiên, ánh mắt của Hình Tuế Kiến vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài ban công.
Có người nhảy lầu, có một mạng người do gã ép chết.
Là do gã bức tử.
Trong lòng gã vừa nhen nhóm lên một hy vọng duy nhất, nhưng dường như niềm hy vọng ấy đã bị số phận vô tình dập tắt.
…
Que Củi kiên quyết nháy mắt một cái với đám thuộc hạ, rồi nhanh chóng kéo gã thoát khỏi hiện trường.