Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 42



Editor: Lưu Tinh

Dung Doãn Trinh giật lấy ly rượu trong tay Loan Hoan. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô uống đến say khướt như vậy. Loan Hoan biết uống rượu, nhưng cũng chỉ là uống chút ít, cô đặc biệt rất dễ say.

Vừa mới đặt ly rượu xuống, bên cạnh liền vang lên tiếng. Theo bản năng Dung Doãn Trinh đưa tay ra, Lý Nhược Vân liền yếu ớt ngã vào lòng anh. Người này cũng kiểu là đã uống thì sẽ uống đến say khướt.

Dung Doãn Trinh đỡ Lý Nhược Vân nằm lên giường, sau đó kéo chăn đắp cho cô. Vừa định quay đi thì từ đâu có một bàn tay túm lấy vạt áo anh.

Anh nhìn lại, theo hướng bàn tay của Lý Nhược Vân đang túm lấy áo mình. Gương mặt cô ửng hồng, có lẽ là do tác dụng của rượu. Đôi môi cô cũng đỏ, như là một cô gái nhỏ lén lấy trộm son của mẹ, vừa vội vàng lau đi.

Anh gỡ tay cô ra, không ngờ cô càng níu chặt hơn. Không phải vị tiểu thư này đã uống say rồi sao? Dung Doãn Trinh đè thấp giọng nói: “Lý Nhược Vân, cô lôi kéo quần áo tôi làm gì? Hay là cô muốn uống nước?”

Một lúc lâu vẫn không có tiếng trả lời.

“Lý Nhược Vân!” Dung Doãn Trinh hơi cất cao giọng. Bây giờ Loan Hoan còn đang chờ anh.

Dung Doãn Trinh lại gỡ tay Lý Nhược Vân ra. Cũng không biết từ đâu mà vị tiểu thư này lại có sức mạnh phi thường đến vậy, càng túm càng chặt.

“Lý Nhược Vân!”

“Đừng. . . . Đừng. . . .” Đôi mỏi đỏ khẽ mấp máy.

“Đừng cái gì?” Dung Doãn Trinh có chút không kiên nhẫn.

Thanh âm của Lý Nhược Vân quá nhỏ, anh thử ghé mặt xuống một chút để nghe cho rõ. Nhưng hơi thở nóng rực từ đôi môi đỏ hồng khiến anh cảm thấy ngứa ngáy. Theo bản năng, Dung Doãn Trinh rụt cổ lại.

Sau khi nghe rõ lời Lý Nhược Vân nói, Dung Doãn Trinh dở khóc dở cười, Lý Nhược Vân lại nói: Đừng, đừng tắt đèn, tôi sợ bóng tối, tôi sợ ma.

Dung Doãn Trinh bật đèn trên đầu giường lên.


“Thật ra. . . Lá gan của tôi rất nhỏ, bộ dáng không sợ trời không sợ đất kia chỉ là giả vờ. Tất cả đều là giả…” Cô thì thào nói tiếp.

Thanh âm của Lý Nhược Vân rất nhẹ, rất nhẹ, giống như một chiếc lông chim nhẹ nhàng cọ vào tai người nghe.

Giật mình phát hiện ngón tay mình đang nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, Dung Doãn Trinh vội thu hồi lại, rồi rời đi.

Thanh âm của Lý Nhược Vân vẫn vang lên nỉ non sau lưng anh. Dung Doãn Trinh cũng không quay đầu lại, anh đi đến trước mặt người vợ của mình. Ôm Loan Hoan đang say đến bất tỉnh nhân sự lên, rời khỏi phòng Lý Nhược Vân.

Vừa tỉnh dậy, Loan Hoan liền nhìn thấy Dung Doãn Trinh. Anh đang ngồi ở một bên đọc sách, mặc loại áo len cao cổ mà cô thích nhất. Hồi còn nhỏ, mùa đông ở New York rất lạnh. Loan Hoan từng có một suy nghĩ hết sức ngốc nghếch. Đó là khi lớn lên, cô nhất định phải tìm một người bạn trai thích mặc áo len cao cổ. Như vậy, cô có thể chui cả người váo bên trong chiếc áo len ấm áp của anh ta, cả hai người cùng nhau hưởng thụ sự ấm áp.

Thật khéo, Dung Doãn Trinh có rất nhiều chiếc áo len kiểu này. Mùa đông cũng là lúc Dung Doãn Trinh sẽ thường xuyên mặc kiểu áo này. Hôm nay, Dung Doãn Trinh đang mặc chiếc áo len kiểu dáng cô thích, ngồi rất gần, rất gần cô.

Dung Doãn Trinh đưa mắt qua nhìn, Loan Hoan định tiếp tục giả bộ ngủ nhưng đã không kịp nữa rồi.

“Tỉnh rồi?”

“Ừ. Anh không đi làm sao?”

Loan Hoan nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại đã là hơn chín giờ sáng. Bình thường khoảng bảy giờ rưỡi anh đã đi làm.

Dung Doãn Trinh không trả lời Loan Hoan mà lại nhìn chằm chằm vào cô.

“Như thế nào?” Loan Hoan bị Dung Doãn Trinh nhìn đến khó chịu.

Dung Doãn Trinh cúi đầu xuống, nhích đến gần Loan Hoan hơn một chút. Loan Hoan lại lui ra phía sau theo phản xạ, hai khuôn mặt chỉ còn cách nhau khoảng hơn 10 cm.

“Loan Hoan, tối hôm qua em say khướt.”

Say khướt, làm sao có thể? Trước nay cô chưa từng uống đến say khướt. Loan Hoan lắc đầu phủ định.

“Em cắn lên cổ anh, thủng vài lỗ rồi đây này. Cho nên hôm nay anh không thể mặc nổi tây trang, không thắt caravat!”

Trong lòng kêu to không ổn. Loan Hoan kéo vạt áo Dung Doãn Trinh xuống xem. Cô hình dung trong đầu những dấu răng trên cổ Dung Doãn Trinh, chắc cũng giống như bị ma cà rồng cắn.

Nhưng mà… không có gì hết.

“Anh. . . .” Câu mắng chửi người được nuột ngược trở vào trong.

Loan Hoan ngậm chặt miệng lại. Bởi vì Dung Doãn Trinh càng lấn tới, thu hẹp khoảng cách giữa hai cơ thể chỉ còn khoảng vài cm. Trên gương mặt anh phảng phất mùi nước cạo râu và kem đánh răng tươi mát.

“Dung Doãn Trinh, thật sự tối hôm qua em đã uống đến say khướt sao?” Câu mắng chửi được đổi thành một câu hỏi nghi vấn như vậy.

Đúng là tối hôm qua cô uống hơi nhiều một chút, cô không thể xác định là mình có say hay không.

“Không có, em không có say khướt, Tiểu Hoan uống nhiều cỡ nào cũng rất đàng hoàng, không nói nhiều, không làm loạn.”

Bàn tay Dung Doãn Trinh dừng lại trên vành tai cô, dè dặt vuốt ve, trong giọng nói lại có chút thương tiếc: “Anh đoán em từng trải qua một giai đoạn đặc biệt khổ sở. Chính vì quá gian nan vượt qua nên bây giờ Tiểu Hoan trở thành một đứa nhỏ nhút nhát không dám gây chuyện.”

Loan Hoan rũ mi mắt xuống: “Không có, Dung Doãn Trinh, anh đã đoán sai, em không có!”

“Em xem.” Dung Doãn Trinh thở dài: “Em lại đang cắn môi.”

Giây tiếp theo, đôi môi Dung Doãn Trinh đã đặt lên khóe miệng Loan Hoan. Đầu lưỡi và cánh môi anh nhẹ nhàng cọ xát vào khóe miệng của cô. Lúc đôi môi anh dời lên trên cánh môi mềm mại của cô, Loan Hoan nói em vẫn chưa đánh răng.

Nhưng anh chẳng có ý định dừng lại. Không chỉ không có ý định dừng lại mà đôi môi anh càng làm loạn nhiều hơn. Sau một hồi cắn mút môi cô, Loan Hoan đành phải hé miệng ra để cho đầu lưỡi của anh tiến vào, cuốn lấy đầu lưỡi cô.

Hai đôi môi quấn quýt triền miên. Dung Doãn Trinh bắt đầu đè cả thân mình lên người Loan Hoan


Vạt áo ngủ trước ngực bị anh đẩy ra, phía dưới lại bị anh kéo cao lên, đến tận thặt lưng. Bàn tay Dung Doãn Trinh dừng lại ở bên hông cô, tùy ý vuốt ve.

Cũng không biết qua bao lâu, Dung Doãn Trinh buông cô ra, một tay chống trên giường, một tay còn tiếp tục vuốt ve người cô. Hơi thở anh dồn dập, ánh mắt dâng trào mãnh liệt.

Loan Hoan cúi đầu nhìn theo ánh mắt nóng rực của Dung Doãn Trinh, nhìn đến phần ngực mình đã lộ ra gần hết. Chiếc áo ngủ có màu hoa tử lan, được may bằng chất liệu vô cùng mỏng manh và mềm mại, dù rất cao cấp nhưng không thể nào giúp cô che chắn được cảnh xuân cao ngất của mình.

Khoảng chín giờ sáng, ánh nắng từ bên ngoài rọi vào, chiếu sáng khắp căn phòng. Trần nhà được trang trí bằng một loại đèn pha lê tinh tế, khiến cho không gian càng thêm lấp lánh. Tia nắng đẹp chiếu vào chiếc ly, rọi lên bình hoa, rồi lại dừng trên chiếc áo ngủ. Dung Doãn Trinh ôm chặt thắt lưng cô, tựa như muốn nhào tới. Loan Hoan lại không thể tự chủ mà vô thức nhổm người dậy nghênh đón.

Cứ như vậy, vạt áo màu hoa tử lan mong manh rơi xuống, vụt khỏi đỉnh đồi cao ngất.

Tay anh mạnh mẽ giữ chặt sau lưng cô.

Trong phòng tràn ngập đủ loại ánh sáng giao nhau, trước mắt Loan Hoan chói lòa, trắng xóa như chìm trong biển tuyết, giống như năm đó khi cô và anh cùng hưởng tuần trăng mật, khắp nơi được bao phủ bởi tuyết trắng.

Chỉ là . . . Xung quanh quá yên tĩnh.

Cả người cô run lên, phập phồng kịch liệt, khiến cho ngực cô cũng nhấp nhô theo. Cho dù là cô cố tình hay giả vờ thì trong mắt Dung Doãn Trinh lúc này, tất cả đều rất đẹp. Ánh mắt Dung Doãn Trinh dán chặt vào không rời.

Loan Hoan giãy dụa, muốn che đi. Vừa mới nhấc tay đã bị Dung Doãn Trinh hung hăng đè lại.

Loan Hoan giãy dụa, cô không quen bị anh nhìn chằm chằm như vậy. Huống chi bây giờ còn là ban ngày. Cô càng giãy dụa thì hai bầu ngực càng dập dờn, khiến cho đáy lòng ai đó càng dậy sóng. Từ nhỏ anh đã trái qua quá trình tập luyện gắt gao, vì thế chỉ bằng một bàn tay liền có thể tóm gọn hai tay cô, hơn nữa càng dễ dàng nâng hai tay cô giơ cao lên đầu.

Trong suốt quá trình thực hiện động tác đó, ánh mắt Dung Doãn Trinh vẫn không dời đi dù chỉ một phân. Hơn nữa sự giãy dụa của cô càng làm cho đỉnh ngực bị đẩy sát đến gần mặt anh hơn, có một lần chạm vào trên cánh môi anh.

Dưới ánh mắt sáng quắc của Dung Doãn Trinh, Loan Hoan giận quá hóa thẹn, buông lời cảnh cáo: Dung Doãn Trinh, không được nhìn, lập tức nhắm mắt lại cho em. Lập tức! Anh có nghe không. . .

Lời của cô chẳng có chút hiệu lực nào cả. Mà cô cảnh cáo như vậy chỉ khiến cho đôi chân của mình rước lấy phiền phức, mất luôn cả tự do.

Đôi chân cũng bị anh đè lại.

Cuối cùng, Loan Hoan chỉ có thể thỉnh cầu anh. Thanh âm phát ra nho nhỏ, có chút thẹn thùng, có chút yếu ớt, có chút ngây ngô.

Doãn… Doãn Trinh, đừng… Đừng nhìn! Em… Không quen… Hiện tại không phải là ban ngày sao? Nếu không… Nếu không… Chờ buổi tối. . . A. . .

Khi tiếng “A” kia phát ra từ trong miệng Loan Hoan cũng là lúc cô đành trơ mắt nhìn Dung Doãn Trinh cúi đầu, ngậm lấy một bên ngực mình.

Tất cả mọi thứ đều bị phơi bày trong không gian tràn ngập ánh sáng. Loan Hoan ngây ngốc nhìn đôi môi của Dung Doãn Trinh kề sát bên ngực mình, hết mở ra rồi lại mút vào.

Giây tiếp theo, anh há miệng trêu chọc nhũ hoa đáng yêu kia. Mỗi một lần anh cúi sát xuống, sóng mũi cao thẳng cũng hùa theo cọ sát vào ngực cô, những sợi tóc trước trán anh cũng cọ cọ vào ngực cô. Cả người Loan Hoan run lên, từ góc độ này cô còn có thể nhìn thấy được lúm đồng tiền trên má anh. Lúm đồng tiền dài như ẩn như hiện theo động tác từ miệng anh,

Khi ẩn giống như dòng sông Seine.

Khi hiện giống rượu nguyên chất của nước Pháp.

Dần dần, cả người Loan Hoan mềm nhũn ra. Cho dù tay anh đã buông lỏng nhưng hai tay cô vẫn cứ giơ cao trên đỉnh đầu. Cho dù tay anh không còn giữ sau lưng cô nhưng cô vẫn cứ rướn người cao lên, dâng nơi mềm mại, tròn trịa nhất trên cơ thể mình cho anh.

Dần dần, Loan Hoan nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác êm ái.

Dần dần, động tác của anh trở nên mạnh bạo hơn, khiến than thể mỏng manh của Loan Hoan không ngừng vặn vẹo.

Giống như, bọn họ đều đã quên lúc này đang là ban ngày.

Cũng không biết qua bao lâu, anh lưu luyến rời khỏi ngực cô, dán môi lên vành tai cô.

“Loan Hoan, em đẹp lắm.” Anh cảm thán một câu.

Loan Hoan không nói gì, chỉ cố gắng lấy lại bình tĩnh sau cơn sóng dữ.


“Loan Hoan.” Anh cúi đầu gọi tên cô.

Loan Hoan lại trầm mặc.

Anh cắn nhẹ lên vành tai cô, rất nhẹ, sau đó lại tiếp tục gọi một tiếng “Hoan”.

Chữ “Hoan” này mang theo rất nhiều tâm tình, Loan Hoan không tự chủ được mà “Ừ” một tiếng.

“Hoan, chờ anh, cho anh thêm thời gian.” Anh dùng chop mũi cô vào tai cô. Thanh âm rất nhỏ nhưng đủ để Loan Hoan có thể nghe thấy.

Rốt cục, câu nói thốt ra từ trong miệng anh lại là: Chờ anh, cho anh thêm thời gian.

Loan Hoan chậm rãi vòng tay ra sau lưng Dung Doãn Trinh thắt lưng, dè dặt hỏi: “Doãn Trinh, hiện tại, ở trong lòng anh, em là mỹ nhân ngư đã từng cứu mạng anh hay là Loan Hoan đã kết hôn với anh được ba năm?”

Hỏi xong vấn đề này, Loan Hoan ngừng thở, chờ đợi đáp án.

Tựa như thời gian đã trôi qua thật lâu, Loan Hoan mới nghe được đáp án của Dung Doãn Trinh.

“Nàng tiên cá của trước kia ngày càng trở nên mơ hồ, mà Loan Hoan đã cùng anh kết hôn ba năm lại ngày càng trở nên rõ ràng.”

Vậy là tốt rồi, vậy là đủ rồi.

Loan Hoan ôm chặt lấy Dung Doãn Trinh, gằn từng tiếng: “Doãn Trinh, em không hỏi vì sao, em cũng không quá nghiêm khắc, em chỉ chờ anh, tin tưởng anh.”

Cả thân thể to lớn trong vòng tay cô nhất thời trở nên cứng ngắc, sau đó anh cũng ôm chặt lấy cô, tựa như muốn đem hai cơ thể nhập lại thành một. Mãi mãi không bao giờ tách rời.

“Loan. . .”

“Dung Doãn Trinh.” Vừa định nói, Loan Hoan liền cảm thấy có chút buồn nôn, vì thế, cô chuyển sang chặn lời Dung Doãn Trinh lại.

“Việc ấy… Không phải là anh đưa em đi vòng tròn ngựa gỗ sao?”

Nói xong, Loan Hoan lại cảm thấy không hài lòng, có vẻ là bộ dáng của mình cứng rắn quá, vì thế Loan Hoan nghiêng mặt, môi chạm vào vành tai Dung Doãn Trinh.

Mười giờ, Dung Doãn Trinh đi làm, Loan Hoan vẫn nằm lì ở trên giường như cũ. Gương mặt đã có chút tỉnh táo hơn.

Loan Hoan gác tay lên trán mình.

Lúc nãy khi cô vừa chạm đến môi Dung Doãn Trinh, cô còn cảm nhận được rõ ràng một loại cứng rắn trên thân thể anh. Dù anh che giấu rất giỏi, nhưng cô vẫn cảm giác được.

Hiện tại, Loan Hoan vẫn còn cảm thấy bên trong bắp chân mình vẫn còn phảng phất nhiệt độ trên người Dung Doãn Trinh lưu lại.

Một vật vừa nóng, vừa cứng đặt giữa hai chân cô.






Bình Luận (0)
Comment