Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 241

“Đúng vậy, cô ta mặc bikini trông đẹp quá!”

“Này, tôi nói cho cậu biết! Vừa nãy lúc anh Phong nhìn thấy Cố Ngôn Hi mặc bikini, hai mắt như muốn rơi ra ngoài!”

“Đừng nói anh Phong, hai con ngươi của tôi cũng sắp rơi xuống đến nơi rồi, quá đẹp! Thật sự không biết giám đốc của chúng ta mặc bikini trông như thế nào?”

“Giám đốc sao có thể so sánh với cô Cố được chứ, người ta là ngôi sao lớn đó”.

“Nói bậy, thân hình của giám đốc cũng rất đẹp”.

“Vậy sao?”

Câu nói cuối cùng “Vậy sao?” của nhân viên khiến Hứa Mộc Tình bốc hỏa trong lồng ngực!

Hừ! Dám nói tôi thân hình không đẹp.

Tôi không thèm so bì với Cố Ngôn Hi!

Khi nghĩ đến cảnh Lý Phong nhìn thấy Cố Ngôn Hi mặc bikini, hai mắt anh sáng rực lên.

Hứa Mộc Tình cảm thấy dường như mình bị người khác cướp mất thứ gì đó rất quý giá.

Cô âm thầm cổ vũ bản thân, sau đó chọn một bộ bikini màu xanh dương rồi mặc vào.

“A--- ”

Hứa Mộc Tình dịu dàng mở cửa phòng thay đồ bằng bàn tay trắng nõn nà của mình.

Cô từ từ ló đầu ra và liếc nhìn xung quanh.

A, không có người?

Lúc này, Hứa Mộc Tình đi chân trần, đôi chân thon dài mảnh mai giống như được tạc từ bạch ngọc, từ từ đi ra bãi cát mềm mại bên ngoài.

Hai tay cô ôm chặt ngực.

Nhưng vì vậy mà đường cong tròn trịa được lộ ra.

Bên ngoài phòng thử đồ là một khu rừng nhỏ.

Khi Hứa Mộc Tình băng qua khu rừng nhỏ để đi đến bãi biển, cô thấy bãi biển rộng lớn như vậy nhưng lại không có một bóng người!

Chuyện gì vậy?

Mọi người đi đâu cả rồi?

Hứa Mộc Tình ngạc nhiên nhìn bốn xung quanh.

Cô thấy xe của mình đỗ cách đó không xa.

Nhưng trên xe không có ai.

Những nơi mà cô có thể nhìn thấy đều không có một bóng người.

Đúng lúc này, Hứa Mộc Tình đột nhiên phát hiện hình như có một người đang trôi nổi ở vùng nước sâu phía trước.

Cô nhìn kỹ, mặt tái mét vì sợ hãi.

Là Lý Phong.

Hứa Mộc Tình không nói lời nào, lập tức lao thẳng xuống chỗ nước sâu.

Ánh nắng vàng ươm chiếu rọi trên bờ cát trắng.

Nước biển cũng nhuốm màu vàng của nắng.

Hứa Mộc Tình với thân hình mảnh mai cao ráo, đôi chân dài trắng như ngọc lao xuống biển.

Giống như một nàng tiên cá đắm mình xuống biển.

Cô bơi trên đầu ngọn sóng, lúc gặp sóng lớn, cô ngụp xuống biển sâu.

Cô giống như một chú cá đang bơi hết tốc lực.

Trong chớp mắt đã bơi đến bên cạnh Lý Phong.

Hứa Mộc Tình vội vàng ôm Lý Phong đang trôi nổi trên mặt nước.

Lúc này, Lý Phong nhắm chặt hai mắt.

“Chồng, chồng ơi!”, Hứa Mộc Tình vội vã hét lên.

Nhưng Lý Phong không có chút phản ứng.

Hứa Mộc Tình thấy phần bụng dưới của Lý Phong hơi phồng lên.

Mặc dù trong lòng hoảng loạn, nhưng Hứa Mộc Tình vẫn ôm chắc cơ thể Lý Phong bơi nhanh về phía bãi cát.

Hứa Mộc Tình đặt Lý Phong nằm trên bãi cát.

Cô vươn tay, nhẹ nhàng nâng cổ Lý Phong.

Sau đó, cô dùng những ngón tay mảnh mai của mình để mở miệng Lý Phong ra.

Cô dùng tư thế rất chuyên nghiệp bắt đầu hô hấp nhân tạo cho Lý Phong.

Hai tay ấn mạnh vào ngực anh.

Mỗi lần ấn, những giọt nước biển như những hạt pha lê trên mái tóc dài thướt tha của cô lại rơi xuống.

Cô dùng lực ấn mạnh.

Sau khi ấn xong ba mươi lần, Hứa Mộc Tình bóp chặt mũi Lý Phong và bắt đầu thổi khí vào miệng.

Liên tục như vậy.

“Chồng! Chồng ơi! Anh không được xảy ra chuyện, anh nhất định không được xảy ra chuyện!”

“Anh đã hứa với em, sẽ đưa em đi du lịch!”

“Anh đã hứa đưa em đi núi tuyết, anh đã hứa đưa em đi sa mạc”.

“Vẫn còn rất nhiều việc anh chưa làm cùng em!”

Mỗi lần dùng lực ấn xuống, những giọt nước mắt như những hạt pha lê lăn dài trên gò má thanh tú của Hứa Mộc Tình.

Chảy dọc theo chiếc cổ mảnh mai.

Chảy dọc theo hai ngọn núi hình vòng cung hoàn mỹ ở trước ngực.

Lúc này, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của Lý Phong khẽ nheo lại.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy những gợn sóng cuồn cuộn.

Mà gợn sóng này màu trắng, hình vòng cung căng tròn.

Hết đợt này đến đợt khác.

Nhìn mãi Lý Phong không tự chủ được mà chảy máu mũi.

Mà lúc này, Hứa Mộc Tình đã ấn xong, chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho Lý Phong.

Kết quả, cô phát hiện Lý Phong chảy rất nhiều máu mũi.

Hứa Mộc Tình đột nhiên dừng lại.

Tay phải của cô đặt trên ngực Lý Phong.

Lúc này, cô phát hiện tim của Lý Phong đập rất nhanh.

Tần suất như vậy cô mới chỉ cảm nhận được vào đêm hôm đó, khi nằm trên người Lý Phong.

Hứa Mộc Tình hơi quay đầu lại nhìn đũng quần của Lý Phong.

Lý Phong mặc một cái quần bơi.

Lúc này, một “ngọn núi” sừng sững đã được dựng lên ở đó.

Hứa Mộc Tình cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Đột nhiên, cô cúi đầu, nhe hai hàm rằng trắng như vỏ sò.

Sau đó, cắn mạnh vào môi của Lý Phong.

“Ai ya!”

Kèm theo đó là tiếng kêu than của Lý Phong.

Anh đột nhiên mở rộng vòng tay mạnh mẽ của mình, ôm chặt cơ thể mềm mại và ấm áp của Hứa Mộc Tình vào lòng.

“Đồ xấu xa! Anh có biết vừa nãy anh làm em sợ chết khiếp không?”

Hứa Mộc Tình đấm nhẹ vào ngực Lý Phong.

“Ai ya!”

Lý Phong kêu lên một tiếng.

“Vợ, em làm anh đau”.

Hứa Mộc Tình hờn dỗi nói: “Em còn muốn dùng búa đánh chết anh đấy”.

Lý Phong mân mê đôi môi đỏ mọng và gợi cảm của Hứa Mộc Tình, cười nói: “Em không nỡ đâu”.

“Được rồi, không đùa với anh nữa, không phải nói quay quảng cáo sao, đi đâu hết rồi?”

Lý Phong lúc này mới nói với Hứa Mộc Tình: “Bọn họ đều đi hết rồi, quảng cáo đã quay xong từ lâu rồi”

Hứa Mộc Tình ngây người ra một lúc: “Bọn họ đều đi rồi? Không phải nói để em thay cô Cố sao?”

“Nhân viên đi đâu hết rồi?”

“Ừm, anh đã điều động toàn bộ người trong bán kính mười km đi hết rôi”.

“Những hộ dân sống ở gần đây, cho mỗi một hộ 20.000 nhân dân tệ để đi chơi”.

“Đúng là người nhiều tiền". Hứa Mộc Tình hờn dỗi nhìn Lý Phong.

“Ai ya, tự mình hưởng thụ không bằng cùng mọi người hưởng thụ, dù sao chồng em cũng là người có tiền, tiêu mãi cũng không hết”.

Nói xong, Lý Phong ôm chặt Hứa Mộc Tình lăn qua lăn lại trên bãi cát mềm mại.

Ban đầu Hứa Mộc Tình nghĩ rằng Lý Phong đang đùa mình.

Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện ra rằng Lý Phong không biết xấu hổ đang lợi dụng cô bằng cách này.

“Ôi, vợ ơi, hai mảnh vải trên ngực em đẹp quá, có bị cộm không, nào, để anh cởi giúp em nhé”.

“Đáng ghét, không cộm chút nào đâu nhé”.

“Vậy sao lại cứng thế này nhỉ?”

“Huh, anh không được chạm vào!”

Giọng nói ngọt ngào.

“Đáng ghét, anh đừng có lợi dụng em”.

“Ha ha, vợ mình mà không tranh thủ lợi dụng thì đúng là tên khốn nạn”.

Tiếng cười đắc ý của Lý Phong vang vọng khắp bãi biển rộng lớn này.
Bình Luận (0)
Comment