Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 15



Editor: Yuè Yīng

Bàn tay anh áp trên gương mặt cô, ngón tay cái vuốt theo hàng lông mày, thanh âm nhẹ nhàng như gió thoảng.

“Loan Hoan, hiện tại vẫn còn kịp để thoát khỏi thân phận này.”

Loan Hoan ngơ ngác nhìn Dung Doãn Trinh, đầu óc là một mảnh hỗn độn.

Gương mặt gần trong gang tấc không có gì dao động.

“Tiểu mỹ nhân ngư, cũng xin em đừng ôm bất cứ ảo tưởng nào. Lúc còn rất nhỏ cha tôi luôn nói mấy lời này với tôi, Dung Doãn Trinh, nếu như có một ngày viên đạn xuyên thủng qua sọ não con, con không được cảm thấy bị chết vô tội, đây chẳng qua là con gieo gió gặt bão mà thôi. Đã từ rất lâu rất lâu rồi, tôi cảm thấy cái chết vô cùng tầm thường, cho nên, đừng ôm bất cứ ảo tưởng gì về tôi. Nếu như có một ngày tôi nhận được cuộc điện thoại gọi tới đàm phán, tôi nhất định sẽ không chút do dự nói với những người đó giống như ba tôi, chỉ khác là giá nhặt xác, bây giờ có lẽ hẳn là không chỉ mất năm trăm đôla.”

Loan Hoan vẫn còn ngơ ngác, phản ứng của cô có phần chậm chạp, lời nói của Dung Doãn Trinh hơi giống chiếc hộp âm nhạc, chầm chậm theo thứ tự, cô nhìn thấy anh lại nâng tay lên, cô lại nghe thấy anh nói: Loan Hoan, em còn có năm phút.

Năm phút đồng hồ, a, đúng rồi, vừa nãy Dung Doãn Trinh nói cho cô thời gian 20 phút, nói cách khác, trong 20 phút đó đã qua 15 phút rồi, còn có năm phút nữa là Lý Tuấn Khải sẽ đến đến đây, thời điểm đó, sẽ thật sự không còn cơ hội nào nữa.

Cảm giác chết mà phải nằm cạnh những cái xác động vật quả thật là rất tồi tệ, muốn rời khỏi đây không?

Muốn rời khỏi đây không?

“Đương nhiên không!” Loan Hoan nghe thấy trong lòng mình lớn tiếng trả lời như vậy.

Ngoài ra là một suy nghĩ khác xuất hiện.

Người đàn ông trước mắt, theo như lời Phương Mạn nói là nguy hiểm mà máu lạnh, may mà Lý Nhược Vân không gả cho người đàn ông này, người gả cho anh là Loan Hoan, Loan Hoan đã sống ở phố Queen suốt bốn năm.


Nếu một ngày nào đó Lý Nhược Vân bị bắt cóc, có lẽ còn ngây thơ cho rằng mình đang trong một tiết mục giải trí thuộc chương trình thực tế của truyền thông nước Mỹ, có lẽ cô ấy còn có thể phối hợp biểu diễn với bọn họ, cho đến khi viên đạn xuyên thủng sọ não của cô ấy, khi đó suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô ấy là, “Mẹ kiếp, làm cả buổi hóa ra lại là thật sự”, nếu chuyện như vậy rơi vào cô, ít nhất cô nắm chắc bản thân có 20% cơ hội chạy trốn.

Ý nghĩ này khiến Loan Hoan bật cười trong tư tưởng.

Xem đi, cô gái Lý Tuấn Khải mang về, cô gái Lý Tuấn Khải rất quý trọng không hề có lương tâm như trong tưởng tượng của mọi người.

Vì thế, Loan Hoan cười, đứng lên từ trên ghế, cô nghiêng đầu đặt trên vai người đàn ông sắp trở thành chồng của mình, nói lời đường mật với anh.

“Dung Doãn Trinh, nếu hiện tại mà có sôcôla, tôi nghĩ là tôi sẽ thưởng cho anh một viên sôcôla, tôi sẽ đẩy viên sôcôla đó đến trong miệng anh, nói, này, bạn học, bạn làm rất tuyệt.”

“Nói như thế nào?”

Nụ cười nơi khóe miệng Loan Hoan càng sâu hơn: “Dung Doãn Trinh, anh vừa mới gọi tôi năm lần Loan Hoan, anh không đem ‘Loan Hoan’ kêu thành ‘Dịch Hoan’ đến một lần, điểm này làm tôi thật vui vẻ, làm sao bây giờ? Hiện tại, tôi không có sôcôla, cho nên, tôi đành phải coi mình là sôcôla thưởng cho anh.”

Tuy rằng Loan Hoan không nhìn tới nét mặt Dung Doãn Trinh, nhưng Loan Hoan biết Dung Doãn Trinh đang cười, hơi thở tỏa ra từ nụ cười ấm áp dừng ở trên gáy cô, có chút nhột nhột.

Lúc Lý Tuấn Khải đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nam ngồi trên trên bàn trang điểm, nữ đứng, nam thì ngồi nghiêm thẳng tắp, nữ thì hơi nghiêng người về phía trước. Chỉ nhìn một cái Lý Tuấn Khải đã biết là Tiểu Hoan nhà mình đang ngã vào lòng chú rể.

Tòa lâu đài cổ mang theo những dấu ấn của năm tháng, cô dâu chú rể mặc lễ phục phục cổ, tổng giám mục chủ trì hôn lễ mặc bộ lễ phục trang nghiêm, những vị khách quý không dám thả lỏng diễn cảm, những người bị bắt buộc phải đứng ở khu vực để xe có chăng dây phong tỏa, cùng với những phóng viên phải đứng ở bên ngoài tòa lâu đài chỉ có thể dùng từ ngữ nóng hổi để đưa tin về hôn lễ còn có cả những lính gác người Áo mặc bộ lễ phục chỉ có trong ngày hội đón du khách khiến hôn lễ này càng giống nghi thức quốc vương lên ngôi.

Không có người nào dám thở mạnh.

Có lẽ, hôm đó, cũng chỉ có anh trai của cô dâu là không có tâm trạng đó.

Lý Nhược Tư ngồi ở bên cạnh Lý Tuấn Khải, từ đầu tới cuối hôn lễ trang trọng này anh đều vô tri vô giác. Ba ngày qua lúc nào anh cũng trong tình trạng gấp rút lên đường, hành trình không ngừng nghỉ khiến anh mệt mỏi, điều mỏi mệt hơn nữa là trái tim.

Hết thảy đều xảy ra quá nhanh, sao Tiểu Hoan nói lập gia đình là lập gia đình ngay lập tức chứ?

Lý Nhược Tư còn hoài nghi giờ phút này có lẽ là một giấc mộng, mãi cho đến khi giọng nữ trong trẻo vang lên: Yes, I do!

Yes, I do! Hệt như âm thanh ma quái.

Ánh mắt Lý Nhược Tư bắt đầu có tập trung, anh nhìn cô gái đứng trong lễ đường, ánh sáng phát ra từ chiếc nhẫn kim cương được đeo vào ngón tay áp út của cô rực rỡ tới nỗi khiến mắt anh đau đớn.

Nghiễm nhiên, đã chỉ là hạt bụi rơi.

Nghiêng đầu, chỉ vào đồng hồ, Lý Nhược Tư thấp giọng nói với ba mình: Ba, con đi ra ngoài trước một chút, bây giờ con phải gọi một cuộc điện thoại rất quan trọng.

Ba của anh nhíu mày.

Không chờ Lý Tuấn Khải trả lời, Lý Nhược Tư liền nâng bước chân.

Giọng nói của vị giáo chủ vang lên sau lưng anh, an bình, cát tường, nói xong lời chúc phúc, tiếng những đứa nhỏ xướng ca tựa như âm thanh của trời, bước chân Lý Nhược Tư nhanh hơn, làm cho những thanh âm này mau cách xa mình một chút.

Rốt cục, không nghe thấy thanh âm đó nữa, rốt cục anh cũng trốn khỏi nơi tổ chức hôn lễ, có lẽ những người đó sẽ cười nhạo anh, sẽ như vậy, miệng lưỡi những người đó có đôi khi còn thối hơn toilet.

Đưa tay sờ túi, không có thuốc lá.

Lý Nhược Tư há miệng thở phì phì, Tiểu Hoan muốn lập gia đình, không, Tiểu Hoan đã lập gia đình, gả cho một người đàn ông đẹp trai anh tuấn hơn cả anh.


Vận may của Loan Hoan không tệ chút nào, lại có thể cưới được người đàn ông có vẻ ngoài xuất sắc như vậy.

Người đàn ông kia anh đã gặp không lâu trước đó, cậu ta gọi điện thoại cho người thân, cậu ta nói muốn kết hôn cho người thân của mình nghe, khẩu khí thật bình thản, giống như là đang nói tới chuyện thời tiết hôm nay cũng khá đẹp.

Tên kia dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu bình thản như vậy để nói mình muốn kết hôn, người cậu ta cưới lại là Tiểu Hoan, nếu như là anh mà nói thì anh sẽ phát điên lên ấy.

Điều quan trọng nhất là người đàn ông nói chuyện không hề thấy có lấy một chút vui vẻ.

Kết hôn với Loan Hoan cũng không khiến người đàn ông này cảm thấy vui vẻ, ý niệm này như lấp kín cổ họng anh, sau đó…

Một loại trực giác giục giã Lý Nhược Tư bắt đầu đứng lên chạy, chỉ mong anh có thể tìm được căn phòng kia, chỉ mong anh có thể tìm được chiếc điện thoại di động ở trong căn phòng đó.

Trong quá trình chạy, trong đầu Nhược Tư không ngừng vang lên những lời nói của chính bản thân, lặp đi lặp lại.

“Loan Hoan, anh nguyền rủa em, anh nguyền rủa em có một ngày sẽ yêu một người đàn ông thật sâu đậm, mà người đó vĩnh viễn không đáp lại tình yêu của em.”

Mồ hôi rơi xuống từ trên trán, anh cởi chiếc áo khoác ra.

Lý Nhược Tư không chỉ tìm được căn phòng kia, anh còn tìm được chiếc điện thoại di động kia, cửa phòng đã khóa chặt, anh mất rất nhiều sức lực mới leo được từ ban công ở phòng bên cạnh sang ban công phòng bên này.

Bàn tay cầm lấy di động đang run, di động rất cũ, là một chiếc BlackBerry cũ mà những thế hệ trước ở nước Mỹ rất thích. Lý Nhược Tư nhấn xuống nút gọi lại, điện thoại truyền đến từng tiếng “Tu tu….”

“Tu tu….” Tiếng vang mãi không thấy chán, trong lúc đó còn xen lẫn một số tạp âm, âm thanh hỗn độn đó khiến Lý Nhược Tư phiền muộn trong lòng.

Không có người nghe điện thoại, gọi lần thứ hai vẫn không có ai nhấc máy, Lý Nhược Tư nhớ kỹ số điện thoại kia. Trong căn phòng có mùi thuốc lá thoang thoảng, trong phòng chẳng có gì cả, cũng chỉ có một chiếc túi màu nâu, nhìn chiếc túi thật cũ, là túi vải buồm, miệng túi vải thêu logo của Đội bóng chày New York Yankees nổi tiếng.

Vừa đặt di động vào trong túi vải buồm, Lý Nhược Tư lại nhìn thoáng qua chiếc túi vải cũ kỹ đó, cảm giác có chút kỳ quái. Có một dạo, loại túi này rất thịnh hành ở nước Mỹ, hình ảnh các thiếu niên đeo túi trên lưng cưỡi xe đạp khắp các con phố lớn ngõ nhỏ, chỗ nào cũng có.

Có lẽ, thời niên thiếu của Dung Doãn Trinh cũng có chiếc túi như vậy, chỉ có điều, hiện tại Dung Doãn Trinh mang chiếc túi như vậy tới hôn lễ của mình thì nghe có vẻ kỳ lạ.

Lý Nhược Tư giật mình, anh mở túi vải buồm ra, trong túi cũng chỉ để mấy bao thuốc lá, xem ra, cách đó không lâu người đàn ông này cũng ở đây hút thuốc.

Đây là một thời điểm kỳ quái, Lý Nhược Tư đem di động thả lại chỗ cũ, lấy trộm một báo thuốc lá trong túi của Dung Doãn Trinh, cầm điếu thuốc leo qua ban công, trốn ở căn phòng bên cạnh vội vã châm lửa.

Mùi thuốc lá Brazil hảo hạng cay độc, đắng chát, rất nguyên vị, vị nicotine lưu lại trên đầu lưỡi làm cho người ta lâng lâng.

Lý Nhược Tư vừa hút thuốc vừa đếm thời gian.

Ba rưỡi, hôn lễ đã kết thúc, bốn giờ đúng, máy bay nhà họ Dung sẽ chở cặp vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật, tuần trăng mật của họ là tới. . .

Ừm, hình như là Thụy Sĩ, tuần trăng mật của họ chỉ có ba ngày, cho nên chọn địa điểm gần một chút, thời gian này ở Thụy Sĩ có thể trượt tuyết. .

Đã qua ba rưỡi, Lý Nhược Tư nhìn ra bên ngoài.

Ba giờ bốn mươi lăm phút, căn phòng bên cạnh có thanh âm mở cửa.

Ba giờ năm mươi phút, Lý Nhược Tư nhìn thấy Dung Doãn Trinh cầm chiếc túi vải buồm cũ kỹ kia rời đi.

Lý Nhược Tư rời khỏi căn phòng là 4h10’, anh đứng ở nơi gió lùa một lúc, đợi đến khi mùi thuốc lá trên người bay bớt, anh trở lại nơi tổ chức hôn lễ, cô dâu chú rể đã rời đi, những vị khách quý vẫn ở nguyên chỗ cũ, đối với bọn họ, có thể nói là chỉ hôn lễ mới kết thúc, nhưng xã giao lại là mới vừa bắt đầu.


Ba anh đứng ở nơi đó, lưu luyến đợi, đang nhìn bầu trời, những sợi ruybăng rơi đầy mặt đất cũng có thể chứng minh một điều là rốt cuộc nơi này đã từng tổ chức hôn lễ đầy màu sắc.

Lý Nhược Tư đứng bên cạnh Lý Tuấn Khải.

“Nhược Tư, sao ba cảm thấy hiện tại ba vẫn còn ở San Francisco, Tiểu Hoan cùng Tiểu Vân đang đấu võ mồm, con cùng ba đánh cờ.”

Lý Nhược Tư liếm cánh môi, anh phải cảm ơn bao thuốc lá kia, ít nhất, bao thuốc lá đó cho anh biết phải làm chuyện gì mình nên làm, anh nắm lấy bả vai Lý Tuấn Khải.

“Ba, bây giờ ba còn chưa già, không cần phải giả bộ lẩm cẩm ở đây, mẹ đang gọi chúng ta qua đó.”

Đêm dần trở nên trầm lắng, Lý Nhược Tư ở trong phòng khách sạn không ngừng đi tới đi lui, anh không theo ba mẹ tham dự tiệc tối do Dung Diệu Huy tổ chức, anh lấy cớ thân thể không thoải mái ở lại trong phòng, anh đang chờ đợi một cuộc điện thoại.

Căn phòng khách sạn được thiết kế theo kiến trúc cổ, phục cổ, khép kín, thiết kế như vậy tại thời khắc như thế này có vẻ áp lực.

Rốt cục, cuộc điện thoại anh chờ cũng tới, di động vang lên, điện thoại gọi đến là một công ty thám tử tư ở nước Mỹ, anh bảo bọn họ điều tra một số điện thoại cho anh.

Số điện thoại đó là dãy số anh tìm được trong di động của Dung Doãn Trinh buổi chiều nay.

Cầm điện thoại, Lý Nhược Tư ngừng thở, nghe từng chữ một.

Đợi đến khi cuộc gọi kết thúc, Lý Nhược Tư nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, anh lại bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, trái tim anh hoảng loạn.

Sự hốt hoảng này đến từ tin tức anh vừa mới nhận được, chủ nhân của số điện thoại mà buổi chiều Dung Doãn Trinh gọi tới đã không còn tồn tại trên thế giới này từ lâu.

Nói cách khác, ở trong căn phòng kia, cảnh tượng mà Lý Nhược Tư đã thấy là cuộc đối thoại của Dung Doãn Trinh cùng một người đã chết. Lý Nhược Tư cố gắng nhớ lại giọng điệu khi nói chuyện của Dung Doãn Trinh, dịu dàng như thế, tương tự như đang nói chuyện với người mình thân thiết nhất.

Người đã không còn tồn tại trên thế giới này là ai?

Thám tử tư đưa ra đáp án là chịu bó tay, bọn họ cũng chỉ có thể điều tra ra một tin tức nhỏ như vậy.

Đây mới là điểm đáng sợ nhất, công ty thám tử tư ở nước Mỹ kia hô mưa gọi gió, có đôi khi, ngay cả chính phủ Mỹ cũng có bí mật tiếp xúc với họ.

Ý nghĩ đầu tiên của Lý Nhược Tư là, Loan Hoan phải làm sao bây giờ?

Người đàn ông tên là Dung Doãn Trinh kia, rốt cuộc có một loại Thế giới tinh thần như thế nào mà khiến anh có thể nói chuyện với một người đã chết đến hơn mười phút.

Vào lúc Lý Nhược Tư không ngừng đi tới đi lui ở trong phòng khách sạn, cùng lúc đó, Loan Hoan đang ở trong phòng tắm nhìn gương ngẩn người.






Bình Luận (0)
Comment