Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 53



Editor: Yuè Yīng

Loan Hoan ngã ngồi xuống đất, cũng không biết đã qua bao lâu, trong hành lang tĩnh lặng như sự chết chóc truyền đến tiếng bước chân. Cứ thế, trong hành lang tĩnh mịch vang lên như trái tim cô đập thình thịch hỗn loạn như muốn nhảy ra ngoài. Loan Hoan dỏng tai, lắng nghe.

Tiếng bước chân trên hành lang từ xa tới gần.

Vài giây sau, Loan Hoan thấy khó chịu.

Không phải là Dung Doãn Trinh, không phải.

Loan Hoan nhận ra tiếng bước chân của Dung Doãn Trinh, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, vào ban đêm u tối, Loan Hoan quen lắng nghe tiếng bước chân của Dung Doãn Trinh. Tiếng bước chân của anh đi lại trên hành lang, quen thuộc tiếng bước chân của Dung Doãn Trinh bao nhiêu thì Loan Hoan lại đau lòng vì Dung Doãn Trinh bấy nhiêu.

Tiếng bước chân của Dung Doãn Trinh không giống như những người đàn ông mà Loan Hoan quen biết, khi nhanh khi chậm, lúc hứng khởi thì tung tăng giống như nhảy một điệu clacket. Dung Doãn Trinh không giống như những người đàn ông mà Loan Hoan quen biết, có thể vừa đi vừa ngâm nga theo nhịp điệu của một ca khúc được yêu thích. Có lẽ điều này có liên quan tới quá trình trưởng thành của anh, tiếng bước chân của Dung Doãn Trinh cực kỳ yên tĩnh thận trọng, vì thế, Loan Hoan lắng nghe rồi cũng không biết bắt đầu thấy thương nhớ tiếng bước chân của Dung Doãn Trinh từ khi nào.

Tiếng bước chân dừng ở trước mặt Loan Hoan, đó là một đôi giày da màu đen, sáng bóng, cẩn thận tỉ mỉ, cứ thế dừng lại trước mặt cô, cũng không hề nói gì.

Loan Hoan nhếch miệng, nói: “Lý Tuấn Khải tiên sinh, có phải hiện tại ngài đang ảo não không thôi vì quyết định ngu xuẩn vào thời điểm đó, nhìn xem, ngài đã mang thể loại gì về nhà nào.”

Thanh âm lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu cô: Loan Hoan, đứng lên, đứng lên cho ba.

Loan Hoan vẫn không nhúc nhích.

“Loan Hoan, con cũng chỉ có chút tiền đồ này thôi sao? Mẹ con, Loan Nặc ngay cả ba cũng dám vứt bỏ, con có biết lúc đó mẹ con nói với ba như thế nào không? Bà ấy nói, A Tuấn, nếu em về nhà cùng anh thì em sẽ bị đủ loại lễ nghi rườm rà của gia đình anh khiến em không vui. Nếu anh về ở với em, anh sẽ sống trong áy náy với người thân rồi dần lãng quên tình yêu của chúng ta. So với kết cục biến thành như vậy còn không bằng hiện tại chúng ta chia tay. Cho nên, A Tuấn, em không cần anh nữa.”

“Con có biết sự hấp dẫn nhất của mẹ con là gì không? Chính là dũng khí vô cùng vô tận của bà ấy, cho dù là cuộc sống khiến bà ấy biến thành như vậy. Loan Hoan, lá gan của con cũng không nhỏ, rõ ràng là chuyện như thế con cũng dám làm.”

Không thể như vậy, không thể như vậy!


“Nhưng Loan Hoan à, con không có lấy một chút dũng cảm đơn độc như mẹ con, cái gì gọi là dũng cảm đơn độc? Chính là sự quyết đoán chưa từng có từ trước đến nay. Cho dù là bị nhổ sạch răng, cũng phải nuốt răng cùng với máu của mình vào trong bụng. Việc đã làm mặc kệ đúng sai đều phải có dũng cảm gánh vác, phải có khả năng chịu trách nhiệm. Cho nên, cho dù mẹ con có sống gian khổ như thế nào đi chăng nữa thì bà ấy cũng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt ba. Cho nên, Loan Hoan, nếu con cảm thấy mình là con gái của Loan Nặc, thì bây giờ hãy đứng lên cho ba.”

Cuộn chân lên, từng chút, từng chút một, Loan Hoan vùi đầu thật sâu trên đầu gối.

Trong hành lang lại trở nên yên lặng, Lý Tuấn Khải khẽ vỗ đỉnh đầu Loan Hoan, giống như buổi tối rét lạnh mùa đông ở New York năm đó, ở trên con phố Queen tối tăm, ông lấy bàn tay đang lạnh như băng của một cô bé nhét vào trong túi áo bành tô hàng hiệu, cho dù lúc đó tay cô vẫn đang dính đầy sơn.

Chậm rãi, Loan Hoan di chuyển thân thể, cô chuyển động đến bên chân Lý Tuấn Khải, nửa quỳ, áp mặt vào quần áo Lý Tuấn Khải trên quần áo, khẽ giọng nói.

“Ba, con không hư như thế, thật sự con không hư như thế. Cũng không phải là con cố ý muốn khiến cho chuyện trở nên như vậy, con cũng từng nghĩ sẽ trả lại Dung Doãn Trinh cho Tiểu Vân, nhưng mà, ba, sau này. . . Sau này. . Con càng ngày càng luyến tiếc, từ nhỏ đến lớn. . Con. . . .”

“Ba biết, ba biết.” Lý Tuấn Khải vuốt ve tóc Loan Hoan từng chút từng chút. “Ba đều biết hết, từ nhỏ đến lớn Tiểu Hoan đều không giữ cho mình một món đồ gì mãnh liệt như vậy. Đó là bởi vì Tiểu Hoan không dám muốn, con luôn cảm thấy tất cả tựa như con chó nhỏ nhất định phải vứt bỏ khi dọn nhà. So với việc có được, chẳng thà chưa từng có được còn hơn, như vậy cũng sẽ không có tưởng niệm. Ba còn biết Tiểu Hoan kết hôn với Dung Doãn Trinh, nguyên nhân lớn nhất chính là vì giúp ba, có đúng như vậy hay không, Tiểu Hoan?”

Đúng vậy, đúng vậy, là như vậy, càng áp chặt mặt lên trên người Lý Tuấn Khải, ra sức gật đầu, dùng giọng nói thận trọng hỏi: Ba, như vậy, ba sẽ tha thứ cho con?

“Cho tới bây giờ ba vẫn không trách con. Tiểu Hoan, trong chuyện này ba sẽ không lựa chọn đứng giữa con và Tiểu Vân, đó là bởi vì ba tin tưởng hai đứa sẽ xử lý tốt mọi chuyện.” Dừng một chút, ông lại nói tiếp: “Nhưng mà, Tiểu Hoan, trong chuyện này, quả thật là con có lỗi với Tiểu Vân trước. Tiểu Vân không giống như con, nó lớn lên giữa thuận buồm xuôi gió. Cuộc sống cũng chưa từng cho nó nếm trải đau khổ, cho nên, nó coi sự lừa gạt của con là phản bội. Ba nghĩ, cho nó chút thời gian, cuối cùng nó sẽ hiểu con, sẽ xin lỗi con vì những hành động của nó trong đêm nay.”

Hít một hơi thật sâu, Loan Hoan đứng lên một chút, đối mặt với Lý Tuấn Khải, cụp mắt xuống, nói: “Ba, con biết hẳn là con nên làm như thế nào, con sẽ xin lỗi Tiểu Vân, sẽ cố gắng để cô ấy biết thành ý của con.”

Lý Tuấn Khải gật đầu.

Loan Hoan đi lướt qua người Lý Tuấn Khải.

Đi được vài bước, giọng nói của Lý Tuấn vang lên sau lưng cô:

“Tiểu Hoan, ba lấy kinh nghiệm của một người từng trải nói cho con biết, tình yêu, không phải là một chuyện dễ dàng như vậy, ít nhất, ba có thể hiểu tình yêu sẽ không chỉ bởi từ một bức họa, một lần giúp đỡ, bao nhiêu lần gặp gỡ lãng mạn liền bất ngờ sinh ra.”

“Tiểu Hoan, tình yêu, cho tới bây giờ sẽ không phải là một chuyện đơn giản có thể xảy ra.”

Tình yêu, không phải là một chuyện dễ dàng như vậy, cho tới bây giờ sẽ không phải là một chuyện đơn giản có thể xảy ra?

Loan Hoan lặng lẽ nhớ kỹ ở trong lòng.

Đợi đến khi nhai đi nhai lại những lời này, cảm nhận thấy mùi vị của chúng, Loan Hoan dừng bước chân, quay đầu, chạy về hướng người đàn ông đứng trong bóng tối kia.

Dùng hết tất cả hơi sức, Loan Hoan ôm lấy Lý Tuấn Khải, cô nói: Cám ơn ngài, ba! Con cảm thấy tự hào vì mẹ con đã từng có được tình yêu của ba.

Buông ra, Loan Hoan bắt đầu co chân, chạy đi trong hành lang u tối.

Giống như Lý Tuấn Khải nói, tình yêu, cho tới bây giờ sẽ không phải là một chuyện đơn giản, cô tin tưởng những nụ hôn lưu luyến của Dung Doãn Trinh trên cánh môi cô, tin tưởng chiếc nhẫn trên ngón tay mình, tin tưởng những lời anh nói bên vòng xoay tròn ngựa gỗ.

Cho nên, việc hiện tại cô phải làm là tìm đến Tiểu Vân, xin lỗi cô ấy, mặc kệ có khó khăn tới cỡ nào thì cô cũng muốn nhận được sự tha thứ của cô ấy. Tất nhiên sau đó, mặt dày mày dạn ở bên cạnh Dung Doãn Trinh, đổ hết mọi tội trạng lên người anh: Dung Doãn Trinh, đều tại anh, ai bảo mang một tòa vòng xoay tròn ngựa gỗ đến trước mặt em, cho nên, em động lòng, anh nên chịu trách nhiệm.

Giây phút chạy trong hành lang, Loan Hoan bừng bừng khí thế, cho rằng chỉ cần chân thành là có thể nhận được tha thứ.

Tại nơi tổ chức kỷ niệm ba năm ngày cưới của Loan Hoan và Dung Doãn Trinh, Loan Hoan tìm được Lý Nhược Vân. Cô ấy ngồi ở trong căn phòng thủy tinh, phòng thủy tinh ở phía sau sân khấu, trong phòng có ánh đèn màu lam nhạt, rất xa, Loan Hoan đã nhìn thấy làn váy của Lý Nhược Vân xòe trên mặt đất, giống như một ngọn thủy triều.

Hít một hơi thật sâu, Loan Hoan đi đến căn phòng thủy tinh, theo từng bước một tới gần, Loan Hoan nhìn thấy bàn tay Lý Nhược Vân. Lý Nhược Vân còn cầm ly rượu trong tay, trên chén rượu có chất lỏng màu đỏ đang run rẩy, sau đó. . . .

Ngay sau đó, có một bàn tay đưa tới, đoạt lấy ly rượu trong tay Lý Nhược Vân.

Loan Hoan nhận ra được bàn tay kia, trắng nõn thon dài, giữa ngón trỏ và ngón cái xuất hiện vết chai sần nhỏ do cầm bút, mỗi khi vết chai sần ấy lướt qua bầu ngực cô sẽ luôn trêu chọc khiến cơ thể cô run lên từng cơn.

Loan Hoan áp lưng lên tường bên ngoài căn phòng thủy tinh, cũng chỉ là nhìn thoáng qua đã cảm thấy trong lòng mệt mỏi không còn sức lực. Trong căn phòng thủy tinh, hai người ngồi lưng tựa lưng, hai người đó khiến người ta có cảm giác giống như họ quen biết nhau từ khi mới chào đời.

Chỉ trong chớp mắt, dường như Loan Hoan đang đọc được kết cục trong câu chuyện cổ tích kinh điển, chàng hoàng tử cùng nàng tiên cá đã trải qua muôn vàn thử thách nặng nề,


cuối cùng được ở bên nhau, sau đó, họ sống bên nhau hạnh phúc.

Toàn thế giới là một khoảng yên tĩnh, những món ăn trong vũ hội như nói rõ với mọi người rằng, đã đến lúc tiệc tàn.

Loan Hoan nghĩ, có lẽ, hẳn là cô nên tạm thời rời khỏi nơi này một lúc.

Khi Loan Hoan di chuyển bước chân, trong căn phòng thủy tinh truyền đến thanh âm.

Giọng nói Lý Nhược Vân nhẹ bẫng: “Vì sao nói dối, em biết, người đã mua bức họa đầu tiên của em là anh.”

Đúng vậy, vì sao nói dối, Loan Hoan cũng muốn biết.

Giọng nam nhàn nhạt trả lời: “Bởi vì cô ấy là vợ tôi, khi đó cô ấy cần tôi giúp.”

“Khốn kiếp.” Lý Nhược Vân có chút giận dữ.

“Tiểu Vân, thực xin lỗi.” Dung Doãn Trinh đang nói xin lỗi.

Câu “Tiểu Vân” của Dung Doãn Trinh giống hệt như một mũi tên bất ngờ đâm trúng sau lưng, Dung Doãn Trinh gọi “Tiểu Vân” cực kỳ thuận miệng, thế nhưng nhiều lần anh đã gọi sai tên của cô.

“Dung Doãn Trinh.”

“Ừm.”

“Nghe chú Dung nói hồi nhỏ anh đã từng đánh em.”

“. . .”

“Dung Doãn Trinh.”

“Ừm.”

“Sao anh lại không nhận ra em được nhỉ?”

“. . .”

“Dung Doãn Trinh, anh mở cửa xe cho cô ấy.”

“. . . . .”

“Dung Doãn Trinh, anh còn hiểu lầm em, anh còn từng cảnh cáo em, vừa nãy, anh còn vì cô ấy mà khiến em mất mặt trước rất nhiều người.”

“Thực xin lỗi, Tiểu Vân.”

“Dung Doãn Trinh.”

“Ừm.”

“Anh tặng cô ấy chiếc xe cổ điển.”

“. . .”

Loan Hoan tựa vào trên tường kính thở không ra hơi, Lý Nhược Vân thật sự thích chiếc xe lỗi thời kia, còn thích nó hơn so với cả cô. Loan Hoan cố gắng nghĩ tới biểu cảm của mình khi nhận được chiếc xe cổ lỗ sĩ đó như thế nào, dường như không được cao hứng cho lắm, cô cảm thấy món đồ chơi đó giống như là búp bê Barbie thôi, đồ vật chỉ được cái mã ngoài.

“Anh nấu cơm cho cô ấy, anh ôm cô ấy, anh tặng


hươu cao cổ cho cô ấy, còn đặt cái tên Tiểu Loan Tiểu Hoan đáng yêu như vậy. Dung Doãn Trinh, anh còn tặng cô ấy vòng tròn ngựa gỗ, vòng tròn ngựa gỗ xoay tròn giống như bảy sắc cầu vồng.” Lý Nhược Vân nói ra một hơi, ngữ khí vừa vội vàng lại dữ dội, nói xong, cô bắt đầu lớn tiếng ho khan.

Không cần Loan Hoan quay đầu nhìn cô cũng biết, giờ phút này Dung Doãn Trinh nhất định đem bờ vai của anh cho Lý Nhược Vân mượn.

Giọng nói của Lý Nhược Vân thốt qua bờ vai anh, mang theo tiếng khóc nức nở: Dung Doãn Trinh, anh là kẻ khốn kiếp, anh khiến em mất mặt trước rất nhiều người.

Hồi lâu, hồi lâu, giọng nam bực mình.

“Cho nên, tiểu mỹ nhân ngư, thời điểm đó, tại sao em lại chạy trốn?”

Cơ thể Loan Hoan trượt xuống từ bức tường kính, đồng hồ trên cổ tay biểu hiện chỉ còn cách nửa đêm một phút, ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của cô và Dung Doãn Trinh, Loan Hoan nghe được Dung Doãn Trinh nói một câu như vậy: “Tiểu mỹ nhân ngư, thời điểm đó, tại sao em lại chạy trốn?”

Đúng vậy, tại sao lúc đó lại chạy trốn chứ?

Loan Hoan ngơ ngác nhìn ban đêm, bầu trời Beverly Hills có những ngôi sao sáng tự nhiên, vắng vẻ trống trải khiến đầu óc Loan Hoan trống rỗng.

Từ đầu tới cuối, đôi nam nữ trong căn phòng thủy tinh vẫn không yên tĩnh.

Người phụ nữ gục trên vai người đàn ông đè nén tiếng khóc thút thít, Loan Hoan nghĩ, có lẽ, nước mắt người phụ nữ nhất định đã dính đầy bả vai người đàn ông.

Loan Hoan lấy tay chạm vào hốc mắt mình, vẫn khô khốc, Loan Hoan nghĩ, nếu giờ phút này trong hốc mắt của cô có thể chảy ra một chút nước mắt thôi thì cũng tốt, như vậy, trái tim cô sẽ không trống trơn như thế này.

Một lát sau, người phụ nữ lại mở miệng, thanh âm cũng xấu hổ, tiếng nói rất nhỏ phát ra ngoài căn phòng.

“Doãn Trinh.”

“Ừm.”

Câu “Doãn Trinh” trong miệng Tiểu Vân còn tự nhiên hơn cả cô, Loan Hoan nghĩ.

“Doãn Trinh, về sau, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Chậm rãi, Loan Hoan bịt tai lại, cô không dám nghe đáp án từ miệng Dung Doãn Trinh, giờ phút này, Loan Hoan biết bản thân mình không có được bản lĩnh như của Loan Nặc, không có.

Chậm rãi, ôm lỗ tai, Loan Hoan đứng lên từ trên nền đất, từng bước một, rời khỏi căn phòng thủy tinh, cô đi thật lâu, cuối cùng đi tới trước tòa vòng xoay ngựa gỗ mà Dung Doãn Trinh tặng cô, cô đứng trước đó ngơ ngác.

Sau đó, Loan Hoan trở lại phòng mình, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi ở trong căn phòng thủy tinh đó đã lấy đi hết dũng khí của cô, cuối cùng, cô vẫn khiến Lý Tuấn Khải thất vọng rồi.

Loan Hoan đem hộ chiếu bỏ vào trong bao da.

Thời điểm Loan Hoan rời đi, toàn bộ Beverly Hills vẫn giống như là giấc mơ của mỗi đứa trẻ, tinh xảo, mộng ảo.






Bình Luận (0)
Comment