Hoa, Nắng Và Anh

Chương 2

Do uống quá nhiều rượu và đệm ghế trong xe của anh quá mềm nên khi nằm chưa được bao lâu, Lâm Hinh đã thiếp vào giấc mộng.

...

Cô tỉnh lại sau một giấc ngủ khá ngon, mí mắt từ từ nâng lên.

Lâm Hinh thấy mình đang nằm trong một căn phòng màu trắng, ánh nắng óng ả từ bên ngoài rọi qua bức rèm màu đen, bức tường đơn sắc trước mắt lại được nhuộm một màu vàng rực. Gió mát lùa vào, đem theo hương nồng của biển lan toả khắp phòng.

Đầu cô vẫn còn một trận choáng váng từ hôm qua, Lâm Hinh chậm chạp ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường.

Có vẻ người đàn ông lạ mặt ngày hôm qua đã đưa cô về nhà anh ta, thậm chí còn không làm gì cô, đúng là của từ trên trời rơi xuống.

Cô cười rất khẽ, đưa mắt nhìn xung quanh nơi mình đang nằm.

Nội thất nhìn đã biết xa xỉ, sàn nhà ốp bằng gạch men đắt tiền, còn chưa kể bản sao của bức tranh "Đêm đầy sao" (*) được phóng to và đóng khung nơi bức tường đối diện giường, chỉ cần ngồi dậy là có thể thấy những nét vẽ đẹp đến tuyệt vời.

(*) Đêm đầy sao (Starry Night) là bức tranh sơn dầu của Vincent van Gogh vẽ năm 1889.

Đúng là một "tượng vàng" có khác!

Lâm Hinh bước xuống giường, tự tay mở tủ tìm quần áo. Cô lấy một chiếc áo phông trắng treo trên mác, đối với người đàn ông cao lớn kia thì vừa còn đối với thân hình bé nhỏ như cô, mặc vào cũng được coi là váy dài đến đầu gối.

Lấy xong, Lâm Hinh đóng tủ lại, bước vào phòng tắm.

...

Mạc Tử Ân đang ngồi đọc báo bên ban công, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi xanh nhạt. Toàn bộ phía thân trên của anh lộ hoàn toàn trong không khí, từng bắp thịt săn chắc nhấp nhô theo nhịp thở. Anh giữ chiếc kính râm trên đầu, đôi mắt dài thỉnh thoảng lại chớp một cái.

Tiếng sóng vỗ bờ vang lên không ngớt, lớp bọt trắng xoá chạy đua vào bờ biển, chưa kịp nhìn gì đã tan vào trong mặt cát, rút về phía dặm xa. Mặt nước xanh biếc hoà cùng sắc trời rợn ngợp, nhìn về phía xa như không có thứ nào gọi là "ranh giới" giữa nơi cao và thấp.

Lâm Hinh đi đến. thoải mái ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Mạc Tử Ân.

" Mạc Tử Ân."

Anh nhướn mày quay ra nhìn cô, đáy mắt anh không quá ngạc nhiên vì cô biết được tên mình.

Lâm Hinh mặc áo sơ mi của anh, vạt áo dài đến ngang đầu gối, để lộ đôi chân trắng tần ngần. Cô mở hai cúc áo đầu, vừa vặn để người khác nhìn thấy xương quai xanh mê người, cúi xuống là cảnh xuân thu vào trong mắt, thoạt qua đã thập phần quyến rũ. Cô xoã tóc, mái tóc đen tuyền dài đến ngang vai, có một vài sợi còn chui vào cả bên trong áo.

Lâm Hinh ngồi xuống, áo sơ mi thu lên trên, bắp đùi thon dài chỉ muốn thu hút tầm mắt của hàng vạn người.

Mạc Tử Ân dễ đang nhận ra Lâm Hinh có một hình xăm bông hoa nhỏ gần ngực trái, thật giống một điểm nhấn cho đôi gò bồng mềm mại.

Anh quay đầu, tiếp tục chăm chú đọc báo như chưa nhìn được thứ gì.

" Anh là hoạ sĩ, đúng không?" Lâm Hinh nhìn anh, ánh mắt lướt trên từng thớ thịt của cơ thể anh, nhịp thở có chút khó khăn.

Quả là một thân hình tỉ lệ vàng có khác!

Lâm Hinh liếm môi, nhớ tới bức tranh mà cô đã thấy trong phòng tắm.

Sẽ thật kì lạ nếu một người lại treo tranh trong phòng tắm nhà mình. Đó chỉ là bản phác thảo bằng bút chì vẽ hình ảnh một người phụ nữ đang tắm. Từng giọt nước di chuyển trên cơ thể cô ta, lớp bọt xà phòng đọng trên nụ hoa đẹp đẽ, nở rộ dưới làn khói mờ nhạt.

Trên mặt cô ta thể hiện rõ ba thứ mà người vẽ nó đã cảm nhận: Khao khát, sắc dục, hỗn loạn.

Trong đôi mắt đen của cô ta khắc hoạ bóng hình của một người đàn ông, một người mà cô ta không thể quên, chỉ có thể tưởng tượng trong tâm trí, quyến luyến mãi không thôi như đã trầm mê vào tình yêu và khát vọng.

Họ đến với nhau vì tình dục, thế nhưng cô gái đó đã yêu người đàn ông, dù biết anh ta không phải của mình. Cô ta khát khao muốn giữ người kia bên mình, hợp nhất và mãi chẳng thể nào tách rời.

Muốn mà không thể có, chỉ có thể cậy vào tham muốn viễn tưởng của bản thân, yêu mà không thể bộc lộ, giữ tận sâu trong cõi lòng, vì tình dục mà đánh đổi tình yêu, quả là thứ khó chấp nhận.

Nhìn vào bức tranh đó, thân thể không có phản ứng sẽ không phải người bình thường.

Ở góc trái của bức phác hoạ không có dấu ấn của hoạ sĩ, chỉ có một dòng ba chữ, ghi tên rất nhỏ: Mạc Tử Ân.

Anh lật một trang báo, nắng dịu rơi trên khuôn mặt đẹp đẽ: " Muốn mua tranh à?"

Lâm Hinh bĩu môi, lắc đầu rồi cầm cốc cafe đang uống dở của Mạc Tử Ân lên, đặt môi nhấp một ngụm: " Nhìn anh giàu như thế đủ biết tranh đắt tiền, tôi có bán thân cũng không đủ trả."

Mạc Tử Ân thấy cốc cafe của mình vị người khác uống, có chút khó chịu nhăn mày.

" Cô còn nợ tôi một chai rượu đấy."

Cô buồn cười, lười biếng ngả lưng lên ghế: " Chỉ nợ anh một chai rượu mà tôi có chỗ ngủ, có một nơi đẹp để tắm nắng, tôi thà nợ anh mười chai rượu cũng được."

Mạc Tử Ân lườm cô, cầm bình rót thêm cafe vào cốc rồi đẩy sang cho Lâm Hinh.

" Tôi không có lòng tốt đến thế, nếu cô không có tiền thì gọi người nhà cô đến đây thanh toán chai rượu cho tôi."

Nhắc đến hai chữ "người nhà", khuôn mặt Lâm Hinh trở nên trầm tư hẳn.

Cô nhìn đợt sóng đang vỗ vào bờ, ánh mắt hoá xa xăm...

Người nhà...

Cô có sao?

Một tên hôn phu khốn nạn bỏ rơi cô, một cặp vợ chồng già mà cô gọi là bố mẹ thì ruồng bỏ cô, thậm chí còn chấp nhận gạch tên cô ra khỏi gia đình chỉ vì một chút xấu hổ dính trên mặt họ, chả biết trên đời này có ai mà cô gọi là người nhà được nữa.

Từ bé đến lớn cô chưa từng biết đến thứ gì gọi là cốt nhục tình thâm, thứ ấm áp và đong đầy tình thương yêu của cha mẹ nhất mà họ cho cô đó là bát cháo còn thừa khi cô đang nằm vận lộn sống chết với bệnh trên giường.

Thật không hiểu nổi họ là cha mẹ hay là thứ gì nữa?

Lâm Hinh thấy khoé mắt mình tự dưng nóng lên, cô hít một hơi thật sâu, cầm cốc cafe lên uống cạn.

" Khỏi cần, tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho anh."

Mạc Tử Ân nâng mí mắt, bình tĩnh gập quyển báo lại: " Cô định trả như thế nào?"

Lâm Hinh điềm nhiên cười quay người sang chỗ anh, áo sơ mi liền xộc xệch, thứ cần che cũng đã bị nhìn thấy sạch: " Ở đây tôi là một kẻ vô danh, không hiểu ngài hoạ sĩ có đề nghị gì không?"

Anh thừa biết cô muốn thứ gì, lướt qua nơi đó một lần rồi không nhìn nữa, dùng ánh mắt xa cách để nói chuyện với cô.

" Một là ra ngoài kiếm tiền, hai là ở đây lau dọn nhà cửa cho tôi."

Lâm Hinh bật cười, chất giọng đủ khiến người nghe một lần mà si mê cả đời: " Anh tiếc tiền thuê người dọn dẹp đến thế sao?"

Mạc Tử Ân bình thản lắc đầu: " Dọn dẹp chỉ là cái cớ."

Lời nói của anh vừa dứt, cô liền thu hồi lại nụ cười, yên lặng đối diện anh.

Đàn ông...

Quả nhiên thân dưới vẫn nhạy bén hơn bộ não...

" Anh muốn bao nhiêu đêm?" Cô hỏi, giọng nhẹ bẫng.

Ban nãy cô cười, bây giờ đến lượt anh cười. Anh biết thảo nào với đầu óc của cô sẽ nghĩ đến chuyện nhảy lên giường anh phục vụ, tuy nhiên Mạc Tử Ân vẫn diễn hết sức tự nhiên, cầm tờ giấy ở đằng sau mình đưa cho Lâm Hinh.

" Thứ nhất, tôi không muốn ngủ với cô."

Lâm Hinh nhận lấy tờ giấy.

Khi biết được nội dung bên trong, người cô chợt thả lỏng hơn nhiều, đôi mắt xinh đẹp toát lên một tia ngưỡng mộ.

" Thứ hai, cô làm tốt việc của mình, tôi sẽ cho cô một chỗ ngủ, cho cô ăn ở nơi đất khách quê người đối với cô, chỉ có thế thôi."

Giải thích xong, anh đứng lên ung dung đi vào trong, lúc bước tới ngang Lâm Hinh còn lấy quyển báo che ngực cô lại.

Lâm Hinh nhìn bức tranh mà Mạc Tử Ân vẽ cô lúc đang ngủ, không hiểu sao cảm giác giữa hai người họ lại tồn tại một câu chuyện khôi hài.

Nét vẽ chì của anh chỉ nguệch ngoạc một vài đường mà đã thấy vô cùng sống động. Bóng hình người con gái đang chìm sâu trong giấc mộng trở nên cực kì đẹp, tựa như một cô tiên nữ đang ngủ quên bên bờ đá, vẻ mặt bình yên vô sự không một chút vướng bận.

Lâm Hinh cười.

Anh ta muốn vẽ cô...
Bình Luận (0)
Comment