Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 545

Hứa Mộc Tình hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lý Phong.

Cô không hỏi vừa nãy Lý Phong đã đi đâu.

Hứa Mộc Tình biết rằng cho dù bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu, tất cả những gì Lý Phong làm đều là để bảo vệ cô.

Cũng giống như những việc anh đã làm khi hai người còn nhỏ.

Chỉ là, từ trước đến nay, Hứa Mộc Tình biết rất ít về Lý Phong.

Những gì cô biết về Lý Phong vẫn luôn đọng lại trong ấn tượng về cậu bé vô gia cư năm đó.

Cho đến hôm nay, nhìn thấy bức ảnh gia đình Lý Phong ở nhà hàng Hải Giác.

Thật ra, cho đến bây giờ, Hứa Mộc Tình vẫn luôn tự trách bản thân.

Bởi vì cô đã từng gặp bố mẹ của Lý Phong.

Nhưng cô lại không phản ứng kịp.

Dù sao bây giờ cẩn thận nghĩ lại, Lý Phong và bố anh trông cũng khá giống nhau.

Nếu như bản thân cô để ý kĩ hơn một chút, thì cô đã không bỏ lỡ cơ hội đó một cách dễ dàng như vậy.

Đồng thời, Hứa Mộc Tình cũng cảm thấy cô dành quá nhiều thời gian cho công việc.

Hiếm khi chủ động quan tâm Lý Phong.

Cô dường như đã quen với việc Lý Phong luôn chăm sóc cho cô.

Nhưng từ trước đến nay cô không chủ động quan tâm, tìm hiểu về quá khứ của Lý Phong.

Hôm nay nhìn thấy bức ảnh trên tường, thấy anh trai của Lý Phong xuất hiện.

Nhưng cô chưa từng nghe thấy Lý Phong nhắc đến anh trai mình.

Hơn nữa, Hứa Mộc Tình cẩn thận quan sát, khi Lý Hình nhìn ảnh anh trai của mình.

Một cảm xúc rất phức tạp hiện lên trong mắt anh.

Trong đó có một phần khiến Hứa Mộc Tình đến bây giờ vẫn cảm thấy đau đớn và buồn bã.

Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt này của Lý Phong.

Cô biết trong lòng Lý Phong có tâm sự, là vợ của anh nhưng cô chưa làm tròn trách nhiệm của mình.

Khoảnh khắc tự trách bản thân này khiến Hứa Mộc Tình bừng tỉnh giấc.

Khi tỉnh lại, phát hiện Lý Phong không nằm bên cạnh, cô liền biết rằng nhất định Lý Phong lại phải đi đối phó với kẻ thù rồi.

Lý Phong luôn chăm sóc cô và gia đình cô một cách cẩn trọng và tỉ mỉ như vậy.

Ngược lại bản thân cô.

Cô cảm thấy mình chưa làm đủ!

Chưa bao giờ là đủ!

Lúc này, Hứa Mộc Tình nói với Lý Phong: “Em thấy mình còn nhiều thiếu xót quá”.

Lông mày Lý Phong khẽ giật, anh ôm chặt lấy Hứa Mộc Tình.

“Vì sao em lại nói như vậy”.

Hứa Mộc Tình nói hết những suy nghĩ của mình cho Lý Phong nghe.

Cô tự trách mình vì đã không làm tròn nghĩa vụ của người vợ, đã dành quá nhiều thời gian cho công việc.

Lý Phong cười.

Anh ôm chặt cơ thể mềm mại của Hứa Mộc Tình vào trong lòng.

Anh hôn lên vành vai cong như ánh trăng khuyết của Hứa Mộc Tình.

“Ngốc ạ, bây giờ em đã làm rất tốt rồi!”

“Sở dĩ anh chưa nói ra là bởi vì có một số chuyện, đến bản thân anh cũng chưa hiểu rõ”.

“Đợi khi anh tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi, anh nhất định sẽ nói với em”.

Hứa Mộc Tình quay người, nép chặt vào lòng của Lý Phong.

“Chồng, anh định khi nào quay về nhà?”

Hứa Mộc Tình mím chặt đôi môi đỏ mọng gợi cảm, nói nhỏ

“Cô con dâu xấu xí như em sắp phải gặp bố mẹ chồng rồi”.

Lý Phong cười.

“Không cần vội”.

“Chuyện của gia đình anh phức tạp hơn em nghĩ”.

“Khi nào anh tìm hiểu rõ mọi chuyện, đến lúc đó sẽ dắt em về gặp bố mẹ”.

Vừa nói, Lý Phong vừa duỗi một ngón tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc mũi thanh tú của Hứa Mộc Tình.

“Hơn nữa, cô con dâu này không xấu một chút nào cả”.

Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình nói: “Đúng rồi! Nếu em đã không ngủ được vậy thì hai chúng ta….”

“A, em buồn ngủ quá!”

“Ngày mai còn bao nhiêu việc phải làm nữa”.

Hứa Mộc Tình giống như một con thỏ con sợ hãi.

Vội vàng thoát ra khỏi vòng tay của Lý Phong, rồi lao thẳng lên giường.

Lý Phong chớp mắt.

Cười.

Thật ra, anh muốn nói, nếu không ngủ được, hai người có thể ra ngoài thư giãn, ăn chút đồ ăn vặt hoặc gì đó.

Nhìn dáng vẻ của Hứa Mộc Tình, hẳn là đã hiểu nhầm ý của Lý Phong rồi.

Hứa Mộc Tình đang trốn trên giường, nghe thấy nụ cười xấu xa của Lý Phong.

Liền thò cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, hỏi Lý Phong.

“Anh cười gì thế?”

“Không có gì, con thỏ con này nếu không chịu ngủ đi, vậy thì con sói lớn này sẽ ăn thịt em đó”.

“Đáng ghét! Rõ ràng anh đã ăn no rồi”.

Vừa nói xong câu này.

Hứa Mộc Tình mới nhận ra là cô lại nói sai rồi.

Cô co người trốn vào trong chăn với khuôn mặt ửng hồng, ngay sau đó, cơ thể ấm áp rắn chắc của Lý Phong áp sát tới.

Một lúc sau, Hứa Mộc Tình dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng tối.

Lý Phong ôm lấy cơ thể mềm mại của Hứa Mộc Tình trong lòng, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.

…….

Buổi sáng ngày hôm sau.

Tổng bộ của hội Giao Long, câu lạc bộ giải trí Thủy Tinh.

“Bụp!”

Một bàn tay đeo một chiếc nhẫn to đùng ở ngón cái đập mạnh xuống bàn.

“Cậu nói cái gì?”

“Lặp lại những gì cậu vừa nói cho tôi nghe xem nào?”

Hội trưởng của hội Giao Long, Hà Bá Thiên nhổ một bãi nước bọt.

Ánh mắt ông ta như muốn ăn thịt người.

“Hội trưởng, những gì tôi nói đều là thật, hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen đã bị người ta chiếm rồi!”

“Là một thằng nhãi khốn kiếp không rõ từ đâu đến chiếm mất!”

Hà Bá Thiên đạp vào người tên thuộc hạ của mình.

“Khốn kiếp!”

“Ông đây đã trở thành hội trưởng của hội Giao Long hai mươi mấy năm rồi, chưa từng gặp phải chuyện mất mặt như thế này bao giờ!”

“Đường đường là lãnh thổ của hội Giao Long uy phong lừng lẫy lại bị một thằng chó hoang không rõ tên tuổi chiếm mất!”

“Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, thì cậu bảo tôi để mặt mũi ở đâu?”

Hà Bá Thiên hét vào mặt người đàn ông mặc đồ đen đứng ở gần đó.

“Cậu còn đứng đây làm gì? Mau gọi Trình Hóa Thịnh và ba vị cao thủ kia đến đây mau!”

“Để bọn họ đồng thời tấn công, không chỉ giành lại Hoa Hồng Đen cho tôi, tôi còn muốn cái đầu của lũ chó hoang ấy!”

Người đàn ông mặc đồ đen lập tức xoay người.

Vừa bước ra tới cửa, đột nhiên có một người nét mặt hoảng sợ, vội vội vàng vàng chạy tới.

“Hội trưởng, hội trưởng, không ổn rồi!”

“Hội trưởng, bên ngoài, bên ngoài cửa….”

“Bốp!”

Hà Bá Thiên tát người đó một cái tát rất mạnh!

Ngay lập tức, năm dấu tay đỏ như máu xuất hiện trên khuôn mặt của người đó.

“Ngày thường những lời tôi nói với cậu đều như gió thoảng qua tai thôi đúng không?”

“Vào văn phòng của tôi thì phải đi nhẹ nói khẽ”.

“Dáng vẻ của cậu bây giờ như thế nào?”

Người đó ôm lấy khuôn mặt sưng tấy.

Cậu ta nuốt nước bọt, sau đó nhỏ giọng nói.

“Hội trưởng, có một chiếc xe tải bên ngoài, trong xe mỗi người đều mặc, đều mặc…”

Người đó không dám nói tiếp, lại ngậm chặt miệng.

Cúi gằm đầu không dám nhìn thẳng vào Hà Bá Thiên.

Hà Bá Thiên đá cậu ta sang một bên, tức giận nói.

“Vô dụng! Nói cũng không xong!”

Nói xong, Hà Bá Thiên lập tức dẫn người, ngẩng cao đầu, bước chân ổn định, đi ra ngoài cửa của câu lạc bộ.

Như vừa nãy người đó đã nói, có một chiếc xe tải lớn đậu ở ngay trước cửa.

Khi Hà Bá Thiên và các anh em của mình bước tới đằng sau và nhìn vào phía khoang xe.
Bình Luận (0)
Comment