Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 59

Hứa Mạt đặc biệt đặt báo thức, để bản thân ngày hôm sau không ngủ quên, tối hôm qua khăn trải giường trải qua "lễ rửa tội" nào đó, đều ướt sũng, căn bản không thể ngủ được, Hứa Mạt liền phạt Thẩm Thận đi giặt.

Thẩm Thận bị sai bảo cũng vui vẻ chịu đựng, hai người lại bởi vì nguyên nhân chênh lệch thời gian, sau khi bận việc xong, qua rất lâu mới ôm nhau ngủ.

Buổi sáng, Hứa Mạt vẫn còn buồn ngủ, hai người cùng nhau ở trong nhà tắm đánh răng.

Thẩm Thận vẫn là dáng vẻ lười nhác, liếc nhìn còn mang theo chút tinh thần phơi phới, nhìn không ra bất kỳ dáng vẻ mệt mỏi nào.

Hứa Mạt liếc nhìn anh một cái, lại liếc nhìn một cái, động tác đánh răng cũng mang theo chút tức giận.

Thẩm Thận nghiêng đầu qua, buồn cười nhìn cô.

"Sao vậy, anh trai lớn lên quá đẹp trai?"

Cô lầm bầm một tiếng, không nhìn anh, tiếp tục đánh răng của mình, nói ra lời mơ hồ không rõ, "Kế tiếp mấy ngày này chúng ta đừng nữa....Em muốn ngủ..."

Thẩm Thận nhướng mày, "Em nói gì, anh nghe không rõ."

Hứa Mạt cũng không trông chờ anh trực tiếp trả lời nữa, tự mình bắt đầu rửa mặt.

Thẩm Thận nhìn môi hồng ẩm ướt của cô, cúi người cúi đầu, ở trên đó hôn một ngụm.

Hứa Mạt kinh ngạc ngẩng đầu, "Này, em còn đang rửa mặt đó..."

Thẩm Thận cười khẽ đứng lên, "Ừm, bảo bối hôm nay là vị sữa."

Hai người sóng vãi xuống lầu, ba Thẩm mẹ Thẩm đã ở dưới lầu chờ, trên bàn bày đồ ăn sáng đơn giản.

Quý Khả Khanh nâng mắt nhìn hai người họ, còn có chút không thể tin, "Hai đứa dậy sớm như vậy?"

Mặt Hứa Mạt xấu hổ đỏ lên, tay nhẹ lắc hướng về phía ba Thẩm mẹ Thẩm chào hỏi, "Bác trai bác gái chào buổi sáng."

Quý Khả Khanh vội vàng đón qua, nắm lấy tay cô ngồi ở bên cạnh bản thân, "Cháu khách sáo cái gì, nhanh đến ngồi bên cạnh bác."

Thẩm Thận thấy Hứa Mạt ngồi xuống bên cạnh mẹ Thẩm, chậm rì rì ngồi ở một bên.

Bữa sáng này bởi vì có mẹ Thẩm nhiệt tình dạt dào nối đến đủ đề tài, bàn cơm cũng không đến mức nhàm chán.

Thần kỳ là, bất luận Quý Khả Khanh nói đến cái gì, Thẩm Thanh Thiệu luôn có thể tiếp lời, ngay cả Thẩm Thận cũng có thể thỉnh thoảng nói ra hai câu, dỗ mẹ Thẩm nở ruột nở gan.

Hứa Mạt nhìn bọn họ, trong lòng lại nổi lên ấm áp, người một nhà như vậy, thoạt nhìn cũng rất tốt đẹp.

Ăn cơm xong, Thẩm Thanh Thiệu dọn dẹp bát đũa, tự mình đi nhà bếp. Ba người còn lại lại đi phòng khách, ngồi cùng nhau nói chuyện.

Quý Khả Khanh cầm lấy điện thoại, kinh ngạc một tiếng, "Tiểu Mạt, cháu là có phim mới sắp lên sao?"

Hứa Mạt nhìn tư thế lướt điện thoại của mẹ Thẩm, vừa nhìn liền nhận ra bà cũng là người thường lướt web.

"Vâng, chờ cháu trở về lồng tiếng xong, không sai biệt lắm là có thể chiếu rồi, thời gian vừa vặn là mùa đông."

Hứa Mạt vốn là người chậm nhiệt, nhưng mẹ Thẩm thật sự làm người khác chung sống rất thoải mái, Hứa Mạt cũng liền gan dạ lên, một hồi này dán ở bên cạnh Quý Khả Khanh nhẹ nhàng nói chuyện.

Bộ phim này đánh vào cảnh ấm áp đô thị, trần thuật lại câu chuyện người trẻ tuổi vì ước mơ muốn nỗ lực phấn đấu, nam nữ chính ở đại học gặp mặt yêu nhau, sau khi xa cách mấy năm, ở trên thảo nguyên núi tuyết lần nữa trùng phùng.

Mẹ Thẩm cảm khái một hồi, ấn ấn hình ảnh trên màn hình điện thoại, "Cháu và tiểu soái ca này đứng cùng nhau quá xứng đôi đi, đoàn phim của cháu đăng ảnh bóng lưng ở trên thảo nguyên ngắm sao, có chút lãng mạng."

Cảm khái xong, mẹ Thẩm lộ ra ánh mắt khát khao, "Bác cũng có chút muốn đi ngắm sao rồi."

Bà vừa dứt lời, Thẩm Thận bỗng chốc cắm vào một câu, "Bóng lưng gì?"

Quý Khả Khanh thấy Thẩm Thận muốn qua đây đoạt điện thoại, rát không vui, "Nào có ai giành điện thoại với mẹ mình, mẹ cho đưa."

Thẩm Thận ý tứ không rõ cười thành tiếng, moi ra điện thoại của mình bắt đầu mở xem, anh nhìn kỹ một hồi, mặt có chút thối.

Quý Khả Khanh còn đang ở đó làm tổn thương anh, "Gì chứ, động thái của Tiểu Mạt cũng không chú ý, con còn không vui vẻ nữa, ra ngoài đừng nói con là mẹ sinh ra."

Thảm Thận lưu loát khóa điện thoại, "Chỉ là một tấm hình bóng lưng mà thôi."

Trên thảo nguyên, ngắm sao?

Hứa Mạt rõ ràng đã gửi cho anh xem rồi được không.

Quý Khả Khanh không mặn không nhạt ồ một tiếng, tiếp tục xoay đầu nói chuyện với Hứa Mạt, "Tiểu soái ca này tính tình tốt hay không, ở trong đoàn phim có ức hiếp cháu hay không, hai đứa có cảnh hôn không, bác đến lúc đúng giờ xem!"

Lúc này Thẩm Thận không bình tĩnh nữa, nâng giọng nói, "Bộ phim này con sớm đã nghiên cứu qua rồi, cảnh hôn đều là mượn vị trí, nếu như có tiếp xúc thân thể, tất cả không vượt quá mười giây."

Lời này gần như là buột miệng nói ra, lúc này trái lại đến lượt Hứa Mạt kinh ngạc, anh cư nhiên biết được rõ ràng như vậy.

Cô nhìn về phía Thẩm Thận, đáy mắt ý tứ không rõ.

Thẩm Thận nhận được ánh mắt của Hứa Mạt, không nói gì, chỉ là khẽ ho khan.

Thế nhưng giây tiếp theo, đến lượt Thẩm Thận tay chân luống cuống.

Quý Khả Khanh lau đi nước mắt căn bản không tồn tại ở trên mặt mình, "Mẹ đau lòng quá, con đối với mẹ nói chuyện to tiếng như vậy nha."

Thẩm Thanh Thiệu vừa vặn lúc này từ nhà bếp đi ra, thấy vậy có chút quở trách liếc nhìn Thẩm Thận một cái.

Thẩm Thận có chút ấm ức, đây vẫn là lần đầu tiên anh vào thế yếu, sau đó ánh mắt anh liếc nhìn Hứa Mạt, người sau cũng là một vẻ mặt xem kịch.

Anh từ mỗi hừ một tiếng, ngồi đến bên cạnh Hứa Mạt, cương quyết kéo tay nhỏ của cô, hung hăng nhéo nhéo.

Hứa Mạt và Thẩm Thận ở chỗ Quý Khả Khanh năm sáu ngày, liền lên đường trượt tuyết, cũng chào tạm biệt trước với ba Thẩm mẹ Thẩm, bởi vì sau khi ở đây, hai người liền phải trực tiếp về nước.

Hai vị trưởng bối sớm đã thể nghiêm qua vô số lần hạng mục trượt tuyết như vậy, nhấc không nổi hứng thú, dặn dò một phen những việc chú ý, để đôi tình nhân nhỏ tự mình đi chơi.

Ở chung vài ngày, Quý Khả Khanh liền thích Hứa Mạt thích đến không được, hai người buổi chiều thường ở trong nhà bếp, tự mình làm bánh nướng, tốt đến giống như hoa tỷ muội, hai người đàn ông trong nhà bị vứt sang một bên, chán đến phát hoảng.

Trước khi đi, Quý Khả Khanh ôm lấy Hứa Mạt, "Hai đứa phải tốt đẹp nha, Tiểu Thận tính cách không được tốt, nhưng nó thật sự là đứa trẻ tốt."

Hứa Mạt liếc nhìn thân hình cao lớn đó đang đứng một bên, gật gật đầu.

Quý Khả Khanh cười lên, "Cháu yên tâm, sau này bác là mẹ của cháu."

Bà biết thân thế của Hứa Mạt, cũng rõ cô từ nhỏ liền song thân đều mất, trong lòng nảy lên đều là sự đau lòng đối với cô gái nhỏ này.

Hứa Mạt sửng sốt trong chốc lát, ôm lại bà một chút, "Cám ơn mẹ."

Thẩm Thận ở bên cạnh chờ đến không kiên nhẫn, khẽ nhíu mày, cương quyết tách hai người ra, "Được rồi còn không đi, tài xế cũng chờ muốn sốt ruột rồi."

Mẹ Thẩm đầu tiên là cười an ủi với Hứa Mạt, rồi sau đó hung hăng trừng Thẩm Thận một cái.

Quý Khả Khanh nhìn hai người lên xe, mới chạy đến bên cạnh Thẩm Thanh Thiệu, kéo cánh tay ông lắc lắc, nhất định muốn ông vẫy tay với hai người đã ngồi lên xe.

Ba Thẩm mím môi một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là làm theo.

Hứa Mạt từ sau khi ngồi lên xe liền cúi mặt, không nói chuyện.

"Sao vậy?" Thẩm Thận sờ trán cô, phát hiện không có phát sốt.

Hứa Mạt thở một hơi dài, mắt nai giống như nổi lên một tầng mây mù mỏng ngậm nước, "Ba mẹ anh thật tốt."

Thẩm Thận im lặng hồi lâu, sau đó sờ đầu cô, "Sau này cũng là ba mẹ em."

"Thẩm Thận...."

Thẩm Thận ngả vào ghế lưng ghế sau, giọng nói trầm thấp, "Ừm, anh trai đây."

Hứa Mạt liếc tóm lấy quần áo trước ngực của anh chơi đùa, vò thành một nắm nhỏ một nắm nhỏ, "Anh nói....hai người chúng ta sẽ giống như ba mẹ anh như vậy không?"

Thẩm Thận một tay ngăn tay nhỏ lộn xộn của cô, tay còn lại đỡ lấy vai cô, ở trên nơi đó chậm rãi vu,ốt ve, "Em nói là mặt nào, trước kia hay là bây giờ?"

"Đương nhiên là bây giờ nha..."Hứa Mạt lòng hiếu kỳ quấy phá, nâng tay chạm vào hầu kết của anh, Thẩm Thận nhất thời ánh mắt liền thay đổi, bên trong giống như là đốt lên ngọn lửa ngầm.

"Ngoan, đừng lộn xộn." Thẩm Thận đúng lúc ngăn tổn hại, tay nhỏ hơi mang theo chút mát lạnh của Hứa Mạt mềm mại không xương cọ xát lên trên, anh căn bản chống đỡ không nổi.

"Anh còn chưa trả lời em nữa." Cô hảo tâm nhắc nhở anh.

"Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta, không cần giống họ." Nói xong, Thẩm Thận nhéo bụng nhỏ của cô.

Hứa Mạt nhỏ giọng kêu lên một tiếng, cảm thấy giao lưu với thẳng nam có chút không cứu được, dứt khoát không lao lực.

Cô một giây trước còn nhiệt tình, một giây sau liền cầm điện thoại, nhìn cũng không nhìn anh một cái.

Thẩm Thận híp híp mắt, bỗng dưng đến một câu, "Điện thoại đẹp mắt sao?"

Hứa Mạt đầu cũng không ngẩng, mang theo chút có lệ, "Ừm?"

"Đẹp mắt như vậy?" Anh ngữ khí kỳ quặc, lại thêm một câu, "Đẹp hơn anh?"

Hứa Mạt nghe xong, vừa tức vừa cười, nói, "Anh có phải muốn em cả ngày dán vào anh, hai người như hình với bóng mới tốt chứ."

"Không tốt sao?" Thẩm Thận cứng rắn đẩy mặt cô qua, ép Hứa Mạt nhìn anh.

Hứa Mạt tiểu tính khí nổi lên, "Không tốt."

Tim Thẩm Thận bị lời nói này của cô cào đến ngứa ngáy, anh không chút lưu tình cắn một ngụm lên hai má của cô, hung tợn nói, "Kẻ lừa đảo vô tâm!"

-

Vì câu nói sau cùng của Thẩm Thận, Hứa Mạt làm sao cũng không để ý anh.

Lúc trượt tuyết, có huấn luyện viên đi qua hướng dẫn hai người, bị Thẩm Thận trực tiếp đuổi đi.

"Bảo Bảo, em để ý anh đi." Thẩm Thận vòng đến bên cạnh Hứa Mạt, luôn vô lại không đi.

Kỹ thuật trượt tuyết của Hứa Mạt không tốt, chỉ có thể miễn cưỡng đẩy vài cái, vẫn là cần dưới sự dẫn dắt của Thẩm Thận mà chơi.

Hứa Mạt bị anh bám riết không tha xoay vòng vòng làm cho đau đầu, "Thẩm Thận, anh kiếp trước nhất định là cầm tinh con chó."

Thẩm Thận lập tức tiếp lời, "Không, anh là cầm tinh em."

Hứa Mạt dừng lại động tác trong tay, như vậy mà nhìn anh chăm chú.

Núi tuyết rừng sâu ở đằng xa, gần mắt là thảo nguyên băng, tuyết dày. Khuôn mặt trơn bóng của Hứa Mạt khảm vào trong đó, tôn lên càng trắng nõn mềm mại, tốt đẹp đến rung động lòng người.

Càng đừng nói liền như vậy từ đầu đến cuối nhìn anh chăm chú, đôi mắt màu đen hắc diệu ẩm ướt sáng loáng, Thẩm Thận cảm thấy tim của mình đều muốn tan chảy luôn.

Nhưng mà thiên hạ mềm mại bỗng dưng ngồi xổm xuống, cầm lên một nắm tuyết, ném thẳng vào mặt anh.

Thẩm Thận không hề phòng bị, bị tập kích bất ngờ tránh không được. Hồi thần lại, anh cũng học cô, đổ tuyết vào cổ cô, như vậy còn không đủ, còn muốn lấy tay lạnh lẽo đi bê lấy mặt cô.

Hứa Mạt bị lạnh đến xin tha, Thẩm Thận càng thêm ác liệt, hai người bắt đầu đùa giỡn, cuối cùng hai người không còn sức lực, đều ngã xuống nền tuyết, quay đầu nhìn lẫn nhau, đều nở nụ cười.

Hai má của Hứa Mạt bị bụm đến đỏ hồng, lòng Thẩm Thận bị khiêu khích đến mềm mại, anh thuận theo tâm ý của bản thân, một cái xoay người, đem cô ép vào trong tuyết mềm mại.

Hơi thở hai người thở ra đều nóng, ở trong bầu trời băng tuyết hiện lên sương mù.

Anh chậm rãi cúi đầu, trực tiếp hôn lấy cô.
Bình Luận (0)
Comment