Hoa, Nắng Và Anh

Chương 16

" Mau! Vậy đảm bảo đó là phòng của con khốn kia! Đập nát mọi thứ cho tao!"

Tên cầm đầu vừa dứt lời, chúng xô đẩy nhau chạy qua phòng Lâm Hinh, căn phòng Mạc Tử Ân có gì cũng không quan trọng. Chúng đến chỉ vì Lâm Hinh, nếu thấy tung tích của cô sẽ không bao giờ có chuyện buông tha.

Cánh cửa không còn động tĩnh, ba người vuốt ngực thở hắt ra.

Đường Hạo buông tay Lâm Hinh, nằm chỏng chơ ra giường vì suýt thì bị truỵ tim, Lâm Hinh xốc lại tinh thần, lấy tay quệt mồ hôi dính trên trán. Mạc Tử Ân buông tay cô, nhiệt độ lưu lại trên tay cực kì rõ ràng.

Cô thu tay về, xoa nhẹ nơi hai người vừa tiếp xúc.

" Bao giờ cảnh sát mới tới? Tôi sợ sắp chết đây!" Đường Hạo vò đầu, người co lại thành trái bóng tròn.

Phòng cô cách phòng Mạc Tử Ân không quá xa nên có thể nghe thấy âm thanh từng đồ vật bể nát, còn cả tiếng xé vải chói tai, đủ hiểu đám người ấy quyết tâm phá cho không còn đồ gì nguyên vẹn.

Không hiểu sao Lâm Hinh lại cảm thấy may mắn khi đến đây cô đã mất hết hành lí, không có đồ vật quý giá, cả gian đáng giá nhất là mấy bộ váy hàng hiệu anh đã mua cho cô. Lâm Hinh đẩy vai Mạc Tử Ân, dựa vào ánh sáng mờ nhạt để xác định vị trí của anh.

" Nhỡ đâu chúng qua đây lần nữa?"

Anh lắc đầu, giọng nói giữ ở trạng thái bình thường, không biết có phải là để an ủi tâm trạng hai người không: " Vài phút nữa cảnh sát sẽ đến thôi."

Để cho chắc rằng ba người họ không bị tìm thấy trước khi cảnh sát tới, Đường Hạo cầm điện thoại lên kiểm tra đồng hồ, đã gần mười phút kể từ lúc anh ấy báo cáo vụ việc, chắc cảnh sát đang trên đường tới rồi. Anh ấy bỏ máy xuống, lo lắng tới độ đứng ngồi không yên.

Lúc này duy nhất bọn họ có thể làm chỉ là cầu nguyện và chờ đợi.

Đúng theo lời Mạc Tử Ân, Đường Hạo chắc chắn không thể đánh nhau, có thể cô hạ gục được tên đàn ông ở quán bar nhưng không có nghĩa sẽ địch lại được tất cả đám người kia, Mạc Tử Ân cũng không dư sức đấu lại gần hai mươi người, không thể ra ngoài chạy trốn bởi khả năng cao đám côn đồ canh chừng ở khắp nhà, trốn tại chỗ chỉ là biện pháp tạm thời, không kéo lâu dài được.

" Đại ca! Tầng ba không có gì hết!"

Tuýt!

Còi cảnh sát đột nhiên vang inh ỏi, tiếp ấy là tiếng bánh xe ma sát mặt đường, âm thanh mở cửa và đóng cửa xe vang lần lượt.

Bọn côn đồ phát giác thấy cảnh sát tìm đến tận nơi, không hiểu chúng đã lục tung cả căn nhà lên mà vẫn bị cảnh sát phát hiện, máu điên nhất thời nổi dậy, cầm gậy vung từng ngóc ngách một. Phía dưới nhà cảnh sát nghe được tiếng vỡ liên hoàn từ nhà trên, mang theo thiết bị phòng vệ đi từng bước cẩn trọng.

" May quá cảnh sát đến rồi! Trời phụ hộ con!" Đường Hạo chắp hai tay lại, quỳ gối xuống sàn lạy, cực kì biết ơn vì cảnh sát đã tới kịp lúc.

Lâm Hinh nhìn bóng chân của cảnh sát hắt qua khe cửa, phản ứng không đến nỗi như Đường Hạo nhưng cũng yên tâm hơn hai ba phần. Cô nhìn Mạc Tử Ân, anh cứ ngồi im chả có động tĩnh gì tuy nhiên nhịp thở đều hơn trước, dần dần bình ổn.

Anh bước qua người cô đỡ Đường Hạo lên, động tác cẩn thận không để phát ra chút âm thanh nào, tay nhặt chiếc áo rơi trên mặt đất đưa cho cô. Lúc này Lâm Hinh mới nhận ra nãy giờ mình mặc áo len và bên trong không có nội y, nhanh nhẹn nhận lấy áo khoác vào, cài hết từng cúc áo.

" Cảnh sát đây! Mau dừng hành vi phá hoại của các anh lại!" Một sĩ quan lớn tiếng, cảnh sát ùa vào áp chế đám côn đồ.

Lâm Hinh bước khỏi giường định mở cửa ra ngoài thì cổ tay cô bị nắm chặt, Mạc Tử Ân kéo cô tới gần mình, níu kéo bước chân Lâm Hinh: " Đừng có ra ngoài vội, đợi cảnh sát đưa chúng đi đã."

Bây giờ mà ra ngoài rất có thể sẽ có người chạy tới làm hại trong lúc cảnh sát đang giảo quyết các đối tượng khác, vẫn nên kiên nhẫn chờ cho hết nguy hiển thì thôi. Lúc này cô ngoan ngoãn nghe theo anh, không có làm loạn mà ngồi cạnh Đường Hạo, ngay đối diện Mạc Tử Ân.

Anh thấy cô chấp thuận thế, hai mày giãn ra, tay buông lỏng. Lâm Hinh đang sốt, trong phòng bật máy sưởi nên hơi nóng, trán cô phủ tầng mồ hôi mỏng, dưới tia sáng mờ thì nó trông rõ nhiều, Mạc Tử Ân lấy cái khăn trước đó dùng để lau tóc cho cô vứt bừa trên mặt tủ, lấy đầu sạch lau mồ hôi dính mặt cô, lực nhẹ biến nó thành hành động dịu dàng, ôn nhu.

Lâm Hinh thấy bất ngờ có chiếc khăn lau mặt mình, cô hơi ngẩn người rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt hai người không hẹn mà giao nhau.

Cô cảm nhận được ánh mắt vừa nóng vừa lạnh của anh, thật giống mặt biển xanh gợn sóng, dâng thẳng vào cõi lòng người ta. Sự đụng chạm có mà không nhưng cũng đủ để làm dây thần kinh của cô tê cứng trong chốc lát, sau đó dần thả lòng, để mặc cho anh lau qua từng nơi trên mặt. Sợi vải mềm lướt trên da cô để lại cảm giác hơi ngứa ngáy tuy nhiên điều ấy nhanh chóng qua đi, sự dễ chịu bám lấy tâm trí Lâm Hinh.

Lau đến sống mũi, ngón tay Mạc Tử Ân chẳng may quệt vào má cô, một mảng ấm nóng phủ lên nơi da thịt va chạm, đến và đi bất ngờ như cơn gió thoáng qua bên tai.

Anh bỏ khăn sang một chỗ,giọng cực nhỏ chỉ bằng âm thanh cây kim rơi xuống sàn nhà: " Người vẫn nóng, có lẽ hết ngày mai mới khỏi hoàn toàn được."

Lâm Hinh không còn để ý tới câu Mạc Tử Ân nói, không nhanh không chậm quay mặt đi, giấu nhẹm cảm xúc vào sâu trong đáy lòng. Nhìn thấy cử động của cô, mắt anh hơi sáng lên xong trở về bình thường, xem xét tình hình ngoài kia.

Dẹp loạn được mấy tên người xấu, cảnh sát Trần định đi quanh nhà tìm Mạc Tử Ân thì thấy anh mở chốt cửa đi khỏi phòng, theo sau là Đường Hạo, cảnh sát Trần nhìn mọi người hai giây rồi đến chỗ Mạc Tử Ân, đặt tay lên vai anh.

" Đây là bọn chuyên đi gây rắc rối trong vùng, không biết bao nhiêu vụ rắc rối do chúng gây ra rồi, tôi không ngờ nay chúng còn đến đây phá hoại nhà cậu, có cực kì nhiều đồ đạc bị bể, cậu xem qua rồi lên đồn làm biên bản, thống kê thiệt hại tài sản nữa."

Đường Hạo vội vã chen chân vào, đưa hai ngón tay: " Chúng đập nát hai cái bình cực quý, tôi khổ sở bao lâu mới mang được về đây."

Anh trấn tĩnh Đường Hạo, cảm kích cảnh sát Trần.

" Cảm ơn ngài đã giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng tới đồn viết biên bản."

Cảnh sát Trần xua tay, ông ấy đứng thẳng lưng, dưới bộ quân phục thì con người ấy trông rắn rỏi và nghiêm trang: " Không có gì, vậy tôi xin phép đi trước."

Anh đánh mắt ra hiệu cho Đường Hạo, anh ấy kính cẩn nói với cảnh sát Trần: " Để tôi tiễn ngài."

Đường Hạo đưa cảnh sát Trần đi, Mạc Tử Ân mới quay trở vào phòng, Lâm Hinh đứng đằng sau cánh cửa nghe đoạn đối thoại giữa ba người. Thấy anh vào, cô khoanh tay, chiếc áo khoác ngoài quá khổ biến cô trông thật nhỏ bé.

" Anh không cho tôi ra ngoài."

Lúc này trong phòng không còn tối như trước nữa nên cô có thể thấy rõ mặt anh, vẫn đẹp trai hơn bao giờ hết.

Mạc Tử Ân đóng cửa phòng, mở tủ đi lấy một số vận dụng cần thiết: " Tốt nhất cô không nên đến đồn cảnh sát, đám côn đồ kia mà nhìn thấy cô sẽ không thể ngồi yên được, ngộ nhỡ sau này chúng sẽ tìm tới cô lần nữa nên cô cứ ở nhà đi, với lại phải giải trình với cảnh sát rất nhiều chuyện."

Lâm Hinh đi tới sau lưng anh, cô bĩu môi: " Tôi phải làm gì? Dọn mớ hỗn độn này à?"

" Không cần, cô đang ốm, tốt nhất nên nghỉ ngơi, tôi sẽ gọi người quét dọn đến."

Cô lắc đầu: " Phòng tôi tan tành rồi, tôi phải ngủ ở đâu?"

Bình thường Mạc Tử Ân không có khách ở lại qua đêm nên anh chỉ bố trí một phòng cho khách, trước đó thì khi nào Đường Hạo lên cơn muốn ngủ lại nhà anh thì lấy phòng đấy, bây giờ căn phòng thừa cho Lâm Hinh, bị phá nát nên chỉ còn lại duy nhất phòng của anh.

Mạc Tử Ân nhét điện thoại và ví vào trong túi: " Cô ngủ ở phòng tôi đi, lúc trở về sẽ mua vài bộ quần áo khác để cô mặc tạm."

Phải, nhớ đến mấy chiếc váy anh mua cô còn chưa kịp mắc đã bị bọn chúng xé không thương tiếc, lửa giận bắt đầu bốc khói. Lâm Hinh nhanh chóng hạ hoả, nhường đường để Mạc Tử Ân đi lấy đồ.

" Vậy anh ngủ ở đâu?"

Với căn nhà rộng thênh thang và có mọi thứ bày thì ở đâu cũng có thể ngủ, tuy nhiên sẽ không thoải mái bằng việc nằm trên giường.

" Phòng tranh, lúc làm việc tôi hay ngủ ở đấy."

Lâm Hinh gật gù, không định hỏi anh thêm câu gì. Mạc Tử Ân kiểm tra đầy đủ mọi thứ rồi yên tâm chuẩn bị lên đường tới đồn cảnh sát làm việc, lúc mở cửa phòng, anh bỗng dưng dừng bước, suy nghĩ hai ba giây xong quay lại, nhìn Lâm Hinh đang kéo lại vạt áo, đôi mắt chứa nhiều suy nghĩ.

" Lâm Hinh?" Anh vô thức gọi tên cô.

Lâm Hinh quay lại, nhướn mày nhìn Mạc Tử Ân, môi hơi động đậy: " Hửm?"

Anh đưa mắt nhìn dưới chân, giọng có chút ngấp ngứ.

" Tôi xin lỗi...vì trước đó đã có vài lời nói không hay, tôi sẽ tiếp tục vẽ cô, thế nên cô cứ ở lại đây đi, khi vẽ xong tôi sẽ nói."

Dứt lời, anh chỉnh lại vạt áo xộc xệch, rảo bước đi khỏi phòng, không nói lời chào tạm biệt.

Lâm Hinh nghe âm thanh bước chân của anh xuống nhà, khoé môi kéo lên nụ cười tự nhiên.

Người đàn ông này...không hề tệ một chút nào...
Bình Luận (0)
Comment