Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 42

Hứa Mạt hẳn là có chút phiền rồi, cảm thấy bên tai giống như có tiếng ồn ào giống như muỗi đang bay vậy, tay nhỏ tuỳ ý khua qua khua lại.

Cái bạt tai trực tiếp vỗ vào chiếc cằm đẹp đẽ của Thẩm Thận, sức lực rất nhẹ, không đau không ngứa.

Bị tập kích đột ngột, anh nhìn Hứa Mạt mơ mơ màng màng, cười lên, “Vậy tính là em đã đồng ý rồi nha.”

Thẩm Thận gần như không tốn tí sức nào, lập tức ôm Hứa Mạt vào trong.

Giày cũng không kịp cởi, liền nhẹ nhàng đặt cô lên sô pha trong phòng khách.

Hứa Mạt khi ngủ vẻ mặt điềm tĩnh, yên ổn, gương mặt nhỏ trơn bóng vô cùng, tóc đen mềm mại rơi ở một bên.

Thẩm Thận nhìn một lát, lòng thỏa mãn cực kì.

Vừa này lúc muốn đặt cô xuống, tay nhỏ của cô cứ khăng khăng bấu lấy áo của anh, không chịu buông tay.

Dáng vẻ rầm rì đó chui vào trong ngực anh mà còn có bộ dáng hoàn toàn ỷ lại, làm lòng anh muốn tan chảy luôn rồi.

Trong mơ Hứa Mạt vẫn như cũ có thể cảm thấy một ánh mắt không thể xem nhẹ, luôn chặt chẽ bao phủ lấy cô.

Kỳ thực lúc nãy khi lưng cô chạm vào sô pha thì đã có cảm thấy được rồi.

Lúc này bỗng chốc có một đôi tay nhẹ nhàng cầm lấy mắt cá chân của cô, hơi lạnh, trong thời tiết mang chút nóng hơn nữa còn hơi đình trệ này, đặc biệt mát rượi thoải mái.

Cô chậm rãi mở mắt ra, liền thấy gương mặt chuyên chú của Thẩm Thận dưới ánh đèn.

Hơi cúi đầu, tóc đen trước trán hơi buông xuống, mặt mày nhăn lại. Mà tay của anh lại còn đang chậm chạp không rời khỏi.

Hứa Mạt có chút ngứa, gần như không có sự chần chừ, theo bản năng lùi về sau, có chút ý muốn trốn.

“Nè......” Hứa Mạt vừa tỉnh, ý thức quay về, nhưng giọng thì lại chưa, mang theo chút mông lung.

Thẩm Thận lúc này mới ngước mắt nhìn qua, ngăn cô lại, “Đừng nhúc nhích, anh đang giúp em cởi giày.”

Hứa Mạt chống dậy nửa người, nhìn động tác nghiêm túc tự ý đó của anh, nhỏ giọng nói với anh, “Vậy......cần dùng thời gian lâu như thế sao?”

Cô cảm thấy cô sắp bị anh kéo cụt chân rồi.

Quả thực Thẩm Thận giấu chút tư tâm ho nhẹ một tiếng, theo đó âm thanh vang lên, khó mà đem theo chút nghi hoặc, “Giày này của em là giày gì?”

Hứa Mạt mặc đồ mát mẻ, đồ mùa hè cũng là váy liền thân đơn giản, những kiểu dáng của quần áo đến giày, đều ẩn giấu huyền cơ bên trong chi tiết nhỏ, nút thắt ngầm sơ sài kỳ thực rất nhiều, cô lại mang giày thắt dây, thực sự không dễ cởi.

Cô nhìn một lát, có chút không thể nhịn được, cô vốn có chút sợ ngứa, lúc này ngăn cản bởi sự sờ mó bám riết không tha của Thẩm Thận, “Hay là để em tự làm đi.”

Thẩm Thận nghe cô nói thế, không tình không nguyện thả lỏng tay, người ngược lại cứ đứng bên cạnh sô pha.

Hứa Mạt nhẹ nhàng vòng qua dây dép của mình hai lần, rất thoải mái mà cởi ra rồi, cũng không ngẩng đầu, chỉ hỏi, “Sao anh lại đưa em đến nhà của anh rồi.” 

Nơi này của anh cũng không tệ, chỉ vỏn vẹn trong thời gian ngắn đã lắp đặt các thiết bị cùng với đồ dùng trong nhà, lúc vào nhà, đều gọn gàng ngăn nắp, trong cũng rất ra dáng. 

Hứa Mạt dựa vào sô pha, đánh giá kết cấu xung quanh nhà Thẩm Thận.

Mặc dù diện tích không lớn, anh vẫn kiên trì nhét cái giường hai mét kiểu châu âu.....nhưng cũng là phong cách của Thẩm Thận.

“Em ngủ say rồi, không có chìa khoá, anh có hỏi qua ý kiến của em.” Mắt Thẩm Thận không nháy, câu trả lời không thể bắt bẻ.

Hứa Mạt nghi ngờ liếc mắt nhìn hắn, cặp chân nhỏ trắng nõn đặt trên sô pha, sau cùng nhúc nhích, “Ồ.”

“Em......”

“Anh......”

Hai người đồng thời mở miệng.

Hứa Mạt ngẩn người, “Anh đói chưa?”

Thân hình Thẩm Thận dừng chút, “Anh làm cơm cho em.”

Hiếm thấy bộ dáng mơ hồ của anh, lòng Hứa Mạt nhẹ nhõm xuống, “Anh được không? Anh chuyển hành lý lên đi, bà nội cho không ít đồ, em làm cho.”

Thẩm Thận nhìn người xiêu vẹo trên sô pha của anh, sau khi trả lời một tiếng, hỏi cô, “Ở lại nhà anh?”

Hứa Mạt dứt khoát từ trên sô pha ngồi dậy, “Không nha......ăn xong cơm em liền về.”

Thẩm Thận không nói được, cũng không nói không được, chỉ cúi người xuống, hai đặt ở bên cạnh cô.

“Có phần thưởng không?” Giọng cười của hắn, đậm đà như rượu, trầm thấp vui tai. 

Hứa Mạt trầm mặt một lát, cánh tay chủ động vòng lên trên cổ anh, nhẹ nhàng mà chụt một cái lên sườn mặt của anh. 

Nháy mắt lướt qua.

Trong cảm nhận của Thẩm Thận, trên người cô thoang thoảng mùi thơm ngào ngạt như gần như xa, nhẹ nhàng như nước, từ giữa khe hở lướt qua, muốn bắt lấy cũng không bắt được.

Nhìn dáng vẻ cô cúi đầu không nói chuyện, cổ họng Thẩm Thận hơi động, kéo cô đứng lên, “Chút này sao mà đủ?”

Tiếng nói vừa ngưng, anh liền cúi đầu, lại chủ động chụt chụt lên môi cô một cái.

Cứ thế này, hai người cũng có chút không dám nhìn thẳng đối phương.

Trong không khí đều đầy bong bóng hồng phấn.

Thẩm Thận dẫn đầu dời tầm mắt trước, ho nhẹ, sau đó đứng thẳng, chỉnh sửa quần áo, cặp mắt hoa đào dưới ánh đèn chiếu rọi, lấp lánh không thôi. 

Tiếp đó, anh chậm rãi mở miệng, “Vậy anh xuống lầu trước, đi lấy đồ cho em.”

Hứa Mạt gật đầu, tay nắm lấy sô pha chơi đùa, mặt mày cúi xuống.

Chỉ là đợi đến khi thân hình của anh khuất sau cửa, cô mới nâng tay bụm lấy mặt đang nóng của mình.

Bà nội Hứa quả thật túi lớn túi nhỏ mà nhét không ít đồ, bên trong ngoài đồ kho, còn đầy một vỉ trứng gà, dùng cỏ thật dày bọc lại, từng quả một đều hoàn hảo không bị tổn hao gì.

Hứa Mạt mở từng cái ra, còn có mấy con gà và vịt đã được phơi khô, bên trong chăn mỏng nhỏ giấu một cái túi gấm nhỏ màu đỏ, Hứa Mạt nhẹ nhàng mở ra, phát hiện bên trong có một xấp tiền yên tĩnh nằm đó, có vẻ rất dày.

Cô yên lặng nhìn một lát, lại giả bộ trở về, chuẩn bị để lại, đợi khi nào về lại trả lại cho bà nội.

Bận rộn xong, trong lòng Hứa Mạt cũng có thực đơn đại khái, đợi trứng chín, lại hâm nóng đồ kho, cũng có thể tàm tạm qua bữa, ăn xong thì vừa hay dẹp đường hồi phủ rồi.

Lúc Thẩm Thận đi tương đối vội vàng, bản thân anh không đem theo đồ gì, lúc quay về thì vẫn là hai bàn tay không.

Lúc này không có việc gì làm, anh nhàn hạ mà dựa vào một bên sô pha, một tay chống đỡ gương mặt, nhìn Hứa Mạt quỳ gối trên đất thu dọn đồ đạc.

“Nhìn em hoài làm gì?” Sau khi Hứa Mạt kiểm kê xong, anh vẫn giữ nguyên tư thế như trước, một chút cũng không chuyển động, giống như bị định trụ vậy.

“Thật là không ở lại sao?” Anh bỗng dưng nói ra, câu trả lời chẳng ăn nhập gì.

Đáy lòng Hứa Mạt lặng lẽ trừng anh một cái, trên mặt không biểu hiện gì, “Em đi nấu cơm.”

Thẩm Thận im lặng cười lên, theo sát cô đến nhà bếp. 

Mặc kệ cô làm gì, anh đều chăm chú nhìn bóng lưng của cô, nửa bước không rời.

“Thẩm Thận.” Hứa Mạt ngừng động tác khuấy, “Kiếp trước anh là con lười hả?”

Anh nghe được câu này, mí mắt nửa mở, không chút để ý, “Ừm.”

Người này thật hết cứu rồi.

Hứa Mạt xoay người lại, tiếp tục động tác vừa rồi, cả người bị nhốt lại, ngả vào một lòng ngực ấm áp.

“Vậy em chính là cái cây anh thích leo nhất.”

Hứa Mạt: “......”

Đây là câu sến sẩm đang phổ biến gần đây à??

Lúc đến giờ cơm, Hứa Mạt cũng không muốn nhìn anh.

Mới đầu thấy anh lái xe đường cao tốc cả một ngày, có chút mềm lòng. Bây giờ xem lại anh còn có tâm tư đùa thế kia, chút mềm lòng đó lật tức tan thành mây khói.

Ăn cơm xong, Thẩm Thận lại kéo cô lại một chút, có chút không muốn buông tay. 

Hứa Mạt linh cơ vừa động, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nâng mắt nhìn anh, “Thẩm Thận anh biết không?”

Thẩm Thận nhướng mi, “Ừm?”

Hứa Mạt bật chợt cười lên, mang theo chút khoe khoang, “Thực ra kì thử việc của anh vẫn chưa hết, bởi vì thời hạn một tháng còn chưa kết thúc.”

Nói xong cô không đợi Thẩm Thận trả lời, trực tiếp kéo vali của mình đi, còn vẫy tay với hắn, mở cửa đi sang đối diện.

Thẩm Thận ngây ngốc tại chỗ: “......”

Nếu Hứa Mạt đã nói như thế rồi, Thẩm Thận suy nghĩ trông chốc lát, liền quyết định lần tới sẽ bù lại.

Cuộc hẹn anh tự mình lập kế hoạch, bởi vì một số nguyên nhân sau khi mắc cạn, trái lại bị anh vứt ở sau đầu.

Bây giờ hồi thần, Thẩm Thận liền có chút không thể chờ đợi.

Anh chờ cô đáp ứng chờ đến tâm can khó chịu.

Lần hẹn hò chính thức này, kỳ thật chính là chất xúc tác cho tình cảm của hai người tiến thêm một bước.

Mà ngày này, sẽ định ở ngày tròn kỳ hạn một tháng đó.

Tuy rằng sau lần này, ôm ôm hôn hôn qua không ít, còn danh phận thật sự, Thẩm Thận luôn muốn lấy được từ nơi cô.

Sau khi Hứa Mạt trở về, liền bù lại vài cảnh quay chương trình tạp kỹ, ngoài những thứ này, cô cũng sắp tiến vào đoàn phim mới, kịch bản lần này là kịch bản đô thị mà Nhất Thiên bỏ số tiền lớn đầu tư, sau khi thông qua xét duyệt của đài truyền hình liền sẽ lên sóng.

Thế là, tính quan trọng lần này không nói cũng biết. Không chỉ là đoàn đội của Hứa Mạt, bộ phận kế hoạch của công ty cũng vô cùng coi trọng, nếu như bộ phim có thể nhận được khen ngợi như mong đợi, vậy địa vị Hứa Mạt ở trong giới giải trí cũng sẽ nâng lên một bậc, chính thức tiến vào hàng ngũ minh tinh nổi tiếng.

Mà sau đó, tiền mà công ty nâng cô lên cũng chậm rãi quay về. Điều này có nghĩa là, kết quả lần quay phim này có liên quan tới phương hướng bồi dưỡng giai đoạn tiếp theo cho của của công ty hay không.

Hứa Mạt hiện tại độ hot cũng khá ổn, cô quả thật dựa vào chất lượng tốt của bộ phim ngắn và quảng cáo lần trước kiếm được không ít fans.

Ở trong giới nhan sắc nắm quyền, Hứa Mạt có thể nói là nữ minh tinh có không ít đề tài trong vòng người mới. Ở trong đó, cũng có nhiều công lao của Thẩm Thận.

Trước khi vào đoàn phim, Hứa Mạt lại nhận được một lời mời quay quảng cáo tuyên truyền.

Nửa năm đầu qua đi, Nhất Thiên muốn phát hành báo quý và báo nửa năm, đã làm một sự bàn giao đối với fans trong giới, cũng là vì đánh giá mức kinh doanh nửa năm đầu.

Thế là công ty tổng hợp suy xét thành tích của nghệ nhân dưới trướng, kết hợp minh tinh các bộ phận, quyết định vì tạo dựng hình tượng cho công ty.

Người mới các bộ phận chọn một nam một nữ, phải quay quảng cáo tuyên truyền, Hứa Mạt liền là một người trong đó.

Địa điểm là phòng chụp ảnh của công ty, cũng chính là phòng chụp ảnh giá trị ngàn vạn này, từng có nhiều bóng dáng minh tinh giá trị con người xa xỉ đến qua.

Bởi vì là người mới, Hứa Mạt liền được sắp xếp ở sau cùng.

Nhân viên công tác trong phòng quay cả ngày hôm qua đều không có nghỉ ngơi, thức trắng một đêm quay chụp, luôn bận đến chiều hôm nay.

Sắc mặt mọi người mệt mỏi, đều có chút mệt nhọc, thế nhưng sự yêu cầu chuyên nghiệp, bọn họ vì bận công việc, đều cắn răng chịu đựng.

Hứa Mạt chờ ở một bên, nâng mắt nhìn thang máy "ting" một tiếng, cửa chậm rãi mở ra.

Người đi đầu vô cùng quen thuộc, là Tống Đình.

Sau lưng anh ta túm tụm nhiều người, theo anh ta sải bước đi ra, đều chặt chẽ theo sau.

Tống Đình cũng nhìn thấy cô, nghịch ngợm nháy mắt với cô.

Nhân viên công tác cho rằng là lãnh đạo thị sát, không dám phân tâm, trong phòng quay nhất thời ngay cả tiếng nói chuyện đều nhỏ đi rất nhiều.

"Đều dừng lại một chút." Vẫn là Tống Đình dẫn trước lên tiếng.

Thấy tầm mắt mọi người dời qua, Tống Đình đẩy gọng kính màu vàng trên sống mũi bản thân, cười vô cùng ôn hòa, "Thẩm tổng nói chăm sóc mọi người, để tôi đưa tới một chút trà chiều cho mọi người, nghỉ ngơi một chút đi."

Nhân viên công tác ngẩn một hồi, nhất thời reo hò lên.

Không có cái gì do với sự nghỉ ngơi do Thẩm tổng tự mình nói ra còn muốn thoải mái hơn.

Đám người sau lưng Tống Đình trong tay cầm đầy đồ, anh ta vừa tránh ra, nhân viên công tác dồn dập vây quanh lại.

Bên đó náo nhiệt lên, bên này liền hiện rõ có chút yên tĩnh.

Tống Đình không biết từ đâu biến ra hộp cơm, cầm trọn hai hộp, tự mình cầm đến trước mặt Hứa Mạt.

"Nhận lấy đi, Thẩm tổng tên chó đó nhất định muốn tôi tự mình xuống đây đưa cho cô." Tống Đình nói chuyện, hai hộp cơm đó vững vàng dừng ở trên bàn trước mặt Hứa Mạt, còn phát ra âm thanh nặng nề.

Đây là.....bỏ vào bao nhiêu vậy.

Hứa Mạt nhìn đám người đang phân phát ở đằng xa, nhân viên mỗi người chỉ lĩnh một bánh kem nhỏ và cà phê.

Cô nhìn hai hộp trước mặt bản thân, không, có thể nói là hai thùng, có chút khó xử.

Thẩm Thận đây cũng....đây cũng quá phân biệt đối xử rồi.

Tống Đình vẫy cánh tay của bản thân, tức giận nói, "Không biết Thẩm Thận để tôi mang gì cho cô, nặng chết đi được, tôi muốn ăn vụng cũng không được."

"Nếu không bây giờ anh ăn một chút, thoạt nhìn giống như rất nhiều."

Hứa Mạt nói, xốc mở nắp, một mùi vị vô cùng quen thuộc liền truyền tới.

Hai hộp lớn, mỗi hợp đều có ba tầng, bên trong đầy ắp điểm tâm của An Viên.

Giá cả không nói, bày ra trước mặt cô, tương đương với hai cái túi rồi.

Tống Đình cũng nhìn qua, trợn mắt há mồm, "Thẩm Thận mẹ nó là cho heo ăn sao?"

Phát hiện được ánh mắt nhìn qua của Hứa Mạt, anh ta suy nghĩ, cảm thấy có chút không thích hợp, nhanh chóng vớt vát: "Tiểu Mạt, tôi không có ý nói cô là heo."

Tuy rằng cảm thấy Thẩm Thận có chút lãng phí, nhưng trong lòng Hứa Mạt vẫn là ấm áp, nổi lên chút ngọt ngào.

Khóe miệng cô nhếch lên, dùng điện thoại đem cái này chụp lại, sau đó lần lượt thử một lần.

Ánh mắt Tống Đình đều đăm đăm rồi, Hứa Mạt đẩy đến trước mặt anh ta, "Sao anh không ăn."

Tại sao không ăn.

Anh ta.....anh ta sợ bị đánh!

Có điều Hứa Mạt thoạt nhìn rất hưởng thụ, một bộ dạng cô gái nhỏ ngọt như mật.

Anh ta nhìn nhìn, suy nghĩ bay xa.

Hứa Mạt cảm thấy có chút kỳ lạ, "Anh không ăn, tôi chia cho nhân viên công tác đó."

Tống Đình nhanh chóng víu lại, "Tôi ăn! Tôi ăn! Chúng ta nói trước nha, cô giúp tôi giữ bí mật."

Hứa Mạt cười lên, "Anh giúp tôi chuyển lời cho Thẩm Thận, tôi rất thích, nhưng lần sau không cần lãng phí như vậy."

Tống Đình ăn ngấu nghiến, biết được hai người đây là đưa tình từ xa, tùy ý đáp một tiếng. 

"Đúng rồi, cho cô một tờ giấy nhỏ." Tống Đình vừa ăn vừa mò ra tờ giấy, chuyền vào tay Hứa Mạt.

Hứa Mạt mở ra, bên trên là chữ viết tay giống như rồng bay phượng múa của Thẩm Thận, tùy ý mà kiêu ngạo...

"Ban đêm trong gara chờ anh, cùng anh cơm."
Bình Luận (0)
Comment