Chương 25: Trở về Shostka
Chương 25: Trở về ShostkaChương 25: Trở về Shostka
Chuong 25: Tro ve Shostka
Ngày 20 tháng 8, hai ngày sau lễ quốc tang, Bộ Tư lệnh Hậu cần Tập đoàn quân Dự bị.
Vương Trung vừa bước vào tòa nhà Cục Quân giới, đã nhìn thấy mấy người đang thay biển hiệu của Bộ Tư lệnh Hậu cần Tập đoàn quân Dự bị.
Anh dừng lại, nhìn họ treo tấm biển mới lên: Bộ Tư lệnh Hậu cần Tập đoàn quân Tây Nam.
"Nơi này đổi thành Bộ Tư lệnh Hậu cần Tập đoàn quân Tây Nam rồi, vậy Bộ Tư lệnh Tập đoàn quân Dự bị thì sao?" Vương Trung không nhịn được hỏi.
"Vẫn ở đây, Tập đoàn quân Dự bị và Tập đoàn quân Tây Nam đã hợp nhất, toàn bộ công tác hậu cần do Trung tướng Chekhov phụ trách." Người trung úy đang thay biển hiệu trả lời, nói xong mới nhìn Vương Trung một cái, sau đó giật mình, đứng nghiêm chào: “Tướng quân Rokossovskyt"
Vương Trung: "Được rồi, đừng căng thẳng, đừng có gọi Ura nữa, tôi nghe mọi người gọi Ura đến phát ngán rồi."
Đó là sự thật, bây giờ dường như cả thành phố đều biết anh, hơn nữa, ai nhìn thấy anh cũng đều trở nên phấn khích lạ thường.
Bài diễn văn trong lễ quốc tang, dường như đã được phát sóng trực tiếp trên toàn thế giới, và người dân Yekaterinburg, bất kể già trẻ lớn bé, đều tụ tập dưới những chiếc loa phóng thanh khổng lồ để nghe toàn văn bài diễn văn.
Hiện tại, Vương Trung chính là nhân vật nổi tiếng nhất Yekaterinburg, hắt hơi một cái cũng có thể trở thành chủ đề nóng trên mạng xã hội - tất nhiên là thời đại này không có mạng xã hội, đây chỉ là một cách nói ví von.
Người trung úy treo biển hiệu phấn khích hỏi: "Tướng quân có thể cho tôi xin chữ ký không?”
Vương Trung: "Được thôi, nhưng cậu phải hứa với tôi là không được tiết lộ, không được đi khắp nơi nói 'Rokossovsky đã đến đây, thì tôi sẽ ký."
"Tôi hứa."
Mười mấy giây sau, Vương Trung trả lại cuốn sổ ghi chép đã được ký tên cho người trung úy, đi thẳng vào trong.
Kết quả là anh vừa đi được vài bước, đã nghe thấy tiếng ai đó hít một hơi lạnh, rồi tiếng tài liệu rơi xuống đất: "Tướng quân Rokossovsky!"
Vương Trung thở dài.
20 phút sau, Vương Trung mới có thể đẩy cửa văn phòng Tư lệnh Hậu cần.
Trung tướng Chekhov liếc nhìn anh: "Cậu đừng có tỏ vẻ khó chịu như vậy, đó là nhiệm vụ của cậu, còn hơn là để mọi người nhớ đến việc hiện tại vẫn còn hàng trăm nghìn quân đang bị bao vây bởi quân địch. À, còn một tin xấu nữa, Tập đoàn quân phía Bắc đã bị đánh tan, Tập đoàn quân St. Andrewsburg của Đại tướng Gorky đã giao chiến với quân địch trên toàn tuyến."
Vương Trung: "Tình hình bên đó thế nào rồi?"
"Đại tướng Gorky đang dựa vào địa hình phức tạp để phòng thủ, hiện tại có vẻ như cuộc tấn công của quân địch đang gặp khó khăn. Chết tiệt, tôi chỉ là một tên Tư lệnh Hậu cần, nói với cậu mấy chuyện này làm gì, cậu muốn tìm hiểu tình hình chiến trường thì đến Bộ Tham mưu tìm Thượng tướng Tuganev ấy. Cậu đến đây là muốn gì?"
Vương Trung: "Ông đã hứa là sẽ cung cấp xe tải và máy kéo cho tôi, nhưng vẫn chưa đủ."
"Bởi vì số lượng đó là không đủ. Tôi đã cố gắng hết sức để điều phối cho cậu rồi."
Vương Trung: "Tôi đã xin Giáo hội điều 3. 000 lái xe đấy! Mặc dù nhiều người trong số họ vẫn đang được đào tạo, chưa thể ra chiến trường. Đến lúc đó họ đến mà không có xe để lái thì lãng phí lắm."
Trung tướng Chekhov: "Không lãng phí đâu, toàn tuyến chúng ta đang thiếu xe trâm trọng, Cục Quân giới đang dồn toàn lực sản xuất xe tăng."
Vương Trung: "Vậy còn chuyện các đơn vị xe tăng đang thiếu bộ binh..."
"Chuyện đó thì tôi không quản lý được, tôi đã nói là tôi chỉ phụ trách vật tư, nếu cậu nói là các đơn vị bộ binh thiếu súng máy thì tôi có thể giúp, cậu nói đơn vị nào thiếu thì tôi sẽ cấp thêm cho đơn vị đó. Ví dụ như lần trước cậu nói là Sư đoàn 51 của Kashukhoy, đơn vị đang đóng giữ bến phà ở hạ lưu của cậu, thiếu súng máy, tôi đã cấp thêm cho họ 200 khẩu.
"Nhưng nếu cậu muốn tôi cấp thêm bộ binh cho các đơn vị xe tăng thì tôi không làm được. Cậu hiểu không? Tôi không có quyên hạn đó. Cậu chỉ có thể kiến nghị lên cấp trên, viết báo cáo kinh nghiệm tổng kết. Tôi có một gợi ý cho cậu, hãy gửi báo cáo kinh nghiệm tổng kết cho Thái nữ Olga, biết đâu một ngày nào đó, kiến nghị của cậu sẽ được thông qua."
Vương Trung: "Tôi đã gửi rồi."
Chekhov giơ hai tay ra: "Vậy thì hết cách rồi."
Vương Trung gãi đầu: "Nếu đã không đủ xe, vậy ông cấp cho tôi thêm la, ngựa đi!"
"Không được." Chekhov từ chối thẳng thừng.
Vương Trung: "Không được, sao lại có thể trực tiếp như vậy chứ? Lần này ông không định chỉ cho tôi một vài mẹo nhỏ sao?"
"Nếu cậu hỏi là có được hay không, thì câu trả lời là không được, bởi vì sư đoàn của cậu là sư đoàn cơ giới, không thể có la, ngựa, theo quy định, điêu đó sẽ ảnh hưởng đến khả năng cơ động của sư đoàn cơ giới. Còn nếu cậu muốn biết mẹo nhỏ, thì quả thật là có đấy. Cậu hãy nghĩ xem, thân phận của cậu là gì, thân phận của anh trai cậu là gì."
Ban đầu Vương Trung không hiểu, nhưng rất nhanh sau đó đã bừng tỉnh: "Ý của ông là, tôi có thể tự mình tổ chức đoàn vận chuyển bằng la, ngựa đến tiền tuyến?"
"Tôi có nói vậy đâu. Nhưng cậu nghĩ mà xem, một vị đại quý tộc đầy nhiệt huyết, tự mình tổ chức đoàn vận chuyển chỉ viện tiền tuyến, chẳng phải là chuyện bình thường sao."
Vương Trung võ đùi, Đế quốc Ant lấy hình ảnh chim đại bàng hai đầu làm biểu tượng, suy ra cũng có liên quan đến La Mã, mình là quý tộc thì cung cấp la, ngựa để chi viện tiền tuyến là chuyện đương nhiên!
Anh lập tức đứng dậy, định rời khỏi Bộ Tư lệnh, Trung tướng Chekhov lên tiếng: "À đúng rồi, cậu có thể ký tên cho tôi được không? Con trai tôi rất muốn xin chữ ký của cậu."
Vương Trung ngạc nhiên: "Ông có con trai sao?"
"Sao, trông tôi không giống người đã có con trai sao? Nhanh lên, ký tên cho tôi đi."
Ngày 25 tháng 8, ga xe lửa Yekaterinburdg. Vương Trung đứng ở ga hàng hóa, nhìn đoàn người của mình, được tập hợp từ những người tị nạn, lên tàu.
Trang trại của gia đình anh đã cung cấp phần lớn số la, ngựa cho đoàn vận chuyển này, còn những người tị nạn tham gia đoàn vận chuyển chủ yếu là phụ nữ trung niên, những người đã được truyền cảm hứng sau khi nghe bài phát biểu của Vương Trung.
Họ đã gửi con cái của mình đến các cơ sở giáo dục và chăm sóc tập trung, còn bản thân thì tham gia đoàn vận chuyển. Các cơ sở giáo dục và chăm sóc trẻ em này là do Vương Trung yêu cầu Mikhail thành lập, người quản lý và chăm sóc bọn trẻ đều là những nữ phục vụ lâu năm của gia tộc Rokossovsky.
Vương Trung đã xin cho họ thân phận công nhân được thuê từ Thượng tướng Tuganev, họ được phát đồng phục và được trợ cấp hàng tháng.
Như vậy, vấn đề thiếu hụt khả năng vận chuyển hậu cần của quân đội đã được giải quyết.
Lúc này, những người công nhân mặc đồng phục đang đuổi la, ngựa lên các toa tàu.
Ngoài các toa xe chở người và toa xe chở động vật của đoàn vận chuyển, trên đoàn tàu còn có 8 toa xe bệ phẳng.
Ba toa trong số đó dùng để chở xe tăng T-34 vừa được sửa chữa xong, một toa chở chiếc xe tăng dùng cho lễ duyệt binh mới được xuất xưởng, bốn toa còn lại chở đầy pháo chống tăng tự hành ZIS-30 vừa mới được sản xuất.
Thoạt nhìn, pháo chống tăng ZIS-30 trông giống như một chiếc máy kéo được gắn thêm một khẩu pháo lớn.
Chỉ cần nhìn vẻ ngoài của nó cũng đủ biết nó là sản phẩm được sản xuất trong tình trạng cấp bách.
Nhưng Vương Trung không hề ghét bỏ nó, thậm chí anh còn muốn có thêm nhiều pháo ZIS-30 hơn nữa. Khi chơi game "World of Tanks", anh rất thích lái chiếc xe tăng này, nó là nỗi khiếp sợ của những người chơi mới.
Điểm đáng tiếc duy nhất là nó không đủ nhỏ, khi sử dụng, nó không thể linh hoạt bằng chiếc M56 nhỏ bé.
Đợi đến khi đến Shostka, Vương Trung nhất định sẽ dạy cho các đơn vị trực thuộc cách sử dụng thứ vũ khí lợi hại này. Đặt mìn, phục kích, bắn xong là chạy, thật là thú vị.
Anh đang giám sát các lái xe được điều động từ Giáo hội lái xe tăng lên toa xe bệ phẳng thì một người đàn ông mặc vest, đi giày da và một người đàn ông đeo máy ảnh xuất hiện.
"Xin hỏi, ngài có phải là Tướng quân Rokossovsky không?" Người đàn ông mặc vest hỏi, giọng nói của ông ta khi nói tiếng Nga rõ ràng có chút lạ.
"Đúng vậy, còn ông là... 2"
"Tôi là phóng viên của tờ báo Washington Evening Star của Hoa Kỳ, chúng tôi dự định sẽ đăng tải toàn văn bài phát biểu của ngài tại lễ quốc tang một tuần trước. Ngoài ra, chúng tôi cũng muốn phỏng vấn ngài.
Vương Trung: "Bây giờ sao? Tôi sắp phải ra tiền tuyến rồi..."
Lúc này, người đàn ông cầm máy ảnh lên tiếng: "Mời ngài dịch sang bên trái một bước, tôi muốn lấy xe tăng và pháo làm nên."
Vương Trung không từ chối việc chụp ảnh, liền dịch sang trái một bước, sau đó quay đầu lại nhìn: Ồ, vừa hay che khuất khoảng trống giữa hai toa xe, toa xe phía trước chở pháo ZIS-30 nhỏ hơn, toa xe phía sau chở xe tăng T-34.
Phóng viên người Mỹ ngồi xổm xuống trước mặt Vương Trung, điều chỉnh lại góc độ một chút, tìm một góc chụp đẹp: 'Mời ngài đừng cười."
"Không cười sao?"
"Đúng vậy, hãy giữ vẻ mặt nghiêm nghị, như vậy sẽ tạo hiệu ứng tốt hơn với những chiếc xe tăng và pháo phía sau."
Ngay sau đó, phóng viên ảnh bấm máy, đèn flash lóe sáng, đồng thời tỏa ra một làn khói trắng.
Đèn flash của thời đại này đều như vậy.
Phóng viên ảnh: "Rất tuyệt, tôi nghĩ bức ảnh này có thể giúp tôi giành giải Pulitzer, Mike à."
Phóng viên viết bài tên Mike nói: "Ngài thấy đấy... Nếu ngài có đủ danh tiếng ở Hoa Kỳ, một số việc có thể sẽ phát triển theo hướng có lợi cho tổ quốc của ngài."
Vương Trung: "Được rồi, tôi đồng ý phỏng vấn. Như vậy đi, hai vị hãy lên tàu, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Chuyến tàu này sau khi đến Shostka dỡ hàng xong sẽ quay trở lại Yekaterinburg. Đến lúc đó, hai vị có thể đi cùng chuyến tàu này."
Phóng viên: “Cũng được.'
Lúc này, Lyudmila xuất hiện: "Lần này không có toa xe bọc thép, họ đã đặc biệt bố trí một toa xe chở khách cho chúng ta, tôi có mang theo trà ngon và bánh ngọt từ trang viên."
Chưa đợi phóng viên Mike trả lời, phóng viên ảnh đã nói: "Mời phu nhân khoác tay tướng quân."
Lyudmila ngạc nhiên: "Hả?”
Phóng viên ảnh: "Ở Hoa Kỳ hiện tại chưa có nữ quân nhân, hơn nữa phu nhân lại xinh đẹp như vậy, độc giả của chúng tôi sẽ rất thích."
Mike cười gượng: "Đúng vậy, họ nhất định sẽ thích, một người đẹp, một vị tướng tài ba, và những chiếc xe tăng hùng vĩ phía sau, ôi, họ sẽ phát cuồng vì những thứ này. Nếu phu nhân mặc váy ngắn, họ sẽ càng thích hơn.”
Lyudmila nghiêm nghị nói: "Tôi là chiến sĩ, tôi phải mặc quân giống như các chiến sĩ nam."
Một lát sau, bức ảnh thứ hai được chụp xong, nhưng lần này phóng viên ảnh không nhắc đến giải Pulitzer nữa.
Vương Trung trêu chọc: "Sao vậy, Lyusha của tôi không thể giúp anh giành giải Pulitzer sao?"
Phóng viên ảnh chỉ cười mà không nói.
Lyusha lên tiếng: "Chúng ta lên tàu thôi, toa xe ở bên kia."
"Toa xe chở khách" mà Ban Điều hành Ga xe lửa bố trí cho Vương Trung, là một toa xe VIP cực kỳ sang trọng.
Chiếc bàn làm việc trong toa xe, trông còn sang trọng hơn cả chiếc bàn làm việc của lão Công tước trong trang viên Rokossovsky gấp trăm lần.
Phía sau bàn làm việc còn treo một tấm khiên, trên tấm khiên có hình ảnh chim đại bàng hai đầu. Vương Trung nhìn thấy toa xe, ngạc nhiên thốt lên: "Cái gì vậy? Họ đưa cả toa xe dành cho Sa Hoàng bệ hạ cho tôi sao?”
Chưa kịp để anh khen ngợi, phóng viên ảnh đã nói: "Ngai có thể ngồi vào bàn làm việc, tạo dáng như đang ký tên vào văn bản được không?"
Vương Trung: 'Không được, không được, như vậy sẽ gây hiểu nhầm."
"Nhưng độc giả của chúng tôi thích những thứ như vậy."
Vương Trung đành phải ngồi vào bàn làm việc, làm ra vẻ đang ký tên vào văn bản.
Lúc này, Nelly từ toa ăn đi tới, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai người lạ mặt, cô khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.
Mike kinh ngạc thốt lên: "Cuộc sống của ngài ở tiền tuyến phong phú thật đấy."
"Nelly là lính hậu cần của tôi."
Vương Trung vừa giới thiệu xong, phóng viên ảnh đã ngồi xổm xuống trước mặt Nelly, chụp một bức ảnh: "Tuyệt vời, chiếc mũ thủy thủ, bộ trang phục hầu gái, cộng với vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, độc giả của chúng tôi sẽ rất thích."
Gu của độc giả các anh đúng là kỳ lại
Lúc này, tiếng còi tàu vang lên từ phía trước.
Phóng viên Mike lại mở sổ tay ra: "Chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn được chưa?"
(Hết chương) Chương 26: Mike đến từ Hợp Chung Quốc, woa, tôi không biết đâu
Vương Trung: "Chờ một chút, thật ra tôi không hiểu lắm, mọi người đều chuẩn bị đăng toàn văn bài diễn thuyết của tôi, vì sao còn muốn phỏng vấn chứ? Chuyện quan trọng trong diễn thuyết tôi đều nói rồi."
"Đúng vậy, trong bài diễn thuyết đã nói hết rồi. Cho nên phỏng vấn chủ yếu là hỏi một số chuyện không quan trọng.' Phóng viên Mike cười cười.
Đúng lúc này, bên ngoài đoàn tàu truyên đến tiếng phát thanh: "Tiếp theo đây phát ra ca khúc do tướng quân Rokossovsky sáng tác: 《 Chiến tranh thần thánh 》, mời nghe."
Sau đó, phiên bản do dàn nhạc Philharmonic của Yekaterinburg diễn tấu vang lên khắp nhà ga, ngay cả toa xe của Vương Trung cũng tràn ngập âm nhạc hùng tráng.
Mike cười nói: "Bắt đầu từ bài hát này đi, lúc điều tra trước đó tôi phát hiện, anh chưa từng học về âm nhạc sao? Nhưng anh lại sáng tác ra bài hát chắc chắn có thể lưu danh sử sách âm nhạc này?"
Vương Trung: "Về chuyện này, thật ra tình huống là như vậy, tôi chỉ là lúc ở trên chiến trường cảm xúc dâng trào, thuận miệng ngân nga một đoạn giai điệu, tựa như vậy.'
Vương Trung lập tức ngân nga một đoạn cho phóng viên nghe, nhưng bị tiếng nhạc bên ngoài ảnh hưởng, nghe không rõ lắm.
Mike: "Nghe..."
Vương Trung: "Rất vụng về đúng không? Chính là như vậy, trên thực tế tối hôm đó trong buổi dạ tiệc tôi đã từng ngân nga bài hát này, sau đó vị nhạc trưởng đã cười nhạo tôi."
"Cười nhạo anh sao?"
"Đúng vậy, cười nhạo tôi. Bài hát mà anh nghe được bây giờ, là do một người lính dưới trướng của tôi tên là Vasily Vladimirovich Bradsky viết, cha của anh ấy là giáo sư khoa Âm nhạc của đại học Yekaterinburg, bản thân anh ấy được tiếp nhận nền giáo dục Âm nhạc tốt nhất. Anh ấy dựa vào đoạn nhạc mà tôi ngân nga, cùng với cảm xúc lúc ấy của tôi để viết nên bài hát này."
Mike nhíu mày: "Vậy tại sao anh ta không ký tên?”
"Bởi vì anh ấy rất ghét việc trở thành một nhà soạn nhạc, đây là mâu thuẫn giữa hai cha con họ. Có lẽ ngày nào đó khi anh ấy buông bỏ được, tôi nghĩ anh ấy sẽ ký tên." Vương Trung nói.
Lúc này ngoài cửa sổ xe truyền đến tiếng còi, báo hiệu đoàn tàu sắp khởi hành.
Vương Trung nhìn chằm chằm Mike, xem anh ta có sử dụng "kỹ năng bị động" của "báo chí" hay không.
Thế nhưng Mike lại chuyển chủ đề: "Tôi nghe nói anh ngoài âm nhạc, còn thích làm thơ, anh có thể chia sẻ với chúng tôi một ít được không?"
Vương Trung: “Cái gì? Thơ?”
Lúc này Lyudmila đứng bên cạnh anh nói: 'Ý anh ấy là những bài thơ mà trước kia anh đọc trong buổi trà chiều, hiện tại bởi vì danh tiếng của anh vang dội, rất nhiều tiểu thư đã lật lại những bài thơ mà anh tặng họ."
Vương Trung bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, liền hỏi: "Tôi không nhớ rõ mình đã viết gì, đều là những bài thơ gì vậy?” Lyudmila cười nói: "Đừng lo lắng, những bài thơ đó ít nhất cũng có vần điệu."
Vương Trung bắt đầu toát mồ hôi, ít nhất cũng có vần điệu là sao, chẳng lẽ đều là thơ cùng một đẳng cấp với thơ của Trương Tông Xương sao?"Hồ Đại Minh lớn như hồ Minh, hồ Đại Minh có hoa sen. Trên hoa sen có con cóc, nhảy nhót lung tung" kiểu vậy sao?
Mike tiếp tục hỏi: “Anh đã từng tặng thơ cho rất nhiều tiểu thư sao?"
Vương Trung: 'À... Đúng vậy."
"Chỉ là tặng thơ thôi sao?”
"À... Chúng ta vẫn là nói về cuộc tấn công của Prosen đi."
Mike cười nói: "Tin tức về cuộc tấn công chắc chắn sẽ được đăng trang nhất, độc giả muốn xem sẽ tự động tìm đọc. Bài phỏng vấn này của chúng ta sẽ không được đăng trang nhất. Cho nên chỉ là tặng thơ thôi sao?”
Lyudmila: "Tất nhiên là không phải, anh ấy còn khiêu vũ với họ trong các buổi vũ hội, đúng không Alyosha?”
"Đúng vậy!" Vương Trung gật đầu: "Tôi thích khiêu vũ, rèn luyện thân thể."
Mike: "Thì ra là thế, vậy anh cũng thường xuyên khiêu vũ cùng Thái nữ sao?"
Vương Trung: "Đó là đương nhiên, tôi và hầu hết các tiểu thư ở Yekaterinburg đều đã từng khiêu vũ, xã giao mà. Hơn nữa tôi còn chơi rất thân với Thái tử, là bạn tốt của Thái tử, cho nên rất nhiều cô gái vì muốn tiếp cận Thái tử nên tiếp cận tôi."
Đúng lúc này đoàn tàu chuyển bánh, sân ga ngoài cửa sổ bắt đầu lùi về phía sau.
Mike tiếp tục hỏi: "Mối quan hệ giữa anh và Thái tử rất thân thiết đúng không?"
"Đúng vậy."
"Anh đã công khai chỉ trích Sa Hoàng trong lễ quốc tang, nói ông ta không hiểu con của mình, đây là một lời buộc tội vô cùng nghiêm trọng, điều này có nghĩa là anh cho rằng Sa Hoàng là một người cha vô cùng thất trách sao?"
Tốt lắm, cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính rồi, những câu hỏi trước đó chỉ là màn dạo đầu thôi.
Vương Trung bình tĩnh đáp: "Y của tôi là, Sa Hoàng bệ hạ bận trăm công nghìn việc, không có nhiều thời gian quan tâm đến con cái."
Mike: "Nhưng anh cũng nhiều lần chỉ ra những sai lầm của Sa Hoàng trong việc hoạch định chính sách và xây dựng quân đội.'
Vương Trung: "Đó là trách nhiệm của một người lính trung thành với Bệ hạ. Chẳng lẽ ở đất nước của các anh không có những người lính dám bất chấp tất cả để chỉ ra lỗi sai của tổng thống hay hội đồng tham mưu trưởng sao?"
Mike: "Tất nhiên là có. Nhưng có người cho rằng, anh cảm thấy Sa Hoàng không đủ năng lực để lãnh đạo đất nước trong tình hình hiện nay."
Vương Trung: "Ai nói vậy? Anh có thể tiết lộ một chút được không? Tôi có một người bạn ở Tòa án, anh ấy rất quan tâm đến chuyện này."
Mike cười cười, lại hỏi: "Anh có nghĩ rằng Sa Hoàng nên chịu trách nhiệm chính trong thất bại của Agasukov hay không?" Vương Trung: "Trách nhiệm chính phải thuộc về Skorobo, hắn ta là gián điệp của Prosen, cố tình đẩy quân ta vào chỗ chết. Hắn ta đã lừa dối Bệ hạ và Bộ Tổng tư lệnh."
Đây là những gì chính phủ đang tuyên bố, Vương Trung tất nhiên sẽ không nói những lời khác.
Mike: "Ý anh là không ai trong Bộ Tổng tư lệnh phải chịu trách nhiệm sao? Anh không lo lắng sẽ có thêm nhiều binh sĩ phải hy sinh vô nghĩa sao?"
Vương Trung: "Tôi tin rằng Bộ Tổng tư lệnh sẽ rút kinh nghiệm."
Mike nhìn chằm chằm Vương Trung vài giây, trong khoảng thời gian này, không ai trong toa xe nói một lời nào.
Bên ngoài cửa sổ xe, thành phố đã khuất bóng từ bao giờ, thay vào đó là những cánh đồng trải dài bất tận.
Phóng viên đổi một câu hỏi khác: "Anh nói Thái tử đã giao em gái cho anh, có ai khác nghe thấy điều này không?”
Vương Trung: "Điều đó có quan trọng không?”
"Không, không quan trọng. Vậy anh hiểu câu nói đó như thế nào?”
Vương Trung: "Olga là em gái của chúng tôi, tôi nghĩ Thái tử muốn tôi thay anh ấy chăm sóc cho em gái "
"Vậy có khả năng nào, anh ấy muốn anh cưới cô ấy không?" Mike vừa hỏi vừa liếc nhìn Lyudmila.
Vương Trung: "Tôi hiểu rõ anh em mình. Anh ấy là người thông minh, biết rõ hôn nhân của một người con gái hoàng tộc không liên quan gì đến tình yêu, và đó cũng không phải là chuyện chúng tôi có thể quyết định."
Đùa à, con gái hoàng tộc là tài nguyên quan trọng, bất kể là dùng để đổi lấy quyền thừa kế ngai vàng hay là liên minh với các quốc gia khác, đều cực kỳ hữu dụng —— game thủ hội P như Vương Trung thầm nghĩ.
Mike: "Vậy nếu... Ý tôi là nếu như, đế quốc Ant không còn là một đế quốc nữa, mà trở thành một quốc gia liên bang giống như Hợp Chủng Quốc, vậy thì với danh tiếng hiện tại của anh, việc kết hôn với Thái nữ, chính là cách tốt nhất để bảo vệ cô ấy, phải không?”
Vương Trung: "Phóng viên, chúng ta vẫn là nói về tình hình chiến sự đi."
"Được rồi, chúng tôi nhận được tin tức, anh cho rằng Prosen sẽ lại tấn công thủ đô vào giữa tháng 9, xin hỏi..."
Vương Trung: "Anh nhận được tin tức từ đâu vậy? Tôi có một người bạn ở Tòa án, anh ấy rất quan tâm đến chuyện này..."...
Ngày 25 tháng 8,9 giờ tối, Vương Trung đến Sở chỉ huy Sư đoàn Cơ giới Cận vệ số 1 "Cờ đỏ' đóng tại Shostka.
Nhìn thấy Vương Trung, Pavlov không đến nhà ga đón anh mà nói ngay: "Trông anh mệt mỏi quá, đã xảy ra chuyện gì ở thủ đô vậy?"
Popov đi đón Vương Trung ở nhà ga đáp: "Bởi vì anh ấy đã đưa một phóng viên của Hợp Chủng Quốc lên xe, và bị anh ta hỏi dồn dập trong suốt tám tiếng đồng hồ." Vương Trung: "Đừng nhắc đến nữa. Báo cáo tình hình của Sư đoàn đi."
Pavlov: "Tiến độ xây dựng công sự hiện tại đạt khoảng 40%. Ngoài ra chúng tôi đã di dời toàn bộ cư dân ở bờ Tây sông Desna sang bờ Đông, hiện đang bố trí họ ở trong những ngôi nhà lớn của các quý tộc địa phương.
"Tất cả những ngôi nhà trống ở bờ Tây, chúng tôi đã cho nổ tung và san phẳng. Hiện tại toàn bộ khu vực bờ Tây đều trống trải, rất thuận lợi cho việc quan sát và tấn công."
Nói xong, Pavlov chỉ vào cửa sổ.
Vương Trung đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy bờ Tây sông Desna trống trải, không có bất kỳ vật gì che khuất tâm nhìn.
Pavlov: "Tất nhiên, chúng tôi vẫn để lại một số vật làm mục tiêu ngắm bắn, ví dụ như xác của chiếc xe tải kia. Thật ra là dùng xe tải hỏng đốt lên. Đó là mục tiêu ở khoảng cách 800 mét."
Vương Trung giơ tay lên định nhìn cho rõ, nhưng lại phát hiện mình không đeo ống nhòm, bèn quay sang nói: "Ống nhòm!"
Lập tức có một người lính mang ống nhòm đến.
Vương Trung nhìn qua ống nhòm, tuy trời đã tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vị trí của xác xe tải được đánh dấu bằng một vệt sơn trắng.
"Tốt lắm, rất tốt." Vừa dứt lời, anh bỗng nhiên quay đầu lại nhìn người lính vừa đưa ống nhòm,'Vasili?"
Chuẩn úy trẻ tuổi cười toe toét: "Là tôi. Giờ tôi là sĩ quan tham mưu của Sư đoàn."
Vương Trung đấm nhẹ vào vai anh ta: "Cậu nhóc, cậu khiến tôi bất ngờ đấy!"
"Đừng khách khí. Vasili cười nói.
Vương Trung: "Cha cậu đã đến thăm cậu chưa?"
Nụ cười trên mặt Vasili vụt tắt.
"Sao vậy?" Vương Trung nghi hoặc hỏi.
Vasili: "Đừng nhắc đến ông ấy nữa, ông ấy đã đến đây, mang theo hai chai rượu muốn "trò chuyện với tôi như những người bạn!"
Vương Trung: "Chẳng phải đó là chuyện tốt sao?"
Đó là điều mà tôi hằng mong ước mà không thể thực hiện được!
Vasili lắc đầu: "Nhưng ông già đó không biết uống rượu! Uống được vài ly là bắt đầu say xỉn, chạy ra đường hát vang bài "Hãy đứng lên, hỡi người con của đất nước vĩ đại”! Hát thì thôi đi, hát xong lại còn cầm chai rượu lên giả làm kèn saxophone, vừa đi vừa biểu diễn!
"Biểu diễn thì thôi đi, ông ấy còn không chịu đứng im một chỗ, cứ thấy tôi lại gần là chạy. Ông ấy chạy trước, tôi đuổi theo saul"
Vương Trung phì cười khi tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Vasili bực bội nói: "Cười cái gì! Tôi mất mặt muốn chết! Đến cả lính thủy đánh bộ cũng chạy ra xem và cười nhạo tôi! Giờ cả thành phố này đều biết chuyện của tôi rồi!"
Vương Trung: "Chẳng phải đó là chuyện tốt sao, sau này sẽ không còn ai nói chuyện cậu đi dọn phân nữa.” “Tôi thà đi dọn phân còn hơn!" Vasili dậm chân.
Câu nói của anh ta khiến mọi người trong phòng cười phá lên, không khí căng thẳng trong phòng bỗng chốc tan biến.
Cười xong, Vương Trung cảm thán: "So với thủ đô, tôi vẫn thích bầu không khí ở đây hơn. Ở đây tôi mới cảm thấy thoải mái."
Những người khác đều ngẩn người, không hiểu tại sao Vương Trung lại đột nhiên nói vậy.
Lúc này, một người lính gõ cửa bước vào: "Trung tá Kharlamov, chỉ huy Trung đoàn Tiêm kích 31 đến báo cáo."
Vương Trung nhíu mày: "Kharlamov? Có phải là người đã hộ tống tôi đến Yekaterinburg không?”
"Anh ta được điều động đến sân bay gần đây, phụ trách phòng không." Pavlov nói: "Chắc là đến để báo cáo kết quả trinh sát trên không hôm nay."
Vương Trung: "Mau mời Trung tá vào.”
(Hết chương 26) Chương 27: Tình hình ngày 26 tháng 8
Kharlamov vào phòng, giơ tay chào theo kiểu quân đội: "Tướng quân Rokossovsky, chào ngài."
Vương Trung: "Anh thấy quen với cuộc sống ở đây chứ? Dù sao ở đây cũng không có những bữa tiệc rượu và các cô gái xinh đẹp.
"Đó là do ngài có thành kiến với phi công chúng tôi thôi. So với việc khiêu vũ với các cô gái, chúng tôi thích bay lên trời và khiêu vũ với kẻ thù hơn."
Vương Trung: "Ket quả khiêu vũ thế nào?"
"Bắn hạ ba chiếc." Kharlamov cười nói, Tất cả đều làm theo lời khuyên của ngài, áp dụng chiến thuật tấn công thấp để đối phó với Stuka. Chúng thường lợi dụng tốc độ cao khi bổ nhào để thoát khỏi sự truy đuổi, nhưng chúng tôi bay ở độ cao 3000 mét để tích lũy tốc độ, khi phát hiện Stuka bổ nhào xuống, tốc độ của chúng tôi nhanh hơn chúng, chỉ cần một cú lượn ngang là có thể bắn hạ chúng."
Vương Trung: "109 của địch không bám riết các anh sao?"
"Tôi không gặp chúng, nhưng Semyon cùng đội nói chỉ cần cơ động một chút là có thể bắn hạ chúng."
Vương Trung mỉm cười, Yak-1 kém xa Yak-3 về mặt hiệu suất, nhưng nếu chiến đấu ở độ cao thấp thì việc đối phó với 109 không phải là vấn đề.
Mau chốt là phải ở độ cao thấp.
Kharlamov: "Tướng quân, tại sao ngài lại am hiểu vê không chiến như vậy?"
Bởi vì tôi chơi War Thunder - tiếc là không thể nói như vậy, vì thế Vương Trung thuận miệng nói: "Vasili đã nói cho tôi biết."
Vasili giật mình: “Tôi?”
Vương Trung: 'À, là một Vasili khác, cậu ấy tham gia câu lạc bộ hàng không."
Vasili: “Cậu ta cũng từng đi dọn phân sao?”
Vương Trung lúng túng, vội vàng chuyển chủ đề: “Ảnh đâu? Ảnh chụp trinh sát trên không đâu?"
Kharlamov lấy ra một túi tài liệu đóng dấu "tuyệt mật": "Ở đây. Sau khi tôi gửi cho cơ quan tình báo của Giáo hội và Tập đoàn quân, Giáo hội nói có thể đưa cho ngài một bản. Đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp như vậy."
Vương Trung: "Bởi vì tôi và Đức Đại Mục thủ rất thân thiết."
Vương Trung không nói dối, anh và Đức Đại Mục thủ rất thân thiết.
Đức Đại Mục thủ còn mời rượu anh nữa.
Nhưng những người khác lại cho rằng anh đang nói đùa, mọi người đều cười phá lên.
Pavlov nhận lấy túi tài liệu, đưa cho Popov: “Anh mở ra đi, sau này có chuyện gì thì anh cũng dễ ăn nói hơn."
Popov không chút do dự mở túi tài liệu ra, ảnh chụp được đổ lên bàn bản đồ.
Vương Trung cầm một tấm ảnh lên xem, sau đó xác định bản hack của anh không có tác dụng với ảnh chụp.
Bản hack của anh chỉ có thể làm nổi bật kẻ thù trong tâm nhìn của anh, ngay từ đầu đã như vậy. Vì thế Vương Trung từ bỏ việc xem những bức ảnh mờ ảo này, trực tiếp hỏi Kharlamov: "Có gì đáng chú ý không?"
Kharlamov lập tức dựa theo số hiệu chọn ra vài tấm ảnh: "Đây là những kho hậu cần của địch, vị trí ở những nơi này."
Kharlamov cầm bút chì đánh dấu số hiệu ảnh chụp tương ứng trên bản đồ.
Vương Trung: "Pháo của chúng ta có thể bắn đến đó không?"
Pavlov cầm compa lên, nhưng sau đó nhận ra Kharlamov vẫn chưa đánh dấu vị trí trên bản đồ, bèn ngẩng đầu lên nhìn vị Trung tá không quân.
Kharlamov viết số hiệu ảnh chụp lên bản đồ.
"Tukha...' Pavlov lẩm bẩm tên địa danh trên bản đồ, sau đó dùng compa đo khoảng cách,'Có thể bắn tới, chúng tôi đã đi trinh sát thực địa rồi, tọa độ trên bản đồ có chút sai lệch, nhưng không ảnh hưởng đến việc ngắm bắn."
Vương Trung: “Các anh đã đi trinh sát thực địa sao?"
"Chúng tôi tranh thủ lúc địch chưa đến để đi trinh sát trước, anh đã từng nói, nếu anh có việc bận thì chúng tôi cứ tự quyết định."
Vương Trung: "Rất tốt, vậy thì khai hỏa đi. Dan dược đã được bổ sung đầy đủ chưa?"
Popov: "Đã được bổ sung một phần, hiện tại có 18 khẩu pháo hạng nặng 152mm sẵn sàng chiến đấu. Đạn pháo cũng đã được chuyển đến một nửa."
Vương Trung võ tay: "Vậy thì khai hỏal"
Pavlov lập tức cầm điện thoại: "Kết nối với Trung đoàn Pháo binh."
Tiếng còi tập hợp vang lên inh ỏi trong doanh trại của Trung đoàn Pháo binh.
Dmitri, người vừa được chuyển sang Trung đoàn Pháo binh, hét lớn: "Tôi biết ngay mài Tướng quân vừa trở về là khai hỏa ngay! Hơn nữa còn là nửa đêm!"
Tân binh tò mò hỏi: "Nổ cái gì thế?"
"Kẻ địch."
"Kẻ địch đến rồi à?" Tân binh kinh hãi: "Chẳng thấy gì cả!"
"Ngu ngốc, oanh tạc mục tiêu cách đây hơn chục cây số, cho chúng nó lên trời trong lúc ngủ mơ đấy. Nhanh lên, hành động maul"
Pavlov đặt điện thoại xuống: "Đoàn pháo binh cần thời gian tập hợp, dù sao họ cũng không ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Hơn nữa giờ đã muộn thế này, tân binh chắc đều đi ngủ rồi."
Vương Trung: "Bảo họ mau thích nghi đi. Còn tình báo gì nữa không?"
Kharlamov: "Hiện tại chúng ta đang đối mặt với bộ binh địch. Không thấy lực lượng thiết giáp."
Xem ra hiệu quả trinh sát trên không thời này chỉ đến thế là cùng.
Vương Trung tính toán xem khi nào mình bay một vòng trên trời, soi sáng toàn bộ quân địch.
Vương Trung nhìn bản đồ, đột nhiên nhớ ra một việc, bèn hỏi: "Bây giờ đã có bộ binh địch ở phía trước, đường sắt di Shepetovka bị cắt đứt rồi à? Vậy họ tiếp te kiểu gì?"
Pavlov: "Hiện tại đang duy trì tuyến đường thông Borsk. Xem ra có vẻ họ sẽ rút lui vê phía đó, gia nhập tập đoàn quân Borsk. Hiện tại công tước vẫn đang cố gắng giải vây, nhưng hiệu quả không khả quan. Bộ binh địch đã củng cố chiến tuyến, tình hình hiện tại không thể công phá."
Ngoại trừ không quân, những người có mặt đều biết sức chiến đấu của bộ binh Prosen mạnh đến mức nào.
Vương Trung: “Chúng ta có giao tranh với quân địch chưa?”
"Đội tuần tra chúng ta phái đi đã chạm trán địch." Pavlov vẽ hai dấu chéo trên bản đồ: "Giao tranh bất phân thắng bại. Trưa hôm qua còn thấy một toán nhỏ quân cơ giới xuất hiện trong tâm mắt của quân ta ở đầu cầu."
Cả bờ tây, sư đoàn cận vệ 1 chỉ kiểm soát được một đầu cầu.
Vương Trung: "Công sự ở đầu cầu được xây dựng thế nào rồi?"
"Đều là công sự vĩnh cửu đổ bê tông. Nhưng bê tông cần thời gian đông cứng, nếu bây giờ địch tấn công thì pháo hạng nặng 152 ly có thể dễ dàng san bằng đầu cầu." Pavlov líu lưỡi: "May mà chúng nó sẽ không tấn công ngay lập tức."
Vương Trung: "Thiết giáp địch chắc đã hoàn thành nhiệm vụ, giờ đang nghỉ ngơi hồi phục. Không biết sẽ mất bao lâu."
"Chúng ta dự kiến nghỉ ngơi đến giữa tháng chín." Heinz Wilhelm Guderian, tư lệnh Tập đoàn quân thiết giáp số 2 nói với Hoàng đế Prosen Reinhardt: "Hai sư đoàn của chúng ta tổn thất nặng nề, số xe tăng sẵn sàng chiến đấu có lúc giảm xuống dưới 5%. Toàn là do gã Rokossovsky khét tiếng kia gây ra."
Thấy Hoàng đế nhíu mày, Guderian vội vàng nói thêm: "May là sau khi đánh đuổi quân của Rokossovsky ra khỏi Olaci, lực lượng sửa chữa chiến trường của chúng ta đã sửa chữa được một số xe tăng. Dự kiến trong 30 ngày tới có thể sửa chữa thêm một số.
"Số xe tăng sẵn sàng chiến đấu của hai sư đoàn bị thiệt hại nặng sẽ hồi phục lên 50%, ngoài ra, họ còn một số lái xe tăng dự bị, chỉ cần bổ sung xe tăng là hai sư đoàn này có thể khôi phục hoàn toàn."
Guderian nói xong, Nguyên soái von Bock lập tức nói thêm: "Trên chiến trường, địch bỏ lại rất nhiều xe tăng, chỉ cần sửa chữa sơ bộ là có thể sử dụng. Có thể thấy hậu cần của địch rất tệ hại, gân như không có khả năng sửa chữa.
"Chúng ta có thể tận dụng số xe tăng này, dùng vũ khí của chúng để tấn công chúng!"
Von Guderian gật đầu: "Đúng vậy. Quân đội đã tiếp nhận một số xe tăng của địch, đánh giá rất cao loại xe tăng hạng nặng, ngoài ra loại T34 kia cũng rất tốt, nhưng lính tráng phàn nàn không có trưởng xe và radio nên không quen sử dụng.
"Họ chỉ thích dùng xe của trưởng xe trong số đó. Ngoài ra, hệ thống ngắm bắn tệ hại của Ant và độ chính xác kém cỏi của pháo cũng bị phàn nàn rất nhiều."
Hoàng đế Prosen lắc đầu: "Nếu xe tăng của chúng kém cỏi như vậy, tại sao chúng lại có thể giành được những chiến thắng vang dội như vậy? Đặc biệt là xe tăng hạng nặng, ta thấy rất nhiều báo cáo nói rằng loại xe tăng hạng nặng này đã tiêu diệt rất nhiều xe tăng của chúng ta, cuối cùng phải dựa vào bộ binh mới có thể tiêu diệt được." Von Guderian đáp: "Ý của ngài là xe tăng KV, hiện tại quân đội đánh giá rất cao loại xe tăng này, ngoại trừ hay gặp sự cố cơ học nghiêm trọng, gần như không có điểm nào để chê. Tôi đã gửi một chiếc KV vê trung tâm nghiên cứu xe tăng của Đế quốc.
"Để đối phó với ưu thế xe tăng của quân địch, chúng ta cần phải có một loại xe tăng hạng nặng được trang bị pháo 88mm, đồng thời sở hữu lớp giáp có thể sánh ngang với xe tăng của địch."
Hoàng đế Prosen đứng dậy, lắc đầu: "Không, không, các vị lo lắng quá rồi. Mặc dù quá trình tiêu diệt quân của Agasukov diễn ra chậm hơn dự kiến, nhưng chúng ta đã giáng một đòn mạnh vào Antl
"Lực lượng tinh nhuệ của Ant đã bị chúng ta bao vây và tiêu diệt! Từ khi chiến tranh bùng nổ đến nay, chúng ta đã tiêu diệt ba triệu quân địch, quân đội của chúng ta đã thể hiện hiệu suất đáng kinh ngạc!
"Ant bây giờ giống như một ngôi nhà cũ, chỉ cân đá một cái là sập!"
Lúc này, Siegfried, Tổng tư lệnh Đoàn ky sĩ Asgard của Đế quốc, người im lặng từ nãy đến giờ lên tiếng: "Bệ hạ, kẻ địch vừa mới dựa vào quốc tang để khích lệ tinh thần cả nước, e là không nên quá lạc quan."
Reinhardt xua tay: "Đó chỉ là sự vùng vẫy cuối cùng mà thôi! Chỉ cần chúng ta đá một cái, đất nước lạc hậu, già cỗi này sẽ sụp đổ, đất đai màu mỡ của nó sẽ trở thành vựa lúa của Prosen chúng ta.
"Vòng phong tỏa của Hợp Chủng Quốc và Liên hợp Vương Quốc đối với chúng ta sẽ tự sụp đổ, chúng ta sẽ có được tất cả những gì chúng ta thiếu, dầu mỏ, cao su, khoáng sản! Cuối cùng chúng ta sẽ giành chiến thắng, chúng ta sẽ có được toàn thế giới!"
(Hết chương)
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ