Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 3

Hứa Mạt nâng mắt ngẩng lên nhìn anh.

Thẩm Thận sinh ra rất tốt, đôi mắt hoa đào sâu thẳm như sóng nước lay động, đuôi mắt hơi xếch lên, gợi lên một độ cong trời sinh phong lưu phóng túng.

Mỗi khi đôi mắt ấy híp lại lại mang theo một chút ý lạnh, giống như anh chính là một thượng vị giả trời sinh, đoạt lấy tất cả, khiến người khác thần phục.

Điểm này trên nhiều chuyện với trên nhiều phương diện, Hứa Mạt đều từng lĩnh giáo qua rồi, chuyện trên giường cũng không ngoại lệ.

Ánh sáng của đèn chùm pha lê treo ở giữa trần của căn phòng chiếu khắp nơi, ánh sáng bị Thẩm Thận che khuất liền tràn đến từ bên rìa tóc của anh.

Cô bị ánh sáng lóa mắt này chiếu đến híp lại đôi mắt, còn chưa chờ cô trả lời, nụ hôn của Thẩm Thận liền rơi xuống.

Có lẽ là nửa tháng không gặp, đêm nay động tác của anh mang theo một chút vội vàng. Anh vốn có tính tình của một vị thiếu gia, tùy theo ý của bản thân náo loạn đến hơn nửa đêm mới nghỉ ngơi.

Hứa Mạt đắm chìm trong sự bá đạo chiếm giữ của anh, trong lúc mê man, cảm giác cuối cùng là có dòng nước ấm chảy qua, ân cần lại ấm áp khiến cho cả người cô thoải mái không thôi.

Ngày hôm sau, Hứa Mạt tự mình trằn trọc tỉnh lại.

Cô đã rất lâu không ngủ say như vậy, một tuần này, vì bận bịu ôn tập thi giữa kỳ, phần lớn gần sáng mới ngủ. Vốn bản thân cô không có năng khiếu gì, thành tích môn chuyên ngành liền trở thành mục tiêu nỗ lực phấn đấu của cô.

Ở nơi này của Thẩm Thận, sau khi bị dày vò xong, cô cũng mệt mỏi vô cùng, thể xác và tinh thần vừa thả lỏng liền ngủ đặc biệt sâu.

Cô chống nửa người dậy, giơ tay xoa mắt, cả người vẫn còn chưa tỉnh hẳn, giọng nói mềm mại, "Mấy giờ rồi?"

Thẩm Thận đã sửa sang không sai biệt lắm, đang đứng ở trước giường thắt cà vạt, anh đổi một bộ đồ chỉnh tề hoàn toàn mới, bề mặt chất liệu đen thuần, thẳng tắp lại rộng rãi.

Lúc này thấy cô đang ngây người ngồi trên giường, anh cười như không cười, "Tỉnh rồi?"

Nhiệt độ ở trong phòng ổn định, quanh năm ấm áp như mùa xuân. Nhưng bây giờ ở bên này, cánh tay trắng như ngó sen của Hứa Mạt đang lộ ra ở bên hông, vẫn là có chút lạnh.

Cô mơ mơ màng màng gật đầu, "Sáng nay em phải luyện bài tập buổi sáng."

Môn học buổi sáng ở đại học của Hứa Mạt phải luyện kỹ năng cơ bản, áp dụng quy định điểm danh, mỗi tháng có số lần đến lớp quy định, đến trễ sẽ trừ điểm đức dục*.

*Điểm đức dục(德育分): điểm giáo dục phẩm chất đạo đức và tư tưởng chính trị.

Thẩm Thận hơi nghiêng đầu, cánh tay phải thon dài như ngọc đang không nhanh không chậm đè lên cổ tay trái, cài lại nút áo.

Liếc nhìn cô một cái, anh không mặn không nhạt nói, "Em còn có thời gian bốn mươi phút."

Hứa Mạt nghe xong tim run lên một cái, nhanh chóng bò dậy, lúc này cô lại phát hiện bản thân gần như không mặc quần áo, trong lúc hoảng loạn lại chui vào trong chăn.

Thẩm Thận đi qua, cầm lấy cái gối ở cuối giường đập lên đầu cô, "Gấp cái gì."

"Mặc cái này vào." Thẩm Thận đưa cho cô một bộ váy liền thân mới.

Đây là bộ váy lúc ở nước ngoài anh để trợ lý chọn giùm, chiếc váy tươi mát thanh nhã, bên trên in bông hoa đơn giản. 

Nhận lấy váy, Hứa Mạt có chút buồn bực, nhỏ giọng nói, "Đến trễ bị trừ điểm lại không phải điểm của anh..."

Thẩm Thận có lẽ là không nghe rõ ràng, chỉ ánh mắt đảo trên dưới một phen, "Anh cũng không phải chưa từng nhìn qua."

Hứa Mạt lúc này giận rồi, duỗi tay đoạt lại cái gối mà anh đang nghịch trong tay, che lấy bản thân, rồi đi vào trong nhà tắm.

Thẩm Thận cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình, có chút không thể tin được.

Ồ, tính khí càng ngày càng lớn nha.

-

Gần đây đầu óc cô có chút không thể khống chế, Hứa Mạt nhớ lại biểu hiện của bản thân, bây giờ chỉ muốn đập đầu xuống đất.

Nhưng chạm đến những vết tích bên hông ngực và trên cánh tay của mình mà Thẩm Thận để lại, cô lại cảm thấy bản thân vừa rồi không sai.

Quần áo luyện tập là quần áo bó sát người, không biết có thể che được những vết tích này hay không. Cô hầu như trút giận mà đánh răng, cuối cùng cũng hả giận.

Vừa ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy bác Tần ở trong phòng khách, dáng vẻ chắc là đã đợi ở đó khá lâu.

Bác Tần đi về phía cô, "Hứa tiểu thư."

Hứa Mạt gật đầu, nói một câu chào buổi sáng, lại lặng lẽ đi lướt điện thoại của mình, quả thật không có bao nhiêu thời gian rồi.

Trang viên An Viên nằm ở ngoại ô phía nam thành phố Z, so với trường của cô vẫn là có chút xa, đi mất hơn nửa tiếng đồng hồ, cũng không biết đến kịp hay không.

Thẩm Thận dù bận rộn nhưng vẫn ung dung đã ngồi trước bàn ăn dùng bữa sáng, bên cạnh có người hầu đang dùng tiếng anh giọng Anh chính gốc đọc tin tức buổi sáng cho anh.

"Ngại thời gian còn không đủ đúng không." Thẩm Thận dựa vào lưng ghế phía sau, một tay tùy ý khoát ở đằng sau, rũ xuống ở đó, thấy cô giống như cây cột đang đứng lặng ở đó, không nhịn được lên tiếng.

Hứa Mạt vội vàng đi qua, sau đó yên tĩnh ăn bữa sáng, cả quá trình đều không có ngẩng đầu nhìn anh, tự nhiên cũng không có giao lưu gì.

Người hầu đọc tin tức bị anh đuổi đi rồi, trong bầu không khí yên tĩnh lại an nhàn này, ngẫu nhiên có âm thanh dao nĩa, chén đũa chạm vào nhau.

Thẩm Thận nâng tay gõ mặt bàn, phát ra âm thanh nặng nề, Hứa Mạt theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy anh đẩy bát cháo qua, "Ăn xong cái này, anh đưa em về trường."

Liếc mắt nhìn, cô lo lắng mà đổi chủ đề, "Sắp không kịp rồi..."

Năm ngoái có một khoảng thời gian thân thể của cô có chút yết ớt, Thẩm Thận sắp xếp một vị bác sĩ trung y lớn tuổi cho cô, bác sĩ đơn giản xem bệnh cho cô xong, dặn dò cô một số việc cần chú ý, sau đó dùng thuốc đông y điều dưỡng một thời gian. 

Còn có dược thiện, tên thì hay thật ra chả có gì tốt cả. Dùng gói thuốc hầm canh, thêm vào kỷ tử, táo đỏ, hương vị trộn lẫn vào nhau cũng không ngon như vậy.

Tóm lại là sự phối hợp này làm cho người khác khó mà chấp nhận. Hứa Mạt mới đầu không dám đối nghịch với anh, sau này thấy anh luôn không nhớ tới, cũng theo đó giả vờ không nhớ rõ, từ trong lòng mà nói, cô thật không dám khen tặng dược thiện này.

Thẩm Thận đang đợi cô, dáng vẻ không cho phép cô từ chối. Ngón trỏ còn khoát lên trên bàn, gõ theo nhịp.

Cô cầu cứu nhìn về phía bác Tần, nhìn thấy đối phương vẻ mặt bất động như núi, mới bất tri bất giác, thứ này luôn là bác Tần phụ trách, thảo nào sáng hôm nay cô có thể nhìn thấy anh ở đây.

Nhận thua vậy, Hứa Mạt cắn răng, bóp lấy mũi xốc lại tinh thần uống hết.

Thẩm Thận đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên ghế, "Đi thôi, anh đưa em đi."

Sau một lúc lâu không thấy trả lời, anh quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Mạt đang có dáng vẻ ỉu xìu.

Cô hiếm khi có dáng vẻ nản lòng thoái chí như vậy, Thẩm Thận nhìn lại cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt.

Anh miệng huýt sáo sau đó giương cằm về phía cô, "Theo kịp."

-

Thẩm Thận thân cao chân dài, bước chân bước lại lớn, Hứa Mạt tăng tốc tần suất bước chân mình, mới có thể miễn cưỡng theo kịp anh.

Đi tới bên ngoài trang viên, đã có xe đang chờ sẵn rồi.

Thẩm Thận dừng lại, mặt mày dưới sự làm nền của rừng núi đằng xa lộ ra sự tùy tiện, anh nhận lấy cuộc gọi, một tay mở ra cửa ghế lái, không biết nghe thấy gì, động tác liền ngừng lại.

"Chờ một chút." Thẩm Thận ngăn lại động tác muốn lên xe của Hứa Mạt.

Hứa Mạt ngây người ngay tại chỗ, "Làm sao vậy."

Cô mặc chiếc váy liền thân tay dài, trắng tinh không tì vết, khuôn mặt non mềm giống như có thể vắt ra nước, tươi mát diễm lệ.

Thẩm Thận hạ cửa xe xuống, dặn dò cô, "Trong công ty đột nhiên có chút việc, anh để bác Tần đưa em đi."

Hứa Mạt nghe lời gật đầu, khuôn mặt cúi xuống.

"Kế tiếp chắc là cũng khá bận, cuối tuần sau em đi đến chỗ anh, quà mang tặng em đến lúc đó lại đưa em." Thẩm Thận đóng cửa xe, lưu loát khởi động động cơ.

Hứa Mạt thở nhẹ ra một hơi, "Biết rồi ạ."

Bắc Tần tiến lên phía trước, lại nói chuyện với Thẩm Thận một hồi, lúc này anh mới lái xe rời đi. Tính năng chạy tốc độ cao vô cùng tốt, rất nhanh Thẩm Thận liền theo bóng xe, đồng thời biến mắt ở ven đường núi quanh co.

Chờ một hồi, bác Tần đi đến chỗ Hứa Mạt, lấy một chiếc áo khoác mỏng từ tay người hầu đưa cho cô, trong giọng nói cũng xen lẫn một chút quan tâm, "Thiếu gia nói trời lạnh, để cô mặc thêm một chiếc áo."

Hứa Mạt sờ sờ, sau đó mặc lên, cả người đờ đẫn, không biết đang nghĩ những gì.

"Hứa tiểu thư." Giọng nói của bác Tần truyền đến.

"Hả?" Hứa Mạt lúc này mới hồi thần.

"Tiếp tục không đi, cô có thể thật sự đến không kịp."

"Hả? Ồ!!"
Bình Luận (0)
Comment