Hoa Nguyệt Ngân

Chương 55

Thiên đường hữu lộ nhĩ bất tẩu

(Thiên đường có lối ngươi không đi)

Lãnh Thiên Vũ không nói được một lời nhìn đầu lĩnh nữ tử trước đoàn người. Từ lần đầu tiên gặp mặt không thoải mái về sau, hắn đã thấy rõ  nữ tử trước mắt này bề ngoài xinh đẹp nội tâm lại khó lường, quả thực đáng sợ như rắn rết.

“Lớn mật, nhìn thấy bản nương nương ngay cả hành lễ cũng không, ngươi cũng quá kiêu ngạo .” Tích Nhã lạnh nghiêm mặt căm tức suy nghĩ nhìn người trước mặt vẫn đang điềm tĩnh nằm tựa vào long sàng, chính là khuôn mặt xinh đẹp càng ngày càng tinh xảo này đã mê hoặc  bệ hạ của nàng. Từ khi hắn vào Lưu Ly điện, suốt ba tháng, đã suốt ba tháng, bệ hạ cũng không đến Tích Nhã các của nàng qua đêm nữa, chuẩn xác mà nói là chưa từng qua đêm với một phi tử nào cả, đây là chuyện dĩ vãng chưa từng có. Nàng không hiểu, vì sao chỉ một buổi chiều hôm đó, dường như cái gì cũng thay đổi hết, người vốn nhỏ bé tồn tại không đáng kể nhất trong cung bỗng nhiên biến thành người một thân nhận hàng vạn hàng nghìn sủng ái, nàng thật bị làm muốn hồ đồ rồi.

“Người là ai a?” Thực ứng nghiệm  câu kia: khi ngươi có ý muốn tránh ai đó, người kia sẽ xuất hiện càng thường xuyên hơn. Nghĩ đến hắn Lãnh Thiên Vũ , quân tử tâm tính hảo nam không cùng nữ đấu, đối nữ nhân này là tránh được nên tránh, có thể trốn liền trốn, trốn được thì chạy luôn, người ta lại cố tình không cảm kích, cứ muốn chọc vào hắn. Nếu như thế, hắn cũng không khách khí với nàng nữa, để tránh người ta tưởng lầm khách khí thành phúc khí.

“Ngươi không nhớ ta ?” Mắt lạnh nhìn thấy người kia căn bản không đem mình để vào mắt, Tích Nhã chỉ có thể dựa vào đau đớn khi móng tay bấm vào ngón tay để áp chế phẫn nộ của bản thân.

“Ta nên nhớ rõ ngươi sao?” Ngáp một cái, ra vẻ mờ mịt khó hiểu nói, trong lòng lại sớm cười lăn lộn . Thầm nghĩ: thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào, xem ta hôm nay có tức chết ngươi không!

“Ta sẽ cho ngươi nhớ lại ta. Người tới, bắt lấy Thất điện hạ cho bản nương nương, tha đi ra ngoài đánh một trăm trượng, xem hắn lần sau còn dám không nhìn trưởng bối không.” Tích Nhã vung tay, phía sau lập tức xuất hiện  mấy chục hộ vệ quân.

“Làm càn, ta đường đường Thất hoàng tử, ai dám đụng đến ta?” Gầm lên một tiếng, đôi mắt to trong sáng như thủy tinh màu đen hướng hộ vệ quân tới gần hắn nhẹ nhàng đảo qua, hơi thở mâu thuẫn lập tức quay quanh mọi người.

Xưa đâu bằng nay, bọn họ không phải không biết bệ hạ đối Thất điện hạ sủng ái thế nào, nếu chờ bệ hạ trở về phát hiện Thất điện hạ bị ủy khuất, bọn họ ai cũng đừng nghĩ sẽ còn sống, nhưng đối mặt Tích Nhã nương nương địa vị gần với Hoàng hậu nương nương, mệnh lệnh của nàng, bọn họ lại không dám cãi lời, khiến cho bọn họ tiến cũng không được thối cũng không xong.

Thấy hộ vệ quân do dự không dám tiến về phía trước, Tích Nhã lãnh mi dựng thẳng, quát: “Các ngươi tạo phản, còn không mau bắt hắn lại.”

“. . . . . . Nương. . . . . . Nương nương tha mạng a, nếu để bệ hạ biết. . . . . .” Mấy chục hộ vệ quân bỗng nhiên rất ăn ý cùng nhau quỳ rạp xuống đất.

“Câm miệng. Bản nương nương là quý phi hậu cung, ngay cả xử trí hoàng tử cũng không được?”

“Đương nhiên rồi.” Lãnh Thiên Vũ thoải mái mà duỗi thắt lưng, sau đó mới tà tà đảo mắt nhìn về phía Tích Nhã, chầm chập hỏi: “Cơ mà ta phạm vào tội gì?” Một biểu tình khiêu khích ‘ngươi có thể làm khó dễ được ta sao’ khiến Tích Nhã nhìn thấy thiếu chút nữa phát điên.

Ôi, tiểu tổ tông của ta a, ngài bớt nói hai câu đi, còn ngại không đủ loạn mà! ( còn đây là tiếng lòng nhất trí của hộ vệ quân theo hầu hạ)

“Mắt vô tôn trưởng.”

“Mắt vô tôn trưởng? Ha hả! Thật là buồn cười.” Lãnh Thiên Vũ ngoài cười nhưng trong không cười cười gượng hai tiếng, “Một nữ tử rắn rết không hề có phong phạm trưởng bối, lại vọng tưởng được bổn thiếu gia tôn trọng? Các ngươi nói trên thế giới còn có chuyện nào buồn cười hơn không?”

“Ngươi. . . . . .” Chỉ thấy trên mặt Tích Nhã hiện lên một nụ cười mỉm quỷ dị, “Hiện tại còn có thể khoe tài đấu võ mồm , như thế ta nhất định đánh ngươi cho rốt cuộc nói không ra lời.” Nói xong, nồng đậm sát ý trồi lên ở đáy mắt, “Không muốn chết liền làm theo lời bản nương nương, nếu bệ hạ trách tội, đã có bản nương nương một mình chịu trách nhiệm.” Cúi đầu, lạnh lùng nhìn về phía kia mấy chục hộ vệ quân vẫn đang quỳ trên mặt đất.

“Được rồi, được rồi, người ta kiếm tiền cũng không dễ dàng, không phải vì phải nuôi gia đình, còn ai nguyện ý theo ngươi chịu tội? Đừng khó xử bọn họ nữa.” Lãnh Thiên Vũ chậm chạp đứng dậy xuống giường.”Xem đánh đòn nhiều cũng nhàm chán nha, thiếu gia ta dạy cho ngươi đấu pháp mới mẻ chút. Đánh hội đồng nghe qua chưa?” Cũng không chờ nàng trả lời, Lãnh Thiên Vũ lại tự động nói: “Khẳng định chưa từng nghe qua, nếu không ngươi chính là một phần tử nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa. Đánh hội đồng đúng là ý như trên mặt chữ, chỉ một đám người cùng đánh một người hoặc vài người. Ngươi xem loại đánh đòn của người, cũng chỉ một hai người chấp hành, nào phải đánh hội đồng, ngươi nói đúng không? Được rồi, không nói nhiều,các ngươi cùng lên đi.”

Tích Nhã bị Lãnh Thiên Vũ nói cho tức giận cả người phát run, nhưng lại không biết cãi lại như thế nào, chỉ có thể hung tợn nói: “Ngươi đừng hối hận.”

“Yên tâm, quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên. Ta nếu đã đề nghị, tuyệt không hối hận.” Kỳ thật hắn Lãnh Thiên Vũ sao ngốc như vậy chứ, cũng không phải bệnh thần kinh, kêu một đám người đến đánh mình. Hắn là đoán chắc hộ vệ quân không dám động thủ đả thương hắn, mới tự đứng ra đề nghị kiểu đánh hội đồng mặt ngoài nhìn như có hại, kì thực cực kiếm tiện nghi này. Ngươi nghĩ thử a, nói theo cấu tạo con người, hắn mông chính là thịt làm ra a, đánh như thế, không đau mới có quỷ. Đánh nhau sẽ không đồng đều, hộ vệ quân lại không dám nắm tay hắn, mặc hắn đông trốn tây lụi cũng như bắt nước thôi, người đứng bên xem còn tưởng rằng hắn tay chân nhanh nhẹn, là cao thủ đánh nhau, không chỉ có nể mặt mũi hắn, còn có thể giúp người đáng thương khỏi chịu ác nữ ức hiếp, cớ sao lại không làm? Miễn cho ác nữ nhất thời luẩn quẩn trong lòng, thực muốn lấy đầu hộ vệ liên can, kia lương tâm hắn sẽ bất an rồi.

“Ngươi không mặc quần áo sao?” Tích Nhã hèn mọn liếc mắt bao y trên người Lãnh Thiên Vũ .

“A?” Lãnh Thiên Vũ nhức đầu, cái miệng nhỏ nhắn anh hồng khẽ nhếch , vẻ mặt nghi hoặc, hơn nữa bao y dán thân lộ đường cong, da thịt nõn nà, mái tóc dài đen như mực thả tới thắt lưng, mắt to đen nhánh trong trẻo như quả cầu thủy tinh đen ngâm trong nước, hình thành một vẻ đẹp nhận không ra, làm cho người ta cam tâm tình nguyện vì hắn tình túy trầm mê.”Không cần phiền toái , mặc cái này là đủ rồi.” Nghĩ thầm chính mình một đại nam nhân chẳng lẽ còn sợ bị người thấy sao.

“Hừ, không biết liêm sỉ. . . . . . A. . . . . .”

“Ngươi nói cái gì?” Mọi người ở đây còn chưa phản ứng lại, tay Lãnh Thiên Vũ đã bóp chặt cổ Tích Nhã, hắn nguy hiểm nheo ánh mắt lại, hít sâu một hơi trong lòng đếm mười lần, mới có thể bình phục tức giận trong lòng, mở miệng: “Đừng cho ngươi ba phần nhan sắc, ngươi sẽ khai phường nhuộm cho ta*. Không biết liêm sỉ? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Có thể nói với ta như thế hả? A?” Mặc kệ nguyên nhân gì, nữ nhân này thật sự chọc giận hắn . Hắn cả đời nghe không được nhất chính là loại lời nói vũ nhục người khác này.

“Ngươi. . . . . . Ngươi dám. . . . . . đối xử như vậy?” Trên thực tế, Lãnh Thiên Vũ mười ba tuổi bởi vì hàng năm dinh dưỡng không đủ, chiều cao còn thua Tích Nhã nửa cái đầu, nếu Tích Nhã ra sức phản kháng, muốn tránh khỏi trói buộc của hắn tuyệt không khó, thế nhưng nàng hiển nhiên bị khí thế của hắn dọa sợ chết khiếp rồi.

“Dám vũ nhục ta, giết ngươi thì sao?” Tay bóp lấy cổ nàng lại hơi hơi dụng lực. Nữ nhân được giáo huấn yếu kém, không chỉnh nàng một chỉnh, thực có lỗi với bản thân.

“Ngươi. . . . . . Các ngươi đều mù sao? Còn không mau kéo kẻ điên này. . . . . ra.”

Hoàn hồn, phân rõ sự tình nặng nhẹ, hộ vệ quân không dám có nửa điểm do dự, cùng tiến lên ngăn cản  Lãnh Thiên Vũ hung ác.

“Ba ——” Lãnh Thiên Vũ mới bị hộ vệ quân bắt lấy, tiếng tát tai liền vang lên.

Lãnh Thiên Vũ còn chưa phản ứng lại, liền cảm thấy nửa mặt trái một trận nóng đau, lực đạo to lớn, làm cho nửa mặt trái của hắn toàn bộ quay qua một bên, hắn không dám tin xoa hai má, từng chút quay lại, nữ nhân trước mắt chẳng những không có nửa điểm áy náy đánh người, còn hung tợn trừng mắt nhìn hắn. Mà một màn này trùng hợp bị Lãnh Thiên Cương mới từ ngoài cung trở về vừa vặn nhìn thấy.

“Cút ngay.” Cùng với  gầm lên giận dữ, Lãnh Thiên Cương giống một trận gió xẹt qua mọi người, đi tới bên người Lãnh Thiên Vũ , không lưu tình chút nào hung hăng đẩy Tích Nhã ngã trên mặt đất.

“Ngươi dám đánh hắn?” Tiếng chất vấn lạnh như băng giống như từ địa ngục phát ra âm vang cả Lưu Ly điện.

“Bệ hạ, Thất điện hạ hắn. . . . . . Hắn mới vừa thiếu chút nữa giết thần thiếp a. . . . . .” Ủy khuất khóc lóc kể lể cũng không đổi được đồng tình cùng thương hại.

“Ngươi không chết, thế nhưng lại làm hắn bị thương.” Mắt xanh hiện lên một tia sáng lạnh khát máu.

“Bệ. . . . . . Bệ hạ. . . . . .”

“Đau không?” Không hề để ý tới Tích Nhã, Lãnh Thiên Cương ôm Lãnh Thiên Vũ vào trong lòng, đau lòng khẽ vuốt bên má sưng đỏ của hắn.

Lãnh Thiên Vũ sống hơn hai mươi năm, thuở nhỏ cha cưng mẹ chiều, chưa từng chịu qua nửa điểm ủy khuất. Một tát này thực khiến hắn mông lung, trong khoảng thời gian ngắn phẫn nộ, ủy khuất, nan kham. . . . . . Rất nhiều loại tình cảm cùng bùng lên, nhưng hắn hiện tại lại không rõ tột cùng nên có phản ứng gì?

“Vũ Nhi. . . . . .” Thấy thiên hạ trong lòng không nói gì, chỉ lăng lăng nhìn y, một loại đau đớn không thể diễn tả bằng ngôn từ nháy mắt đập vào bụng y.

“Ta. . . . . . Bị đánh?” Giống như đến bây giờ cũng không thể tin tưởng mình thực bị người khác đánh, hắn cần nhiều xác thực hơn.

Y vậy mà để hắn gặp phải loại sự tình này, đáng chết.

“Vũ Nhi. . . . . . Thực xin lỗi, phụ hoàng về sau sẽ không để ngươi một mình trong cung nữa.” Y thực không nên đi gặp Trữ Du Viễn. Chết tiệt Trữ Du Viễn, y còn có thể bạc đãi  muội muội của hắn sao? Muốn biết tình huống lại không tự mình đến gặp, lại gọi y ra cung, hại bảo bối của y chịu khi dễ, xứng đáng hắn cùng Chu Hàm Triệt tra tấn lẫn nhau.

Ánh mắt tràn ngập vô hạn áy náy tựa hồ rốt cục gọi thần chí Lãnh Thiên Vũ trở về, chỉ nghe hắn “A” một tiếng như động đất gầm rú, miệng bắt đầu mắng chửi: “Xú nữ nhân, ngươi dám đánh lén bổn thiếu gia, ngươi có dám đấu một mình với ta không, a không, thiếu gia ta cũng không đánh nữ nhân. . . . . . A nha? Hỗn đản, trận này thật quá thể, MD, tức chết ta , không thể đánh ngươi, không thể đánh ngươi. . . . . . Cáp! Không thể đánh không phải còn xử cách khác được sao? Xú nữ nhân, ngươi tẩy sạch cổ ngoan ngoãn chờ bổn thiếu gia đến cắt đi! Ha ha ha. . . . . . Nè? ! Ngươi ôm ta làm gì? ? Ngươi về hồi nào hả? ?”

Lãnh Thiên Cương bị ánh mắt bé kinh ngạc khó hiểu đả bại hoàn toàn, tuy nói hắn trước đó lăng lăng nhìn y, nhưng tốt xấu cũng nhìn lâu như vậy, như thế nào còn có thể tự nhiên như thế nói ra “Nè? ! Ngươi ôm ta làm gì? ? Ngươi về hồi nào hả? ?” Kiểu nói này? Khi hắn nhìn thấy y, trong mắt nhìn thấy tột cùng là cái gì? Chẳng lẽ y không có cảm giác tồn tại như vậy sao? ?

“Ngươi nếu đã trở lại, có phải có thể ăn cơm rồi không? Đói chết ta , nhanh nhanh nhanh nhanh, ta phải ăn chưng hùng chưởng [tay gấu chưng], chưng lộc vĩ nhân [đuôi hươu non chưng], thiêu hoa áp [vịt áp chảo], tạc hải nhĩ, kiêu điền kê [bìm bịp xói mỡ], thiêu sồ kê nhân [gà con nướng], thiêu tử nga [ngan con nướng], lỗ chử hàm áp [vịt nấu mặn], tiểu đỗ nhân, huân kê [gà xông khói], thanh chưng bát bảo trư [heo hấp bát bảo], tinh giải, tinh lựu ngư phiến nhân, thủy tinh trửu tử, thịt dê ngũ vị, cá sống, gà nướng hạt dẻ,.” Không để ý tới Lãnh Thiên Cương thần tình hắc tuyến theo dõi hắn, Lãnh Thiên Vũ đọc liên hồi một danh sách đồ ăn. Hắn nhất định phải hảo hảo ăn một chút, hảo hảo bù lại bù lại tổn thất hôm nay. Ăn no mới làm việc được, hắn cùng nữ nhân này tuyệt đối là tính cho đủ .

“Ai. . . . . .” Bất đắc dĩ thở dài, “Còn thất thần làm gì, không nghe thấy Thất điện hạ nói sao?”

“. . . . . . Dạ, chúng nô tài làm ngay ạ.” Bọn thái giám phụ trách hầu hạ Lưu Ly điện như được đại xá hớn hở lui xuống.

“Tích Nhã nghe chỉ.”

“Thần thiếp tiếp chỉ.”

“Nhã quý phi ỷ được sủng mà kiêu, hôm nay tiết đi danh hiệu quý phi, biếm lãnh cung, cả đời không được ra khỏi lãnh cung nửa bước.”

“Bệ. . . . . . Hạ. . . . . .” Tích Nhã sắc mặt nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, lệ chảy ra, thân mình cũng run rẩy giống như lá cây trong gió, lung lay sắp đổ, may mắn thị nữ bên người đúng lúc đỡ lấy.

“Về phần các ngươi, hộ vệ quân của trẫm không phải dùng để khi dễ người trẫm quý trọng, không chỉ không bảo vệ, còn dám khi dễ, trẫm lưu các ngươi còn có gì để dùng? Đến. . . . . .

“Đừng a.” Lãnh Thiên Vũ rốt cuộc nghe không nổi nữa, vội cắt ngang Lãnh Thiên Cương. Hắn ngàn trăm độc kế đều còn chưa có cơ hội thi hành, sao có thể cứ để y bóp chết trong nôi như vậy. Về phần hộ vệ quân, cái gì khi dễ người trẫm quý trọng? Lời nói buồn nôn như vậy y cũng dám nói ra, huống chi bọn họ cũng không khi dễ hắn, tội danh này cũng quá oan uổng đi.

“Vũ Nhi muốn thay bọn họ cầu tình?” Lãnh Thiên Cương nhíu nhíu mày, trong lòng thật khó chịu, nhưng là trong lòng cũng biết chỉ cần là yêu cầu của tiểu gia hỏa này, bản thân nhất định cự tuyệt không được.

“A, không. Nhưng mà việc này ngươi có thể đừng dính vào, để ta tự mình xử lý được không?”

“Có thể. Vũ Nhi muốn xử lý thế nào?”

“Đem phi tử biếm lãnh cung thì cũng đã thực hiện rồi , ngươi đừng ra tay với nàng, ta còn có biện pháp chỉnh nàng, báo thù cho cái tát của mình.”

“Nga?” Lãnh Thiên Cương thực cảm thấy hứng thú nhíu mày.

“Về phần hộ vệ đại ca này đó, bọn họ cũng không khi dễ ta, ngươi giao bọn họ cho ta, làm hộ vệ của ta, có thể chứ?”

“Có thể. Nhưng mà ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu.”

“Đi.” Ha ha ha! Rốt cục tìm được bạn đánh bài , về sau buồn liền làm một bàn. Ân. Phải nhanh làm mạt trượt, bài giấy nữa.

“Về sau không cho phép chỉ mặc bao y gặp người khác.”

“Này? !”

” Thân mình của ngươi chỉ có ta xem được.”

“Gì chứ?”

“Đáp ứng không?”

Giây tiếp theo, mặt Lãnh Thiên Vũ nhanh chóng trở nên đỏ bừng, “Ngươi, ngươi quả nhiên rất không bình thường.”

“Không đáp ứng? Người tới. . . . . .”

“Được rồi, được rồi, thành giao rồi, thành giao rồi.” Vội cắt ngang Lãnh Thiên Cương, Lãnh Thiên Vũ tâm không cam lòng tình không nguyện ý tùy tiện hô hai câu.

Lãnh Thiên Cương vừa lòng mỉm cười, phất tay ý bảo tất cả mọi người lui ra, kế tiếp chính là thế giới hai người ngọt ngào của hắn cùng bảo bối, hắn cũng không muốn bị người nhàn rỗi quấy rầy. . . . . .

Đừng cho ngươi ba phần nhan sắc, ngươi sẽ khai phường nhuộm cho ta*: ý chỉ Tích Nhã không cần nghĩ là bản thân xinh đẹp mà bạn Vũ sẽ nể mặt.
Bình Luận (0)
Comment