Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu

Chương 88

- Âu Dương Vũ Thần, anh mau thả tôi ra. Nếu không thì tôi liều mạng với anh. _ Liễu Địch Uyên ở trong nơi giam giữ không ngừng la hét đến khan cổ họng. Vũ Thần đứng đó nhưng vẫn không có chút để ý gì, trong lòng không ngừng nổi lên từng đợt sóng tức giận, tức đến điên người lên rồi?

- Người sai là cha mẹ của cô, còn cô chính là ngu ngốc. Nếu không phải vì cô, tôi cũng không đến nông nỗi này. _ Vũ Thần nghiến răng nói, chỉ hận không thể một phát giết chết cô ta không tha!

- Hạ Phi Phi.. bạn tôi từ lâu đã dàn xếp cho cô tất cả rồi, không phải sao? Cô còn thông đồng với Liễu Địch Uyên. _ Đường Thiệu Huy có chút không hiểu nên mới hỏi, nếu như cô ta an phận thì là đâu đến mức này, mất hết cả sự nghiệp và mọi thứ, lúc này Hạ Phi Phi mới cười phá lên nói: " Tôi là người dễ bỏ cuộc như vậy sao? Tôi đồng ý không dây dưa với anh ta nữa là vì mẹ của anh ta đã đến gặp tôi, cho tôi vài cái bạt tay vì dám chen ngang vào hạnh phúc của gia đình con bà.  Chẳng ngờ đến anh ta lại cho tôi thêm vài vai diễn chính, và cả một khối tiền to lớn. Nhưng Phi Phi tôi là không cam lòng, không cam tâm để mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy chứ, đúng không??? "

- Hạ Phi Phi.. Cô đừng quên sớm vậy? Là ai trèo lên giường nài nỉ tôi vậy, nói đúng hơn là cô mắc nợ tôi, tất cả phim mà cô đóng chính rồi đến những  buổi biểu diễn thời trang của cô.. đều là tôi nâng đỡ! Nói trắng ra nếu không vì tôi nhúng tay, cô nghĩ cô là cái thá gì ở tại thành phố Z này. _ Vũ Thần cay  nghiệt nói, nếu như đã muốn tạo phản lại với anh thì anh cũng chuẩn bị tiếp đón a..

Nhắc đến chuyện này một lần nữa, Hạ Phi Phi liền điên tiết mà gào lên. Đúng vậy, Vũ Thần nói hoàn toàn không sai.

Là cô ta muốn được nổi tiếng, có tiếng nói ở trong giới showbiz này, là vì  vậy nên mới kiếm tới chỗ anh. Diễn viên.. người mẫu, anh đều sắp đặt cho cô ta!

- Tôi nói cho anh biết, nếu anh mà dồn tôi vào bước đường cùng, có là ma hay sao đi nữa tôi cũng sẽ về kéo theo anh.

- Cứ tự nhiên! Tôi cũng không ngại cái gì mà giúp cô một tay trở thành ma cả.

Vừa dứt lời, anh búng tay một cái.. lập tức liền có người mang tới một thao là nước sôi nóng hổi đến trước mặt cô ta.

Người của anh cứ thế đổ từ từ nước, là cứ nhẹ nhàng đổ lên người cô ta, tiếng hét điên cuồng của Hạ Phi Phi liền bắt đầu? Những người không bao giờ chịu an phận mà luôn cố gắng hại người ta.

Thì chẳng bao giờ nhận được kết  cuộc nào tốt đẹp, quả báo nhãn tiền, là gieo cái ác thì liền gặp cái ác. Cuộc đời mà!

- Sao rồi Liễu Địch Uyên, có muốn gặp ba mẹ của cô không, hay là gặp những tên đã cùng cô hú hí không biết chán?

Diêu Kì vừa nói vừa quăng một sấp tới cô ta, đó chính là những bức ảnh là do tay sai chụp được. Liễu Địch Uyên liền cả kinh mở to mắt nhìn, thế nào mà bị chụp được như vậy? Không phải cô ta đã rất kĩ càng che giấu rồi hay sao hả!

- Các người im đi, thả ba mẹ của tôi ra.

Mặc dù hai tay bị xích phía sau nhưng cô ta vẫn muốn nhích lên phía trước..

Diệp Tiêu hiểu ý của Vũ Thần muốn gì liền nói nhỏ với Diêu Kì. Sau đó một tí thì ba mẹ của Liễu Địch Uyên mới qua được bên đi. Hai người họ nhìn thật là tàn tạ, vừa nhìn thấy con gái, Liễu  Trị Hanh liền không khỏi lo lắng. Ông  chỉ có một đứa con gái này, không thể nào mà để nó chịu ủy khuất hay bất cứ cái gì tổn thương được, nhưng ông lại dạy cho con gái của mình, cách làm hại và tổn thương người khác, nực cười thật.

- Coi như tôi xin cậu, thả con gái tôi ra đi. Tôi biết những gì, tôi liền nói ra cả.

- Con thì xin cho ba mẹ, ba mẹ thì  liền xin cho gái. Chi bằng, tôi giam giữ một lúc hai người, hay hơn nhiều chứ nhỉ!

Câu nói của anh thật sự rất thâm độc..

- Liễu Trị Hanh, ông sai quá rồi? Đáng lẽ ra ông nên biết, cho dù tập đoàn  Âu Thị do tôi hay ba tôi tiếp quản, thì ông đều không đánh bại được. Cuối cùng.. lại làm cho con gái của mình chịu khổ như vậy. _ Âu Dương Vũ Thần nhìn ba người trước mặt không khỏi kinh tởm mà nói ra. Bản thân của anh là sai, chỉ là do chưa tìm hiểu kĩ càng mà trả thù sai người, còn gia đình này sai là vì họ bị áp lực của đồng tiền đè nặng lên vai quá nhiều. Thành ra muốn chiếm hết?

- Lũ khốn nạn, tụi bây câm miệng hết! Cho dù tao có như thế nào, tao cũng là bậc trưởng bối, không được làm càng.

Nghe câu nói này Diệp Tiêu vốn là con người trầm tính làm chuyện gì cũng là suy đoán kĩ càng cũng cười rộ lên một trận, rồi nói: " Bậc trưởng bối mà  đến biết điều cũng không rõ thì chó tha đi. Ông dạy đời cái gì, ai mới khốn nạn? "

- Liễu Địch Uyên, lời ban nãy tôi nói là đương nhiên tôi làm... Tôi giúp cô  trở thành ma, quân tử nhất ngôn đây mà!

Thuộc hạ của anh đã làm Phi Phi  nằm kia vật vã, tựa như sắp chết rồi mới từ từ đi sang phía của Địch Uyên? Ông ta nhìn thấy họ sắp làm điều kinh khủng kia với con gái thì mới vội vàng nói là:

" Cậu hại con gái tôi, tôi sẽ phanh phui một bí mật khác chắc chắn là sẽ khiến cậu chấn động, đau khổ cho đến chết."

- Bản tính tôi là vậy, đã rắp tâm hại tôi thì tôi cũng không ngại dốc hết lòng là trả thù lại đâu. Người đứng đầu không bao giờ cho ai mãn nguyện hãm hại là còn sống vui vẻ hạnh phúc cả! _ Đúng là như vậy, tất cả họ đã châm ngòi  lên sự tức điên này của Vũ Thần mất rồi...

Nước sôi từ từ đổ xuống như vậy, Liễu Trị Hanh tận mắt nhìn con gái rượu bị như vậy thì điếng người, trong lòng cứ như bị ai đâm vào từng nhát mạnh đó.

" Đủ rồi, tha cho con gái tôi đi! Tôi nói cho cậu biết Cố Uyển Đình không phải là con gái ruột của Cố Gia, đáng đời.. "

- ----------

[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Bình Luận (0)
Comment