Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 47

Sau khi Hứa Mạt kết thúc đợt quay chụp tiếp theo, có một kỳ nghỉ không dài. Sau đó, cô sẽ cùng đoàn phim rời khỏi thành phố Z, bắc tiến, đến nơi có thảo nguyên rộng lớn, sau đó kết thúc phần quay cuối cùng ở nơi đó.

Trước khi vào đoàn phim, bộ phim thanh xuân mùa một mà cô làm nữ chính liên tục lên sóng, nhan sắc nghịch thiên của nam nữ chính hấp dẫn không ít sự chú ý của fan nhan khống, lại thêm là một bộ phim mạng chất lượng hiếm thấy trong lúc này, dân mạng liên tục tung hô là chọc trúng trái tim thiếu nữ.

Lên đỉnh hotsearch, Hứa Mạt đã chạm được hai lần, cũng trải nghiệm được cảm giác của lưu lượng của minh tinh. Theo sự tăng fans nhanh như giếng nước phun, lưu lượng độ hot của Hứa Mạt cũng nghênh đón một đợt cao trào mới.

Không chỉ nhận được lời mời của các trang web lớn, khu vực gần nhà cô ở cũng có cẩu tử đi vào.

Người đại diện Lý Nguyễn muốn đổi một căn hộ cho cô, nói là công ty sắp xếp, Hứa Mạt suy nghĩ, có chút do dự mà vẫn chưa trả lời.

Tiểu khu cô ở là kiểu phòng ở ngày xưa, không chỉ không có phòng hộ, rất nhiều người đến chỗ này ngồi xổm chờ cô, gồm cả một số fan.

Bình thường cô không ra ngoài, khi ra ngoài trực tiếp có xe bảo mẫu, không bị bới ra quá nhiều thông tin cá nhân, nhưng khó tránh khỏi ngày nào đó bị bới ra.

Nguyên nhân Hứa Mạt do dự thật ra chỉ có một cái, chính là Thẩm Thận sẽ ở đối diện, có anh ở bên cạnh, thật ra cô cũng an tâm.

Nhưng mà nơi này xác định không thích hợp ở lâu, cô đang đợi Thẩm Thận về nước sẽ nhắc chuyện này với anh.

Lý Nguyễn thấy cô như vậy, cũng tùy cô, còn tin tức giữa cô và Thẩm Thận, người khác không biết thật giả, nhưng cô ấy lại thấy rất rõ ràng.

Có điều năng lực của giải trí Nhất Thiên mạnh, quan hệ xã hội cũng mạnh, chỉ cần muốn giấu, vậy thì cho dù thế nào cũng không bị đào ra. Lúc này, cô ấy dặn dò Hứa Mạt phải chú ý một chút, liền mắt nhắm mắt mở cho qua.

"Đúng rồi, bên nam chính của bộ phim mạng kia nói muốn mượn độ hot và cơ hội này, *sao tác với em, em muốn không?" Lý Nguyễn trước kia không phải chưa từng dẫn dắt nghệ sĩ sao tác, có lợi cũng có hại, phản ứng của mọi người với cái này cũng không giống nhau, cho nên cô ấy vẫn mang tính tượng trưng mà hỏi Hứa Mạt.

*Sao tác: ngôi sao hợp tác với nhau cùng cọ độ hot, thông qua việc tạo cp, hoặc có nhiều tương tác.

Hứa Mạt không thèm nghĩ đã từ chối, cô không muốn sao tác mấy scandal giả dối này.

"Chị cũng thấy không tốt, vậy thì từ chối đi. Dù sao cái này mang đến cũng chỉ là độ hot giai đoạn đầu, thao tác phía sau cũng khá khó khăn, rất dễ bị rơi vào ngõ cụt."

Lý Nguyễn dặn dò xong một phen, lại nói, "Lần này sau khi quay xong, chị sắp xếp cho em lên mấy chương tạp kỹ nổi tiếng, xem như là thể hiện con người thật, làm tốt sẽ rất hút fan, em có thể bắt đầu chuẩn bị rồi."

Hứa Mạt gật gật đầu, mang theo chờ đợi hỏi cô ấy, giọng cũng vui vẻ không ít, "Vậy bây giờ em có thể nghỉ ngơi bốn năm ngày trước không?"

Lý Nguyễn hất hất cằm, "Đi đi, tiền lương gần đây của em, bộ phận tài vụ đã chuyển vào trong tài khoản em rồi, ngân hàng kết toán chậm, đợi chút là được, chúc em có một kỳ nghỉ vui vẻ."

Hai mắt Hứa Mạt sáng lên, vội vàng gật đầu, cô vừa định nói tạm biệt, điện thoại liền rung lên, Hứa Mạt mở màn hình.

Vừa hay là tin nhắn tiền đến tài khoản, cô mở ra, "Chị Nguyễn, chị nói chậm là không đúng rồi, này không phải đến rồi sao?"

Sau đó cô rũ mắt, mới nhìn suýt chút nữa bị hoa mắt.

Hứa Mạt tỉ mỉ đếm số không trên đó, xác nhận mình không nhìn nhầm, "Chị Nguyễn..."

Lý Nguyễn vỗ vỗ vai cô, "Này là em nên nhận được, đều đúng với hợp đồng đàm phán lúc đầu." Nói xong, cô ấy xoay người đi ra ngoài, để cho Hứa Mạt một bóng lưng tiêu sái, "Cho nên nói chúc em một kỳ nghỉ vui vẻ, đi đi."

Hứa Mạt gãi gãi đầu, tiếp tục vui vẻ cười lên. Lúc này cô lập tức chia sẻ tin vui này cho Thẩm Thận, Thẩm Thận ở bên kia đại dương, lệch múi giờ, chắc là chưa nhìn thấy, nên chưa trả lời..

Này có thể coi là chuyện mừng lớn, cô cũng nói với người nhà, nhưng cũng không nói tỉ mỉ. Hứa Trạm nghỉ hè vẫn luôn bôn ba ở các thành phố lớn, tham gia các hoạt động công ích, bận đến không thấy bóng người, đại học là tự mình quyết định, chọn đại học S cách thành phố Z hơi xa, Hứa Mạt cũng mặc cậu. 

Lúc này nghe được tin tức như vậy, Hứa Trạm lập tức từ chối ý kiến chuyển tiền cho mình của Hứa Mạt, thật ra lúc nghỉ hè cậu cũng kiếm được không ít, đủ dùng rồi, cũng không thể cứ dùng tiền của chị.

Người thân Hứa Mạt cũng không có được mấy người, đều không ở bên cạnh. Cô khó khi vui đến mức này, muốn ăn mừng một phen. Dù sao đoạn đường phía trước một mảnh sáng sủa, tiếp theo, cô không theo đuổi đại hồng đại bạo, chỉ cầu sự nghiệp ổn định, có thể quay được mấy tác phẩm tốt là được rồi.

Mặc dù bây giờ không có bạn trai ở bên cạnh, nhưng vẫn còn bạn thân nha.

Hứa Mạt lập tức hẹn Ưng Thư Nguyệt cùng đi ăn. Ưng Thư Nguyệt vừa quay xong một bộ phim, tiếp theo cũng không có sắp xếp gì, đã về trường ở rồi, đang lúc rảnh rỗi vô cùng, nghe được lời mời của Hứa Mạt, trực tiếp đồng ý.

"Đại minh tinh, ghê gớm ha, bữa này cậu mời." Ưng Thư Nguyệt vẫn là bộ dáng cũ, mang theo khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, mặt mộc chạy ra ngoài.

Sau khi cô ấy debut, trải qua sự bao bọc của công ty, còn yêu diễm hơn lúc trước mấy phần, là kiểu đẹp đủ để mê hoặc lòng người. Nhưng cô ấy tính tình lười nhác, còn có thần kinh hơi thô, lại làm cho phần diễm sắc ấy nhạt đi không ít.

"Cậu chỉ thế này ra ngoài? Không sợ ký giả?" Hứa Mạt gọi món xong, hỏi cô ấy.

"Bây giờ không sợ bị chụp, dù sao mình không trang điểm cũng đẹp." Ưng Thư Nguyệt vô cùng tự tin, dù sao cũng không giống lúc mới ra mắt nữa.

Khi vừa mới debut, cô ấy diễn vai bạch phú mỹ, nhưng lại là nữ phụ độc ác, nhưng vì cô ấy diễn quá chân thật, cảm giác ác độc diễn ra lại đột nhiên làm người ta ghét không nổi, chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng, mạnh mẽ xoay chuyển ấn tượng của khán giả, yêu thích nhân vật của cô ấy.

Cứ như vậy, sau khi Ưng Thư Nguyệt debut, danh khí dần dần tăng cao, ở gần nhà cô ấy cũng có không ít cẩu tử muốn đào ra bối cảnh của cô ấy.

Nhà Ưng Thư Nguyệt có xí nghiệp gia tộc, nhưng dù sao cũng không có quyền lực, cũng không làm gì được sự quấy rầy của mấy người này, có một lần cô ấy trên đường về còn bị dọa khóc.

Cô ấy run rẩy gọi điện tố khổ với Hứa Mạt, mới bắt đầu còn cảm giác bản thân luôn rất sợ hãi, sau này thì chính là phỉ nhổ, cảm thấy cẩu tử chụp quá xấu, khóc lóc một hồi, giữa lúc đó lại có một cuộc điện thoại ngắt giữa chừng, mới tốt hơn một chút.

Thức ăn nhanh chóng được mang lên, hai người câu được câu không nói chuyện, nói rất lâu.

Điện thoại của Hứa Mạt ở trước bàn rung lên liên tiếp mấy lần, cô cúi đầu, dùng tay mở khóa.

Là Thẩm Thận.

Chắc là vừa nhìn thấy tin nhắn của cô liền trả lời.

Thẩm Thận: [Bảo Bảo nhà chúng ta giỏi vậy sao.]

Thẩm Thận: [Vậy có phải là anh lại có thưởng rồi không.]

Thẩm Thận: [Đưa mặt gần đây nào.]

Thẩm Thận: [Để anh trai hôn một cái.]

Hứa Mạt nhìn dãy tin nhắn như làn đạn của anh, khẽ mỉm cười.

Gấp gáp.

Hứa Mạt:[Anh gửi nhiều câu hỏi như vậy.....  Em còn không biết trả lời thế nào nữa.... Ngay cả thời gian nghỉ ngơi giữa giờ cũng không có.]

Thẩm Thận: [Ừm, trở về bồi thường thật tốt trả anh, phải làm từng cái từng cái.]

Hứa Mạt cắn cắn môi, tiếp tục nhanh chóng trả lời, [Này! Tại sao em phải bồi thường anh.... Da mặt anh có thể dày thêm chút nữa không?]

Lần này Thẩm Thận trả lời rất nhanh: [Không thể.]

Ưng Thư Nguyệt gần như trực tiếp nhìn hết biểu tình biến hóa trên mặt Hứa Mạt, sắc mặt biến hóa vô thường.

Nhưng mà cho dù như thế nào, mỗi cái đều có một điểm chung.

Cười phơi phới vô cùng, cô nhìn đến ngứa mắt, trong lòng còn có chút chua xót.

Vốn dĩ cho rằng Hứa Mạt là tiểu tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian, bây giờ lại cười đến như nở hoa rồi.

"Này, cậu đủ rồi đấy nhé, người khác không biết mình còn có thể không biết sao, hừ hừ hừ." Ưng Thư Nguyệt chau mày, khuôn mặt xinh đẹp như hoa hồng tràn đầy ghét bỏ.

Cô cũng sau này mới biết được, thì ra bạn trai của Hứa Mạt chính là nhị thiếu nhà họ Thẩm Thẩm Thận. Cụ thể hai người phân phân hợp hợp thế nào cô ấy cũng không rõ, nhưng bây giờ đang ngọt ngào, còn thật sự phát cẩu lương điên cuồng.

Hứa Mạt vừa nói chuyện xong, vẫn còn đang vui thích vô cùng. Thẩm Thận nói tối nay anh sẽ về thành phố Z, về Nhất Thiên một chuyến rồi sẽ nhanh chóng đến với cô, bảo cô ăn xong thì về nhà.

"Cậu còn nói cho mình, cậu với Trần Thanh Huy là tình hình gì hả." Hứa Mạt để điện thoại phía trước, lại nhìn thời gian hiển thị bên trên.

Nhắc đến cái này Ưng Thư Nguyệt nở nụ cười dịu dàng, nhưng ngữ khí nghe thế nào thì cẩn trọng thế đó, thâm trầm, "Tình hình? Đương nhiên là có tình hình rồi."

Hứa Mạt cười cười, "Con người anh ta không tồi, rất tốt nha, lần trước mình thấy anh ta đối với cậu cũng khá quan tâm đấy."

Ưng Thư Nguyệt bĩu môi, "Đàn ông già nhạt nhẽo, mình càng thích mềm mại hơn chút, cậu hiểu không? Chính là tiểu thịt tươi."

"Anh ta là bạn cùng phòng hồi đại học với Thẩm Thận, cùng tuổi, cho nên cũng chỉ lớn hơn cậu 3 tuổi, đàn ông già?" Hứa Mạt có chút không hiểu, cô cũng không quá quan tâm phương diện này, Thẩm Thận ngược lại lại rất để ý chuyện anh lớn hơn cô 3 tuổi.

Ưng Thư Nguyệt vuốt vuốt mái tóc dài xoăn sóng của mình, "Đàn ông lớn hơn mình đều là đàn ông già."

Hứa Mạt ngước mắt nhìn cô ấy một cái, nghiêm túc nhắc nhở cô ấy, "Anh ta.... Anh ta hình như rất được hoan nghênh..."

Sắc mặt Ưng Thư Nguyệt hơi sững lại, ngữ điệu nâng cao, "Làm sao? Mình còn được hoan nghênh hơn anh ta có được không."

Hứa Mạt buông đũa xuống, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, "Ừm.... Đúng rồi.... Dù sao ở trong Nhất Thiên, cô gái có tâm tư với Trần Thanh Huy như tre già măng mọc nhiều như vậy.... Mình không bảo Tống Đình ngăn giúp nữa."

Ưng Thư Nguyệt tức giận, vùi đầu ăn cơm.

Cuối cùng lúc chia tay, cô mới tiến đến bên tai Hứa Mạt, thì thầm, "Cậu vẫn là... Ừm ừm... Khụ khụ, cậu hiểu không?"

Hứa Mạt gật gật đầu, nhường Ưng Thư Nguyệt lên taxi trước.

Trước khi Ưng Thư Nguyệt đi còn vẫy vẫy tay, "Vừa hay cậu khá rảnh, sau này mình sẽ tìm cậu chơi."

"Biết rồi, cậu đi cẩn thận." Tận mắt tiễn Ưng Thư Nguyệt, Hứa Mạt mới quay người đi về. Tiểu khu cô ở gần đây, vừa hay xem như tản bộ sau khi ăn, chầm chậm bước về nhà.

Hai người gặp nhau muộn, sau khi ăn cơm tối xong, sắc trời về đêm.

Hứa Mạt đội mũ, khi đi vào trong tiểu khu, nhìn xung quanh một lượt.

Nhưng cô luôn có cảm giác không thoải mái, sau gáy lạnh lẽo, giống như có người luôn âm thầm quan sát cô vậy.

Tiểu khu đã cũ, đường đi vô cùng chật hẹp, bốn phía tối om. Chỉ có mấy chiếc đèn đường lẻ loi, yếu ớt phát ra ánh sáng.

Hứa Mạt rốt cuộc thì nhát gan, không dám quay đầu nhìn kỹ.

Ôm chặt túi, an ủi bản thân không sao, dù sao chỗ này cũng còn mấy nhà, khu dân cư, chắc không có người nào rảnh rỗi theo dõi cô.

Nhưng càng không muốn cái gì, thì cái đó lại càng đến. Không chỉ là vì tầm mắt, Hứa Mạt thậm chí còn nghe tiếng bước chân dần dần tới gần cô, cùng với nhịp tim lo sợ đập thình thịch của cô, càng lúc càng đến gần.

Cô tăng nhanh bước chân, chính đến ngã rẽ trái trước mặt, lập tức đến khu nhà rồi. Nhưng vẻn vẹn chỉ mấy bước chân, cô lại cảm nhận được hơi thở dày đặc, xa lạ vô cùng.

Hơi thở kia còn mang theo chút gấp gáp, có người ở sau lưng cô. Hứa Mạt thậm chí đã cảm nhận được mình sắp bị hắn bắt lại.

Suy nghĩ của cô hỗn loạn, còn chưa biết phản ứng thế nào, liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng kêu đau đớn.

Hứa Mạt vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng người cao to đưa lưng về phía cô, đang nắm lấy cổ áo của một người, tàn nhẫn mà vung một quyền.
Bình Luận (0)
Comment