Hoa Lương Nhân

Chương 22 - Q1.C22: Vai Diễn

Học viện Mễ Hương trấn

Một thiếu niên hớt hãi chạy từ ngoài vào trong học viện, hắn mở toang cánh cửa phòng. Bên trong là một nhóm học viên của học viện, người nổi bật nhất trong bọn họ chính là Mã Toàn Phong.

Thiếu niên hốt hoảng gọi lớn.

_ Phong ca, tên đó lại đến tìm huynh nửa kìa, hắn đang đứng bên ngoài học viện.

Mã Toàn Phong cơ thể đều là vết thương, trên gương mặt còn có mấy vết bầm thâm tím. Hắn hoảng sợ đứng bậc dậy, hôm qua không phải là mới lăn lộn trên mặt đất xong hay sao. Bây giờ lại tiếp tục đến tìm hắn, không muốn để cho người khác sống nửa hay sao.

Hắn có chút bất an, giọng nói rụt rè muốn xác nhận lại lần nửa.

_ Bọn chúng đang ở bên ngoài học viện?

Thiếu niên nọ gật đầu dứt khoát.

_ Đúng vậy, nhưng mà…chỉ có mỗi tên Cửu Cửu thôi.

Mã Toàn Phong thoáng hiện lên vẻ bất ngờ, nhưng rất nhanh đã được hắn giấu đi. Đến một người không phải là sẽ dễ đối phó hơn sao, nghĩ như vậy hắn cảm thấy tự tin hơn hẳn. Trên gương mặt đầy thịt mỡ hiện lên một nụ cười gian, hắn cố bày ra bộ dáng tức giận, dẫn theo đám người hùng hổ bước ra.

Bên ngoài học viện Lý Cửu Cửu vẫn bình tĩnh đứng yên, hắn muốn nghe một lời xin lỗi từ đối phương. Lúc còn ở học viện, Mã Toàn Phong luôn trêu trọc hắn, nhưng hắn không quá để tâm, nói chính xác hơn là hắn không có thời gian để quan tâm đến. Hắn còn rất nhiều việc cần phải làm, nhưng lần này trò đùa của tên họ Mã có phần quá đáng, đấy chính là lộ phí của hắn để đến Lương Nhân Cốc.

Lý Cửu Cửu không phải là người cố chấp, hắn chỉ muốn đối phương nhận thức được hành động mình, muốn nghe được một lời xin lỗi từ đối phương.

Mã Toàn Phong nhìn gương mặt không chút sợ hãi của Lý Cửu Cửu, không hiểu vì lý do gì hắn có chút lạnh sống lưng. Giọng nói mất đi vẻ tự tin, có chút ấp úng.

_ Ngươi…ngươi rốt cuộc muốn gì?

Lý Cửu Cửu không có vẻ gì là sợ hãi, hắn điềm tĩnh đáp lại.

_ Chuyện kia, ta muốn ngươi phải xin lỗi ta.

Mã Toàn Phong thật ra cũng cảm thấy có lỗi, hắn may mắn sinh ra trong một gia đình không phải lo lắng về tiền bạc, hoàn cảnh của Lý Cửu Cửu không phải là hắn không biết. Nhưng không hiểu sao, lời xin lỗi vẫn không thốt ra từ miệng hắn được, giống như chính là lần này.

Hắn ấp úng nhỏ giọng, muốn nói gì đó.

_ Ừ…thì ta…

Đám thiếu niên phía sau cảm thấy lão đại của bọn chúng cần được trợ uy.

_ Tên này điên rồi, lão đại của bọn ta mà phải xin lỗi ngươi.

_ Đúng vậy, phong ca đuổi hắn về đi.

_ Cút đi chỗ khác đi.

_ Đúng đúng.

Mã Toàn Phong có đám bằng hữu cũng quá là nhiệt tình rồi, hắn hít một hơi thật sâu, lớn giọng nói.

_ Ngươi mau cút đi, nếu không đừng trách…

Mã Toàn Phong chưa dứt lời, đã cảm thấy gương mặt truyền đến từng cơn đau nhức, trước mắt mọi thứ đều quay cuồng. Hắn theo bản năng đưa tay che lại mắt trái, cả cơ thể lảo đảo lùi về sau, phát ra một tiếng kêu đau đớn. Khi hắn mở bàn tay ra, con mắt bên trái đã là một màu thâm tím, nước mắt cũng theo đó mà chảy dài.

Lý Cửu Cửu vẫn rất kiên định với suy nghĩ của bản thân, chỉ cần ra tay trước, dù cho thắng bại có như thế nào, thì hắn cũng đã nhiều hơn được một lần.

Thừa thắng xong lên, Lý Cửu Cửu lao vào đối phương, tung ra hết tất cả các chiêu thức mà hắn có thể nghĩ ra.

Mã Toàn Phong cũng không phải dạng vừa, hắn ghì chặt lấy đối phương, quyền cước, nắm đấm, càu cấu, cắn xé, hay thậm chí là dùng võ mồm, tất cả đều được hắn thi triển ra. Có thể nói cả hai đánh đến máu nóng dâng lên đầu, không ai chịu thua, rất là nhiệt tình.

Huyện thành, huyện Yên Hưng.

Trần hội trưởng ngồi bên trong phòng khách của Huyện Chủ, trên bàn là một ấm trà còn nóng hổi. Sau chuyện ngày hôm qua, Trần hội trưởng quyết định là sẽ đến phủ Huyện Chủ một chuyến, không thể để xảy ra tình trạng giống như vậy tiếp diễn.

Một tỳ nữ cẩn thận rót đầy một lý trà, nàng cung kính bẩm báo.

_ Mời ngài dùng trà, Huyện Chủ rất nhanh sẽ đến.

Trần hội trưởng nào để một tỳ nữ cỏn con vào mắt, nhưng đây là nơi của người khác, ông không thể không khách khí nở một nụ cười.

_ Không vội nha.

Tỳ nữ liền nở một nụ cười, người khác nói quả không sai, con người Trần hội trưởng là rất được. Là người rất sảng khoái, không câu nệ thân phận, đối xử rất tốt với kẻ bề dưới.

Đúng lúc này có một nam nhân bước vào, ông ta tuổi ngoài năm mươi, dáng người có chút mập mạp. Gương mặt tươi cười, muốn có bao nhiêu vui vẻ liền có bấy nhiêu.

_ Ai nha, thì ra là Trần lão đệ của Trần Gia Thương Hội, đúng là khách quý nha.

Trần hội trưởng là người lăn lộn nhiều năm, các mối quan hệ của ông rất phức tạp, có loại người nào mà ông chưa thấy qua. Ông đứng người dậy làm một lễ, mừng rỡ giống như vừa gặp lại một hảo bằng hữu. Người ngoài nhìn vào không biết, còn tưởng bọn họ quan hệ rất tốt, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Đôi khi chỉ cần hiểu rõ mục đích của đối phương, là đã có thể trở thành hảo bằng hữu của nhau. Thời đại nào cũng vậy, người trong quan trường và thương trường đều có một mối quan hệ mật thiết. Đều mang lại lợi ích cho nhau, ta một miếng, ngươi một miếng, tất cả đều vui vẻ, không cần phải nói ra, chỉ cần ngầm hiểu là được.

Huyện Chủ khách khí mời đối phương an toạ, sau đó ông ngồi xuống vị trí chủ vị.

_ Hôm nay Trần lão đệ sao lại có nhã hứng đến phủ của ta làm khách vậy?

Trần hội trưởng thầm mắng một tiếng trong lòng, ngươi lẽ nào không biết chỗ của ta bị người khác làm loạn. Ông làm ra một động tác phẩy tay, ra hiệu cho a Cẩu bên cạnh, mang lên một lễ vật đã chuẩn bị từ trước.

_ Đại nhân ngài nhìn xem thử, đây là hàng thượng phẩm của Tây Vực, bọn ta rất vất vả mới có thể mua được.

Trước khi đến Ngô quốc, ông đã tạo dựng trước các mối quan hệ cần thiết ở nơi này. Huyện Chủ huyện Yên Hưng cũng không ngoại lệ, lễ vật đã được gửi đến từ trước, chỉ trách tên này quả thật có chút tham lam, muốn cắn thêm một miếng từ Trần gia.

Trần hội trưởng đã điều tra qua vị Huyện Chủ này, ông ta là người rất thích sưu tầm cổ vật. Cho nên ông đã cố tình chuẩn bị lễ vật này, đây là một món hàng không tính là quý hiếm ở Tây Vực. Nhưng ở Nam Hoang này, đây thực sự được xem như là bảo bối, không phải bởi vì giá trị tự thân của nó, mà đơn giản chỉ là khoảng cách địa lý. Có thế mới nói việc kinh thương chính là đem thứ ngươi không cần, mang đến cho người cần chúng, giá cả cũng theo đó mà tăng lên. Ví như món hàng này, nếu ở Tây Vực đây chỉ là vật phẩm tương đối có giá trị, nhưng nếu mang đến Nam Hoang thì nó lại trở nên đặc biệt có giá trị. Vì người sở hữu được chúng, có thể đem khoe khoang khắp nơi, đây chính là thứ mà chỉ ta có được.

Huyện Chủ mở ra mảnh vải nhung được đậy phía trên, bên trong là một chiếc bát ngọc trong suốt. Xung quang còn khảm thêm những viên bảo thạch nhỏ màu xanh, các hoa văn hoạ tiết chính xác là theo phong cách người Tây Vực. Huyện Chủ say đắm nhìn bát ngọc không rời mắt, trái tim ông bắt đầu đập loạn nhịp, giống như một thiếu niên lần đầu được chạm môi.

Ông giọng nói run run, không giấu được vẻ yêu thích.

_ Rất đẹp, đây chính xác là đến từ Tây Vực.

Ông yêu thích sưu tầm cổ vật nhiều năm, một chút kiến thức cơ bản này là vẫn có. Mặc dù đã đoán được ý định của đối phương, nhưng ông vẫn cố tỏ ra bộ dáng đường hoàng.

_ Không biết lão đệ đây là có ý gì, chắc không chỉ là mang đến để cho ta thẩm định thôi đúng không?

Trần hội trưởng thật muốn mắng cho tên này một trận, nhưng bề ngoài vẫn bày ra bộ dáng khách khí.

_ Ta đã đến đây được vài hôm, mà chưa thể đến để hỏi thăm qua Huyện Chủ, quả thật cảm thấy rất ấy nấy. Lễ vật này không hề có ý gì, chỉ mong Huyện Chủ nhân lấy, xem như là cho huynh đệ đây bồi tội.

Trần hội trưởng lời nói rất chân thành, không có một tia gì là giả dối. Huyện Chủ cũng không thua kém, bày ra vẻ mặt cảm thông vô cùng, nhưng trong lòng lại nghĩ, đây quả thật là một lão hồ ly.

_ Lão đệ đã gọi ta một tiếng huynh đệ, vậy vị đại ca này không nhận quả thật không phải. Nhưng ta cũng không thể cứ như vậy mà nhận lấy, như vậy đi, nếu lão đệ không chê, có thể nán lại uống với ta một ly rượu.

"Đúng là một con hồ ly", Trần hội trưởng thầm mắng một câu, bát ngọc của ta tuy không phải là bảo bối thượng đẳng, nhưng rượu của ngươi xứng đáng sao.

_ y nha, thật là có chút đáng tiếc, đệ đây còn phải đi gặp mặt một người quan trọng nửa. Quả thật cảm thấy có lỗi với ý tốt của đại ca, mong huynh lượng thứ cho, lần sau nhất định đệ sẽ không từ chối.

Trong lòng mỗi người đều tự hiểu, nhưng vai diễn đã diễn rồi thì cần phải diễn cho thật tốt. Huyện Chủ cười khách khí, bày ra bộ dáng thất vọng.

_ Không sao, không sao…công việc của đệ quan trọng hơn, lần sau chúng ta nhất định phải uống thật say.

Trần hội trưởng cười ha hả.

_ Đúng vậy, đúng vậy, nhưng…

Huyện Chủ sắc mặt lập tức thay đổi, bày ra bộ dáng nghiêm túc lắng nghe, lão hồ ly này rốt cuộc đã lồi ra cái đuôi. Chuyện tối qua xảy ra ở bến thuyền hắn có biết đến, nói chính xác hơn là hắn đã cố tình làm ngơ. Phủ Hà Giang không phải là nơi có trị an kém cỏi, nhất lại là khu vực gần biên giới như thế này.

Nếu như muốn, tối qua ông đã có thể phái người đến dẹp loạn từ sớm, không đến phiêng một bổ đầu nho nhỏ như Đinh Thiếu phải ra mặt. Chỉ là ông muốn cho thương đội Việt quốc kia biết nơi này là nơi nào, muốn qua sông thì phải bắt cầu.

Trần hội trưởng làm gì không đoán được ý nghĩ của đối phương, nhưng đến đây rồi thì phải diễn cho thật tốt.

_ Chắc đại nhân có nghe nói đến chuyện xảy ra ở bến thuyền tối qua…

Nói đến đây ông càng thêm nhấn mạnh.

_ Nơi này cách đó không xa, đệ tin rằng đại ca có biết được đúng không.

Huyện Chủ biết đối phương là người thông minh, người thông minh với nhau thật dễ là nói chuyện.

_ y nha, hôm qua ta lại có việc đột xuất ra ngoài, sáng nay vừa về đến Huyện nha đã nghe thuộc hạ báo cáo lại. Lần này đúng là thiệt thòi cho lão đệ rồi, nhưng đệ yên tâm, đệ đã nhận người đại ca này rồi, thì ta cũng sẽ vì đệ mà ra mặt. Chuyện tối qua, ta bảo đảm với đệ sẽ không xảy ra lần nửa.

Mục đích đến đây cũng đã đạt được, Trần hội trưởng cũng không truy vẫn chuyện tối qua, như vậy không khéo lại trở mặt.

_ Đại ca đã quá lời, cũng không thể trách đại ca được. Nhưng đại ca đã nói như vậy, lão đệ vô cùng cảm kích.

Huyện Chủ tiếp lời.

_ Lão đệ quá lời rồi, đều là người nhà với nhau cả…

Nói đến đây ông như nhớ ra việc gì.

_ Nghe nói đệ muốn đi gặp một người?

Trần hội trưởng thẳng thắn gật đầu.

_ Đệ quả thật muốn đi thăm một vị bằng hữu.

Đúng vậy, lần này ông đến huyện thành ngoài việc ở nơi này, còn có một việc quan trọng không kém, đó là gặp mặt đệ đệ ruột của ông. Hắn ta đã đến nơi này trước ông, mục đích là muốn tạo dựng các mối quan hệ cho chuyến đi lần này. Giống như đã nói từ trước, không thể cứ như vậy mà chạy một mạch từ Việt quốc đến Ngô quốc được.

Huyện Chủ vẻ mặt trở nên thần bí.

_ Đệ đừng đi lung tung, tình hình nơi này hiện tại đang rất bất ổn, không khéo lại gặp phải phiền phức.

Trần hội trưởng rất nhanh đã hiểu ra hàm ý của vị Huyện Chủ này, ông nhỏ giọng dò xét.

_ Không biết như thế nào, đại ca có thể nói rõ hơn một chút.

Huyện Chủ ra hiệu cho tỳ nữ hầu cận đi ra ngoài, sau đó nhìn sang Trần hội trưởng. Ông lập tức hiểu ý, liền ra hiệu cho a Cẩu đi ra ngoài, còn về tiểu Nạm, nàng vốn là đợi ngoài cổng lớn, cũng không đi theo vào bên trong.

_ Đây cũng không phải là bí mật gì, những người có chút quan hệ bên trong thành Định Biên đều biết cả. Nghe nói là Dung quốc đã điều động đại quân, Long tướng quân những ngày này luôn ở Nhạn Môn Quan theo dõi tình hình. Cừu Huyết quân luôn được đặt trong tình trạng cảnh giác, sắp sửa đánh nhau to rồi. Ta là quan tâm đến việc buôn bán của đệ nên mới nói, đệ nên có chuẩn bị từ sớm đi.

Trần hội trưởng có chút bất ngờ, nếu thật vậy đúng là biến cố lớn rồi. Những năm này Ngô Dung không phải là chưa từng đánh nhau, nhưng chỉ là những va chạm nhỏ lẻ không đáng nhắc đến. Đại quân hai nước khai chiến, chính là chuyện của bốn trăm năm trước, lần này tin tức đúng là rất quan trọng.

Trần hội trưởng thành thật cảm tạ.

_ Đa tạ đại ca đã nhắc nhở, đệ đây sẽ hết sức cẩn thận.

Hai người nói một vài lời khách khí thì cũng chia tay, Trần hội trưởng tiếp tục ngồi xe ngựa đến chỗ Tam đệ ông. Suốt dọc đường đi ông không ngừng nghĩ đến tin tức của vị Huyện Chủ kia, tin tức này chín phần là không giả, đối phương cũng không có lý do gì lừa gạt ông. Nếu hai nước Ngô Dung khai chiến, đây chính xác là một tin tức gây chấn động không chỉ ở Ngô quốc, mà sẽ là toàn bộ Nam Hoang.

Ông chỉ không hiểu, luận thực lực quốc gia, Dung quốc đã không thể so sánh với Ngô quốc từ lâu. Trong thiên hạ này, ai không biết đến bốn đại cường quốc, Ngô Dương Mạnh Tùy. Ngô quốc hiển nhiên chính là một trong số đó, Dung quốc lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, bên trong đó chắc chắn có một âm mưu nào đó.

Tam đệ ông hiện đang ở tại một khách điếm bên trong huyện thành, đi cùng hắn còn có không ít người của Trần gia. Chuyến làm ăn này có quan hệ rất lớn đối với cơ nghiệp Trần gia về sau, có thể thấy bọn họ đặt vào đây rất nhiều tâm huyết.

Trần hội trưởng đi thẳng đến phòng tam đệ ông, cũng không một ai ra ngăn cản, bọn họ đều biết người này mới chính là gia chủ của Trần gia.

Một nam nhân chạy đến tiếp đón, người này có vẻ như là một người có chức vụ cao bên trong Trần Gia Thương Hội.

_ Trần hội trưởng vừa đến nha, thuộc hạ đã cử người thông tri cho Tam đương gia rồi, ngài ấy rất nhanh sẽ đến đây.

Gian phòng nằm ở tầng hai, cạnh cửa sổ còn có một bộ bàn ghế, chỉ cần mở ra cánh cửa, là sẽ thấy được cả con đường bên dưới. Người qua lại không nhiều, nhưng cũng không thể gọi là ít, quan cảnh buôn bán nhộn nhịp khiến người khác cảm thấy thú vị vô cùng.

Ông ngồi xuống ghế gỗ, ánh mắt nhìn ra của sổ, giọng nói đầy tiếu ý.

_ Từ lúc nào lão tam lại có nhã hứng như thế này.

Trần gia đời này chỉ có ba huynh đệ, hắn và lão tam là nam nhân, ở giữa còn có một nữ nhân. Lão tam tính tình rất dễ kích động, hắn hoàn toàn không giống với một người dùng đầu ốc. Thường ngày chỉ chú tâm vào việc luyện khí, việc kinh doanh đều bỏ mặc cho đại ca hắn.

Lần này Trần hội trưởng phải tự mình ra mặc, thì hắn mới đồng ý đi một chuyến đến Ngô quốc. Tuy là người không có đầu ốc, nhưng cũng lớn lên từ một gia tộc kinh thương, từ nhỏ đã được dạy dỗ tử tế, một chút thực lực là vẫn có. Vậy nên chuyến đi này, hắn cũng làm rất tốt nhiệm vụ, xem như không làm mất mặt Trần gia.

Nam nhân dáng vẻ tươi cười, hắn biết tam đương gia nhà hắn làm gì có nhã hứng xem phong cảnh thế này. Tất cả đều là do hắn sắp xếp, muốn cho ngài ấy cảm thấy bớt tẻ nhạt, không chạy lung tung gây ra phiền phức là đủ.

_ Hội trưởng chê cười rồi.

Trần hội trưởng cười đầy tiếu ý.

_ Ngươi làm việc của mình đi, ta ngồi đợi hắn là được.

Nam nhân cung kính thói lui, trước khi đi cũng không quên vấn an hai vị bên cạnh Trần hội trưởng.

Cửa phòng được khép lại, ba người bên trong căn phòng không ai nói lời nào. Tiểu Nạm dường như còn vị chuyện tối qua mà thấy ấy nấy, nàng suốt dọc đường đều không mở miệng. Việc về viên ngọc lưu ly màu đỏ, nàng không biết có nên nói lại cho hội trưởng hay không. Người đó thực lực rất mạnh, không biết ra tay cứu nàng là có mục đích gì. Chuyến đi lần này tứ thúc của nàng đã dặn dò rất kỹ, phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Trần hội trưởng, tất cả đều phải nghe theo sắp xếp của ông.

_ Hội trưởng…

Nàng suy nghĩ một lúc, cuối cũng vẫn là quyết định nói ra sự việc.

Trần hội trưởng và a Cẩu quay sang nhìn nàng, cả hai đều có chút bất ngờ, nữ nhân này rất ít khi chủ động nói chuyện. Nhưng mỗi lần đều là những việc quan trọng, cả hai rất nghiêm túc tập trung, sợ rằng bỏ sót từ ngữ nào.

Tiểu Nạm có chút không nói thành lời, nàng cảm thấy cũng không cần phải làm đến mức như vậy.

_ Chuyện về đêm hôm đó, thật ra đã có người ra tay cứu ta một mạng…

Nói đến đây nàng đặt viên ngọc lưu ly lên bàn, viên ngọc chỉ to bằng ngón tay, có màu đỏ đậm. Vừa nhìn là biết hàng thượng đẳng, giá trị không nhỏ, ngoài ra không có gì bất thường. Nàng bắt đầu mang toàn bộ sự việc ra kể lại, cũng không quên nói ra suy đoán của bản thân.

_ Chính nó đã làm chệch hướng mũi đao, cho ta thời gian để tránh né.

A Cẩu nghi vấn đặt ra vấn đề, nơi này cũng không người ngoài, cho nên hắn rất thẳng thắn.

_ Có thể nào là tên họ Đinh kia, hình như gọi là Đinh Thiếu, hắn ta thực lực rất được.

Tiểu Nạm nhẹ lắc đầu.

_ Không phải hắn, khoảng cách giữa ta và tên họ Diệp lúc đó rất gần, người ra tay thực lực rất là cường đại, không cùng cấp bậc với bọn ta.

Trần hội trưởng vuốt cầm suy nghĩ, tiểu Nạm đã nói người kia không cùng cấp bậc với nàng ta. Như vậy nếu muốn ra tay với bọn họ sẽ rất dễ dàng, đến hiện tại bọn họ vẫn chưa hề gì, có nghĩa là ngươi kia không phải là kẻ địch của bọn họ. Cũng có thể hắn ta đang suy tính một kế hoạch nào đó, tóm lại chuyện này không thể xem thường, cần phải được tra xét.

Ông đưa viên ngọc trở lại cho tiểu Nạm, sau đó dặn dò.

_ Mọi người cần hết sức chú ý, hiện tại nơi này rất loạn, ta đã cử người đi đến…

"Rầm"

Đúng lúc này cửa phòng bị đạp mạnh, một cổ bá khí mạnh mẽ lan tràn khắp căn phòng. Tiểu Nạm nắm chắc lấy chuôi kiếm, thân ảnh kia vừa xuất hiện cũng là lúc trường kiếm rời vỏ. Một kiếm mạnh mẽ dứt khoát, giống như lão hổ vồ lấy còn mồi, không chút động tác dư thừa, một chiêu chính là toàn lực, không giữ lại chút gì.

Vừa rồi nàng cảm nhận được luồng khí tức kia, nó vô cùng mạnh mẽ, nàng không đủ tự tin có thể đánh bại đối phương. Chỉ có thể sử dụng một kiếm này, hy vọng sẽ làm cho đối phương bất ngờ.

Bình Luận (0)
Comment