Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 548

Chỉ nhìn thấy Lỗ Quy hùng hùng hổ hổ dẫn đám thuộc hạ hô hào xông vào hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.

Chỉ là, không biết vì sao, sau khi đám người xông vào, không lâu sau liền im phăng phắc.

Cảm giác tòa nhà trước mắt giống như đầu người khổng lồ.

Cái cửa trước mắt mọi người thì giống như miệng của một người.

Sau khi Lỗ Quy và đàn em xông vào liền biến mất ngay tức khắc.

Giống như bị nuốt chửng không để lại dấu vết, đến xương cũng không còn.

Bọn họ biến mất thật là quỷ dị.

Không phát ra bất kì âm thanh nào cả!

Bây giờ là ban ngày, đám chân tay của hội Giao Long vây quanh đó đều cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Không chỉ có bọn họ, mà mặt Hà Bá Thiên cũng không kém phần kinh ngạc.

Ông ta tận mắt thấy Lỗ Quy dẫn một dám người xông vào trong.

Nhưng sau khi xông vào rồi, cái tòa nhà tối như hũ nút này trong phút chốc đã nuốt chửng bọn họ.

Chớp mắt một cái, tất cả đều biến mất.

Bọn họ đều đi đâu rồi?

Hà Bá Thiên lập tức gào lên với đám người bên cạnh: “Cử thêm một đám người nữa vào trong đó, nhanh lên!”

Ngay sau đó, lại có một đường chủ của hội Giao Long dẫn theo đám thuộc hạ, tay vung cây côn sắt, hô hét ầm ĩ xông vào hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.

Điều khiến cho người ta toát mồ hôi hột đã xảy ra.

Sau khi mấy chục người xông vào, một lúc sau lại không thấy bất kỳ tiếng động nào cả.

Khung cảnh vốn ồn ào hỗn loạn trong nháy mắt bỗng nhiên trở nên yên ắng.

Đám lưu manh vốn dĩ đang hùng hổ vậy mà từng người bỗng rụt hết cổ lại.

Trong mắt bọn họ hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen trở nên ngày càng quỷ dị.

“Cái quái gì thế này?”

“Người đâu? Đều chết dí ở đâu hết rồi?”

“Vì sao có bao nhiêu là người xông vào đó, mà đến một tiếng ho cũng không nghe thấy?”

“Chúng mày còn ngây ra đấy làm gì, xông vào trong cho tao, xông vào trong đấy nhanh lên!

Nếu như lúc bình thường, Hà Bá Thiên chỉ cần ra lệnh một tiếng thôi, đám côn đồ này sẽ liều chết xông vào trong.

Nhưng bây giờ, sau khi xảy ra sự việc quỷ dị như vậy, không ai dám lấy tính mạng mình ra làm trò đùa.

Hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen vốn là địa bàn của họ.

Họ vốn dĩ rất hiểu rõ nơi này.

Thế nhưng lúc này, mỗi người nhìn tòa nhà trước mắt, đều có cảm giác lạ lẫm vô cùng.

Cánh cửa luôn mở đó.

Khung cảnh tối như bưng đằng sau cánh cửa.

Ngày càng giống cái miệng đang há to.

“Hừ!”

“Cố làm ra vẻ huyền bí!”

“Giả thần gia quỷ!”

Lúc này, có một người đàn ông mặc áo sơ mi, hai tay chắp sau lưng, nghênh ngang sải bước tới.

Hắn là Lâm Ngụy Chấn, là một trong bốn cao thủ của hội Giao Long.

Bốn cao thủ của hội Giao Long.

Về thực lực không phân cao thấp.

Bọn họ ngang tài ngang sức, không phân cao thấp.

Cũng chính vì vậy, trong cuộc sống hàng ngày bọn họ ngấm ngầm đấu đá nhau, không ai vừa mắt ai.

Xét cho cùng, kẻ tám lạng người nửa cân không phân thứ hạng.

Là người luyện võ, nhất định đều muốn phân định rạch ròi hơn thua.

Nhưng hội Giao Long vì muốn ổn định lòng người, không để cho nội bộ họ đấu đá nhau, còn đặc biết sắp xếp cho bốn người họ ký một bản giao ước, tuyệt đối không được sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào đấu đá nhau.

Cứ như vậy, cũng khiến cho địa vị của bốn người họ tuong đối ổn định.

Đồng thời, cũng đủ để trở thành tứ trụ dẫn đầu đám du côn trong hội Giao Long.

Lâm Ngụy Chấn luyện chưởng Bát Quái.

Bây giờ quần áo hắn ta mặc, nhìn trông giống Hoàng Phi Hồng ở trên phim.

Phong thái ôn hòa.

Ung dung tự tại.

Hắn ta bước hai mươi tám bước đến trước mặt Hà Bá Thiên.

“Hội trưởng, cái tên Lý Phong đánh Trình Hóa Thịnh nhừ tửđang ở bên trong”.

“Thực lực của tên này chắc là đại tông sư, thậm chí còn đạt đến trình độ thượng cấp đại tông sư”.

“Vì vậy, lũ tôm tép ông phái xông vào đó, anh ta xử lý chúng rất dễ dàng”.

Lâm Ngụy Chấn rất tự tin.

Mặt hắn ta nở nụ cười vô cùng tự tin bình thản.

Hắn ta chầm chậm/từ từ ngẩng đầu.

Gió lướt qua mặt.

Gió thổi qua mái tóc, thổi qua lớp áo choàng khiến chúng nhẹ nhàng lay động.

Lúc này chỉ nghe thấy Lâm Ngụy Chấn vận khí xuống đan điền.

Hắn vừa mở miệng liền giống người đang dùng loa nói chuyện bốn phương tám hướng đều nghe thấy rất rõ ràng.

“Lý Phong, mày nghe cho rõ đây, tao là Lâm Nguy Chấn”.

“Mày đừng nghĩ rằng mày xử lý được Trình Hóa Thịnh, thì mặt vênh ngang trời nhé!”

“Thủ đô không phải là cái khu bé nhỏ như Ninh Châu chúng mày, bây giờ nếu mày thức thời, ngoan ngoãn đi ra đây!”

“Tao có thể xin hội trưởng tha cho mày”.

Lúc nói, Lâm Ngụy Chấn quay sang nhìn Hà Bá Thiên đứng bên cạnh.

“Hội trưởng của tao luôn là người khoan hồng độ lượng”.

“Ông ấy rộng lượng hải hà, mặc dù trước đây mày đối đầu với ông ấy, nhưng nếu mày thành tâm quỳ xuống nhận sai”.

“Hội trưởng sẽ tha chết cho mày”

“Đây là tao giúp mày, mày nên biết ơn!”

“Bây giờ mày ra đây cho tao, nếu không thì... Hừ!”

“Tao nghĩ chắc mày biết rõ, mày sẽ có kết cục như thế nào!”

Những lời Lâm Ngụy Chấn nói, mọi người đều nghe rất rõ.

Nhưng người bên trong tòa nhà vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.

Thường ngày, hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen đông vui nhộn nhịp là thế vậy mà bây giờ giống như một tòa thành ma.

Bên trong yên lặng khiến người ta cảm thấy hoang mang sợ hãi.

Lâm Ngụy Chấn dừng lại một lúc.

“Rất tốt, mày đã muốn chết, thì đừng trách tao không khách khí với mày!”

Vừa dứt lời, Lâm Ngụy Chấn bỗng nhiên sải bước đi.

Hắn ta giống như ngọn gió, phi thẳng vào cửa của hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.

“Vèo!”

Tốc độ của Lâm Ngụy Chấn rất nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không kịp nhìn thấy rõ.

Vừa chớp mắt hắn ta đã xông vào trong hội quán.

Tiếp đó, trong bóng tối vọng lại tiếng quát tháo của Lâm Ngụy Chấn.

“Đồ tép riu không biết điều, mau ra đây chịu chết”.

“ “Xem Bát Quái chưởng chiêu thứ mười sáu của tao đây”.

Tiếng quát của Lâm Ngụy Chấn khiến cho kẻ điếc cũng nghe thấy.

Nhưng bên trong vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào cả, hơn nữa điều khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị là.

Sau khi Lâm Ngụy Chấn vừa quát tháo ầm ĩ thì cũng giống như những người xông vào trước đó, đều không thấy có động tĩnh gì nữa.

Cả hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.

Lại trở nên yên ắng.

Yên lặng đến mức những người đứng bên ngoài đều cảm thấy lạnh toát sống lưng.

Dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

“Thịch”.

“Thịch”.

“Thịch”.

Hà Bá Thiên là hội trưởng hội Giao Long hai mươi mấy năm, ông ta nghĩ rằng bản thân đã trải qua đủ loại sóng gió gian khổ.

Nhưng khung cảnh trước mắt, khiến ông ta cảm thấy rất quỷ dị!

Nếu là một tên tôm tép bé nhỏ xông vào mà không có động tĩnh gì thì cũng dễ hiểu.

Nhưng người vừa xông vào là một trong tứ đại cao thủ.

Bình thường nếu một mình đối mặt với hàng trăm người tấn công, hắn ta đều có thể bình tĩnh nhẹ nhàng ứng phó.

Nhưng, hắn ta bây giờ không khác gì người bình thường, xì hơi một cái rồi mất tích luôn, không có động tĩnh gì.

“Mẹ kiếp! Tao mặc kệ!”

“Tất cả chúng mày xông hết lên cho tao!”

Hà Bá Thiên gầm lên giận dữ, ông ta ra lệnh cho hai vị cao thủ khác dẫn theo mấy chục tên đàn em xông vào từ cửa chính.

Có hai cao thủ trấn thủ.

Tiếng hô hào của đám đàn em cũng rất hùng hổ.

Nghênh ngang kiêu ngạo.

Hung ác dữ tợn.

Nhưng!

Nhưng!

Họ cũng giống những người trước đó.

Vừa mới hô hào hùng hổ vậy mà lại không có bất cứ động tĩnh nào nữa rồi!
Bình Luận (0)
Comment