Hóa Ra Người Ở Nơi Này

Chương 54

"Các người muốn gì?" Lục Tâm hỏi, giọng nói lạnh lùng, từ lúc đối phương mở miệng, cô đã lặng lẽ bỏ dép lê đang đi ra, đi chân trần vào nhà, dưới chân không phát ra tiếng động nào, nhẹ nhàng trở lại ngồi trước laptop, mở latop lên.

"Đem thứ kia giao ra đây."

"Thứ đó không ở chỗ tôi...."

"Lục tiểu thư, mọi người đều đã biết cả, bây giờ cô giả ngốc để làm gì?"

Lục Tâm trầm mặc một lát, vừa khẽ di chuyển con chuột ấn vào mục có chứa số liên lạc nội bộ đặc biệt, vừa bất động thanh sắc hỏi: "Các người rốt cuộc là ai, vì sao lại biết thứ đó ở chỗ tôi?"

"Chuyện này cô không cần biết!" Giọng nói đối phương chợt hung ác: "Muốn giữ mạng sống thì chớ nhiều lời."

Lục Tâm viết dãy số đang hiện trên màn hình điện thoại xuống, kèm theo một hàng chữ: "Đang trò chuyện, xác định vị trí đối phương", mặt khác phân tán lực chú ý của đối phương: "Làm thế nào để đưa thứ đó cho các anh?"

"Chín giờ sáng mai, cô đi tuyến xe buýt số 832 hướng về nhà ga, đem thứ kia bỏ vào một hộp sữa không rồi mang theo lên xe, sau đó cô xuống xe ở đầu đường Hoành Thôn, thứ đó cứ để lại trên chỗ cô ngồi là được."

"Nhưng lỡ nó bị những người khác lấy mất thì làm sao?" Lục Tâm chậm rãi hỏi, một bàn tay chống lên mặt bàn, cúi người về phía trước, tin vừa gửi đi rất nhanh đã có hồi âm: "Dọc tuyến số 531 ở phía bắc đường Tân Hội, trong bán kính 5m, đang sử dụng điện thoại Thần Châu Xing của Shenzhouxing*."

*"Shenzhouxing" là một trong ba thương hiệu điện thoại di động lớn của Trung Quốc, thương hiệu "Thần Châu Xing" được đưa ra thị trường với sáu dòng sản phẩm.

Shenzhouxing (Easyown) là thương hiệu có vùng phủ sóng rộng lớn nhất của China Mobile, cũng là thương hiệu có số lượng khách hàng lớn nhất trên thị trường truyền thông di động của Trung Quốc. Nguyên tắc "Nhanh chóng và giá cả phải chăng". "Shenzhouxing" không chỉ giá cả phải chăng, mà còn cung cấp một loạt các dịch vụ cá nhân độc đáo cho người dùng.

Dịch vụ cơ bản: tin nhắn SMS, cuộc gọi nội địa, đường truyền trong nước và chuyển vùng trong nước, hiển thị số người gọi lên màn hình,.......

Giải trí kinh doanh: nhạc chuông, MMS, truy cập Internet GPRS, câu lạc bộ âm nhạc,...

Dịch vụ thông tin: tin tức điện thoại di động, bảo mật di động, đường dây nóng 12580, hộp thư 139,....

Dịch vụ: các cuộc gọi nhắc nhở, thư ký điện thoại di động, dịch vụ định vị, điện thoại di động, số gia đình....

Lục Tâm nhanh chóng xoay người lại ra khỏi phòng. Lục Nhiên vừa gọi điện cho Lục Cảnh Hành xong, nhìn thấy cô đi ra, theo thói quen định gọi cô lại, miệng vừa mở ra, Lục Tâm đã ngay lập tức làm động tác im lặng, bước nhanh tới lấy bút trên bàn trà, viết nhanh xuống một hàng chữ "Chị có việc ra ngoài, nói với anh của em, cục công an."

Cô viết vừa nhanh vừa ngắn gọn, còn phải để ý đến giọng nói uy hiếp âm trầm ở đầu dây bên kia: "Cái này không cần Lục tiểu thư lo lắng, chỉ muốn khuyên Lục tiểu thư đừng đùa giỡn với chúng tôi, nếu thứ đồ kia bị đánh tráo hoặc thứ bên trong đã bị động vào, Lục tiểu thư cũng đừng trách chúng tôi không khách khí."

Nói xong liền ngắt điện thoại, Lục Tâm vội vàng kêu một tiếng: "Đợi đã."

Vừa đứng dậy đi giày, vừa gấp gáp nói: "Thời gian các anh hẹn đang là giờ cao điểm, trên xe buýt có rất nhiều người, tôi không thể cam đoan thứ kia sẽ không bị lấy nhầm đâu."

"Không cần cô quản, chỉ cần nghe theo là được." Đối phương "cạch" một tiếng cúp điện thoại.

Lục Tâm đã mở cửa đi ra, nghe di động kêu "Tút tút", cô khẽ mím môi, vừa cúi đầu bấm số điện thoại vừa bước nhanh về phía thang máy, lúc đang định bấm nút thì cửa thang máy đã lại mở.

"Lục Tâm?" Giọng nữ mang theo chút nghi hoặc đúng lúc vang lên, giọng nói quen thuộc khiến Lục Tâm ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua đôi tình nhân vừa đi ra, dừng lại trên người Giang Chỉ Khê đang ở trong thang máy, có phần bất ngờ.

"Giang tổng? Sao cô lại ở đây?" Cô ngạc nhiên nói, người cũng đã đi vào trong, không ngờ tới ở đây lại có thể gặp được Giang Chỉ Khê.

"Tôi có phòng ở trên tầng, ngẫu nhiên lại gặp nhau rồi." Giang Chỉ Khê lạnh nhạt đáp, hơi nâng mắt nhìn con số ở thang máy đang lên dần. "Thang máy đang đi lên."

"A?" Lục Tâm lúc này mới hoàn hồn, nhưng cửa thang máy đã khép lại, cô nhanh chóng ấn lên mấy cái nút đi xuống.

"Khuya thế này sao còn đi ra ngoài?" Giang Chỉ Khê nghiêng đầu nhìn cô.

"Vâng, bạn tôi mời đi ăn cơm." Lục Tâm cười đáp, không ngờ Giang Chỉ Khê cũng có phòng ở chỗ này, cô đã ở đây một tuần, vậy mà bây giờ mới gặp lần đầu tiên, có mấy lần hai người cùng tan tầm, lại chưa từng gặp nhau, cô nghĩ chắc Giang Chỉ Khê không hay ở đây.

"Tinh" Con số trên thang máy hiện lên, thang máy dừng lại ở tầng 4, Lục Nhiên ở tầng 3, thang máy đi lên trên một tầng.

Lục Tâm nhìn thang máy dừng lại, quay đầu áy náy cười với Giang Chỉ Khê: "Giang tổng, tôi đi trước đây, ngại quá." Nói xong liền đi ra ngoài.

Giang Chỉ Khê cong khóe môi cười cười, không nói gì, cô ở trên tầng cao nhất, lại mua thêm một căn hộ ở tầng gần đó, thỉnh thoảng cũng sẽ tới ở mấy hôm, bình thường hơn nửa thời gian đều ở trong nhà.

Thang máy ngừng lại ở tầng 25, Giang Chỉ Khê vừa đi ra ngoài vừa cúi đầu tìm chìa khoá, tìm một lúc lâu cũng không thấy, lúc này mới nhớ ra chìa khoá chắc là vẫn ở trong xe, lập tức xoay người xuống lầu.


—-

Lục Tâm ở tầng 4 đổi lại thang máy đi xuống, vừa vào trong liền gọi điện cho Lục Cảnh Hành, định đem chuyện vừa rồi có người gọi đến nói cho anh biết, dù sao anh cũng dày dạn kinh nghiệm hơn cô rất nhiều, xử lý mọi chuyện sẽ an toàn ổn thỏa hơn, lúc này cần phải nhìn vào tình hình thực tế một chút, nghe ý kiến của Lục Cảnh Hành.

Trong thang máy không có tín hiệu nên điện thoại không gọi đi được.

Lục Tâm đi xuống tầng, khi ra khỏi thang máy thì di động mới có tín hiệu lại, cô vừa gọi điện thoại Lục Cảnh Hành vừa bước nhanh xuống ga-ra để xe dưới tầng hầm.

Điện thoại báo đường dây bận, chắc là Lục Nhiên thấy tờ giấy nên gọi cho anh, hoặc là anh đang gọi lại cho cô.

Lục Tâm cúp điện thoại trước rồi nhanh chóng bước về phía xe của mình, xe cô để sâu trong ga-ra, phải đi qua ba chiếc xe nữa mới đến.

Ga-ra của những tiểu khu thế này bình thường không có bảo vệ, cả ga-ra to như vậy chỉ có vài ba bóng đèn vàng u ám, lại sắp nửa đêm nên trong ga-ra cũng im ắng không có người, không khí rét lạnh âm trầm có phần khác thường.

Lục Tâm đang đi nhanh về phía xe mình bất giác bước chậm lại, nương theo ánh đèn cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh xong mới chậm rãi đi về phía xe của mình, nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào cửa xe thì trong nháy mắt lại phát hiện không khí đặc biệt kì lạ, gần như là theo bản năng, cô nghiêng nhìn về phía đầu xe, chân trái nhanh chóng nâng lên hung hăng quét về phía đầu xe – nơi có một bóng người đang chui ra, đá trúng tay đang cầm súng của hắn, bàn tay cũng theo đó chống lên thân xe, mượn lực nhảy lên, tựa vào đó để né sang xe khác, lại không ngờ xe bên cạnh cũng có một người nữa, ngay lúc cơ thể cô rơi xuống đất, họng súng lục đã để lên gáy cô.

Lục Tâm hoàn toàn theo phản xạ vung tay phản kháng, đá hết sức về phía sau rồi lăn một vòng qua thân xe để tránh viên đạn bắn trúng mình, nhưng cũng vì thế mà khiến cô đang ở sau chiếc xe che chắn lăn ra ngoài mặt đường, mất đi chỗ ẩn nấp duy nhất.

Nhưng ngay lập tức Lục Tâm cũng nhanh chóng di chuyển về phía sau cột xi măng bên cạnh, hoàn toàn bất chấp tay cùng lưng vừa bị va đập đau nhói, khoảng thời gian này với cô mà nói chính là mạng sống.

Cho dù động tác của cô nhanh đến thế nào thì cũng không thể nhanh hơn hai viên đạn đồng thời bắn ra, tuy tránh được một viên nhưng một viên còn lại cũng sượt qua đùi của cô, toé ra những tia lửa nhỏ khi chạm đất.

Cùng lúc đó một tiếng thét "A!" chói tai vang lên phá vỡ sự yên lặng trong ga-ra, Lục Tâm theo bản năng ngẩng đầu lên thì thấy Giang Chỉ Khê đứng cách đó vài bước sợ tới mức che miệng thét to, khoé mắt cô nhanh chóng nhìn về phía hai tên bịt mặt đang cầm súng, một tên đang giơ súng ngắm bắn Giang Chỉ Khê, cô liền nhanh chóng ném chiếc túi trong tay về phía họng súng đen ngòm, dùng hết sức lực hét lên với Giang Chỉ Khê: "Đi mau!"

Chiếc túi Lục Tâm ném ra khiến viên đạn bị lệch, Giang Chỉ Khê cũng đã phục hồi lại tinh thần, lảo đảo chạy ra ngoài, điều đó khiến cho Lục Tâm mất đi cơ hội chạy trốn cuối cùng, một viên đạn khác được tên còn lại nhanh chóng bắn ra, thẳng tắp ghim vào ngực trái của cô.

Lục Tâm khẽ rên một tiếng, đưa tay ôm lấy ngực rồi kéo chân bị thương lăn vài vòng, đem cơ thể nấp sau cột xi măng phía dưới chiếc xe bên cạnh, tránh được hai viên đạn khác liên tiếp bay đến.

Hệ thống cảnh báo kịch liệt kêu vang.

Giữa tiếng còi ầm ĩ, Lục Tâm dường như nghe thấy một người bình tĩnh nói: "Cô ta chắc là không chống đỡ được lâu đâu, đi."

Một người khác lại như muốn đến gần xác nhận xem cô đã chết chưa nhưng đã bị đồng bọn lôi kéo rút lui.

Toàn bộ cơ thể Lục Tâm gần như nằm trên mặt đất, ý thức theo sự đau đớn trên ngực và chân từ từ phiêu tán, khi cô sắp hôn mê thì di động cầm trong tay khẽ rung lên đã kéo một phần thần trí của cô lại.

Cô gian nan giơ tay lên, khi nhìn thấy cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình di động thì đột nhiên mũi đau xót, nước mắt ào ào chảy xuống, không biết là do anh hay do đau đớn.

Cô dường như phải dùng hết sức mới có thể đưa được điện thoại lên tai, ấn nghe.

"Lục Tâm....." Giọng nói đầy lo lắng của Lục Cảnh Hành từ đầu bên kia truyền tới, mang theo tiếng gió, cùng tiếng bước chân.

"Đại..... Đại ca.... Xe.... Ga-ra....Cứu.... Cứu em....." Lục Tâm khó khăn gọi anh một tiếng, mỗi một chữ đều giống như dùng hết tất cả sức lực.

"Tâm Tâm? Tâm Tâm? Em sao vậy?" Giọng nói trầm ổn vì sự yếu ớt của cô mà lập tức trở nên căng thẳng, trong lòng Lục Cảnh Hành vô cùng lo lắng, ngay cả bước chân cũng bất giác hỗn loạn.

"Em... Em......" Lục Tâm đang định trả lời nhưng lại phát hiện ra mỗi một chữ cô nói ra như gọt xương rút gân cô vậy, vô cùng đau đớn gian nan, cô mơ hồ nhìn thấy đèn huỳnh quang ở cửa ga-ra sáng lên, bóng người hỗn loạn, tiếng bước chân ngày càng đến gần nhưng cô lại không nhìn rõ gì cả, chỉ nhớ rõ bản thân yếu ớt mà khó khăn nói từng tiếng đứt quãng với đầu bên kia điện thoại: "Thật.... Thật xin lỗi, em không phải... Cố ý chống đối anh....."

"Là lỗi của anh. Em đừng nói gì cả, anh sẽ tới rất nhanh, đừng lộn xộn........" Tiếng nói xưa nay trầm ổn đã mang theo một tia lo lắng.

"Em.... Em nghĩ ngay cả anh.... Anh cũng không......." Không cần em......

Vài tiếng cuối cùng cũng theo di động đang chậm rãi trượt xuống biến mất trên môi, sức lực cạn kiệt rất nhanh khiến tay cô không cầm nổi nữa điện thoại.

Cô dựa vào chút ý thức còn sót lại muốn nhìn rõ người đang chạy nhanh tới, thế nhưng tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy một bóng trắng cao lớn, thân ảnh đó đang bước nhanh tới, cái gì cũng không thấy rõ, mãi cho đến khi bàn tay bị một bàn tay đang run run khác nắm lấy, cảm giác quen thuộc khiến mí mắt đang khép lại của cô động đậy, cố gắng mở to mắt ra để nhìn cho rõ, nhưng cuối cùng chỉ có thể cười: "Đại..... Đại ca...."

P/s: đoạn "Dọc tuyến số 531 ở phía bắc đường Tân Hội, trong bán kính 5m, đang sử dụng điện thoại Thần Châu Xing của Shenzhouxing*." mình cũng không rõ lắm nên mình cảm thấy dịch không được ổn lắm.

Nguyên văn tiếng Trung của nó là: "新会路北沿线 531 号, 方圆五米范围内, 新购买的神州行惠民卡."

Ai biết thì giúp mình với nha. Cảm ơn nhiều nhiều ạ.


Bình Luận (0)
Comment