25.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu.
Tôi từng ôm hy vọng suốt một năm trời, từng tin rằng ba vẫn còn sống, từng tin vào lời Phó Thiển—rằng vì muốn bảo vệ người còn sống nên anh buộc phải trở thành một người “không quá tệ”.
Cuối cùng, tôi nói với Phó Thiển: “Về chào tạm biệt ba mẹ đi.”
Hóa thành con bướm trong giấc mộng của Trang Chu thì có lẽ sẽ vui vẻ hơn.
Nhưng anh không phải con bướm, còn tôi cũng không phải là Trang Chu.
Tôi buộc phải đối mặt với cuộc đời thật của mình.
Con quái vật đáng chết kia… vẫn chưa chết.
Tôi sẽ không để mọi thứ kết thúc theo ý nó muốn.
Tôi trở về nhà.
Ba và mẹ vẫn còn đang vui mừng vì tôi đậu được một trường đại học rất tốt.
Ba đang ở trong bếp nấu cơm, làm món cải chua om thịt mà tôi thích nhất.
Bếp nóng hầm hập, ba c ởi trần, mồ hôi đầm đìa trên trán. Nghe thấy tiếng tôi bước vào, ba không quay lại mà chỉ hất cái xẻng lên, càu nhàu: “Đi đi, ra ngoài chờ đi, nóng lắm!”
Tôi đứng dựa vào khung cửa, nhìn ông.
Tôi đã định nói với ba rằng—ba à, thật ra con không giỏi như ba mong đợi đâu. Con không thi đậu trường đại học danh giá nào cả.
Con cũng chẳng gây dựng được sự nghiệp ra trò. Vừa mới tốt nghiệp, con đã vội vàng kết hôn.
Con không bảo vệ được cuộc hôn nhân của mình, cũng chẳng thể bảo vệ được người con yêu thương. Ví dụ như chị gái… và như ba.
Cuối cùng, con trắng tay.
Nhưng tôi không nói gì cả.
Tôi bình thản ăn cùng ba mẹ bữa cơm cuối cùng, rồi đứng dậy chào tạm biệt.
Tôi nói với ba:
“Ba à, có một câu năm xưa ba từng nói rất đúng.
‘Chỉ cần con muốn, chỉ cần con chịu cố gắng, rất nhiều chuyện, con đều có thể làm được.’ Thi đại học là như vậy… những chuyện khác, cũng sẽ là như vậy.”
Ba ngẩng đầu lên, khuôn mặt tròn trĩnh hiện rõ nếp nhăn khi cười.
Ba nói: “Đúng vậy! Ba nói thì không sai đâu! Con gái của ba, chuyện gì cũng có thể làm được hết! Phải tự tin lên!”
Rồi ba giơ khuỷu tay, làm dáng như sắp xông lên phía trước, cổ vũ tôi.
Tôi ngây ngốc nhìn ba, nước mắt làm mờ tầm mắt, vậy mà tôi lại không nỡ để nó rơi xuống.
Tôi khẽ nói: “Con biết rồi, ba à.”
26.
Vừa dứt lời, toàn bộ khung cảnh trước mắt vỡ vụn như kính bị đập tan thành từng mảnh.
Tôi mở mắt ra lần nữa… vẫn là ở trong tòa nhà hoang đó.
Mặt đất loang lổ máu tươi, lờ mờ còn thấy được những mảnh vụn quần áo của Chu Tích.
Con hồ quỷ nằm vật xuống nền, thở d ốc nặng nề.
Nhát đâm của Phó Thiển vừa rồi đã gây cho nó một vết thương rất nghiêm trọng. Dù đã nuốt trọn Chu Tích, nó cũng chẳng hồi phục được bao nhiêu.
Giờ đây, nó đã hoàn toàn mất đi hình dạng con người. Một nửa khuôn mặt đã biến thành lớp xương trắng dày đặc, dữ tợn đến đáng sợ.
Thấy tôi tỉnh lại, nó bất chợt phun ra một ngụm máu đen đặc.
Nó nhìn tôi, gằn giọng chất vấn: “Ta đã vì ngươi dệt nên một giấc mộng đẹp. Vậy tại sao ngươi lại muốn tỉnh dậy? Trong mộng không tốt sao? Có ba mẹ yêu thương, có đại học danh giá và một tương lai sáng rỡ…”
Tôi cười lạnh: “Nói bậy! Thành tích đó là ta từng điểm từng điểm mà thi ra, không phải ngươi làm mà cũng dám nhận công? Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa!”
Tôi lao đến, hung hăng ghì chặt gương mặt phủ xương trắng của nó, dùng hết sức mà bóp mạnh: “Ngươi còn dám nhắc tới ba ta? Chính vì ông ấy, ta mới bước ra khỏi tất cả để trả thù! Ta sẽ không còn là đứa chỉ biết trốn tránh trong đau khổ, cùng ngươi chơi cái trò xiếc tình yêu nhảm nhí đó nữa!”
Lớp xương trắng trên mặt nó bị tôi bẻ gãy từng mảnh, răng rắc vang lên.
Vừa đánh, tôi vừa mắng nó thấp hèn, lấy việc chui vào đầu tôi, ép tôi diễn cái kịch bản rác rưởi mà nhận mình là "nữ chính". Não tàn thật sự!
Con hồ quỷ gào lên giận dữ.
Dù đang yếu, nó vẫn vùng dậy, lao vào đánh trả.
Chúng tôi vật lộn đến nghẹt thở.
Bỗng—đoàng! Một tiếng súng nổ vang lên.
Phó Thiển cười nhàn nhã: “Này, lại là mười điểm tuyệt đối.”
Viên đạn xuyên thẳng vào xương ngực con hồ quỷ.
“Anh cũng tỉnh rồi.” Anh giơ khẩu súng lên, bước đến bên tôi, kéo tôi dậy.
Nhìn con hồ quỷ ngã gục dưới đất, không còn khả năng cử động, anh nhét súng vào tay tôi, tay nắm lấy tay tôi: “Lựa đi, em muốn bắn vào đâu trước?”
Anh khẽ cười: “Chúng ta thử siêu độ kiểu vật lý xem sao.”
Anh biết tôi không cam lòng. Biết tôi hận.
Tôi giơ súng, nhắm thẳng vào hồ quỷ.
Rất giỏi trong việc mê hoặc lòng người, đúng không?”
Pằng!—ngực.
“Rất thích ăn thịt người, phải không?”
Pằng!—miệng.
Còn có tay.
Từng phát, từng phát một.
Tiếng gào thét của hồ quỷ vang vọng khắp tòa nhà hoang lạnh.
Giọng nó run rẩy, đầy oán độc: “Vô ích thôi… Cho dù các ngươi tra tấn ta thế nào, ta vẫn có thể đổi sang một cơ thể khác để tiếp tục sống… Ha ha ha!”
Một giọng nói bất ngờ vang lên, đáp lại con hồ quỷ: “Thật sao? Ký sinh trên thân thể của ta bao nhiêu năm như vậy… ngươi chẳng phải vẫn luôn dây dưa cùng ta sao?”
Tôi sững sờ, hoang mang nhìn con hồ quỷ đang điên cuồng giãy giụa với gương mặt méo mó dữ tợn. Nó bắt đầu bò ra ngoài, vừa bò vừa thét lên thảm thiết:
“Không cần! Không cần! Đừng mà!!”
Chẳng mấy chốc, nó đã bò tới mép tòa nhà hoang.
Ngay lúc đó, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu tôi.
Tôi bật gọi: “Chị! Chị ơi!”
Nó khựng lại một chút.
Không quay đầu, chỉ khẽ nói: “Tiểu Lị… chị xin lỗi. Từ giờ sẽ không còn ai có thể làm tổn thương em nữa. Thật sự xin lỗi.”
Rồi cánh tay ấy gồng lên, quay người lại—rồi gieo mình xuống.
Tôi theo bản năng định chạy theo, nhưng Phó Thiển lập tức ôm chặt lấy tôi, ngăn tôi lao ra ngoài.
Anh nói nhỏ, giọng trầm: “Trần Lê, em còn nhớ lần anh dẫn Trần Mạt đi gặp đại sư không? Đại sư từng nói, chỉ khi chính Trần Mạt tự tay gi3t chết hồ quỷ, chị ấy mới thật sự được giải thoát. Kiếp sau… chị ấy sẽ được sinh ra trong một gia đình tốt.”
Tôi gục đầu vào ngực anh, bật khóc nức nở, không thể kìm lại được nữa.
27.
Điều duy nhất con hồ quỷ làm đúng… là gi3t chết Chu Tích.
Tôi vẫn là người vợ hợp pháp của hắn, vì vậy, có quyền thừa kế toàn bộ tài sản hắn để lại.
Đó là một số tiền rất lớn – đủ cho tôi sống sung túc cả đời, thậm chí là nhiều đời.
Tôi đưa mẹ về sống cùng, thuê chuyên gia điều dưỡng để chăm sóc, trị liệu cho bà.
Mẹ không còn hỏi về chị gái hay con rể. Bà chỉ ôm tôi thật chặt, thật lâu – như thể không muốn buông ra thêm lần nào nữa.
Vào một ngày xuân ấm áp, tôi lấy danh nghĩa Trần Mạt để thành lập một quỹ từ thiện, hỗ trợ những bé gái giống như chúng tôi năm xưa –phải ở nhà một mình để ba mẹ đi làm.
Không chỉ là để tích đức cho chị, mà còn là để lại một dấu vết thật lâu dài cho chị trên thế gian này.
Người chết thật sự… là người bị lãng quên.
Tôi hy vọng, sẽ luôn có người còn nhớ đến chị.
Những năm gần đây, Phó Thiển đã vực dậy lại Phó gia khá thành công. Anh giúp tôi xử lý rất nhiều việc.
Dưới sự hỗ trợ của anh, tôi bắt đầu học cách tiếp quản nửa phần sản nghiệp mà lẽ ra tôi xứng đáng có được từ lâu – phần mà Chu Tích để lại.
Phó Thiển từng nói: “Bất kể là khi nào, cũng phải nỗ lực để sống tiếp. Trần Lê, đây là điều em đã dạy anh.”
Anh không ngờ tôi có thể nhanh như vậy chấp nhận cơ hội trọng sinh và nắm lấy nó để thay đổi. Cũng không ngờ tôi có thể tỉnh lại, rũ bỏ ảo mộng để thật sự sống tiếp trong hiện thực.
Tôi bảo, giấc mộng đó – chính là chất xúc tác giúp chúng tôi thức tỉnh.
Dù tôi vẫn tiếc vì không thể sửa lại cuộc đời mình ngay từ kiếp trước, nhưng đoạn kết mà tôi giành được… lại mang một ý nghĩa vượt xa cả những được-mất tầm thường.
Nó không phải chỉ là một cuộc khảo nghiệm về giá trị bản thân…
Mà là một cơ hội sống khác – để tôi, ngay cả trong thế giới vẫn còn đầy tàn phá và chưa hề thay đổi này, vẫn có đủ dũng khí để nở ra một bông hoa mới.
Phó Thiển bật cười:
“Vậy thì, chúng ta tiếp tục nắm tay nhau mà bước tiếp nhé – tiến về phía trước!”
Trên cổ tay anh, chiếc vòng ngọc trai dịu dàng phát ra ánh sáng ấm áp, lặng lẽ đồng hành cùng anh.
Tôi: “…”
Người này… sao tâm thái có thể trẻ trung đến vậy chứ?
Mặc kệ đi.
Tóm lại, “tiên sinh vai ác” và “tiểu thư nữ phụ”… cuối cùng cũng đang dần trở thành vai chính trong cuộc đời thật của mình.
Sau một trận mưa giông dữ dội, trời rồi sẽ lại sáng.
-Hoàn-