Hòa Ly

Chương 9

Kế hoạch còn chưa chút tiến triển, ta đã bị một loạt hành động của Tạ Huyền Thanh làm cho thất hồn lạc phách.

Thế nên trên đường trở về, ta đờ đẫn đến nỗi không tìm được lối vào kết giới của Tạ Trạc.

Ta đi lang thang trong Tuyết Trúc Lâm sương mù giăng kín, giống như gặp phải quỷ đả tường*, nhưng thật không ngờ, chưa đi được bao lâu, ta liền gặp Tạ Trạc cũng hồn bay phách lạc hệt như ta.

(*quỷ đả tường: Cái gọi là Quỷ Đả Tường, chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị vây trong một không gian không thoát ra được. Hiện tượng đã có nhiều người gặp phải. Nói đến Quỷ Đả Tường, nghĩa là bạn đang mất đi cảm giác phương hướng, nói cách khác, bạn đã lạc đường.)

Nhìn bộ dạng của hắn, có vẻ cũng đang tìm lối vào kết giới...

Hai ta trùng phùng trong rừng trúc, ta ngu ngốc nhìn hắn, hắn cũng trầm mặc nhìn ta.

Ta thắc mắc: “Kết giới là ngươi bày, ta không thấy lối vào cũng thôi đi, sao đến ngươi cũng không tìm được vậy?"

Tạ Trạc không trả lời ta, hắn giơ tay, rốt cuộc mò được lối vào kết giới: “Về trước đã.”

Hắn đưa ta vào kết giới, trở lại căn nhà trúc, khi chúng ta đặt mông xuống ghế, đều không hẹn mà cùng nằm dài trên ghế, hoàn toàn không còn khí thế hừng hực lúc dời đi sáng nay.

Không biết Tạ Trạc hôm nay đã trải qua những chuyện gì...

“Ngươi nói trước đi.” Ta hỏi Tạ Trạc, “Ta quá khứ làm gì với ngươi?"

Tạ Trạc không nói không rằng, sờ sờ trên người lôi ra một con chuồn chuồn tre.

Ta nhướng mày: “Ồ, lễ vật ta tặng chúc mừng ngươi bình phục phải không..."

Ta còn chưa dứt lời, Tạ Trạc đã lập tức lôi ra nào trống bỏi*, nào túi Càn Khôn, nào phát quan* nạm ngọc... thậm chí còn có cả nửa con gà nướng chưa ăn hết...

(*trống bỏi: trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh.

*phát quan: dụng cụ giữ tóc)

Những đồ vật muôn màu muôn vẻ, thoáng chốc đã bày kín bàn.

Ta: “...”

Ta nhìn nét mặt mệt mỏi của Tạ Trạc, đột nhiên hiểu ra, hẳn là ta đã dẫn hắn đi dạo phố cả ngày, chỉ có như vậy mới có đủ thời gian mua đống đồ đạc linh tinh lỉnh kỉnh kia. Ta chọc chọc mấy thứ đồ chơi trên bàn, tặc lưỡi: "Ta đối với ngươi khá tốt đấy chứ."

Tạ Trạc nghe vậy, ngả lưng dựa vào thành ghế, chỉ nói ba chữ: “Tám con phố.”

Cũng chỉ có hai mươi dặm thôi mà...

Tạ Trạc tuy lợi hại, nhưng cũng giống như những phu quân khác ở Côn Luân, đều không am hiểu mấy chuyện dạo phố. Tám con phố đối với hắn mà nói, quả thực có hơi quá sức. Nhưng...

“Thế lại càng chứng minh ta rất tốt với ngươi! Mấy thứ này nhìn qua thì giống như mua bừa, nhưng kỳ thực có thể thấy ta rất quan tâm đến ngươi. Ngươi xem, trống bỏi, chuồn chuồn tre, lúc buồn chán ngươi có thể tự chơi một mình. Còn có túi Càn Khôn, phát quan gì đó, một cái để ngươi đựng đồ, một cái để ngươi trưng diện, vừa tinh tế vừa thấu hiểu, thật tốt, ta còn chưa mua cho ta nhiều đồ như vậy đâu..."

Tạ Trạc không nói lời nào, hôm nay chắc hẳn hắn rất mệt rồi.

Ta nghịch vài thứ, cuối cùng đẩy chúng đến trước mặt Tạ Trạc: "Thế nên, mục đích của chúng ta thì sao? Ngươi làm đến đâu rồi?"

“...” Hắn mím môi trầm mặc một lát, “Ngày mai tiếp tục.”

Tốt, ta hiểu rồi. Hắn bị cuốn theo tiết tấu của Hạ Hạ.

Không trách hắn, ta biết ta lợi hại thế nào, tình huống này thực ra cũng nằm trong dự liệu của ta.

“Vậy ngày mai ngươi mang mấy thứ này đến trước mặt Hạ Hạ, đập vỡ toàn bộ đi." Ta đưa cho hắn chủ ý: "Càng quý trọng càng phải đập thật tàn nhẫn."

Tạ Trạc nghe vậy thì sửng sốt, hắn trầm mặc nhìn những đồ chơi nhỏ bé trước mặt, không tự chủ cầm lấy trống bỏi, bàn tay xoay hai nhịp, tiếng trống ding dong mang theo niềm vui tuổi thơ, giữa căn nhà gỗ trong Tuyết Trúc Lâm nghe ra có chút tịch mịch.

Hắn không đồng ý với ta.

Ta nhìn hắn trầm mặc, không biết vì sao, lại có cảm giác rất lạ.

“Ngươi luyến tiếc?” Ta hỏi, thanh âm mang theo sự tò mò dò xét, cầm lòng không đặng mà có chút mong chờ không nên có.

Hắn tựa hồ bị đánh thức, đột nhiên trừng mắt nhìn ta, khóe môi mấp máy đem tâm tình nuốt xuống cổ họng, lát sau, hắn thẳng tay rút dùi trống ra, phá nát cây trống bỏi.

Hắn tùy tiện ném, cây trống nhỏ bị vứt xuống đất, hắn lạnh lẽo nhìn ta: “Ta biết nên làm như thế nào.”

Ta nhìn thứ đồ chơi nhỏ trên đất, hơi bĩu môi. Thầm nghĩ bản thân vọng tưởng quá nhiều, Tạ Trạc là loại người gì chứ, trong lòng ta còn không hiểu rõ? Hắn sẽ luyến tiếc sao?

“Nói ngươi đi.” Hắn nói.

“Ta?” Ta cười lạnh một tiếng, khoanh tay, cũng tùy ý ngả ra ghế trúc, "Nếu không phải trở về năm trăm năm trước, ta còn không biết, trước khi thành thân ngươi vậy mà lại lừa ta."

Hắn nheo mắt: “Lừa ngươi?”

“Cái gì mà không uống rượu không ăn cay. Hiện giờ ngươi ở trong sơn động không hề có mấy điều cấm kỵ ấy. Vậy tại sao sau khi thành thân ngươi cứ phải quản ta."

“Không tốt cho ngươi.”

Lại là bốn chữ này, luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, mấy trăm năm lần nào cũng nói như vậy.

“Thôi thôi, hôm nay ta không muốn cùng ngươi tranh cãi vấn đề này.” Ta bắt chéo chân, có chút lo lắng thở dài, “Ăn cay uống rượu không thể kích động ngươi quá khứ, ngày mai ta phải dùng cách gì đây..." Ta nhìn Tạ Trạc đang mím chặt môi, "Ngươi có thể cho ta vài lời khuyên đấy." Ta gõ gõ mặt bàn, chỉ vào đống đồ đạc, "Ta biết ta năm đó chán ghét thứ gì. Ngươi hẳn cũng biết phải làm sao mới khiến ngươi tức giận."

Hắn cụp mắt, trầm tư hồi lâu.

Ta chờ, chờ đến khi cây nến ngắn đi một đoạn.

Ta gõ mặt bàn: “Ngươi vẫn đang suy nghĩ đấy chứ?”

Hắn nghẹn nửa ngày, rốt cuộc nói được một câu: “Ngày mai đi sớm chút.”

“Hả?” Ta đưa đầu lại gần, cẩn thận nghe hắn giải thích.

Hắn chậm rãi nói: “Trong lúc dưỡng thương, cần nhất là được nghỉ ngơi, đừng cho hắn ngủ, chắc sẽ..."

Hắn chưa kịp nói hết, ta đã hiểu rồi, ta vỗ bàn tán thành: "Ta làm được. Nhất định sẽ quậy cho ngươi không thể tĩnh dưỡng."

Tạ Trạc: “...”

Không nhìn biểu tình một lời khó nói hết của Tạ Trạc thêm nữa, ta xác định được chuyện cần làm liền đứng dậy chuẩn bị đi ngủ, nhưng khi đứng dậy lại không cẩn thận đụng phải bàn. Đồ trên bàn bị xáo trộn, không ít thứ nháy mắt đã lăn xuống đất. Ta còn đang ngẩn người, chỉ thấy Tạ Trạc nhanh như chớp đã bắt được thứ vừa rơi xuống.

Hắn ôm một đống đồ chơi không đáng giá, không để bất cứ thứ gì rơi xuống đất.

Ta nhìn Tạ Trạc, hắn giống như ý thức được chuyện vừa xảy ra, cũng ngẩng đầu nhìn ta.

Đồ Hạ Hạ tặng, thứ ta bảo hắn đập đi, thứ hắn phủ nhận có luyến tiếc, hiện tại đều nguyên vẹn hoàn hảo được hắn ôm trong ngực...

Nói thật, khoảnh khắc này, tâm tư ta có chút rung động, loại rung động này giống như một thói quen. Sau khi Tạ Trạc làm ra những hành động quan tâm chăm sóc ta, ta sẽ không nhịn được mà... động lòng.

Nhưng ta vẫn kìm nén, bởi vì kìm nén rung động cũng là thứ ta học được trong suốt mấy trăm năm qua, chính là cách tốt nhất giúp ta bảo vệ bản thân.

Không động lòng, sẽ không chết tâm.

Ta tỏ vẻ không bận tâm, từ trong đống đồ vật trong tay Tạ Trạc lấy ra một ngọc bội nhỏ. Ngọc bội Âm Dương Ngư (cá) là một loại đồ chơi của Côn Luân, có thể bẻ ra thành hai con cá một đen một trắng giúp hai người liên lạc với nhau: "Giữ lấy nó, cái này là đồ tốt, chúng ta có thể sẽ cần dùng đến nó."

Nghe ta nói, ánh mắt Tạ Trạc tối lại, hắn thả đồ trong tay xuống bàn.

Ta bẻ đôi ngọc bội Âm Dương Ngư ra, cất nửa trắng vào túi mình, còn nửa đen đưa cho hắn, "Sau này ra ngoài nhớ mang theo, treo nó bên hông, chỉ cần ấn vào mắt cá là chúng ta có thể liên lạc. Có tình huống đột xuất nhớ tìm cơ hội bàn bạc với ta."

Tạ Trạc trầm mặc, chẳng nói chẳng rằng nhận lấy.

Ta vươn vai: "Ngủ thôi, ngày mai ngươi cũng tự cân nhắc."

Ta về phòng đóng cửa, phớt lờ Tạ Trạc bên ngoài.

Ngày hôm sau, ta dậy rất sớm, không chờ chào hỏi Tạ Trạc đã thấp thỏm chạy đến sơn động kia.

“Tạ Huyền Thanh!” Vừa đến cửa động ta đã gọi hắn. Vừa gọi vừa đi vào, Tạ Huyền Thanh quả nhiên bị đánh thức.

Nhưng hắn rõ ràng là chưa nghỉ ngơi đủ, tròng mắt trắng còn lẫn chút tơ máu, thần sắc cũng mơ màng, hắn nỗ lực ngồi dậy, ngẩng đầu đánh giá ta: “Cửu Hạ, hôm nay đến rất sớm.”

“Ta không chờ được muốn cùng ngươi chia sẻ một chuyện vui!"

Hắn tò mò, nghiêng đầu đánh giá ta.

“Ta vừa học được một khúc, ngươi nghe thử xem!"

Ta móc từ trong vạt áo ra một cái kèn xô-na, đưa tới bên miệng.

Tạ Huyền Thanh: “...”

Hắn không thích nói chuyện, cho nên ta không cho hắn cơ hội nói, trực tiếp dùng một khúc kèn xô-na bịt miệng hắn.

Nhưng loại kèn xô-na này là nhạc cụ của phàm nhân, ta đương nhiên không biết chơi, đừng nói đến âm luật, ta miễn cưỡng mới có thể thổi ra vài tiếng rè rè, "nhạc khúc" của ta cứ thế quanh quẩn trong sơn động, chỉ trong chốc lát, bản thân ta đã không chịu nổi.

Ta dừng lại, xoa xoa lỗ tai.

Ta quay đầu nhìn Tạ Huyền Thanh. Hắn ngây dại nhìn ta, hắn bị tiếng kèn xô-na của ta đánh thức đã trở thành kẻ ngốc luôn rồi, hình như còn điếc nữa.

“Nghe hay không?” Ta không biết xấu hổ, mở miệng hỏi hắn.

"... Hay...” Thanh âm của hắn mang theo chút run rẩy, nói một chữ lại ngậm miệng, trầm mặc xoa xoa lỗ tai, ta đoán chừng hắn nhất thời bị ù tai đến mức không nghe được tiếng của chính mình. Chờ ổn hơn rồi, hắn mới cho ta một lời nhận xét, "... Vang dội..."

Ta cúi đầu nhìn kèn xô-na trong tay, nghĩ bụng, ta chỉ cần khiến hắn không thể ngủ là được rồi, không cần phải làm chuyện khiến địch tổn hại một ngàn, tự hại mình tám trăm.

“Trong sơn động này tiếng kèn nghe có hơi ồn." Ta vừa nói vừa cất cây kèn xô-na đi.

Trong lúc gài kèn xô-na ra sau lưng, đuôi mắt ta bắt gặp Tạ Huyền Thanh lặng lẽ thở dài, có lẽ vừa rồi bị ta dọa không ít, nhưng hắn vẫn không tức giận.

Ta tiếp tục cố gắng: "Ta đổi cái khác."

Tạ Huyền Thanh: “...”

Ta lại lấy từ trong túi ra một cây sáo trúc.

Sáo trúc vừa đặt bên miệng, ta vừa thổi một hơi, chỉ nghe "rắc" một tiếng, sáo trúc nứt toạc, tiếng ta thổi vào cây sáo hỏng liền biến thành một tràng âm thanh "phì phì".

Hả? Hỏng rồi à?

Ta nhìn về phía Tạ Huyền Thanh.

Tạ Huyền Thanh biểu cảm nghiêm trọng nhìn ta: “Hỏng rồi, đừng thổi nữa.”

Ta cười lạnh trong lòng, tiểu tử ngươi còn muốn dùng thủ đoạn này tự giải vây? Ta cười xán lạn: “Không sao, bên ngoài chính là rừng tuyết trúc, ta đi nhổ một cây về, chúng ta cùng nhau làm!”

“Cửu...”

Ngươi đừng hòng ngăn cản ta, nghe thêm một tiếng là ta thua luôn rồi!

Ta chạy một mạch ra ngoài sơn động, chọn một cây tuyết trúc tốt, mới vừa nhổ lên, đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn co rút một trận.

Cảm giác này rất quen thuộc, là cảm giác khi ở gần Hạ Hạ.

Ta ôm ngực, mắng Tạ Trạc phế vật, đến "ta" cũng không ngăn được!

Không xong rồi, ta không thể đối mặt với Hạ Hạ, nhưng nếu Hạ Hạ vào sơn động, nàng cùng Tạ Huyền Thanh trò chuyện, kế hoạch của chúng ta sẽ hoàn toàn bại lộ! Hơn nữa Tạ Huyền Thanh sau này sẽ cảnh giác với ta, mục tiêu "diệt nhân duyên" sẽ càng khó đạt được!

Ánh mắt ta quét qua Tuyết Trúc Lâm, rất nhanh liền phát hiện bóng người mặc y phục màu bạc xuyên qua rừng trúc xanh lục đang nhảy đến hướng này.

Là ta.

Hoàn toàn không biết gì hết, vui vẻ tiến lại gần sơn động.

Tim ta co rút đau đến mức tứ chi không còn sức lực, chân ta bất động, cây tuyết trúc trở nên nặng như thiếc, cứ thế trượt khỏi tay ta rơi xuống đất.

Động tĩnh bên này rất nhanh đã bị Hạ Hạ bên kia phát giác.

Ánh mắt nàng bắt đầu thăm dò cánh rừng, mắt thấy nàng sắp phát hiện ra ta, đột nhiên, một bàn tay ấn đầu ta xuống.

Cảm giác ấm áp từ đỉnh đầu truyền khắp cơ thể, thoáng chốc đã khiến tứ chi cứng đờ vô lực của ta dễ chịu hơn nhiều, ta được lực đạo dịu dàng của hắn đưa đến sườn núi nhỏ trong rừng trúc. Một bóng người màu đen chợt xuất hiện, đứng trên sườn núi trước mặt ta.

Ta trốn trong cái bóng của hắn, trốn dưới sự bảo vệ của hắn.
Bình Luận (0)
Comment