Chương 33: Khai chiến
Chương 33: Khai chiếnChương 33: Khai chiến
Chuong 33: Khai chien
Ngày 20 tháng 9 năm 914 theo lịch Julian, 3:30 sáng, Vương Trung đã có mặt tại hầm chỉ huy sư đoàn.
Pavlov cầm chiếc cốc thép cỡ bự, thấy Vương Trung bước vào liền hỏi: 'Uống trà không? Hôm nay chắc là một ngày dài đấy."
Vương Trung: "Thôi, khỏi trà của anh. Nelly, pha trà cho tôi."
Popov: "Cho tôi cốc!"
Nelly lập tức đi ra ngoài.
Vương Trung cam ống nhòm, đến bên cửa sổ quan sát của hầm. Tầm nhìn ở đây không bằng cửa sổ phòng bản đồ, nhưng Vương Trung có bản đồ vệ tinh, chỉ cân chuyển góc nhìn là thấy rõ.
Trong ánh bình minh lờ mờ, bờ bên kia yên tĩnh lạ thường.
Ngay cả bản đồ vệ tinh của Vương Trung cũng không hiển thị bất kỳ đơn vị nào.
Vương Trung: "Dich không thám thính gì sao?”
Pavlov đáp: "Tối qua sau khi anh ngủ, toán thám báo của địch xuất hiện, anh không nghe thấy tiếng súng máy à?”
Vương Trung lắc đầu, rồi nhận ra điều gì đó: “Anh không ngủ à?”
Pavlov: "Ngủ chút, khoảng hai tiếng. Yên tâm đi, không ảnh hưởng đến công việc đâu, tôi là tham mưu trưởng, công việc chủ yếu là theo quy trình, nhiêu khi giao cho sĩ quan tham mưu là được."
Vương Trung nhìn quâng thâm mắt của Pavlov: "Nhìn anh lo quá."
Lúc này Nelly bưng khay thức ăn vào, trên đó không chỉ có ấm trà, cốc, mà còn có bánh ngọt. Cô đặt khay lên bàn bản đồ.
Vương Trung: 'Ấy, đừng để lên bản đồ phòng thủ, để chỗ khác, hôm nay không cần bản đồ toàn chiến tuyến.
Nelly dịch khay sang chỗ khác, rót cho Vương Trung một cốc trà nóng.
Popov đưa cốc của mình ra: "Cho tôi đầy cốc."
Nelly đổ hết ấm trà vào cốc cho anh ta, rồi cầm ấm đi ra.
Vasili: "Hết rồi, chúng tôi không có mà uống."
Vương Trung mỉm cười, tiếp tục quan sát bờ bên kia.
Đột nhiên, bản đồ vệ tinh hiển thị đội hình thám báo của địch xuất hiện ở bờ bên kia.
Vương Trung: "Tới rồi!"
Vasili vội vàng chạy đến dùng ống nhòm quan sát: "Đâu? Không thấy."
Vương Trung: "Điện thoại, tiểu đoàn chống tăng."
Pavlov lập tức nhấc điện thoại, hô: "Tiểu đoàn chống tăng”, sau đó đưa ống nghe cho Vương Trung.
Vương Trung nhận lấy, vừa lúc nghe thấy giọng nói bên kia: "Tiểu đoàn chống tăng, xin nghe."
"Thám báo địch xuất hiện ở bờ bên kia, tôi lệnh cho đầu cầu bắn pháo sáng, các anh dùng đạn nổ. ZIS-30 bắn, bắn xong chuyển vị trí ngay."
"Rõ, ZIS-30 bắn, bắn xong chuyển vị trí."
Vương Trung nói xong, Pavlov đã dùng một chiếc điện thoại khác gọi cho đầu cầu: "Bắn pháo sáng, chú ý giấu vị trí súng máy, dùng súng bộ binh bắn."
10 giây sau, một quả pháo sáng từ đầu cầu bay lên, chiếu sáng toán lính thám báo đang bò tiến ở bờ bên kia.
ZIS-30 đã bố trí sẵn trên bờ sông lập tức khai hỏa, đạn nổ tung trên mặt đất bằng phẳng.
Tiếp theo là tiếng súng bộ binh vang lên như hạt đậu rơi.
Đáng tiếc ánh sáng yếu, khoảng cách xa, nên độ chính xác có hạn.
Lượt đạn nổ thứ hai ập đến.
Sau lượt bắn đầu tiên hiệu chỉnh, lượt này rơi trúng đội hình địch, khiến chúng lao đao.
Sau đó chúng bắt đầu rút lui.
Popov cũng bước đến cửa sổ quan sát, dùng ống nhòm nhìn: "Giờ này mới thám thính, có muộn quá không. Địch khinh địch chăng? Cứ như tên tù binh hôm qua."
Vương Trung: "Đó chẳng phải là điều tốt sao? Kiêu binh tất bại, hôm nay để chúng thành ma dưới này."
Pavlov cũng tham gia vào cuộc trò chuyện: "Tôi hơi lo cho đầu cầu. Hay là rút người về, cho nổ cầu luôn đi."
Vương Trung: "Rồi bọn chúng sẽ phân tán dọc bờ sông, chúng ta khó tiêu diệt tập trung. Mục đích giữ cây cầu này là thu hút sự chú ý, tiêu diệt càng nhiều càng tốt, đầu cầu là mồi đấy."
Nói xong Vương Trung uống một ngụm trà, lấy bánh ngọt, thấy toàn dưa chuột.
Vương Trung: "Dưa chuột muối đâu?"
Vasili: "Mấy hôm trước, anh bảo chúng tôi mở hết ra, lấy nắp lừa địch. Chúng tôi phát hiện ra mìn thật bị pháo bắn trúng là nổ, nhưng nắp lon dưa chuột muối thì không, chúng tôi chôn nông nông, sau khi bọn chúng pháo kích, đất bị thổi bay, công binh của chúng sẽ đến gỡ mìn."
Vương Trung nhìn Vasili: 'Giỏi đấy nhạc sĩ, áp dụng hay đấy."
Vừa nghe thấy cái tên "nhạc sĩ”, Vasili như ăn phải ruồi, nhưng vẫn nói tiếp: "Chúng tôi còn giấu một số mìn thật, nhưng tháo kíp nổ ra, như vậy sẽ không bị nổ do sóng chấn động.
"Chúng tôi lắp kíp nổ mới dưới quả mìn, dùng nam châm hút, khi địch nhấc quả mìn lên, nam châm mất tiếp xúc, dòng điện sẽ kích hoạt kíp nổ, phát nổ."
Vương Trung: "Tuyệt vời đấy nhạc sĩt"
Vẻ mặt Vasili từ ăn phải ruồi chuyển sang ăn phải gián, lại còn là ăn phải nửa con.
Popov: "Tôi không rành về điện, nhưng nếu mìn bị pháo địch bắn lệch thì sao?"
Vasili: "Thì cũng không mất gì, mìn áp lực vốn đã nổ khi bị sóng chấn động rồi."
Vương Trung: "Kinh nghiệm này có thể phổ biến, chờ chống giữ ổn định, anh viết báo cáo."
Vasili: "Vâng, miễn là không phải viết nhạc, gì cũng được."
Lúc này đồng hồ báo thức reo lên. Nelly vừa bưng ấm trà mới bước vào, giật mình vì tiếng đồng hồ.
Pavlov tắt đồng hồ: "Đến giờ rồi, bắt đầu pháo kích chưa?"
Vương Trung nhìn đồng hồ: "Bắt đầu đi."
Pavlov nhấc điện thoại: "Tiểu đoàn pháo binh. Tiểu đoàn pháo binh nghe rõ, bắt đầu bắn."
Trung tướng Siegfried - Gilles vừa đến sở chỉ huy thì nghe thấy tiếng nổ ầm ầm từ xa vọng lại.
Ông ta nhíu mày hỏi sĩ quan phụ tá: "Chuyện gì vậy?"
Sĩ quan phụ tá: "Tôi đi xem ngay."
Nói xong viên phó quan lớn tuổi hơn Siegfried xoay người rời đi.
Trong quân đoàn Ky sĩ Asgard, việc sĩ quan trẻ tuổi hơn cấp dưới là chuyện thường, điều này thể hiện ý chí của hoàng đế Reinhardt: thay thế tâng lớp quý tộc cũ bằng những sĩ quan trẻ tuổi, thông thạo kỹ thuật quân sự mới.
Mâu thuẫn là, không có tầng lớp quý tộc cũ, cỗ máy quân đội khổng lồ này sẽ trở nên lệch lạc.
Ngay cả trong quân đoàn Ky sĩ Asgard, nơi ưu tiên sử dụng sĩ quan xuất thân thường dân, thì vấn đề này vẫn tồn tại.
Theo kế hoạch của Reinhardt, toàn bộ kế hoạch "thay máu" phải kéo dài 10 năm, khi hoàn thành, Prosen sẽ tiến vào lãnh thổ của Liên minh các quốc gia, trở thành bá chủ thế giới thực sự.
Sĩ quan phụ tá quay lại rất nhanh: "Dich đang pháo kích vào khu vực tập kết và trung tâm hậu cần của chúng ta."
Siegfried: "Pháo kích thường lệ sao?”
"Hình như không phải, thời gian không đúng. Hơn nữa, tối qua địch không pháo kích, khiến rất nhiều người ngủ không ngon."
Siegfried cau mày: "Kế hoạch tấn công bị lộ?"
Có khả năng, gần đây binh lính đều đang bàn tán về việc nhanh chóng tiêu diệt Ant, đến Yekaterinburg đón năm mới, có khả năng kẻ địch đã bắt tù binh và mang những tin tức này qua.
Siegfried: "Pháo binh của chúng ta có thể áp chế pháo binh của kẻ địch không?"
"Có thể, trên không trung trinh sát phát hiện trận địa pháo binh của địch nhân."
Siegfried: "Vậy thì bắn phá đi."
Pavlov ngẩng đầu lên: "Tiếng huýt gió này không đúng."
Vương Trung vẻ mặt mờ mịt. Từ lúc bắt đầu, trên đỉnh đầu đã toàn là tiếng rít của đạn pháo nhà mình xẹt qua bầu trời, Vương Trung căn bản không phân biệt được cái nào không đúng.
Nhưng phía sau truyên đến tiếng nổ, Vương Trung vội vàng kéo góc nhìn một chút, nhìn thấy đạn pháo của kẻ địch đang không ngừng rơi xuống.
Rơi vào trận địa pháo binh giả được dựng bằng gỗ và lưới ngụy trang.
Không ngờ rằng, không bắn rơi máy bay trinh sát của các người là để cho các người nhìn thấy trận địa giả! Cái này gọi là binh bất yếm trá, người Prosen các người còn phải học tập thêm! Cái ông Sairis kia, Tôn Tử, cao hơn các người không biết bao nhiêu!
Pavlov không có tool hack, chỉ có thể gọi điện khắp nơi xác nhận nơi kẻ địch oanh tạc, gọi đến cuộc điện thoại thứ ba mới nhận được tin tức chính xác, báo cáo với Vương Trung: "Kẻ địch đang oanh tạc trận địa pháo binh giả của chúng ta."
Vương Trung: "Hôm nay cho bộ đội nghi binh thêm đồ ăn. Chờ trời tối để họ nhanh chóng dựng trận địa giả mới."
Vasili lẩm bẩm: "Giả trận địa, giả địa lôi, Aleksei Konstantinovich Rokossovsky đánh trận khắp nơi đều là đồ chơi giả."
Vương Trung: "Cái này gọi là binh bất yếm tral Địch nhân mạnh hơn chúng ta, cho nên phải dùng đầu óc đánh với bọn họ, hiểu không."
Vương Trung nói xong mới phản ứng lại, chết tiệt, địa lôi giả không phải mình làm!
Chưa kịp để Vương Trung nói với Vasili, chuông điện thoại reo lên.
Pavlov như thường lệ nhấc máy: "Sư đoàn. Bao nhiêu máy bay? Thông báo không quân chưa? Được, biết rồi."
Sau khi đặt điện thoại xuống, vị tham mưu trưởng giống như gấu nói với Vương Trung: "Tu sĩ Peter nghe thấy trên không trung có rất nhiều máy vận tải ba động cơ, phỏng chừng là lính dù. Đã thông báo không quân cất cánh đánh chặn."
Vương Trung: "Máy vận tải ba động cơ, Junkers 52 sao?"
Vasili thán phục: "Tướng quân, ngài am hiểu vũ khí của Prosen như lòng bàn tay vậy."
Vương Trung tâm nghĩ, phần lớn người hâm mộ quân sự ban đầu đều bị quân trang của Đức thu hút, sau này mới dần dần chuyển biến thành các loại người hâm mộ quân sự khác, cho nên phần lớn mọi người đều rất quen thuộc trang bị của Đức.
Vương Trung: "Tôi đã sớm nhận thức được chúng ta và Prosen chắc chắn sẽ có một trận chiến, cho nên âm thầm tìm hiểu tình hình của bọn họ!"
Những người khác trong bộ tư lệnh liếc nhìn nhau, rất ăn ý không nhắc đến chuyện đứng cuối bảng xếp hạng.
Ngay cả Lyudmila Vasilyevna Melekhovna cũng không nhắc tới.
Lúc này điện thoại lại đến, Pavlov nghe xong báo cáo với Vương Trung: "Trạm quan sát phòng không nhìn thấy máy bay của kẻ địch, đang bay về hướng này."
Nói xong, Pavlov dùng bút chì vẽ vài đường trên bản đồ.
Vương Trung: "Có vẻ như bãi đáp nằm giữa Kalinka và Senica. Gọi điện thoại cho Tập đoàn quân, thông báo cho Kirienko.'
Pavlov vừa gọi điện thoại, Popov vừa nói: "Lực lượng bảo vệ nội bộ của Tòa án sẽ xử lý bọn chúng, trang bị của họ tốt hơn bộ binh thông thường, hơn nữa tất cả đều là chiến sĩ có tín ngưỡng kiên định. Hiện tại còn có xe tăng yểm trợ."
Vương Trung: "Tôi tin tưởng Kirienko, ở Yekaterinburg, tôi đã từng trò chuyện thẳng thắn với ông ấy, là một vị tướng có thể tin cậy."
Popov nhìn chằm chằm Vương Trung vài giây: "Vậy sao." Đúng lúc này, hỏa lực chuẩn bị nhắm vào phòng tuyến của kẻ địch chính thức bắt đầu.
Đạn pháo hạng nặng khiến trân nhà của hầm trú ẩn vừa mới xây xong hơn hai mươi ngày rơi xuống không ít bụi.
(Hết chương) Chuong 34: Giao chien
Hỏa lực của ke địch vẫn tiếp tục cho đến bảy giờ sáng.
Khác với những lần bị pháo kích trước đó, lần này Vương Trung và những người khác ngồi trên ghế chịu đựng loạt pháo chuẩn bị.
Dù sao hầm trú ẩn được xây dựng rất tốt, chỉ cần không bị pháo hạng nặng bắn trúng trực tiếp thì sẽ không có nguy hiểm gì lớn.
Bị bắn trúng trực tiếp có thể cũng không có nguy hiểm gì, dù sao trên hầm trú ẩn còn có cả một tòa nhà bê tông cốt thép, hầm trú ẩn này được cải tạo từ tâng hầm ban đầu.
Vương Trung đứng ở cửa quan sát nhìn ra ngoài, lúc này mặt trời đã lên cao, toàn bộ bờ Tây đều có thể nhìn thấy rõ ràng, cho dù có dùng tool hack cũng không thấy bóng người.
Vasili chiếm dụng ống nhòm của đội pháo binh, nhìn nửa ngày mới nói: "Yên tĩnh thật, hoàn toàn không nghe thấy tiếng động cơ xe tăng của địch."
Ngay cả tu sĩ Peter cũng không nghe thấy tiếng động cơ, vậy chứng tỏ kẻ địch đã bị pháo kích làm cho choáng váng.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, Vương Trung nói: "Chắc chắn là tu sĩ Peter hắn ta nghe thấy tiếng động cơ xe tăng, đến thông báo cho chúng ta đây."
Pavlov nhấc máy: "Su đoàn. Có chuyện gì vậy? Được, tiếp tục theo dõi."
Pavlov đặt ống nghe xuống, nói với Vương Trung: "Đội quân dự bị của Sư đoàn đóng ở phía sau báo cáo, nghe thấy phía đông có tiếng súng, không quá dữ dội."
Vương Trung: "Lính dù của kẻ địch, bảo họ cảnh giác. Đến trưa nhớ gọi điện thoại cho Kirienko, hỏi thăm tình hình truy quét lính dù.”
Vương Trung vừa dứt lời, chuông điện thoại lại vang lên.
Pavlov nhấc ống nghe lên: "Sư đoàn. Được, biết rồi."
Đặt ống nghe xuống, vị tham mưu trưởng ngẩng đầu nhìn Vương Trung: “Đến rồi, tiếng động cơ kìa."
Vương Trung: "Theo kế hoạch ban đầu, pháo đoàn bắt đầu khai hỏa."
Pavlov lại câm ống nghe vừa mới đặt xuống lên.
Lyudmila Vasilyevna Melekhovna bỗng nhiên nói nhỏ: "Tham mưu trưởng giống như một con gấu đang ăn cá.'
Vương Trung vốn định nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát, vừa nghe Lyudmila Vasilyevna Melekhovna nói như vậy, vội vàng quay đầu lại, quả nhiên giống thật: ống nghe chính là cá, Pavlov đang dùng một tay gặm cá.
Tham mưu trưởng không nghe thấy Lyudmila Vasilyevna Melekhovna nói nhỏ, lớn tiếng ra lệnh: "Pháo đoàn, dựa theo kế hoạch hỏa lực, bắn chặn đứng!"
Lập tức, Vương Trung nghe thấy tiếng đạn pháo xé gió trên đầu, nhưng khác với lần trước, lần này Vương Trung có thể nghe thấy tiếng đạn pháo phát nổ khi chạm đất.
Âm thanh như sấm rền vang lên từ đường chân trời.
Pavlov vừa định rời khỏi điện thoại để đến bên cửa sổ quan sát thì chuông điện thoại lại vang lên. Sau khi nghe điện thoại, Pavlov nói: "Quan sát viên nhìn thấy khói bụi, xe tăng của địch đến rồi."
Vương Trung vội vàng đến bên cửa sổ quan sát nhìn ra ngoài.
Tuy nhiên, vị trí hầm trú ẩn của Sư đoàn quá thấp, cho dù là khói bụi hay là vụ nổ do pháo binh bắn chặn, Vương Trung đều không nhìn thấy gì.
Ngay cả khi Vương Trung chuyển đổi góc nhìn, Vương Trung cũng không thấy gì.
Vương Trung thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn thấy Lyudmila Vasilyevna Melekhovna có vẻ rất muốn nhìn ra bên ngoài, đang cố gắng nhón chân, nhưng cho dù có nhón chân hết cỡ, mắt của cô cũng chỉ có thể nhìn thấy mép dưới của cửa sổ quan sát.
Vương Trung kéo một thùng đạn đến, ôm Lyudmila Vasilyevna Melekhovna đặt lên trên.
Vasili cười nói: "Điều này khiến tôi nhớ đến một cuốn sách của Liên Hiệp Vương Quốc mà tôi từng đọc khi còn nhỏ, trong đó có một chiến binh người lùn khi bảo vệ thành vì quá thấp nên không thể nhìn thấy bên ngoài...'
Lyudmila Vasilyevna Melekhovna cau mày, bước xuống khỏi thùng đạn, bưng khay đựng trà và bánh ngọt lên định bỏ đi.
Vương Trung: "Chờ một chút, cô cứ để đó đi. Trong lúc chiến đấu, cô hãy ở lại trong hâm trú ẩn của Sư đoàn, những nơi khác không an toàn."
Lyudmila Vasilyevna Melekhovna lúc này mới đặt khay xuống, sau đó chạy đến một góc đứng, hai tay khoanh trước ngực, đè lên váy.
Vương Trung tiếp tục nhìn ra bên ngoài.
Lúc này, chuông điện thoại lại vang lên, vài giây sau, Pavlov báo cáo: "Tu sĩ Peter nghe thấy tiếng máy bay ném bom bổ nhào, còn có máy bay chiến đấu hộ tống."
Vương Trung: 'Kẻ địch cuối cùng cũng điều động máy bay hộ tống, phi cơ của chúng ta đã cất cánh chưa?”
Pavlov: "Vừa mới hạ cánh để tiếp nhiên liệu và đạn dược, hiện đang cất cánh."
"Vasili, lấy cái radio của Prosen cậu đang giữ ra đây! Mở rộng tần số thu, chúng ta nghe ngóng tình hình trên không một chút."
Vasili lập tức lấy chiếc radio của Prosen mà anh thu được, vừa điều chỉnh vừa khen ngợi: "Đồ của Prosen đúng là tốt hơn của chúng ta, pin được sạc từ sáng sớm, đã bốn tiếng đồng hồ rồi mà vẫn còn điện."
Lúc này, trong radio vang lên giọng nói, là tiếng Prosen.
Vasili phiên dịch: “Chuẩn bị giao chiến, tháo thùng nhiên liệu phụ ra"
Vương Trung khẽ cau mày, khi chơi War Thunder, Vương Trung chưa bao giờ sử dụng đến thùng nhiên liệu phụ. Nhưng sau đó Vương Trung chợt nghĩ, dù sao cũng không phải cùng một thời không, Fritz X đã được đưa vào sử dụng trong thực chiến chỉ sau hai tháng kể từ khi Chiến dịch Barbarossa bắt đầu, không cần phải câu nệ những chỉ tiết này.
Trong radio lại có người lớn tiếng nói gì đó bằng tiếng Prosen, Vương Trung chỉ nghe rõ được từ 'Achtung..
Vasili dịch lại trung thực: "Phát hiện máy bay địch ở hướng hai giờ, lại còn ở phía dưới chúng ta” Lúc này, trong radio lại vang lên giọng nói của một người Prosen lớn tuổi hơn, giọng nói cũng tram ổn hơn.
Vasili: "Lao xuống kiêm chế kẻ địch, yểm trợ máy bay ném bom. Kẻ địch truy đuổi thì hãy thoát ly, đừng giao tranh kéo dài."
Vương Trung nói: "Thực ra Bf 109 đời đầu có thể giao tranh một chút, nhưng chỉ huy này nói đúng, không nên dây dưa với Yak ở độ cao thấp, cho dù chỉ là Yak-1. Chỉ cân xua đuổi Yak để máy bay ném bom thả bom là được rồi."
Những người khác nhìn nhau đầy ẩn ý.
Lúc này, trong radio cuối cùng cũng vang lên giọng nói mà Vương Trung có thể hiểu được: "Máy bay chiến đấu của địch! Semyon, cậu dẫn Trung đội 2 giao chiến với chúng, tôi đi săn máy bay ném bom."
"Kharlamoy, anh lại muốn giành lấy chiến công bắn hạ máy bay ném bom rồi! Nhưng không sao, xem tôi bắn hạ thêm mấy chiếc máy bay chiến đấu, như vậy tôi sẽ là phi công át chủ bài có thành tích cao nhất!"
Ngay sau đó, liên lạc trên không trở nên hỗn loạn.
Hai ngôn ngữ được sử dụng xen kẽ, Vasili không kịp phiên dịch.
"Mishal Kẻ địch ở phía sau cậu!"
"AI LaGG-3 tấn công tôi rồi!"
"Hắn ta đi đâu rồi? Tôi không nhìn thấy hắn!"
"Xoay trái, tất cả đều xoay trái! Bên nào không xoay trái là địch!"
Vương Trung cau mày, Vương Trung bước đến cửa sổ quan sát, sử dụng tool hack để quan sát trận chiến trên không.
Cả hai bên đều có máy bay chiến đấu bị bắn hạ, kéo theo lửa và khói dày đặc lao xuống mặt đất.
Lúc này, Vương Trung nhìn thấy ba mươi chiếc máy bay ném bom bổ nhào đang tiếp cận từ phía bắc trong tầm nhìn của mình - có vẻ như chúng đã vòng qua lực lượng đánh chặn của không quân, đi vòng từ phía bắc.
Máy bay ném bom bắt đầu bổ nhào!
Sau đó, sáu mũi Thân Tiễn được bắn lên từ mặt đất.
Ngay lập tức, những chiếc máy bay ném bom bổ nhào tan tác như đàn chim vỡ tổ.
Nhưng chúng bay quá cao, một số chiếc đã bị trúng đạn trước khi bay ra khỏi tâm bắn của Thần Tiễn.
Một nửa số bom được thả từ độ cao quá lớn đã không rơi xuống mặt nước, tạo thành những cột nước cao mười mét.
Lần phóng Thần Tiễn thứ hai được thực hiện, nhưng lần này hầu hết đều trượt mục tiêu, chỉ có một mũi tên kiên trì đuổi theo chiếc Stuka đã hạ thấp độ cao và đang cố gắng chạy thoát.
Sau đó, những chiếc Yak-1 chưa tham gia vào trận không chiến xuất hiện.
Các phi công Stuka xếp thành đội hình kim cương dày đặc, sử dụng súng máy gắn phía sau để tạo thành một tấm lưới lửa.
Vương Trung nhìn thấy một chiếc Yak lao xuống phía dưới một chiếc máy bay địch, sau đó kéo lên, chuẩn bị tấn công từ phía dưới - cách này sẽ tránh được tầm bắn của súng máy gắn phía sau của kẻ thù. Nhưng ngay lúc đó, chiếc Yak đã bay ra khỏi tâm nhìn.
Vương Trung thầm mắng một tiếng, chộp lấy microphone của Vasili: 'Kharlamoy, trả lời!"
Kharlamov: "Ai gọi tôi vậy?”
Sau đó, Vương Trung chuyển đổi góc nhìn, nhưng nhận ra rằng mình không thể nhìn thấy góc nhìn của Kharlamov.
Bởi vì lực lượng không quân không nằm dưới quyền chỉ huy của Vương Trung.
Vẫn không nhìn thấy kết qual
Vương Trung đặt microphone xuống, không muốn làm phiền họ chiến đấu.
Lúc này, một sĩ quan tham mưu đang quan sát bờ tây bỗng hét lên: "Xe tăng!"
Do máy bay địch đang lượn lờ trên không, pháo binh đã ngừng bắn. Khi lưới lửa phòng thủ biến mất, đội xe tăng của địch cuối cùng đã tiến vào tâm nhìn của Sư đoàn.
Vương Trung vội vàng quay trở lại cửa sổ quan sát.
Xe tăng của địch đang tiến quân theo đội hình tấn công tiêu chuẩn, nhưng đội hình có một số "lỗ hổng”, rõ ràng là do lưới lửa phòng thủ vừa rồi gây ra.
Một số khoảng trống khá lớn, có lẽ là thiếu mất một trung đội xe tăng.
Không biết là đã bị tiêu diệt hoàn toàn, hay là xe tăng bị hư hỏng nên phải tạm thời bỏ lại.
Mặc dù vậy, số lượng xe tăng của địch vẫn trông rất đông đảo.
Vương Trung ước tính có khoảng hai trăm chiếc xe tăng đang dàn trận trước mặt toàn bộ Sư đoàn.
Số lượng bộ binh đi theo sau xe tăng còn kinh ngạc hơn, cứ như thể tất cả các cuộc pháo kích hôm nay đều không gây ra thương vong cho kẻ địch vậy.
Tất nhiên, pháo kích không thể nào không gây ra thương vong, chỉ có một khả năng, đó là kẻ địch quá đông, pháo kích tiêu diệt được chừng đó cũng không thấm vào đâu.
Vương Trung: "Ra lệnh cho các khẩu đội súng cối khai hỏa theo kế hoạch hỏa lực đã định!"
Là bên phòng thủ, tất cả các đơn vị pháo binh của Vương Trung đều chuẩn bị nhiều phương án hỏa lực, chỉ cân khai hỏa theo kế hoạch, có thể đảm bảo đạn pháo rơi trúng trận địa của địch, hoàn thành việc ngăn chặn quân địch.
Hiện tại có máy bay địch trên không, pháo hạng nặng không dám để lộ vị trí, vậy thì súng cối chính là hỏa lực ngăn chặn tốt nhất.
Sau khi Pavlov ra lệnh, loạt đạn đầu tiên đồng loạt rơi xuống, hàng chục cột khói nhỏ bốc lên từ trận địa của địch.
Theo kế hoạch hỏa lực, mỗi khẩu pháo đều được phân công khu vực bắn cụ thể, vì vậy đạn pháo rơi đều khắp trận địa của địch, khiến toàn bộ đội hình tán binh của địch phải nằm rạp xuống - không phải là do bị tiêu diệt hàng loạt, mà chủ yếu là do khi đạn pháo rơi gần đó, theo bản năng binh lính sẽ nằm rạp xuống.
Ngay cả những người lính Prosen dày dặn kinh nghiệm cũng không ngoại lệ.
Bởi vì không ai dám lấy mạng sống của mình ra để đánh cược rằng mảnh đạn sẽ không ghé thăm mình. Lúc này, một sĩ quan tham mưu mới đến, đang quan sát bờ tây, lên tiếng hỏi: "Tại sao kẻ địch không thả khói ngụy trang?”
Vương Trung: "Dựa trên kinh nghiệm giao chiến với quân địch trước đây, các chỉ huy Prosen thường không sử dụng khói ngụy trang khi họ cho rằng hỏa lực trực tiếp của mình chiếm ưu thế."
Vasili nói thêm: "Đặc biệt là sau khi biết tướng quân thích sử dụng Thần Tiễn để phòng không, bọn chúng càng không dám thả khói."
Vị sĩ quan tham mưu mới gật đầu.
Vương Trung đang định nói tiếp thì nhìn thấy Lyudmila Vasilyevna Melekhovna lại trèo lên thùng đạn để nhìn ra ngoài.
Phụ nữ cũng tò mò về chiến trường sao?
Vasili: "Xe tăng của địch đã vượt qua mốc 1. 500 mét!"
Vừa dứt lời, quân địch dừng lại và bắt đầu loạt bắn đầu tiên.
Tiếng nổ vang lên từ phía trên đầu mọi người.
Pavlov ngẩng đầu nhìn lên trời: 'Chúng đang bắn vào cửa sổ..."
Vương Trung: "Giống như ở Cao điểm Peniye, trước tiên là bắn vào cửa sổ, có lẽ là để áp chế Thần Tiễn."
Pavlov: "Nhưng Thần Tiễn của chúng ta đều ở phía sau, như vậy chẳng phải là lãng phí đạn dược sao?"
Vương Trung: "Nếu tôi là chỉ huy của địch, tôi cũng sẽ bắn, nhỡ đâu có thì sao?"
Lúc này, xe tăng của địch thực hiện loạt bắn thứ hai.
Điện thoại trong hầm trú ẩn vang lên.
Pavlov nhấc máy: "Sư đoàn. Đừng bắn! Vội vàng cái gì! Chờ chúng đến gân 1. 000 mét rồi hãy bắn."
Nói xong, Pavlov cúp máy và nói với Vương Trung: "Lính mới của Trung đoàn Pháo chống tăng sốt ruột rồi."
Vương Trung cười nói: "Hôm nay sẽ đến lượt họ thể hiện."
(Hết chương) Chương 35: Đợt xung kích đầu tiên
Địch lại bắn vài loạt đạn, lúc này mới bắt đầu tiến lên.
Pavlov nghe điện thoại xong, quay sang báo cáo với Vương Trung: "Ngoài việc tấn công cửa sổ tầng hai, tâng ba, chúng còn bắn vào những ụ súng mà sáng nay đội trinh sát dùng để tấn công toán do thám của chúng - tất nhiên bây giờ những ụ súng đó đều trống không.
"Ba tổ súng máy của ta bị chúng phát hiện, một khẩu súng máy đã được thu hồi, mười người hy sinh, hơn chục người bị thương.”
Vương Trung: "Có thể chấp nhận được, sẽ cho chúng trả nợ máu."
Vasili: "Nếu chúng dừng lại tại chỗ, bắn tất cả các cửa sổ một lượt, liệu tổn thất của chúng ta có lớn hơn không?”
Vương Trung: "Súng 75 ly ngắn của xe tăng Panzer IV ở khoảng cách này không thể bắn chính xác như vậy đâu, cậu không thấy chủ lực của chúng đều là pháo 50 ly ngắn trên Panzer III sao? Uy lực đạn nổ mạnh của thứ đó cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Nếu chúng cứ đứng ở khoảng cách này mà bắn, tôi sẽ cho pháo chống tăng khai hỏa, cậu nghĩ rằng chúng có thể dùng pháo 50 ly ngắn để chống lại pháo 57 ly mới của chúng ta sao?"
Đường kính nòng tương đương với uy lực, đạn nổ mạnh của pháo 50 ly ngắn đã từng được kiểm chứng ở Cao điểm Peniye rồi, chỉ như quả lựu đạn. Muốn dùng nó để phá hủy pháo chống tăng được bố trí trong công sự thì đúng là suy nghĩ viển vông.
Còn pháo 57 ly mới lấy được, tuy ở khoảng cách 1500 mét không thể bắn xuyên qua xe tăng Tiger hay Panther, nhưng vấn đề là xe tăng của chúng không phải Tiger hay Panther, mà là Panzer III và Panzer IV phiên bản đời đầu.
Xem ai sợ ai.
Người sĩ quan tham mưu mới được phân công nhiệm vụ quan sát bỗng hô lên: "Địch đến mốc 1000 métI"
Vương Trung vội vàng áp sát mắt vào cửa sổ quan sát.
Đúng lúc này, pháo chống tăng khai hỏa.
Tốc độ đạn pháo 57 ly mới rất nhanh, chỉ trong nháy mắt viên đạn đã bay vụt qua, căn bản không nhìn rõ.
Trong đội hình xe tăng của địch lập tức có bảy, tám chiếc dừng lại.
Một chiếc bốc cháy, lái xe và pháo thủ hoảng hốt bò ra khỏi xe tăng, chưa chạy được bao xa thì xe phát nổ, tháp pháo bay lên trời.
Vài chiếc khác tuy bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng kíp lái vẫn tháo chạy, nấp sau xe tăng.
Còn những chiếc không có gì thay đổi bên ngoài, kíp lái cũng không chạy ra, thì theo góc nhìn của Vương Trung, bên trong đã chết sạch.
Một phát xuyên thủng, cả xe thăng thiên, thích đạn pháo 57 ly của ta chứ, lũ quỷ Prosen?
Vương Trung biết điều này, nhưng pháo thủ thì không, vì vậy trong đợt tấn công thứ hai, có vài phát bắn vào những mục tiêu không có phản ứng này. Lúc này, quân địch cũng phát hiện ra vị trí pháo chống tăng, vội vàng bắn tới.
Vương Trung vội vàng quan sát tình hình bên mình, nhận ra chúng phát hiện ra ZlS-30, dù sao thì những khẩu pháo này cũng khá to lớn, vị trí khai hỏa lại cao, rất khó che giấu.
Nhưng loạt đạn đầu tiên đều bắn vào lớp công sự, chỉ có một pháo thủ ZIS-30 bị thương do trúng mảnh đạn.
Còn vị trí của những khẩu pháo 57 ly được ngụy trang, chúng không phát hiện ra chiếc nào.
Những khẩu pháo 57 ly được ngụy trang lại khai hỏa nhanh hơn do có nhiều pháo thủ hơn, 12 khẩu pháo bắn liên tục, tiếng pháo vang dội như pháo tép.
Toàn bộ chiến trường rền vang tiếng pháo, tiếng động cơ xe tăng gầm rú, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng do thiếu vắng tiếng súng máy, Vương Trung cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Bởi vì bộ binh của chúng bị pháo cối chặn lại phía sau, súng máy không có mục tiêu - bắn lên trời hiệu quả không cao, lại còn có thể bị xe tăng bắn thẳng, chi bằng không bắn.
Bây giờ là màn đấu pháo thuần túy, lực lượng chủ yếu là trung đoàn pháo binh được bổ sung dựa trên tiểu đoàn pháo chống tăng ban đầu của Sư đoàn Cận vệ số 1.
Xem ra, cuộc tấn công bên này sông sẽ sớm bị đẩy lùi.
Lúc này, Vasili lên tiếng: "Xe tăng địch đang tiến gần lô cốt đầu câu!"
Vương Trung lập tức nhìn về phía cây cầu, quả nhiên xe tăng địch đang áp sát lô cốt đầu cầu.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chiếc T-34 bên này cầu khai hỏa.
T-34 không thể bắn xa như pháo 57 ly mới, nhưng yểm trợ cho lô cốt đầu cầu ở cự ly gần thì không thành vấn đề.
Hơn nữa T-34 có giáp bảo vệ, không phải phơi mình ra như ZIS-30, có thể áp sát bờ sông, dựa vào công sự để đấu súng cự ly gần với xe tăng địch.
Chiếc Panzer IV đang tập trung hỏa lực vào lô cốt đầu cầu vội vàng quay nòng, bắn về phía T-34.
Do T-34 khai hỏa bất ngờ, chúng thậm chí còn chưa kịp thay đạn xuyên giáp, đạn nổ mạnh bắn thẳng vào trận địa của T-34.
Sau vài loạt đạn, chiếc Panzer IV còn lại bắn màn khói, bắt đầu rút lui.
Thấy đơn vị tấn công đầu cầu bắt đầu rút lui, các đơn vị khác cũng thi nhau sử dụng kỹ năng truyền thống - bắn màn khói, trong chốc lát, toàn bộ bờ tây chìm trong khói trắng.
Vương Trung: "Súng máy khai hỏa, tạo thành bãi mìn hỏa lực."
Do địch bắn màn khói, khói mù che khuất tâm nhìn, không thể nhìn thấy vị trí súng máy bên này, súng máy có thể thoải mái khai hỏa.
Tiếng súng máy vang lên dồn dập như rang đậu, đan xen thành lưới lửa dày đặc, chặn đứng những tên lính Prosen muốn lợi dụng màn khói để xông lên.
Đột nhiên, Vương Trung thấy một chiếc Panzer IV tăng tốc lao vê phía lô cốt đầu cầu, phía sau là ba chiếc xe bọc thép chở đầy lính!
Chiếc Panzer IV lao thẳng vào lô cốt, dùng chính thân mình thu hút sự chú ý của toàn bộ quân phòng thủ, ngay sau đó, ba chiếc xe bọc thép áp sát lô cốt, lính ném lựu đạn Prosen tinh nhuệ nhảy xuống xe, vừa ném lựu đạn vừa hét lớn: "Xung phong!" Ngay lập tức, từ trong lô cốt, những công binh mặc giáp chiến đấu xuất hiện.
Không ngờ tới đúng không, tôi đã bố trí công binh chiến đấu ở đây!
Lính ném lựu đạn Prosen chỉ được trang bị súng tiểu liên để đánh cận chiến, đạn súng lục bắn ra không thể xuyên thủng nổi lớp giáp chiến đấu mới.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Còn công binh chiến đấu của Vương Trung được trang bị súng tiểu liên PPSh-41 có hộp tiếp đạn, bắn hết đạn còn có thể dùng báng súng đập người.
Vương Trung thích thú nhìn những công binh chiến đấu hành hạ lính Prosen trong trận đánh cận chiến.
Lúc này, Vasili bỗng hô lên: "Nhìn kial"
Vương Trung thoát khỏi màn kịch chiến, nhìn theo hướng Vasili chỉ.
Hắn thấy lính thủy đánh bộ đang đổ bộ lên bờ từ những chiếc xuồng máy, vượt qua sông Desna.
Có ý gì đây? Lính thủy đánh bộ nhận định lô cốt đầu cầu gặp nguy hiểm nên tự động xuất kích?
Lính thủy đánh bộ không thuộc quyên chỉ huy trực tiếp của Vương Trung, tuy họ chịu nghe theo mệnh lệnh của hắn, nhưng không phải quân của hắn. Vì vậy, trong màn sương mù dày đặc, góc nhìn của Vương Trung chỉ nhìn thấy một biểu tượng lớn của lính thủy đánh bộ, không thấy rõ từng người.
Hắn thấy biểu tượng đó tung ra một cú móc trái, quét sạch đám lính Prosen đang mượn màn khói để áp sát, đồng thời tiêu diệt luôn cả chiếc Panzer IV pháo ngắn đang yểm trợ cho chúng.
Lúc này, pháo hạm của hải quân cũng di chuyển tới, thả neo giữa dòng sông, nã pháo, pháo tự động bắn xối xả vào màn khói.
Hay lắm, lúc nãy tâm nhìn rõ ràng, chúng cho rằng chỉ dựa vào một chiếc tàu thì không thể chống lại được đội hình xe tăng. Bây giờ khói bốc lên, chúng bắt đầu phát huy ưu thế của pháo tự động sao?
Tố chất của lính hải quân, tinh thần chủ động của họ thật đáng khen ngợi!
Vương Trung đang khâm phục, chuông điện thoại reo lên, lần này do điện thoại ở ngay bên cạnh, hắn liền cam lấy nghe: "Tôi là Rokossovsky."
"Báo cáo tướng quân, lô cốt đầu cầu đã đẩy lùi được quân địch, có thể ngừng bắn súng máy."
"Tốt." Vương Trung gác điện thoại, nói với Pavlov: "Bảo súng máy ngừng bắn, không cần tạo bãi mìn hỏa lực nữa."
Pavlov lập tức nhấc điện thoại.
Sau khi truyền đạt mệnh lệnh xong, anh ta nói: "Chúng ta có nên cân nhắc thiết lập một hệ thống liên lạc trực tiếp không nhỉ, cứ phải gọi điện thoại thế này tôi thấy phiền quá. Ít nhất những mệnh lệnh đơn giản có thể thông báo qua bộ đàm."
Vương Trung: "Có thể xem xét."
Popov đứng bên cửa sổ quan sát nói: "Đợt tấn công đầu tiên của quân địch bị đẩy lùi rồi sao?"
Vương Trung nhìn ra xa, thực ra quân địch chưa hoàn toàn rút khỏi tâm nhìn, chúng dừng lại ở rìa tâm nhìn của hắn, bắt đầu đào công sự.
Vương Trung sử dụng góc nhìn từ trên cao để chắc chắn rằng không có máy bay địch trên đầu - tuy nhiên hắn vẫn chưa yên tâm, bèn nói với Pavlov: "Gọi cho Peter, xác nhận trên đầu chúng ta không có máy bay địch”
Pavlov lập tức chấp hành mệnh lệnh, 30 giây sau anh ta bỏ ống nghe xuống, nói: "Peter báo cáo trên trời không có máy bay địch.”
Vương Trung: "Bảo trung đoàn pháo binh khai hỏa, ngăn không cho chúng áp sát đào công sự."
Pavlov lại cầm lấy ống nghe.
Lát sau, trên đầu lại vang lên tiếng đạn pháo xé gió.
Vương Trung nhìn qua góc nhìn từ trên cao, thấy rõ ràng những quả đạn pháo rơi xuống khu vực công binh của địch.
Nhìn cảnh tượng quân địch bị nổ người ngã ngựa đổ, Vương Trung thở phào nhẹ nhõm: "Đợt đầu tiên bị đẩy lùi rồi."
Vasili le lưỡi: "Sao bộ binh của chúng lại liều lĩnh xông lên như vậy, mìn giả của chúng ta hoàn toàn vô dụng!"
Vương Trung: "Có thể chúng không có tư duy linh hoạt như cậu, cho rằng nơi nào pháo binh đã bắn thì sẽ không có mìn, nhìn thấy mìn giả cũng không suy nghĩ gì."
Vasili nhíu mày: "Tôi cũng không biết nên khen chúng ngốc hay nên chê chúng cứng nhắc nữa. Không ngờ ý tưởng tuyệt vời của tôi lại bị phá sản dễ dàng như vậy."
Lúc này, Popov cắt ngang cuộc trò chuyện của Vasili: “Anh nghĩ đợt tấn công tiếp theo chúng sẽ đánh như thế nào?"
Vương Trung: "Tôi cho rằng chúng sẽ bắn màn khói để che khuất tâm nhìn của chúng ta, sau đó dưới sự yểm trợ của hỏa lực, chúng sẽ tấn công ồ ạt vào lô cốt đầu cầu."
Popov: "Vậy chúng ta cứ theo kế hoạch đã định mà phòng thủ?"
"Đúng vậy, hiện tại chưa thấy dấu hiệu bất thường nào."
Vương Trung trở lại trước bản đồ phòng thủ, chỉ tay lên bản đồ: "Lô cốt đầu cầu chỉ có thể chứa được tối đa hai đại đội tấn công, mà hai đại đội cũng không thể cùng lúc tấn công.
"Anh xem, bên này một đại đội, bên này một đại đội. Theo kế hoạch hỏa lực của chúng ta, pháo cối có thể bao phủ toàn bộ đội hình tấn công của chúng.
"Cố gắng tiêu diệt hai đại đội đó trong một lượt. Đợi đến tối, chúng ta sẽ lợi dụng đêm tối để luân phiên lực lượng, thay quân mới vào thay thế. Cứ như vậy, chúng ta sẽ rút cạn máu của bộ binh địch."
Pavlov: "Chờ rút cạn máu rồi, chúng ta sẽ rút lui, cho nổ tung cây cầu. Chúng không thể nào sửa chữa câu dưới làn hỏa lực của chúng ta."
Vương Trung: "Chính xác, lần này chúng ta có địa hình, có binh lực, có hỏa lực, lại có cả lực lượng bạn hỗ trợ. Chúng ta phải giữ vững nơi này cho đến khi trời mưa."
Popov: "Thực ra tôi rất ghét mùa mưa, cứ mưa là chân tôi lại đau nhức, giống như bị bệnh gút vậy."
Vương Trung: "Chắc chắn anh không bị bệnh gút thật sao?"
"Tất nhiên là không, tôi đâu có ăn uống gì đâu mà bị gút, tôi là tu sĩ, anh hiểu không, tu sĩ đấy." Popov chỉ vào cây thánh giá trên người,'Nhưng bây giờ thì tôi mong trời mưa sớm một chút."
Lúc này, một sĩ quan tham mưu bước vào: "Báo cáo, lực lượng dự bị bắt được một phi công Prosen, đã áp giải đến cửa." Vương Trung: "Phi công của lực lượng nào? Phi công lái máy bay chiến đấu sao?" "Là phi công lái máy bay ném bom." Người sĩ quan tham mưu trả lời.
Vương Trung: "Dẫn hắn vào đây."
Ngay lập tức, một phi công mặc áo khoác phi hành được dẫn vào.
(Hết chương 35) Chuong 36: Qua tang cua thien nhien
Phi công địch vừa nhìn thấy quân hàm Vương Trung, liền bắt đầu oa oa nói chuyện, nước bọt bay tứ tung.
Vương Trung: ˆVasilil'
Vasili đánh một cú đấm, khiến phi công câm miệng.
Sau đó Vasili nói một câu tiếng Prosen, phi công liên cuộn mình lại.
Vương Trung hỏi: "Anh vừa mới nói gì?"
"Tôi nói dù sao hắn cũng phải bị chuyển giao cho Thẩm Phán Đình, tôi cho hắn làm quen trước một chút." Nói xong Vasili xoa xoa nắm đấm.
Vương Trung: "Được. Vậy hắn vừa mới nói gì? Ý tôi là, lúc hắn vừa vào cửa."
"Hắn nói sử dụng vũ khí phòng không của chúng ta là tội ác chiến tranh." Vasili trả lời.
Popov: "Hắn nói như vậy? Vậy cú đấm vừa rồi khỏi cần phạt dọn phân. Cú đấm này thể hiện rõ ràng ý chí của St. Andrews."
Vương Trung vốn xuất thân từ môi trường không tín ngưỡng thần thánh nên chậm một giây mới phản ứng lại: “A, hắn nói dùng thần tiễn phòng không là tội ác chiến tranh?”
"Đúng." Vasili nói.
Vương Trung: "Tại sao? Chỉ vì lý do tôn giáo?"
Vasili phiên dịch một chút.
Phi công Prosen lại kích động, bô bô nói một tràng.
Vương Trung nhìn Vasili.
Vasili: "Hắn nói, thân tiễn tấn công trên không rất khó né tránh, nhất là khi lao xuống. Điều này không công bằng."
Vương Trung: "Trước khi tấn công chúng tôi, các người đâu có tuyên chiến, toàn đánh úp, còn xé bỏ hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau. Vậy có công bằng không?”
Vasili phiên dịch xong, phi công Prosen cúi đầu.
Vương Trung rất bất ngờ: "Hắn lại cúi đầu?"
Lúc này phi công Prosen lên tiếng, tuy Vương Trung không hiểu hắn nói gì nhưng cảm nhận được sự áy náy.
Vasili: "Hắn nói rất xin lỗi vê việc này. Hắn còn nói, nếu đã tin mình là giống loài ưu tú hơn thì không nên đánh úp, phải đường đường chính chính đánh bại đối thủ."
Vương Trung lắc đầu: "Không, không, cho dù bọn họ đánh úp, chúng ta vẫn thắng. Chúng ta nhất định thắng”
Vasili phiên dịch lại, đối phương lập tức kích động, nói một tràng.
Vasili: "À, tôi tóm tắt lại, đại khái là kỹ thuật quân sự của Prosen tiên tiến hơn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hơn nữa đã giáng cho chúng ta đòn nặng nề, tiêu diệt hàng triệu quân."
Vương Trung đứng lên, đi tới cửa sổ quan sát, nhìn ra ngoài, thấy hôm nay gió lớn, màn khói do địch bố trí đã tan, có thể nhìn rõ xác xe tăng trên chiến trường và thi thể binh lính Prosen.
"Gọi hắn lại đây."
Vasili: "Lại đây!"
Phi công Prosen rụt rè đi tới.
Vương Trung đưa ống nhòm cho hắn: "Tự xem đi. Xem xác người và xe tăng ở bờ tây kìa."
Lần này chưa cần Vasili phiên dịch, đối phương đã hiểu, vốn dĩ rất dễ hiểu bởi con người giao tiếp hơn 60% thông tin qua ngôn ngữ cơ thể.
Phi công Prosen cầm lấy ống nhòm, quan sát chiến trường.
Vẻ mặt hắn càng ngày càng nghiêm trọng.
Vương Trung: "Hoi hắn, có cần tôi cho hắn biết tổn thất của chúng tôi không?"
Vasili phiên dịch xong, phi công Prosen hạ ống nhòm, lắc đầu.
Vương Trung: "Vậy nói cho hắn biết, sau này cảnh tượng như vậy sẽ còn xuất hiện nhiều lần. Cá nhân tôi từng giao chiến với quân Prosen nhiều lần, mỗi lần đều giành được chiến thắng với tỷ lệ ấn tượng. Tướng lĩnh như tôi sẽ ngày càng nhiều, quân đội của chúng tôi cũng ngày càng tinh nhuệ.
"Hiện tại có thể trên toàn bộ chiến tuyến, tỷ lệ thắng của các người đang chiếm ưu thế lớn, nhưng sẽ có ngày, tỷ lệ đó sẽ vê lại một đổi một.
Ant có lãnh thổ rộng lớn, có người dân dũng cảm, các người sẽ không thắng nổi đâu."
Vasili dùng giọng điệu tự hào phiên dịch toàn bộ lời Vương Trung cho phi công Prosen.
Phi công hạ ống nhòm, lầm bầm một câu: "Nãi y1"
Vương Trung hiểu từ này, nghĩa là 'không”, bởi vì trước khi xuyên không anh từng xem một bộ phim có diễn viên giải thích rất ấn tượng từ này, lúc đó ông ta nói: "Bà nội!".
Vương Trung: "Hắn không tin? Không sao, hắn có tin hay không thì sự thật vẫn diễn ra. Prosen thất bại là điều đã được định sẵn."
Vasili phiên dịch xong, phi công Prosen liên quay đầu nhìn chằm chằm Vương Trung, lải nhải một hồi, trong đó mơ hồ có tên Vương Trung.
Vasili: "Hắn hỏi ngài có phải chuyên gia phòng ngự, ky sĩ áo trắng tướng quân Rokossovsky không?"
Vương Trung: "Phải, sao?"
Vasili phiên dịch xong, phi công lùi lại hai bước, đánh giá Vương Trung từ trên xuống dưới.
Vương Trung tò mò hỏi: "Bên các người không phát ảnh của tôi à? Sao lại chưa từng thấy tôi?"
Vasili phiên dịch được một nửa, đối phương đã mở miệng nói một tràng.
Vasili: "Han nói không quân không phát ảnh."
Lúc này Vương Trung chợt nhớ ra một chuyện, anh quay đầu hỏi người áp giải phi công: "Túi đựng bản đồ của hắn đâu? Phi công luôn mang theo bản đồ, trên đó có đánh dấu vị trí quân ta và quân địch, để khi bị bắn rơi có thể tìm cách hạ cánh xuống vùng quân mình kiểm soát."
Người lính kinh hãi: 'Còn có thứ đó nữa ạ?”
Những người khác cũng kinh ngạc, Pavlov: "Thì ra là vậy! Nghĩ kỹ lại thấy hợp lý." Vương Trung thầm nghĩ, đương nhiên là hợp lý rồi, trong phim toàn thế mài
Phim "Nhìn đuôi máy bay màu đỏ" chưa xem à?Mỹ nữ Gfis" chưa xem à? Còn "Thoát hiểm từ miệng cọp" nữa chứt
Vương Trung: "Trên bản đồ không chỉ có vị trí quân ta và quân địch, mà còn có vị trí lính nhảy dù của họ, vị trí máy bay rơi. Cho một trung đội đi lùng sục khu vực hắn rơi xuống."
Vương Trung dừng lại, hỏi: "Luc bắt được hắn, hắn có bỏ chạy không?"
Người lính: "Dạ có.
Vương Trung búng tay: "Vậy là đúng rồi. Hắn muốn chạy trốn thì không thể đốt bản đồ, như vậy quá lộ liễu, sẽ để lộ vị trí. Chắc chắn là giấu trong hốc cây nào đó, hoặc chôn ở đâu đó!"
Lúc này Popov gọi người lính liên lạc đang định đi, nói: "Cau quên mất mấy vị thẩm phán rồi à?"
Sư đoàn chính quy nào cũng có một trung đội thẩm phán, bình thường phụ trách giám sát việc sử dụng sổ mật mã, và phản gián nội bộ.
Đương nhiên, còn có thẩm vấn tù binh.
Vương Trung: "Chuẩn đấy. Cho mấy vị thẩm phán hỏi thăm hắn một chút, biết đâu hắn chịu dẫn chúng ta đi tìm."
Đoạn đối thoại này Vasili do quá tập trung nên không phiên dịch. Phi công Prosen ngơ ngác nhìn mọi người.
Popov: "Vậy tôi đi gọi thẩm phán."
Vương Trung: "Khoan đã, hỏi trước xem sao, nhỡ đâu hắn chịu nói thì sao? Vasili, hỏi hắn giấu bản đồ ở đâu."
Vasili hỏi, và câu trả lời cũng đến ngay lập tức: "Hắn nói lúc nhảy dù, túi đựng bản đồ bị rách, không biết rơi đâu."
Vương Trung: "Thật không? Vậy nói cho hắn biết, chúng ta sẽ giao hắn cho thẩm phán của Giáo hội Đông phương."
Vasili nói.
Đối phương liên tục lắc đầu.
Vasili: "Hắn nói giao cho ai cũng vô dụng, hắn thực sự không biết bản đồ rơi ở đâu."
Vương Trung: "Vậy kể cho hắn nghe một câu chuyện, có một nhà sử học tìm thấy một xác ướp."
Vasili ngạc nhiên: "Xác ướp? Không phải chỉ có ở Ai Cập mới có sao? Ant cũng có à?”
Vương Trung: "Phiên dịch đi, lắm chuyện. Nhà sử học dùng mọi cách vẫn không xác định được niên đại của xác ướp, bèn giao cho Thẩm Phán Đình. Một ngày sau, Thẩm Phán Đình thông báo cho nhà sử học biết xác ướp này 500 tuổi.
"Nhà sử học kinh ngạc hỏi Thẩm Phán Đình làm sao biết được. Thẩm phán trả lời: "Nó khai rồi."
Vasili cố nhịn cười phiên dịch câu chuyện cho phi công.
Phi công có vẻ rất sợ hãi nhưng vẫn lắc đầu.
Đúng lúc này hai vị thẩm phán bước vào. Vương Trung làm động tác mời. Một tiếng sau, một túi đựng bản đồ được đặt trước mặt Vương Trung.
Vương Trung: "Tìm thấy ở đâu vậy?"
Thẩm phán: "Trong rừng, giấu dưới một bụi nấm, phá hỏng cả đám nấm, mưa xuống cũng không mọc được nữa."
Vương Trung nhướn mày: "Nói gì vậy, đó chẳng phải là món quà hào phóng của thiên nhiên ban tặng hay sao?”
Nói rồi anh ném túi đựng bản đồ cho Vasili: "Xem bên trong có gì nào, nhạc sĩ."
Vasili vẻ mặt ngao ngán mở túi, lấy bản đồ ra trải rộng.
Mọi người trong hầm ngầm đều xúm lại xem.
Vasili: "Tên Prosen này cũng cẩn thận thật, vị trí quân đội được đánh dấu rất rõ ràng, đối diện chúng ta có hai... Để xem nào, Sư đoàn ky sĩ Asgard, chính là loại sư đoàn mà chúng ta từng chạm trán!
"Còn có hai sư đoàn nữa ở phía sau, đây là dấu hiệu của sư đoàn súng trường! Trời đất, đối diện chúng ta có cả một mớ quân như vậy!"
Vương Trung mắng: "Hoảng cái gì? Quân số đông cỡ nào thì chúng cũng phải tấn công theo từng đợt!"
Vừa dứt lời, trên không trung đã vang lên tiếng pháo rít.
Ngay sau đó, tiếng nổ vang lên từ phía xa.
Pháo binh hạng nặng cấp tập đoàn quân dội xuống thành phố Shostka.
Giữa cơn địa chấn, Vasili bình tĩnh lấy các tài liệu khác trong túi ra, trải lên bàn.
Vương Trung định lại hỏi xem anh ta phát hiện được gì, nhưng chiếc đèn chùm của hầm ngầm bất ngờ rơi xuống, đập vào đầu anh.
Anh đẩy chiếc đèn chùm ra, xoa đầu.
"Chết tiệt!"
Trận địa chấn kéo dài khoảng 30 phút mới chấm dứt.
Vương Trung vịn tường đứng dậy, phủi bụi đất trên người, nhìn ra bên ngoài.
Đợt tấn công thứ hai của địch đã bắt đầu.
"Sao lại không có màn khói?" Vương Trung đang ngạc nhiên thì đạn khói bắt đầu rơi xuống trận địa pháo chống tăng.
Nhưng pháo chống tăng đã rút lui từ trước.
Đặc biệt là ZIS30, vừa thấy địch rút lui là chúng đã nhanh chóng di chuyển vị trí.
Pavlov cũng bước tới cửa sổ quan sát, nhìn đội hình địch đang tiến công: "Có vẻ như chúng vẫn tập trung tấn công vào hướng bến phà và cầu phao? Bên kia sông chúng hoàn toàn không có ý định tấn công?”
Bến phà nằm ở phía bắc cây cầu lớn, mặt sông phía nam rộng và sâu, có vẻ như địch không có ý định vượt sông ở khu vực này.
Lúc này một màn khói mới được thả xuống, bao phủ khu vực phía đông cây cầu lớn, nơi đóng quân của T-34 trước đó.
Pavlov: "Đúng như anh nói." Vương Trung cười: "Chứ còn gì nữa."
Lúc này Vasili lên tiếng: "Tôi nghĩ tôi biết tên của viên chỉ huy đối diện chúng ta rồi, trên tài liệu này có ghi, tên hắn là Siegfried Gilles. Trên bản đồ này có chữ cái đầu tiên trong tên hắn, ở đây."
Vasili đưa bản đồ cho Vương Trung xem, chỉ vào một điểm: "Nhìn này, một khoảng trống, chỉ có một chữ cái, anh không thấy kỳ lạ sao?"
Hẹn gặp lại vào ngày mai
(Hết chương)
eebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ Chương 37: Trận chiến của những con lính chì
Năm Julian thứ 914, ngày 20 tháng 9,01:23:00, Sở chỉ huy Quân đoàn Ky sĩ Asgard số 1 - quân Prosen.
Siegfried Gilles đang chờ đợi chiến báo đợt tiến công thứ hai.
Thế nhưng thứ được đưa tới trước tiên lại là báo cáo tái tập hợp của các đơn vị tiến công đợt một.
Một viên Thượng úy Tham mưu cầm báo cáo bước vào phòng họp được ghép từ nhiều xe chỉ huy bọc thép, giơ tay chào Gilles: "Báo cáo Trung tướng, các đơn vị tiến công đợt một đã tái tập hợp xong.”
Gilles: “Đọc đi."
Viên Thượng úy lập tức giơ bảng ghi chép lên ngang ngực, bắt đầu đọc: "Sáng sớm nay, bốn tiểu đoàn thiết giáp tham gia tấn công, tổng cộng có 160 chiếc xe tăng số 3,65 chiếc xe tăng số 4 sẵn sàng chiến đấu, hiện tại còn 121 chiếc số 3,27 chiếc số 4 sẵn sàng chiến đấu."
Gilles chưa lên tiếng, Tham mưu trưởng trong phòng đã kinh hô: "Mới một buổi sáng đã mất toi hơn 70 cái xe tăng?”
Thượng úy: "Không phải hoàn toàn bị phá hủy, căn cứ theo báo cáo của các tổ lái rút về, ước tính có một lượng lớn có thể sửa chữa. Ngoài ra còn 15 chiếc rút lui thành công, nhưng hỏng hóc cơ khí không thể tiếp tục tham chiến."
Tham mưu trưởng thở phào, cảm thán: "May mà hậu cần của chúng ta không tệ hại như lũ Ant, chúng ta có thể sửa chữa được số xe tăng bị hỏng."
xe tăng của người Ant hỏng hóc một chút là vứt luôn bên đường, không biết là do học thuyết tác chiến của bọn chúng như vậy, hay chỉ đơn thuần là sĩ khí quá thấp, xe tăng hỏng là bỏ chạy.
Gilles hỏi: "Vậy tổn thất về nhân sự của các đơn vị xe tăng?"
"Ngoài các tổ lái rút lui cùng xe tăng, còn 37 tổ lái không đủ người rút về, bộ binh đã kiểm tra những chiếc xe tăng không có người chạy ra trước khi rút lui, nhưng không phát hiện thấy ai sống sót."
Gilles nhíu mày: "Trước đây có tổn thất nặng như vậy về tổ lái không? Kể cả là pháo chống tăng 76mm của địch, cũng thường sẽ còn sống sót vài người chứ?"
Thượng úy: "Về điểm này vẫn cần điều tra thêm. Tuy nhiên, các đơn vị đều phản ánh hỏa lực của địch rất chính xác, hơn nữa các vị trí pháo đều được ngụy trang kỹ lưỡng, rất khó phát hiện. Có lẽ đấu pháo với bọn chúng không phải thượng sách."
Thượng úy nói xong, Tham mưu trưởng phẩy tay: "Cho nên đợt thứ hai chúng ta sử dụng chiến thuật dùng khói dọn đường, chắc chắn sẽ thu được chiến quả mỹ mãn."
Gilles lại hỏi: "Tổn thất của bộ binh thế nào?”
Thượng úy: "Báo cáo của các đơn vị bộ binh phối hợp tấn công cho biết, có 471 người chưa trở về, nhưng đang có người lục tục quay về đội ngũ. Thương vong cụ thể cần phải đợi tối nay thống kê chỉ tiết, hoặc sau khi chiếm được chiến trường, rà soát lại mới biết được."
Quá trình rút lui sau khi tấn công thất bại chắc chắn rất hỗn loạn, cộng thêm pháo binh địch tập kích, việc bị rớt lại hoặc chạy nhầm đội ngũ là chuyện thường.
Thống kê thương vong là một công việc rất phức tạp, phương pháp trực tiếp nhất kỳ thực là rà soát chiến trường, đếm xác chất.
Đây cũng là lý do vì sao quân đội phải nuôi nhiều sĩ quan tham mưu và văn thư đến vậy, không có nhiều người như thế thì ngay cả thương vong cũng không thống kê nổi.
Gilles thở dài: 'Mới đợt tấn công đầu tiên đã tổn thất lớn như vậy, lại chẳng thu hoạch được gì. Bạch Mã tướng quân quả nhiên là một đối thủ đáng gờm."
Phó quan của Gilles tiến lên một bước: "Phòng ngự của địch kiên cố như vậy, chúng ta nên tránh mũi nhọn, tìm cách bọc sườn. Ky sĩ đoàn Asgard là thân vệ tinh nhuệ của Bệ hạ, tổn thất nặng như vậy ở đây, e là không ổn?"
"Hơn nữa, tôi không đồng ý với cách thức oanh tạc đường tiếp vận của địch sau phòng tuyến kiên cố bên kia sông, lính dù nên được sử dụng ở những nơi quân ta có thể nhanh chóng đột phá, nếu không lính dù sẽ trở thành cô quân phía sau lưng địch, bị quân dự bị tuyến hai, thậm chí tuyến ba của địch tiêu diệt."
Siegfried Gilles gật đầu: "Ngươi nói rất đúng, phòng ngự kiên cố như vậy, không nên tấn công trực diện.
"Nhưng chúng ta đánh trận này, chủ yếu là vì mục tiêu chiến lược, Be hạ muốn chúng ta đánh sập thần tượng của bọn chúng. Tên Bạch Mã tướng quân kia được gọi là bức tường thép của đế quốc, vậy thì chúng ta sẽ đánh tan hắn từ chính diện, nghiền nát bức tường thép ấy.
"Còn về việc sử dụng lính dù, ta đoán phần lớn là để xoa dịu Meyer đại công tước, lai lịch của vị đại công tước này phức tạp, cha ruột không phải quý tộc phế thải, nên Bệ hạ muốn dùng hắn để kiềm chế phe cánh quý tộc quân đội cũ."
Tham mưu trưởng lộ vẻ mặt khó xử: "Loại chuyện này... tôi nghe có ổn không?"
Siegfried mỉm cười với Tham mưu trưởng: "Ngài có thể đảm nhiệm chức Tham mưu trưởng, có nghĩa là ngài đã nhận được sự tín nhiệm của Bệ hạ."
Hắn lại quay sang viên Phó quan: "Tóm lại, Ky sĩ đoàn Asgard phải nghiên nát tên Bạch Mã tướng quân cùng với huyền thoại về hắn ở chỗ này, bất kể phải trả giá đắt đến đâu. Mà làm như vậy là để sau này chúng ta ít đổ máu hơn.
"Nếu không thể nhanh chóng buộc Ant đầu hàng, chiến tranh sẽ bước vào giai đoạn giằng co. Ban đầu, Bệ hạ hy vọng sau khi Carolin đầu hàng, chúng ta có thể nhân đà đó đình chiến với Liên hiệp Vương quốc, nhưng vị Thủ tướng Nội các thời chiến hiện tại không phải người chúng ta ủng hộ, nên bây giờ Liên hiệp Vương quốc vẫn đang đánh.
"Thêm cái đế quốc Ant nữa thì phiên phức lắm."
Gilles nhìn về phía tấm bản đồ trên tường.
"Nếu không thể nhanh chóng nghiền nát ý chí kháng cự của Ant, giống như những gì chúng ta đã làm với Carolin, có khả năng toàn bộ Prosen sẽ bị chảy cạn máu."
Vừa dứt lời, trên mặt đất bỗng vang lên một tiếng động thanh thúy.
Siegfried Gilles cúi đầu, phát hiện nửa thân dưới của một chàng lính chì nằm dưới chân.
Feliz nhíu mày: "Đây chẳng phải là món đồ chơi Bệ hạ tặng ngài sao?"
Gilles ngôi xổm xuống, nhặt nửa thân dưới của chàng lính chì lên, sau đó cởi chùm chìa khóa bên hông, nhìn phần đầu chàng lính được treo trên móc khóa.
Gilles: "Đây là món quà Be hạ tặng ta khi chúng ta còn học ở trường quân sự. Đã nhiêu năm trôi qua, ta vẫn luôn coi nó là bùa hộ mệnh, mang theo bên mình."
Tham mưu trưởng kinh hãi: "Nói đến chuyện này, tên Bạch Mã tướng quân kia hình như rất thích trảm thủ các tướng lĩnh cấp cao của chúng tal Chẳng lẽ vị trí Sở chỉ huy của chúng ta đã bại lộ rồi? Chết tiệt, rõ ràng chúng ta không đóng quân gần bất kỳ kiến trúc có sẵn nào..."
"Bình tĩnh!" Gilles quát lớn,'Hai lân Bạch Mã tướng quân trảm thủ các chỉ huy của chúng ta đều là khi bọn họ ở quá gần tiền tuyến, nơi này cách tiền tuyến những 15km, hơn nữa xung quanh không có bất kỳ kiến trúc nào. Ngươi là Tham mưu trưởng đấy, mà hốt hoảng như vậy, còn ra dáng quân nhân đế quốc nữa không?”
Tham mưu trưởng im bặt. Gilles thì cẩn thận ghép phần đầu và phần thân của chàng lính chì lại với nhau.
Feliz: "Giao cho tôi đi, loại lính chì này rất dễ sửa, cùng lắm thì nấu chảy ra rồi đúc lại là được."
Gilles lắc đầu: "Bây giờ không phải lúc lo chuyện này. Mấy trăm ngàn binh sĩ đang lao vào tấn công phòng tuyến kiên cố của địch, là tướng lĩnh cấp cao, tuy rằng tạm thời chúng ta không làm gì được cho họ, nhưng...
Trên bầu trời vang lên tiếng đạn pháo xé gió.
Vương Trung cau mày, nhìn chữ cái đầu tiên trên bản đồ.
Lúc này, viên Tham mưu quan sát hô: "xe tăng địch đã vượt qua mốc 1000m1”
Vương Trung chuyển sang góc nhìn từ trên xuống, thấy các khẩu pháo chống tăng đã triển khai xong vị trí đồng loạt khai hỏa, nhanh chóng tiêu diệt xe tăng địch giống như đợt tấn công đầu tiên.
Hắn lại tập trung nhìn vào bản đồ.
Vasily: "Cho pháo oanh tạc một loạt?”
Vương Trung: "Oanh tạc thế nào? Chữ cái đầu tiên này bao phủ một khu vực rộng như vậy. Nhìn tỷ lệ xích trên bản đồ đi, muốn bao phủ hoàn toàn khu vực chữ cái này thì phải lãng phí bao nhiêu đạn pháo?”
Vasily: "Vậy thì oanh tạc vào tâm điểm, còn lại giao cho xác suất... và sự cẩn thận của quân địch, đánh cược vào việc tâm điểm của chữ cái này chính là vị trí Sở chỉ huy của bọn chúng."
Vương Trung líu lưỡi: "Được rồi, vậy cho bắn ba lượt - mỗi lần hai loạt, tiết kiệm đạn."
Popov: "Đã đánh cược vào xác suất thì bắn một lượt thôi, như vậy có vẻ thành tâm hơn, biết đâu lại trúng."
Vương Trung: "Cũng được. Gọi điện bảo mấy cô tu sĩ cầu nguyện của đội Thần Tiễn cầu nguyện cho đạn pháo bắn trúng mục tiêu."
Popov kinh ngạc: "Có cần thiết phải làm vậy không?"
Vương Trung: "Dù sao thì bây giờ mấy cô ấy cũng đang rảnh. Cứ cầu nguyện thôi."
Popov thở dài, còn người bạn gấu Nga Pavlov của hắn thì ân cần cầm ống nghe lên: "Để tôi gọi cho."
Vương Trung quay đầu lại, tiếp tục quan sát chiến trường.
Quả nhiên, quân địch lại phát hiện ra vị trí ZIS-30, sau đó dùng pháo nòng ngắn số 4 bắn đạn khói che khuất trận địa.
Nhưng ZIS-30 vừa rút khỏi vị trí là bọn chúng bắn đạn khói ngay.
Bên bờ Đông có một dãy nhà, con phố sau dãy nhà hoàn toàn không nhìn thấy từ bờ bên kia, rất thích hợp cho loại pháo nhỏ như ZIS-30 cơ động, đổi vị trí cực nhanh. Thế nhưng chưa kịp đợi ZIS-30 cơ động đến vị trí mới, quân địch đã bắt đầu dùng hỏa lực bắn thẳng, dội đạn khói phủ kín dãy nhà bên bờ Đông.
Đã bắn không lại, vậy thì che khuất tâm nhìn của đối phương.
Sau khi phong tỏa hỏa lực bờ Đông, xe tăng địch bắt đầu lao về phía bến phà.
Tàu nhỏ của lính thủy đánh bộ vẫn còn ở bên bờ, thấy vậy lập tức quay đầu chạy về, còn đám lính thủy đánh bộ mặc quân phục hải quân màu đen thì nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.
Lúc này, phần lớn đê chắn sóng nhân tạo bên bờ Tây đã lộ ra, vừa vặn tạo thành chỗ nấp cho một người, đám lính thủy đánh bộ nằm úp ở đây như cá phơi khô, chờ xe tăng địch tới gần.
Vương Trung hồi hộp theo dõi diễn biến trận chiến.
Lúc này, Pavlov báo cáo: "Báo cáo Tư lệnh, pháo binh khai hỏa."
"Ừ, biết rồi." Vương Trung phẩy tay,Thông báo cho các đơn vị súng máy sẵn sàng, khi nào lính thủy đánh bộ xông lên đánh xe tăng, dùng hỏa lực áp chế bộ binh của bọn chúng."
Pavlov lại cầm ống nghe lên.
Sở chỉ huy Quân đoàn Ky sĩ Asgard số 1 - quân Prosen.
Gilles đẩy Feliz ra: "Xong rồi, pháo kích kết thúc rồi. Đứng dậy đi."
Feliz ngẩng đầu: "Bắn một loạt là xong?”
Gilles chỉnh lại mái tóc đỏ, nhặt mũ trên đất đội lên, sau đó nhặt chàng lính chì bị văng ra, nắm trong tay trái, rồi mở cửa xe chỉ huy bọc thép, bước ra ngoài.
Không biết quân địch lấy được tình báo từ đâu, nhưng tình báo này không chính xác lắm, hơn 30 phát đạn pháo hạng nặng đều bắn lệch, rải đều trong khu rừng cạnh Sở chỉ huy.
Tất nhiên cũng không phải lệch hoàn toàn, nhà ăn của tiểu đoàn cảnh vệ bị nhấc bay nóc, một xe chở thức ăn bị lật ngay gân Sở chỉ huy, món hầm khoai tây đổ đầy đất, bình đựng cà phê cũng bị thủng một lỗ, cà phê màu bùn nhão chảy lênh láng.
Ngoài ra, đội hình xe tăng của Sở chỉ huy cũng bị ăn một quả đạn pháo, trong số những chiếc xe tăng đỗ cạnh nhau, có hai chiếc đang bốc cháy - có vẻ quả đạn pháo rơi trúng ngay chỗ hai chiếc xe này.
Gilles cúi đầu nhìn chàng lính chì trong lòng bàn tay trái.
Feliz cũng bước ra, nhìn cảnh tượng thê thảm, tức giận nói: "Chắc chắn là do gián điệp! Cần phải báo cáo lên, thỉnh cầu Cơ quan Nội vụ Hoàng gia điều tra kỹ lưỡng!"
(Hết chương)