Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 337

“Chào ơi, chúng tôi là phóng viên của Pineapple TV”.

“Có thể tiết lộ cho chúng tôi, dự án nào của tập đoàn Lăng Tiêu đã vi phạm quy định, để anh phải đích thân đến đấy đình chỉ”.

“Anh ơi, tôi là phóng viên của tin tức Hải Lang, tôi đại diện cho hàng chục nghìn người hâm mộ trên mạng xin phép phỏng vấn ngài”.

“Vì sao chỉ dựa vào một tờ giấy mỏng tang này, có thế đình chỉ dự án hai mươi tỷ của tập đoàn Lăng Tiêu, rốt cuộc bên trong ẩn chứa nội tình gì đây?”

“Nội tình gì chứ? Làm gì có nội tình gì, ai bảo mấy người nói lung tung vậy!”

Bùi Trí Liêm cũng lo lắng, anh ta không nghĩ rằng lại có nhiều phóng viên đến đây như vậy.

Theo những gì anh ta biết, tập đoàn Lăng Tiêu chính là tập đoàn nhỏ không ai biết tới đến từ Đông Hải.

Họ có thực lực như vậy, có thể mời nhiều phóng viên tòa báo truyền thông đến như vậy?

Do nhưng phóng viên này đuổi theo hỏi đến cùng, Bùi Trí Liêm lập tức bị dồn vào góc tường.

Khi anh ta đang xô đẩy với đám phóng viên, bỗng nhiên có một vật rơi ra từ túi áo.

Lúc vật này rơi ra.

Tất cả máy ảnh, máy quay đều tập trung quay xuống đất.

Mọi người vừa nhìn liền phát hiện ra đó là một cuốn sổ tiết kiệm.

Một người phóng viên nhặt cuốn sổ tiết kiệm lên.

Mở ra xem, mắt anh ta trợn tròn lên.

Sau đó, đưa ngón ta chỉ lên con số trong cuốn sổ.

“Đơn vị, chục, trăm, nghìn, chục nghìn, trăm nghìn, triệu!”

“Trời ơi! Giá trị cuốn sổ lên đến sáu triệu”

“Thế nhưng, chỉ mới mấy tiếng trước gửi vào thôi”.

“Chủ cuốn sổ tiết kiệm này là Trương Ái Liên”.

“Xin hỏi, Trương Ái Liên và anh có mối quan hệ như thế nào?”

Bùi Trí Liêm giật mình khi nghe thấy tên Trương Ái Liên.

Anh ta vội vàng đưa tay ra muốn lấy lại cuốn sổ tiết kiệm giấu đi.

Người phóng viên cầm cuốn sổ không ngừng lùi lại về sau: “Cho tôi hỏi, tại sao anh lại muốn lấy lại cuốn sổ?”

“Điều này có nghĩa là, cuốn sổ tiết kiệm là của anh, Trương Ái Liên và anh có mối quan hệ mật thiết?”

Búi Trí Liêm đang chửi thầm trong lòng.

Bởi vì Trương Ái Liên chính là vợ anh ta!

Anh ta không hề biết cuốn số tiết kiệm này đến từ đâu?

Người ta đút vào túi anh ta từ lúc nào?

Thế nhưng, cuốn sổ tiết kiệm này không thể rơi vào tay người khác.

“Khốn kiếp! Mau đưa quyển số tiết kiệm cho tôi! Cuốn sổ này không phải của tôi!”

“Nếu đã không phải của anh, vậy tại sao anh còn tranh giành với tôi? Không phải đồ của anh, tôi lấy liên quan gì đến anh?”

Hai người bắt đầu giằng co, sau đó, bóp cổ nhau đến chết.

Rất nhiều máy ghi hình thậm chí là camera nhanh chóng quay lại khung cảnh hồi hộp k1ch thích như thế này.

Chỉ biết là, bây giờ đang phát trực tiếp!

Trước mắt, văn phòng lộn xộn, Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Phong.

Nhìn thấy Lý Phong đang nhìn cô nháy mắt cười trộm.

Hứa Mộc Tình đi đến bên cạnh Lý Phong hỏi nhỏ: “Cuốn số tiết kiệm đó, là anh chuẩn bị? Sao anh biết anh ta sẽ đến?”

Trước mặt bao nhiêu người, Lý Phong nói nói thầm bên tai Hứa Mộc Tình.

Anh nhìn đôi khuyên tai ngọc tinh xảo của Hứa Mộc Tình, thở nhẹ nói khẽ.

“Em hôn anh, anh sẽ nói cho em biết”.

Hứa Mộc Tình tức giận nhìn thẳng Lý Phong.

Lý Phong lại nói: “Đừng sốt ruột, đợi một lúc, tiếp theo sẽ có trò hay ho”.

Nói đến đây, Lý Phong rút điện thoại ra, gửi tin nhắn đi.

......

Cùng lúc đó, Triệu Đắc Hiền ngồi nhàn nhã ở trong văn phòng, tiếp đãi giám đốc của một tập đoàn đã lên sàn chứng khoán.

Hai người đang nói chuyện rất vui vẻ, văn phòng tràn ngập tiếng cười sảng khoái.

“Reng reng reng......”

Chuông điện thoại kêu lên.

Triệu Đắc Hiền rút điện thoại ra, thấy Bùi Trí Liêm gọi đến, bất giác cau mày.

Chỉ khi không làm được việc, Bùi Trí Liêm mới gọi điện thôi.

Anh ta không nhịn được mắng thầm một tiếng: “Vô dụng, việc nhỏ như vậy mà làm không xong”.

Triệu Đắc Hiền nghe điện thoai, phát hiện đầu dây bên kia rất ồn ào, khẽ cau mày: “Chỗ cậu đang có chuyện gì ồn ào thế?”

“Bảo cậu đình chỉ dự án của tập đoàn Lăng Tiêu, cậu chạy đến chợ làm gì?”

Giọng Bùi Trí Liêm trong điện thoại rất hoảng loạn.

“Sếp ơi! Sếp ơi, không hay rồi! Ở đây phát sinh chuyện khẩn cấp, anh mau qua đây đi!”

“Người của tập đoàn Lăng Tiêu rât hung hăng, họ không hề phối hợp, còn gọi đến rất nhiều người, chặn tôi ở đây”.

“Láo toét, lũ thấp hèn đó không coi ai ra gì nữa rồi”.

Triệu Đắc Hiền không nghe Bùi Trí Liêm nói tiếp, lập tức tắt điện thoại.

Anh ta nói với giám đốc doanh nghiệp ngồi cạnh mình vài câu.

Ngay sau đó, anh ta vội vã rời văn phòng, mặt tức giận rút điện thoại trong túi ra.

“Cậu Dương, tập hợp đông đủ đến đây, đi theo tôi”.

“Tôi muốn đám người thấp hèn ở Đông Hải biết uy lực của Triệu Đắc Hiền này mạnh như thế nào”.

Ngay sau đó tất cả xe đang đậu im một chỗ của Triệu Đắc Hiền cùng xuất phát.

Mấy chục chiếc xe, nối đuôi nhau đi đến tập đoàn Lăng Tiêu.

Cùng lúc đó.

Trong vườn hoa của tập đoàn Lăng Tiêu.

Có mấy sếp lớn, đang đi dạo dưới bóng cây.

Trong đó có người cầm quyền cao nhất ở Thành Hải-sếp Bành

“Sếp à, lúc tập đoàn Lăng Tiêu thành lập công ty, đồng thời cũng cho chúng ta chút lợi ích”.

“Đúng rồi, đúng rồi! Tập đoàn Lăng Tiêu ở Đông Hải vẫn có danh tiếng nhất ở tỉnh Giang Châu.

“Trước đây, tôi có nghe một chiến hữu cũ nói, họ còn quyên góp cho những vùng đất nghèo hai trăm triệu”.

Mấy vị lãnh đạo không ngừng khen ngợi tập đoàn Lăng Tiêu.

Sếp Bành cũng gật gật đầu.

Danh tiếng của tập đoàn Lăng Tiêu trong lòng người dân rất tuyệt vời, rất đáng để các sếp lớn này học hỏi.

Hai dự án mới nhất tập đoàn Lăng Tiêu mới kí được, là do tự tay sếp Bành phê duyệt.

Bên cạnh đó, có lẽ cũng có một nhân vật tầm cỡ đứng sau lưng tập đoàn Lăng Tiêu!

Ngay lúc đó, họ vô cùng lo sợ khi nhận được tin nhắn của người này gửi đến.

Nội dung tin nhắn

“Trưa nay, mời ông ăn khoai lang nướng”.

Khoai lang nướng là cái gì?

Đây là ám hiệu đặc biệt.

Chỉ có người đánh giặc mới hiểu được hàm ý sâu xa!

Khoai lang phải nướng chín mềm từ bên trong mới ăn được!

Vậy bây giờ, nhân vật tầm cỡ này là ai?

Mấy sếp lớn vừa đi vừa tán thưởng.

Họ vừa đi vừa dừng, liền nhìn thấy trước mặt cách đó không xa, có mấy chục chiếc xe vù vù lao tới.

Ngay sau đó, Triều Đắc Hiền đem một đám người, hung hăng đi đến.

Đám người hung hăng, sát khí ngút trời, ùn ùn kéo về hướng tòa nhà cách đó không xa!

Sếp Bành hơi cau mày.

Ông ta hỏi người bên cạnh: “Người cầm đầu lúc nãy, sao tôi nhìn quen thế nhỉ?”

Người đi bên cạnh ông nói: “Người đó tên Triệu Đắc Hiền, là người của sếp Hàn”.

Nhắc đến sếp Hàn, mặt đã tái mét.

Lúc này, anh ta đã đứng bên cạnh, lén lút rút điện thoại trong túi ra.

Muốn gọi điện cho Triệu Đắc Hiền, hỏi Triệu Đắc Hiền rốt cuộc muốn làm gì?

“Tiểu Hàn, không cần gọi điện, họ không phải đang ở trước mặt à, chúng ta đi qua đó, xem đám người này muốn làm gì?”

“Bịch!”

Triệu Đắc Hiền dùng chân đạp cánh cổng làm bằng thủy tinh công nghiệp.

Anh ta không ngờ bị đạp thế mà cánh cửa vẫn không mở ra.

Ngay sau đó, anh ta lại đạp thêm hai phát nữa.

Kết quả, vẫn không nhúc nhích.

Triệu Đắc Hiền lập tức nói với đám người bên cạnh: “Điều này rõ ràng vi phạm quy định xây dựng, hai người lên, đạp nát cái cổng này cho tôi!”
Bình Luận (0)
Comment