Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 90

Vào lúc tiêu cực nhất, Giang Nhược Kiều cũng từng nghĩ tới việc không thèm quản cái tài khoản này nữa, dù sao thì, nói không chừng, rồi sẽ có ngày nào đó nó bị người khác “đóng băng”.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không nỡ.

Mặc dù ban đầu, khi mở tài khoản này, suy nghĩ riêng của cô cũng không đơn thuần, ngay cả bình luận của fans hâm mộ cũng vậy, cô xác nhận không có vấn đề gì thì mới dám trả lời lại. Nhưng cũng qua hai năm rồi, cô cũng có tình cảm với tài khoản này, dù sao thì nó cũng là công sức cô đã bỏ ra, cho dù nó có là lâu đài trên không [*], cho dù đối với một số người, chỉ cần một câu nói là đã có thể làm nó tan biến.

[*] Lâu đài trên không: có nghĩa là tòa lâu đài bay lơ lửng giữa không trung, đây là cách nói ẩn dụ cho những điều hão huyền hoặc những điều tưởng tượng không có thật.

Vài tháng trở lại đây, lượng fans hâm mộ trên tài khoản cá nhân của Giang Nhược Kiều đột nhiên tăng mạnh, số người liên hệ với cô book quảng cáo cũng ngày càng nhiều, trong đó cũng có mấy tên tuổi lớn. Nhưng Giang Nhược Kiều lại cạn sạch hứng thú, thật sự không tìm được niềm hứng khởi. Cô ấy à, thường tỉ mỉ quá mức trong rất nhiều chuyện. Nếu như cô muốn nhận quảng cáo, đầu tiên cô sẽ điều tra từ đầu đến đuôi về thương hiệu hay thậm chí là người đại diện để xem xem họ có lịch sử đen hoặc trong lúc bất cẩn có từng bày tỏ mấy quan điểm khiến người khác khó chịu hay không. Tiếp đó, cô còn phải đích thân dùng thử một khoảng thời gian, nếu không muốn để người ta mắng cô kiếm tiền đen [*], dù sao thì hầu hết fans hâm mộ của cô đều là sinh viên, chính cô cũng là sinh viên, biết phần lớn ví tiền mọi người đều khá eo hẹp, nên đợi đến khi cô làm xong mấy việc này thì “món từ hoa hiên cũng đã nguội lạnh từ lâu” [**]…

[*] Kiếm tiền đen (恰烂钱): Từ “恰” tức là chữ 吃 (Ăn), đây là cách phát âm địa phương của vùng Tây Nam, Trung Quốc. Từ “Kiếm tiền đen” thường ám chỉ việc người nhận quảng cáo biết sản phẩm có vấn đề nhưng vẫn ra sức giới thiệu cho người hâm mộ.

[**] Món từ hoa hiên cũng đã nguội lạnh từ lâu: Hoa hiên (Tên khoa học: Hemerocallis), còn được gọi là cỏ vong ưu. Hoa hiên thường nở lúc bình minh và tàn lúc hoàng hôn, thời gian nở rất ngắn. Một khi bỏ lỡ thời gian hái, sẽ không có cơ hội hái lại. Khi nói hoa hiên lạnh, từ “lạnh” trong câu không ám chỉ độ ấm, mà ám chỉ ý nghĩa của "sa ngã", "vô vọng", "lỡ". Vì vậy, "hoa huệ lạnh" có thể hiểu là "bỏ lỡ thời điểm hái hoa huệ", là một ẩn dụ cho ý nghĩa rằng đã sự bỏ lỡ, không còn cơ hội và đã quá muộn.

Trong khoảng thời gian này, bản thân cô còn bận rộn hơn cả cún, chẳng dành ra được chút thời gian nào để nghiên cứu mấy thứ đó, cô không khỏi thở dài: Giang Nhược Kiều ơi là Giang Nhược Kiều, cả đời này mi đừng mơ tới chuyện phát tài nữa!

Giang Nhược Kiều – người chẳng mơ tới chuyện giàu to trong đời này nữa, vẫn đang sống một cách rất chăm chỉ và nghiêm túc.



Giang Nhược Kiều vẫn quyết định đưa ông bà ngoại về thành phố Khê.

Khí hậu của thành phố Khê hoàn toàn khác với Bắc Kinh, hai ông bà đã quen với cuộc sống ở quê nhà, vì lo cho sức khỏe của bà ngoại, cô đã đặt vé về quê. Tuy ông bà ngoại cũng có lẩm bẩm vài câu nhưng vẫn đồng ý, đi xa lâu như vậy rồi, ai cũng nhớ thương nhà mình, như câu nói “ổ vàng ổ bạc cũng không ổ chó nhà mình” vậy. Hơn nữa, Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, homestay có diện tích rộng rất đắt, nếu rẻ hơn thì lại quá chật, không nơi nào thoải mái bằng chính ngôi nhà của mình.

Giang Nhược Kiều xin nghỉ học hai ngày.

Sau khi về nhà, cô dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, rồi đến thăm mộ của bố.

Bố của Giang Nhược Kiều hy sinh khi đang làm nhiệm vụ.

Thậm chí cô còn không hiểu tại sao, rõ ràng là mới hôm qua bố cô vừa nói muốn dẫn cô đi công viên chơi, nhưng ngay hôm sau ông lại bị che phủ bởi một tấm vải trắng. Khi bố cô qua đời, cô còn rất nhỏ, nếu không phải do cô thường xuyên xem ảnh chụp thì cô cũng khó mà nhớ nổi ông trông thế nào. Trong ký ức của Giang Nhược Kiều, tình cảm bố mẹ rất mặn nồng, nhưng hay cãi nhau, chủ yếu là vì công việc của bố. Sau khi bố qua đời, mẹ sụt cân rất nhiều, người lớn thường nói nếu không phải vì cô thì có lẽ mẹ cô cũng đi theo bố cô rồi.

Cô cũng từng oán trách mẹ.

Nhưng bây giờ, cô thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.

Như bà ngoại đã nói, duyên phận vợ chồng của mẹ và bố chỉ dài đến vậy, kết thúc cũng là hết duyên. Tình cảm mẹ con giữa cô và mẹ chỉ nông đến thế, có cưỡng cầu cũng chẳng ích gì, chỉ c4n sau này hai mẹ con đều sống tốt là đủ.

Giang Nhược Kiều phủi tro lên bia mộ.

Trên di ảnh, bố mặc bộ quân phục.

Cô không quen nói ra hết thành lời nên chỉ thầm nhủ trong lòng: Bố ơi, đến Tết con sẽ dẫn con của con đến đây, để bố xem xem có giống con hồi bé không nhé.



Giang Nhược Kiều còn vướng việc học, ở nhà chẳng được được bao lâu, cô đã phải mua vé trở về trường.

Lục Tư Nghiên biết chuyện, quấn lấy Lục Dĩ Thành nặng nặc đòi anh dẫn nhóc đến nhà ga đón mẹ.

Chính Lục Dĩ Thành cũng có ý đồ riêng, sau một hồi giả vờ giả vịt để mặc cho Lục Tư Nghiên cố tình quậy phá, anh mới chịu gật đầu.

Nhiệt độ hôm nay giảm đột ngột, hôm qua còn có thể mặc áo mỏng, mà qua hôm nay đã phải mặc áo khoác. Lúc ra ngoài, Lục Dĩ Thành đưa điện thoại cho Lục Tư Nghiên, hai mẹ con video call, Lục Dĩ Thành để ý cô vẫn đang mặc một chiếc áo sơ mi. Anh lại nhớ đến hai ngày trước anh cũng tiễn cô đến nhà ga, có vẻ cô cũng không mang quá nhiều hành lý…

Lục Tư Nghiên ngạc nhiên hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không thấy lạnh ư?”

Giang Nhược Kiều lắc đầu: “Vẫn ổn mà, sao vậy, ở Bắc Kinh rất lạnh à?”

Lục Tư Nghiên kéo dây mũ trùm đầu của áo hoodie: “Mẹ xem nè, hôm nay con đã phải mặc quần áo dày thế này rồi này, ở đây gió lớn lắm!”

Giang Nhược Kiều: “Xong rồi, trước khi ra ngoài mẹ quên xem dự báo thời tiết của Bắc Kinh.”

“Thế không phải là mẹ sẽ bị rét cóng sao?” Lục Tư Nghiên lo lắng hỏi.

“Đừng lo, phòng ngủ của mẹ có quần áo, cùng lắm là chỉ bị lạnh cóng tầm mấy tiếng thôi, có thể chịu được.” Quả thực là Giang Nhược Kiều có thể chịu được, dù sao thì, những bức ảnh theo phong cách mùa xuân của Hán phục đều được chụp khi trời đang còn rất rét, cứ cách mùa như thế, mùa xuân chụp phong cách mùa hè, mùa hè chụp phong cách mùa thu…

Đoạn đối thoại này lọt hết vào tai Lục Dĩ Thành.

Khu vực gần nhà ga cũng rất náo nhiệt, nhân lúc còn sớm, Lục Dĩ Thành dẫn Lục Tư Nghiên đến một trung tâm thương mại gần đó.

Lục Tư Nghiên hơi bối rối: “Không phải chúng ta sẽ đi đón mẹ ạ, sao lại đi dạo phố rồi?”

Lục Dĩ Thành khẽ thở dài: “Bố kiểm tra rồi, chừng nửa tiếng nữa tàu mới đến trạm, bố đến đây mua ít đồ.”

“Vậy được thôi ạ ~” Lục Tư Nghiên lại nhắc nhở thêm một câu: “Chỉ cần không tới trễ là được.”

Lục Dĩ Thành dẫn Lục Tư Nghiên quanh quẩn trước cửa hàng quần áo nữ một lúc lâu, về mặt giá trị nhan sắc, một lớn một nhỏ đều xuất sắc như nhau, thu hút tầm mắt của nhân viên tiếp thị, nhân viên tiếp thị cười híp mắt lại, nói: “Anh đẹp trai à, có phải anh muốn mua quần áo cho bạn gái không, vào đây xem thử xem, đây là mẫu mới đang có trên thị trường, mua ba cái sẽ được giảm giá mười phần trăm đó.”

Ba cái mới giảm mười phần trăm.

Lục Dĩ Thành liếc nhìn mặt tiền của cửa hàng.

Anh hơi do dự, cuối cùng vẫn dắt Lục Tư Nghiên vào cửa hàng, Lục Tư Nghiên ngạc nhiên nói: “Là mua quần áo cho Tiểu Kiều ạ?”

Về cách xưng hô, Lục Tư Nghiên rất thông thạo, nếu như có người ngoài ở đây hay có người chú ý, cậu nhóc sẽ không gọi là bố mẹ.

Lục Dĩ Thành không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ nói: “Con cũng giúp chọn đồ đi.”

Nhân viên tiếp thị nhiệt tình tiến lên: “Anh đẹp trai, anh muốn mua quần áo gì cho bạn gái, mua váy, quần hay là áo khoác?”

Lục Dĩ Thành suy nghĩ một hồi: “Áo khoác.”

“Mời anh qua bên này, đây là tất cả các mẫu mới của mùa thu, vừa được tung ra thị trường.” Nhân viên tiếp thị giới thiệu.

Quá hoa mắt, mẫu mã trong cửa hàng quần áo nữ rất nhiều, khi qua miệng của nhân viên tiếp thị – người “hận mình không thể nói bộ nào cũng là kiểu dáng mới”, càng đa dạng hơn. Nhưng điều này lại gây khó dễ cho Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên, Lục Tư Nghiên mới chỉ năm tuổi, thậm chí nhóc còn không thể tự chọn quần áo cho mình nữa ấy chứ đừng nói đến việc chọn quần áo cho mẹ. Còn Lục Dĩ Thành, ngoài việc mua quần áo dày và ủng bông cho bà nội ra thì anh chưa từng mua đồ cho người khác phái, kinh nghiệm ở mặt này bằng không.

Cuối cùng thì Lục Dĩ Thành vẫn rất cẩn thận, nghiêm túc lướt xem trang cá nhân của cô, xem cả tài khoản của cô.

Sau khi xác định được phong cách cô yêu thích, cuối cùng chọn được một chiếc áo khoác len dệt kim.

Là một chiếc màu hồng phấn. Trong hồng có trắng, trong trắng có hồng.

Nhìn chung, Lục Tư Nghiên nói nó trông rất ổn, Lục Dĩ Thành cũng thấy khá được.

Nhân viên tiếp thị rất chân thành, nhẹ nhàng nhắc khéo: “Thực ra kiểu màu sắc này rất kén người mặc, người có làn da trắng mặc lên sẽ đẹp hơn.”

Lục Dĩ Thành vô thức đáp lại: “Cô ấy rất trắng.”

Đúng là rất trắng.

Nhân viên tiếp thị cười rạng rỡ: “Thế ư, bạn gái của anh đẹp trai nhất định là một cô gái rất xinh đẹp.”

Lục Dĩ Thành vừa định nói: Không phải bạn gái…

Nhân viên tiếp thị cũng không có kiên nhẫn nghe anh vụng về sửa lại, xoay người cầm lấy áo khoác, hân hoan vui vẻ cầm áo khoác đến quầy thanh toán, cất giọng nói: “Anh đẹp trai, tiền mặt hay quét mã?”

Lục Dĩ Thành: “Quét mã.”

“Anh đẹp trai, không cân nhắc đến việc mua thêm hai bộ sao, mua ba bộ sẽ được giảm mười phần trăm đấy.”

Lục Dĩ Thành: “Không cân nhắc.”

Không có bất kỳ chiết khấu gì, dù sao thì đây cũng là kiểu dáng mới.

458 tệ.

Anh cũng không biết quần áo phụ nữ ở mức giá này là đắt hay rẻ.

Anh xách theo túi, nắm tay Lục Tư Nghiên đi về phía nhà ga.

Băng qua hai con đường lớn, cả hai đi bộ hơn hai mươi phút mới đến nơi.

Giang Nhược Kiều mặc áo sơ mi, kéo vali theo đám đông đi về phía lối ra. Dáng người Lục Dĩ Thành cao, có ưu thế, chỉ liếc mắt qua đã nhìn thấy cô, ra sức vẫy tay về phía cô. Giang Nhược Kiều nhìn thấy anh, bước chân cô hơi dừng lại, khẽ cong môi cười, sau đó thì bước nhanh về phía anh.

Thật ra, mới có hai, ba ngày không gặp nhau mà cô đã thấy nhớ Lục Tư Nghiên, ôm lấy Lục Tư Nghiên hôn mấy lần rồi mới buông ra.

Lục Tư Nghiên nắm lấy tay cô, hào hứng nói: “Tiểu Kiều, bố có mua cho cô một thứ đó.”

Bấy giờ Giang Nhược Kiều mới nhìn về phía Lục Dĩ Thành, nhận ra tay anh đang xách theo một cái túi, nhìn logo trên túi giấy, có lẽ là nhãn hiệu quần áo nữ.

“Mua quần áo?” Giang Nhược Kiều hỏi.

Lục Dĩ Thành thở phào nhẹ nhõm: Xem ra là anh không bị lừa rồi, cô vừa nhìn thấy chiếc túi đã biết là quần áo, tức là cô biết nhãn hiệu này… Ừ, không bị bịp rồi.

Anh đưa chiếc túi cho cô, không nói gì.

Giang Nhược Kiều lấy áo khoác ra, hơi kinh ngạc nhìn anh: “Mua cho tôi thật hả?”

Lục Tư Nghiên ôm eo Giang Nhược Kiều: “Đúng vậy đó, hôm nay trời đầy gió, không muốn Tiểu Kiều bị cảm đâu.”

Phản ứng đầu tiên của Giang Nhược Kiều là nhìn nhãn mác trên áo khoác.

Lục Dĩ Thành: “…”

Thật ra thì anh muốn cắt nhãn mác luôn, nhưng lại lo cô mặc không vừa, nếu cắt nhãn mác đi thì không thể đổi trả được nữa.

Giang Nhược Kiều vừa tìm giá vừa hỏi: “Bao nhiêu?”

Lục Dĩ Thành sờ mũi, trợn mắt nói dối: “85 tệ.”

Cuối cùng thì Giang Nhược Kiều cũng tìm thấy nhãn giá, cô ngẩng đầu mà nhìn thẳng vào anh: “Lục Dĩ Thành.”

Cô gọi anh.

“Trông tôi giống đồ ngốc lắm sao?”

Giang Nhược Kiều lườm anh: “85 tệ cái gì, giờ tôi cho cậu 85 tệ, cậu mua thêm cho tôi một cái xem nào!”

Nói dối cái kiểu này, rõ ràng là anh đang khinh bỉ trí thông minh của cô!

Đây chính là mẫu mã vừa mới được tung ra thị trường, nhìn kiểu dáng, sờ cảm nhận thì chắc chắn anh đã mua với giá niêm yết.

Dù có bịa là hai, ba trăm, cô cũng sẽ tin, khá lắm, anh nói thẳng là 85 tệ, đây không phải là khinh bỉ trí thông minh của cô thì là gì?

85 tệ nữa chứ, vậy cô đưa cho anh 85 tệ, anh mua thêm một cái nữa đi!

Lục Dĩ Thành nhìn cô, giọng điệu chân thành nói: “Được.”

Mua thêm một cái nữa.

Giang Nhược Kiều: “?”
Bình Luận (0)
Comment