Hòa Ly

Chương 42

#cv: Shu

#edit: Vy

Tạ Trạc đưa ta vào thành.

Trong thành sương mù dày đặc, tịch mịch hệt như bên ngoài.

Hai bên đường nhà cửa đổ nát, mặt đường cũng toàn sỏi đá, mọi thứ đều là minh chứng nơi đây từng có cuộc sống bình thường, chỉ là bây giờ...

Ta quan sát bốn phía, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, im lặng thật lâu mới quay sang nhìn Tạ Trạc.

Tạ Trạc lớn lên ở nơi này sao?

Nếu là như vậy, hình như ta đã hiểu được lý do hồi ở Côn Luân hắn luôn có thái độ phòng bị, không cho ta đến Thúy Hồ Đài hay những nơi hỗn loạn -- hắn không tin bất kỳ ai.

Bởi vì không biết ai là ma, nên hắn không cách nào tin tưởng.

Khúc mắc trong lòng thông suốt rồi, hôn nhân năm trăm năm hắn nắm ta trong lòng bàn tay, thoáng chốc ta cũng ngộ ra nhiều điều.

"Tại sao lại không nói với ta chuyện này?" Ta hỏi Tạ Trạc, "Nếu ngươi nói với ta, yêu tà khó phân biệt..." Ta càng nói càng nhỏ, quét mắt qua bốn bề đổ nát.

Cuối cùng ta cũng hiểu, Tạ Trạc nói "Vì muốn tốt cho ta" là có ý gì.

Nếu ta biết trên đời này ai cũng có thể là yêu ma, vậy thì những ngày rong ruổi dạo chơi, những ngày luyện binh trong quân doanh, thậm chí cuộc sống sinh hoạt thường ngày đều sẽ có sự thay đổi lớn.

Ta sẽ thu mình, sẽ đề phòng, sẽ hoài nghi. Mỗi ngày đều thấp thỏm không yên.

"Không biết, mới có thể vui vẻ..." Lời Tạ Trạc từng nói đột nhiên xuất hiện trong đầu ta.

Hóa ra, là ý này.

Nếu ta biết, đó là kiếp nạn của ta, nếu người Côn Luân biết, đó là kiếp nạn của người Côn Luân, nếu thiên hạ đều biết, đó là kiếp nạn của thiên hạ. Sau cùng, mọi tòa thành sẽ biến thành Bất Tử thành, người trong thiên hạ sẽ biến thành người Bất Tử thành.

"Loại chuyện này sao có thể giấu mãi được?" Ta hỏi Tạ Trạc, "Vì sao không có ai biết đến Bất Tử thành?"

"Bất Tử thành chỉ có vào, không có ra. Tất thảy người tu hành vào đây, hoặc là biến thành yêu tà, hoặc là cùng yêu tà ta sống ngươi chết."

Ta cứng miệng, chỉ một câu đơn giản nhưng ta cảm tưởng đã dùng hết tâm sức để nói ra.

"Các Sơn Chủ Thần đều biết."

"Tây Vương Mẫu cũng biết?"

Tạ Trạc ngầm thừa nhận.

Ta im lặng mím môi.

Tạ Trạc cõng ta, vừa đi vừa nói: "Tần Thư Nhan cũng biết. Bọn họ là phòng tuyến cuối cùng của Bất Tử thành ở bên ngoài."

"Là sao?"

"Yêu tà trong Bất Tử thành không chỉ khó phân biệt mà thực lực còn mạnh hơn nhiều so với yêu tà bên ngoài, Bất Tử thành tử thủ ngăn không cho yêu tà thoát ra. Tần Thư Nhan bọn họ là ngoại tuyến của Bất Tử thành, bắt những người vô tình biết đến sự tồn tại của nơi này vào Bất Tử thành, đồng thời truyền tin tức bên ngoài đến kết giới ngoài thành."

Phong tỏa tin tức.

Vô tình, cũng phải chịu.

"Bọn họ?" Ta bắt được trọng điểm trong lời Tạ Trạc.

"Nơi tu hành khắp tám phương đều có các cứ điểm giống Thúy Hồ Đài. Tốt xấu lẫn lộn, tin tức liên thông."

Ra vậy, tấm lưới do các Sơn Chủ Thần nắm giữ, được dệt bởi biết bao nhiêu Lão Tần từ lâu đã giăng khắp tứ hải bát hoang. Giam giữ yêu tà trong Bất Tử thành, cũng chôn vùi sự tồn tại của Bất Tử thành, để cho thiên hạ muôn dân vô lo vô nghĩ nhảy múa trên lưỡi dao mang tên hòa bình.

Thế nên Tạ Trạc mới giấu ta, bởi quy tắc của thế giới này buộc hắn không được tiết lộ nửa điều. Hắn không nói với ta là vì muốn tốt cho ta, để ta không bị đưa đến Bất Tử thành, cũng để ta sống những tháng ngày bình yên.

Tạ Trạc nguyện ý tin tưởng Lão Tần là vì bọn họ đều biết chân tướng của thế giới, không có gì phải che giấu.

"Còn ngươi thì sao?" Ta hỏi Tạ Trạc, "Ngươi là loại người nào trong tòa thành này?"

Bất Tử thành chỉ có vào không có ra, nhưng Tạ Trạc trước thì thản nhiên sống ở Côn Luân, sau lại mang ta vào Bất Tử thành.

Hắn biết chân tướng, nhưng Tây Vương Mẫu và Tần Thư Nhan vẫn để mặc hắn.

Trước đây ta còn cho rằng tình cảm của chúng ta làm cảm động Tây Vương Mẫu, nên người mới cho phép ta và Tạ Trạc thành thân. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Tây Vương Mẫu chỉ tạo ra ngoại lệ vì Tạ Trạc mà thôi.

Vì cớ gì hắn lại có thể thay đổi quy tắc mà các Chủ Thần sáng tạo thế giới đặt ra?

Quan hệ giữa hắn và yêu tà xem ra đặc biệt hơn bất kỳ ai trên cõi đời này.

"Ta là..." Tạ Trạc trầm tư hồi lâu, hắn đi giữa sương mù, ta quan sát gò má hắn, ta có thể nhìn ra, không phải hắn cố ý trì hoãn, cũng không phải hắn không muốn trả lời câu hỏi của ta, chỉ là hắn đang suy nghĩ, giống như...

Hắn cũng không biết, rốt cuộc hắn là ai trong cõi đời này.

Yên lặng thật lâu, hắn mới cười chua chát.

"Ta là sai lầm cần bù đắp."

Ta không hiểu.

Tạ Trạc nghiêng đầu nhìn ta. Yết hầu hắn khẽ động, tựa hồ nén xuống thiên ngôn vạn ngữ.

Ta đã rất quen với việc hắn né tránh không đáp, nhưng giờ phút này, ta cảm thấy có chút xa lạ, cảm giác không nói lên lời cứ quanh quẩn trong lòng, hệt như hôm đó, hắn nói với ta, hắn cứu ta không phải vì huyết thề.

Mấy ngày nay, Tạ Trạc đột nhiên trở nên kỳ quặc mà xa lạ.

Phía trước sương mù giăng kín, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng màu cam le lói, giống như thứ gì đó đang cháy.

Từ chỗ ngọn lửa bùng lên, hai bên lần lượt xuất hiện những cột lửa, giống như phong hỏa đài nối lền thành một vòng cung.

Bấy giờ ta mới để ý bên dưới ngọn lửa còn có một bức tường thành cao trăm trượng, áng chừng còn cách chúng ta rất xa.

"Phía trước vẫn còn tường thành?"

"Ừ." Tạ Trạc khôi phục trạng thái bình thường, "Bất Tử thành gọi là thành mà không phải thành, nó càng giống như một vòng thành khổng lồ khép kín."

Một vòng thành?

Ta quay lại nhìn tường thành đồ sộ cao trăm trượng sau lưng, tường thành quả thực có hình vòng cung, biến mất trong sương mù không thấy điểm cuối, "Đằng sau là tường thành vòng ngoài, hỏa diệm bất diệt phía trước là tường thành vòng trong. Tường thành trong ngoài đầu đuôi nối liền, tạo thành vòng tròn khép kín."

"Trong ngoài đều có tường thành cao hơn trăm trượng, nếu chỉ để nhốt yêu tà thì không cần thiết phải xây tường bên trong nữa." Ta nghi hoặc, "Trừ phi... bên trong thành còn có thứ khác?"

Một tòa thành hình vòng cung, nếu coi tường thành bên trong là phòng tuyến thứ nhất, tường thành bên ngoài là phòng tuyến thứ hai, thì kết giới trong suốt, kỳ lạ, cao đến tận tầng mây chúng ta đi qua trên đồng tuyết chính là phòng tuyến thứ ba. Phong tỏa tầng tầng lớp lớp, rốt cuộc là muốn giam giữ thứ gì?

Tạ Trạc nhìn ta, hôm nay hắn hỏi gì đáp nấy khiến ta cực kỳ ngạc nhiên:

"Sâu năm mươi dặm bên trong tường thành cuối cùng, trung tâm của Bất Tử thành, là cố hương của tuyết lang yêu tộc, rừng Minh Kính."

Tận cùng của Bất Tử thành, là cố hương của Tạ Trạc?

"Cố hương của ngươi... Có thứ gì?"

"Yêu tà đếm không xuể. Còn có một hồ băng có thể loại bỏ ma khí trong người ngươi. Đó chính là đích đến của chúng ta."

"Một nơi yêu tà đếm không xuể lại có một hồ băng có khả năng thanh tẩy ma khí?" Ta cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, "Hồ băng này từ đâu mà ra? Nếu nó thực sự có thể loại bỏ ma khí, vậy chẳng phải chỉ cần đưa những người bị ma khí thao túng đến đó là xong rồi sao?"

"Chỉ cần bọn họ chạm vào nước hồ, sẽ lập tức tan thành tro bụi."

Ta câm nín: "Thế sao ngươi còn muốn đưa ta đến hồ băng? Dựa vào đâu mà ngươi cho rằng ta sẽ không tan thành tro bụi?"

"Có ta."

Hai chữ quá mức tự tin đã chấm dứt cuộc đối thoại.

Ta im lặng, chợt phát hiện Tạ Trạc không tiếp tục đi về phía trước mà rẽ vào một con hẻm nhỏ.

"Phía trước không có đường sao?"

"Bất Tử thành bị sương mù bao phủ, khó phân biệt ngày đêm, cách duy nhất để nhận biết thời gian là dựa vào bất diệt hỏa, khi bất diệt hỏa bùng lên chính là ban đêm, nên nghỉ ngơi."

"Nghỉ ngơi?"

Yêu cầu của Tạ Trạc có hơi đường đột, ta sao có thể nghỉ ngơi vào lúc này? Tận mắt thấy Bất Tử thành chưa từng hay biết, tâm trí ta đã hoàn toàn rối bời, Tạ Trạc còn bảo ta nghỉ ngơi? Ta ngủ được mới lạ ấy!

"Ta không cần nghỉ, có thể tiếp tục liên đường."

Không cho ta cơ hội cự tuyệt, Tạ Trạc cõng ta đi tới cuối con hẻm nhỏ.

Hắn tháo sợi dây thắt ngang hông, đặt ta xuống đất, quỳ xuống trước mặt mà nhìn ta. Trong hẻm ba phía đều là tường đá cứng rắn, lối ra duy nhất đã bị Tạ Trạc chặn lại.

Hắn đối mặt với ta, thần sắc nghiêm nghị.

Ta bị vẻ mặt của hắn dọa sợ, cộng thêm quang cảnh xung quanh, ta càng trở nên căng thẳng: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?" Ta thấp giọng, "Có người theo dõi chúng ta hả? Ngươi cố ý nói muốn nghỉ ngơi để dụ hắn ra đúng không?"

Khóe miệng Tạ Trạc giật giật: "Không phải." Hắn phủ nhận, rồi lại trầm mặc, sau đó đột nhiên giơ tay ấn vai ta xuống: "Đừng động."

Ta không dám động, ta cảm thấy Tạ Trạc nhất định có chuyện vô cùng quan trọng, thế nên ta ngoan ngoãn ngồi im như một khúc gỗ.

Sau đó ta thấy Tạ Trạc đưa đầu lại gần, hắn há miệng... Cắn cổ ta!

"Hả!?"

Chuyện này hình như không đúng lúc cho lắm!?

Chỗ này...

Ta trợn mắt, nhìn cái đầu đang kề sát cổ ta, nhất thời ngây ngẩn quên cả việc phải đẩy Tạ Trạc ra: "Tạ Trạc." Ta đờ đẫn hỏi hắn, "Ngươi đang làm gì thế?"

Hắn không vội trả lời ta, mà dừng trên cổ ta một lúc lâu, mãi cho đến khi sương mù xung quanh tan bớt, hắn mới đứng dậy rời đi, ta thấy rất rõ ràng da thịt đàn hồi theo sự chuyển động của hắn...

Hắn quả thực cắn rất mạnh!

Hắn ngồi thẳng dậy, ta dùng ánh mắt dò xét quan sát hắn, nhưng lại phát hiện hắc khí trên khóe miệng hắn --

Ma khí.

Hắn giúp ta dẫn độ ma khí?

"Biết ngay mà..." Ta theo thói quen lẩm bẩm thành tiếng, "Sao ngươi lại đột nhiên động tâm với ta cơ chứ..."

Vừa dứt lời, ta lập tức ý thức được... có chút không ổn.

Tại sao ta lại bày ra dáng vẻ... tiếc nuối thế này!

Tạ Trạc đang dùng tay lau ma khí còn sót lại trên khóe miệng nghe vậy cũng phải ngây người.

Hắn giương mắt nhìn ta.

Bốn mắt nhìn nhau trong giây lát.

Ta phá vỡ bầu không khí lúng túng, nhìn ra chỗ khác, cố gắng giải thích: "Ý ta là, chúng ta hòa ly rồi, hành vi này rất không phù hợp. Ngươi xem, thành thân mấy trăm năm cũng chẳng mấy khi ngươi làm như vậy..."

Càng nói càng ra vẻ tiếc nuối...

Ta bèn ngậm miệng lại.

Tạ Trạc nhìn ta một hồi, sau đó nghiêm túc mở miệng: "Ma khí không muốn rời khỏi cơ thể ngươi, phải tiếp xúc da thịt mới thuận tiện cho việc dẫn độ."

"À."

Không khí lại trầm xuống, ta đang định tìm đề tài mở lời, Tạ Trạc lại nói tiếp, "Năm trăm năm qua, cũng thường xuyên như vậy."

"Ừ." Nhất thời ta không kịp phản ứng, "Gì cơ?"

Tạ Trạc nhìn ta: "Ngươi ở Côn Luân, sau khi uống rượu, đi qua mấy nơi phức tạp, ít nhiều cũng bị nhiễm ma khí, ta sẽ tìm cơ hội giúp ngươi dẫn độ." Hắn dè dặt bồi thêm một câu, "Ta không nói với ngươi."

Ta há hốc miệng nhìn hắn, muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì.

Cảm giác á khẩu không trả lời được của Tạ Trạc hóa ra là như thế này.

"Đây chính là lý do ngươi không cho ta ra ngoài chơi bời uống rượu?" Ta nhịn nửa ngày mới hỏi một câu, "Ăn cay thì sao? Cũng khiến ta dễ nhiễm ma khí?"

"Cay nóng khiến cơ thể khí khô, đúng là bất lợi cho việc tu hành của ngươi." Hắn hơi ngập ngừng, "Hơn nữa, ăn nhiều, ngươi sẽ bị đau dạ dày."

Măng tuyết muối cay, tươi ngon khiến người ta phải chảy nước miếng, nhưng ăn nhiều quả thực sẽ bị đau dạ dày.

Ta đã hiểu tại sao trước đây hắn không nói gì với ta, bởi vì chuyện muốn giấu quá nhiều, giải thích một chuyện sẽ dẫn đến chuyện thứ hai, cuối cùng lại không thể nói rõ chuyện ma khí trên người ta.

Vậy thì dứt khoát không nói gì hết, toàn bộ đều che giấu.

Sau đó hắn bất đắc dĩ trở thành người câm.

Ta chậm rãi hỏi hắn: "Vậy bây giờ ngươi nói với ta ngươi thường xuyên cắn cổ ta là có ý gì?"

"Để đến được hồ băng trong rừng Minh Kính phải mất mấy đêm nữa. Vào ban đêm ma khí sẽ nhiều hơn ban ngày, để tránh ngươi bị ma khí khống chế, ta phải dẫn độ ma khí giúp ngươi." Hắn bình tĩnh nói, "Lần sau ngươi không cần quá bất ngờ, chuyện này, ta đã làm rất nhiều lần."

Ta trầm mặc.

"Chỉ cắn cổ? Còn chuyện gì ngươi làm rất nhiều lần với ta mà ta không biết không?" Nghĩ đến thái độ hợp tác của phản diện Tạ Trạc mấy ngày nay, ta quyết định moi thêm thông tin từ hắn.

Tạ Trạc nhìn chằm chằm ta. Nhìn một hồi, sau cùng lại cụp mắt:

"Không có."

Hắn đang lảng tránh, hắn đang gạt người!

Ta nhìn ánh mắt né tránh cùng sườn mặt nghiêng của hắn, biết có truy hỏi cũng vô ích, ta bèn hắng giọng ho khan hai tiếng rồi chuyển chủ đề: "Ta dẫn độ ma khí khỏi cơ thể ngươi, giờ ngươi lại hút trở về, chuyển qua chuyển lại như vậy, có khi nào ta còn chưa khỏe ngươi đã thê thảm rồi không?"

Tạ Trạc quay đầu nhìn ta: "Trước đây bị thương nặng mới để xảy ra chuyện không hay." Nói xong, hắn mới ngập ngừng, "Không cần lo lắng."

"Ta... Ta không lo lắng cho ngươi." Ta cũng nhìn sang chỗ khác, "Ta chỉ không muốn ngươi chưa kịp đưa ta đến chỗ trừ ma khí đã gặp chuyện thôi."

"Không đâu." Tạ Trạc quay lưng về phía ta, "Cho dù xảy ra chuyện, ta vẫn có thể cứu ngươi."

Tim ta nảy lên một nhịp, nhìn bóng lưng rộng lớn của Tạ Trạc, hắn dường như... biến thành người khác.

Ta còn đang thắc mắc, chợt thấy ánh bạc lóe lên trong lòng bàn tay Tạ Trạc, một thanh kiếm tỏa ra hào quang lạnh lẽo xuất hiện trên tay hắn.

Ta gần như chưa từng thấy Tạ Trạc dùng kiếm, thanh kiếm này hàn khí rất mạnh, sắc lẹm như băng cứng, cực kỳ giống với bản thân Tạ Trạc, ta còn đang hoài nghi, hắn lôi kiếm ra làm gì? Phía trước con hẻm nhỏ đột nhiên truyền tới âm thanh huyên náo, giống như tiếng thè lưỡi và tiếng vảy rắn trườn trên đất.

Một luồng khí tức màu đen thổi tới theo màn sương dày đặc.

Ta nín thở bịt chặt mũi miệng.

Yêu tà...

Trong sương mù, một bóng đen chầm chậm kéo dài, từ bóng dáng căn bản không phân biệt được là kẻ nào, cho đến khi một cô bé nhảy chân sáo đến trước cửa ngõ, ta mới biết chủ nhân của cái bóng này là một tiểu cô nương gầy gò. Trên đầu cô bé buộc hai chỏm tóc đuôi ngựa, đáng yêu như bé gái nhà bên, cho đến khi cô ta xoay đầu lại...

"Hì hì..."

Tiểu yêu toét miệng cười, khóe miệng dài đến tận mang tai.

"Tìm được rồi."

Tạ Trạc ngươi là đồ lừa đảo! Cái gì mà yêu tà trong thành khó nhận ra! Con mẹ nó làm gì có ai không nhìn ra con nhóc này là yêu quái! Nếu thực sự có người như vậy, ta lập tức trồng cây chuối ăn phân!

___***___

Tác giả có lời muốn nói:

"Nói các cưng có thể không tin, chương này tuy chỉ có bốn nghìn chữ nhưng mị viết hỏng hơn mười nghìn chữ cơ!!!

Lừa các cưng mị trồng cây chuối ăn *ứt!!!"

___***___

Tiểu Vy đoán tà thần vốn không hề bị chư thần tiêu diệt, mà bị phong ấn trong cơ thể Tạ Trạc! Có ai cùng quan điểm không?
Bình Luận (0)
Comment