Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 328

“Trong mắt tôi, tập đoàn Lăng Tiêu vẫn chỉ là một đứa trẻ”.

“Và đang không ngừng trưởng thành”.

“Ngoài ra, tập đoàn Lăng Tiêu có một vũ khí bí mật mà cậu Chu đây không thể nào có được”.

“Vô lý!”

Chu Hạn Văn gầm lên.

Anh ta không thể kìm chế được cơn tức giận của mình, nét mặt anh ta càng lúc càng trở nên hung ác.

“Trước tiên không nói đến gia tộc phía sau tôi”.

“Chỉ riêng nguồn tài chính cá nhân và ảnh hưởng của tôi đều hơn tất cả những người có mặt ở đây”.

“Ông nói đám ăn xin này có một thứ vũ khí bí mật mà tôi không có, rõ ràng là đang nằm mơ giữa ban ngày”.

“Cậu thật sự rất giàu có, nhưng cậu thiếu mất một thứ, đó là tình người”.

Châu Tồn Mậu chậm rãi nói tiếp.

“Tập đoàn Lăng Tiêu giống như một đại gia đình, hòa thuận và đầm ấm”.

“Còn các cậu, giống như một đàn châu chấu”.

“Chỉ cần các cậu để ý thứ gì, các cậu sẽ nuốt chửng chúng ngay lập tức, không cho chúng cơ hội mọc lên”.

“Được! Được lắm!”

Trên trán Chu Hạn Văn lúc này đã hằn lên những tia máu.

Anh ta nắm chặt nắm đấm.

Vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác!

“Để tôi xem xem, lão già gần đất xa trời như ông làm cách nào để bảo vệ cái tập đoàn này!”

“Tập đoàn Lăng Tiêu không cần tôi bảo vệ”.

Châu Tồn Mậu dừng lại một lúc.

Rồi lại nói tiếp: “Người bảo vệ tập đoàn Lăng Tiêu hôm nay không đến”.

“Tuy nhiên, cậu ấy nhờ tôi chuyển lời tới cậu Chu đây và tất cả những người có mặt trong hội trường ngày hôm nay”.

Chu Hạn Văn vô cùng tức giận, anh ta bật cười.

“Được, nói đi! Ông nói to lên! Tôi nghe xem hắn ta muốn nói cái thá gì!!”

“Mọi người cùng nhau kiếm tiền, nhưng hễ ai dám gây phiền phức, động tay động chân thì nhà tan cửa nát!”

“Ha ha ha, thú vị, rất thú vị!”

Tiếng cười tự phụ của Chu Hạn Văn vang vọng cả hội trường.

“Không ngờ rằng tôi vừa mới về nước đã có người tặng tôi món quà lớn như vậy”.

“Giết gà dọa khỉ! Sáng sớm mai tôi sẽ cho mấy người biết thế nào là lễ độ”.

“Cảnh cáo những kẻ coi trời bằng vung, cho bọn chúng biết được thực lực thật sự của cậu chủ đây!”

Nói xong, Chu Hạn Văn rời khỏi hội trường với một đám người đi theo sau.

Vì để phân chia rõ ràng hai phe, hầu hết tất cả mọi người đều đi theo sau Chu Hạn Văn.

Sảnh tiệc lớn lúc này bỗng trở nên trống vắng.

Hứa Mộc Tình cũng cảm thấy đau đầu vì hành động khiêu khích này của Chu Hạn Văn.

“Nếu biết trước mọi chuyện như thế này thì tối nay đã không đến, tự dưng không đâu lại thêm một kẻ địch”.

Châu Tồn Mậu cười nói: “Không sợ kẻ địch nhiều”.

“Nếu như kẻ địch không nhiều, đường đi quá bằng phẳng như vậy càng không có lợi cho tập đoàn chúng ta”.

“Bây giờ kẻ địch càng mạnh, chúng ta cũng sẽ càng mạnh!”

“Hơn nữa có cậu Lý ở đây, bọn chúng chỉ là mấy con cọp giấy mà thôi”.

..........

“Ha ha ha, vui quá, vui quá đi!”

Hứa Thiên Tứ vừa trở lại chiếc xe Bentley sang trọng, không ngừng vỗ đùi mình.

Anh ta vô cùng hưng phấn.

“Hứa Mộc Tình đúng là con đàn bà ngu ngốc, cô ta lại dám cả gan công khai thách thức Chu Hạn Văn. Tới đây bọn chúng sẽ chơi một trận thật sự rồi!”

Triệu Xương Hà ở bên cạnh nói: “Cậu Hứa, thế còn gia đình Liễu Hồng Hoa thì xử lý như thế nào?”

Trong đầu Hứa Thiên Tứ nghĩ đến những cảnh thân mật cùng với Trương Diệu Diệu trên giường.

Tối qua, hai người đã chơi đủ mọi tư thế ở trong phòng.

Trương Diệu Diệu mặc dù trông cũng bình thường, nhưng lại biết làm rất nhiều chuyện, kỹ năng gì cũng giỏi.

Khiến cho Hứa Thiên Tứ đắm chìm vào những cung bậc cảm xúc khác nhau.

Có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh hầu hạ khiến anh ta như tìm lại được tôn nghiêm và sĩ diện của một người đàn ông.

Hứa Thiên Tứ cười, nói: “Gia đình ba người Liễu Hồng Hoa vẫn còn có chút hữu ích, thôi coi như là bỏ tiền ra nuôi ba con chó đi”.

Triệu Xương Hà gật đầu, anh ta dường như nghĩ ra cái gì đó, vội vàng nói: “À, đúng rồi”.

“Tên Đường Quan Lễ đó đã đợi ở phòng tiếp tân lâu lắm rồi”.

“Cậu Hứa không phải trước đây đã từng đồng ý với hắn ta là cho hắn ta một chức vụ sao”.

Hứa Thiên Tứ cười lạnh: “Nuôi chó mà không được tích sự gì”.

“Hắn ta đến công ty của mình còn có thể phản bội được. Trong tương lai, chỉ cần người khác đưa tiền cho hắn ta, hắn ta lại sẽ phản bội tôi thôi”.

“Cậu tìm hai vệ sĩ đến đánh cho hắn ta một trận là được rồi”.

“Vâng!”

Triệu Xương Hà gọi điện thoại kêu hai vệ sĩ đến phòng tiếp tân đuổi Đường Quan Lễ đi.

Hai vệ sĩ vừa bước vào phòng phát hiện ra có ba người đã ngồi ở đó từ lúc nào không hay.

Ba người này là Lý Phong, Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ.

Hai tên vệ sĩ đang định nói, thì cơ thể Vương Tiểu Thất khẽ di chuyển.

Trong chớp mắt, Vương Tiểu Thất mang theo một cơn gió lạnh lao nhanh về phía hai tên vệ sĩ.

“Bụp! Bụp!”

Vương Tiểu Thất đã xử gọn gàng hai tên vệ sĩ này, trói chúng lại rồi ném vào góc tường bên cạnh.

“Đám người Hứa Thiên Tứ chắc cũng sắp quay lại rồi, chúng ta bắt đầu hành động thôi!”

Trong lúc nói chuyện, Lý Phong dẫn Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ đến văn phòng của Hứa Thiên Tứ.

Họ hàng thân thích của gia tộc Chu Thị được chia thành ba tập đoàn lợi ích.

Tập đoàn lợi ích thứ nhất do Chu Minh Thiệu – trưởng tộc hiện tại của gia tộc Chu Thị lãnh đạo.

Khi lên làm trưởng tộc, ông ta nắm chắc trong tay toàn bộ công việc kinh doanh của cả gia tộc.

Gia tộc họ Chu đã bắt đầu kinh doanh buôn bán từ thời nhà Minh.

Bọn họ có hơn một chục tàu vận tải loại 10.000 tấn và đã mở ra tất cả các nhánh đường biển trên khắp nơi trên thế giới.

Mỗi năm đều có thu nhập lợi nhuận vô cùng lớn.

Các khoản thu nhập lợi nhuận này có cả mặt nổi và mặt chìm.

Mặt nổi chỉ cần thông qua các công ty kế toán là có thể xử lý một cách rõ ràng.

Còn về mặt chìm thì không thể hạch toán được.

Sử dụng một số kênh đặc biệt để rửa tiền.

Và người chịu trách nhiệm rửa tiền trong gia tộc Chu Thị chính là vợ của Hứa Thiên Tứ, người vừa bước qua sinh nhật bảy mươi tuổi, Chu Mỹ Trân.

Bề ngoài, Hứa Thiên Tứ quay trở về Thành Hải lần này là để trả thù tập đoàn Lăng Tiêu.

Nhưng thật ra, Hứa Thiên Tứ còn đảm nhận một nhiệm vụ khác.

Đó chính là rửa số tiền một trăm tỷ.

Nhưng trước khi số tiền một trăm tỷ này được “làm sạch” thì sẽ không thể thông qua ngân hàng được.

Vì vậy chỉ có thể dùng tiền mặt.

Lý do Lý Phong để Đường Quan Lễ tiếp cận Hứa Thiên Tứ là để tìm ra nơi cất giữ một trăm tỷ tiền mặt này.

Đường Quan Lễ là một người chặt chẽ tỉ mỉ.

Qua vài ngày tiếp xúc với Hứa Thiên Tứ, sau khi quan sát cẩn thận, anh ta phát hiện ra số tiền này được giấu trong văn phòng của Hứa Thiên Tứ.

Chiều cao của một trăm nhân dân tệ là 0,0001 mét và diện tích là 0,011935 mét vuông.

Vậy một mét khối khoảng 8,38 triệu.

Để lưu trữ một trăm tỷ đồng ở một nơi cần ít nhất hơn 1.200 mét khối.

Đường Quan Lễ qua điều tra thấy rằng diện tích một tầng của tòa nhà văn phòng này rộng khoảng 1.600 mét vuông.

Hứa Thiên Tứ nếu muốn giấu toàn bộ số tiền này thì bắt buộc phải dùng cả một tầng.

Trong tòa bộ tòa nhà này chỉ có văn phòng của Hứa Thiên Tứ là đáp ứng được điều kiện này.

Văn phòng của Hứa Thiên Tứ nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, và bắt buộc phải sử dụng thang máy mới đi lên tầng đó được.

“Tinh”.

Cửa thang máy mở ra.

Sau khi ba người họ đi vào, Vương Tiểu Thất ấn vài lần ở nút tầng cao nhất nhưng lại phát hiện ra thang máy không có bất kỳ phản ứng gì hết.

Đường Quan Lễ nói: “Để lên tầng cao nhất thì bắt buộc phải có một tấm thẻ đặc biệt”.

“Ngoài Hứa Thiên Tứ thì chỉ có thư ký riêng của anh ta có, để tôi đi xuống lấy cái thẻ này lên”.

Nhưng không ngờ Lý Phong lại thản nhiên nói một câu: “Không cần phiền phức như vậy”.

“Rầm!”

Một cú đấm mạnh đập vào bảng thang máy.

Sau đó, thang máy tự động khởi động và từ từ đi lên tầng cao nhất.

“Tinh”.

Khoảnh khắc thang máy mở ra, Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ bốn mắt nhìn nhau.

Hai người nhìn theo bóng lưng Lý Phong, trong mắt tràn ngập sự sùng bái và ngưỡng mộ!

Quả nhiên là lão làng!

Quá đỉnh!

Văn phòng của Hứa Thiên Tứ thật ra không quá lớn.

Ở đây còn có một căn phòng chuyên dụng.

Lý Phong thản nhiên đi một vòng xung quanh phòng.

Sau đó anh dừng lại ở trước một tấm gương lớn.

Lý Phong dùng tay gõ nhẹ hai lần lên chiếc gương.

Sau đó, một nút ấn từ từ xuất hiện ở góc chiếc gương.

Ấn nút, gương tự động bật lên.

Trước mặt ba người họ, một bức tường chống trộm lớn bằng thép hiện ra.

Lý Phong ngoắc ngón tay: “Tiểu Thất, việc của cậu đấy”.

“Vâng ạ!”

Vương Tiểu Thất trước đây vốn là một tên trộm, vì thế việc phá bỏ bức tường chống trộm lớn kiên cố này không là gì so với cậu ta.

“Rầm!”

Kèm theo âm thanh sắc nét.

Bức tường chống trộm bị Vương Tiểu Thất từ từ đẩy ra.

Ngay khi ba người bước vào phòng, Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ không khỏi trợn tròn mắt há hốc mồm vì ngạc nhiên.

“Wa!!!”

Tiền!

Tất cả mọi thứ trước mặt đều là tiền!
Bình Luận (0)
Comment