Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 6


Sau khi Trần Hào Thành đuổi Lưu Hiểu Hiểu đi, vẻ mặt anh nghiêm túc trở lại.
"Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng tới tìm tôi.

Làm tôi chờ thật vất vả."
Vương Thành không ngờ Trần Hào Thành lại vồn vã với mình như vậy, điều này khiến anh hơi bất ngờ nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường.
Tất cả mọi thứ mà Trần Hào Thành có hiện nay đều dựa trên tài sản của nhà họ Vương, hơn nữa hiện tại anh ta đã bốn mươi lăm tuổi, căn bản là không thể thăng chức nữa, nhưng nếu đi theo Thái tử gia Vương Thành của đế quốc Vương thị, có được lòng tin của anh thì tiền đồ của anh ta sẽ thênh thang vô hạn.
Dù gì thì sản nghiệp của Vương thị trên thế giới rất lớn, tập đoàn Vương thị chính là sự tồn tại giống như thần thánh.

Vương Thành là con một được truyền ba đời, được định sẽ kế thừa đế chế khổng lồ của Vương thị trong tương lai, thế nên tiền đồ tương lai của anh ta hoàn toàn tươi sáng.
Kể từ khi chủ tịch gọi điện cho anh ta nói Vương Thành đang ở thành phố Thanh Thủy và nhờ anh ta giúp đỡ thật tốt, Trần Hào Thành đã từng ngày mong ngóng Vương Thành đến tìm mình.

Khó khăn lắm mới gặp, còn phải chiếu cố thật tốt, tương lai của anh ta đều trông cậy vào Vương Thành đó.
"Trần tổng..." Vương Thành vừa mở miệng đã bị Trần Hào Thành sửa lại.
“Thiếu gia, cứ gọi tôi là trợ lý Trần.

Lần này anh tìm tôi có phải muốn giao phó chuyện gì không?” Trần Hào Thành hạ thấp tư thế nói.
“Được rồi, trợ lý Trần, lần này tôi đúng là có hai việc làm phiền anh.” Vương Thành nhẹ giọng nói.
"Thiếu gia có việc gì cứ nói, tôi đã hoạt động ở thành phố Thanh Thủy mấy chục năm, có người ở cả hai giới chính tà.

Không phải tôi đang khoác lác, chỉ cần tôi ra mặt căn bản đều có thể giải quyết ổn thỏa." Nói đến đây, trên mặt Trần Hào Thành có chút tự đắc.

Vương Thành nhẹ gật đầu, và Trần Hào Thành có thể khiến tập đoàn Đỉnh Hòa vươn lên trở thành nhất nhì ở thành phố Thanh Thủy, đương nhiên phải có bản lĩnh.

Nếu đã vậy, Vương Thành liền nói.
"Tôi muốn anh giúp tôi mua lại Công ty Văn hóa Giải trí Hằng Phong.

Tốt nhất là đuổi Uông Đông Huy ra khỏi hội đồng quản trị."
Công ty Văn hóa Giải trí Hằng Phong là nơi Vương Thành từng làm việc trước đây.

Uông Đông Huy là cậu của Ngô Dũng, ông ta có một số cổ phần trong công ty và cũng là giám đốc của công ty.

Nếu anh muốn quay lại công ty ban đầu, nhất định phải đuổi Uông Đông Huy đi.
"Không sao, vấn đề này cứ để tôi lo.

Vừa hay Công ty Văn hóa Giải trí Hằng Phong cũng có cổ phần của Tập đoàn Đỉnh Hòa chúng ta.

Tôi sẽ cho người dùng chút thủ đoạn, sau đó để tập đoàn bỏ vốn thu mua lại là được." Trần Hào Thành nghĩ ngợi rồi đồng ý ngay lập tức, có vẻ như việc mua lại Công ty Văn hóa Giải trí Hằng Phong chỉ là một vấn đề rất nhỏ.
Vương Thành không ngờ rằng tập đoàn Đỉnh Hòa cũng có cổ phần trong Công ty Văn hóa Giải trí Hằng Phong, nếu thế thì càng dễ xử lý hơn, giải quyết xong chuyện này tâm trạng Vương Thành thoải mái, sau đó lại nói.
"Ngoài ra, giúp tôi sắp xếp một nơi thoải mái.

Chỗ ở cũ quá tồi tàn."
"Chuyện này tôi có thể giúp cậu ngay.


Còn có hai biệt thự ở khu Tử Kim Quan của vịnh Oak không bán được.

Nếu thiếu gia không chê, tôi có thể giúp cậu sắp xếp ở đó." Trần Hào Thành vừa cười vừa nói.
Vịnh Oak là công ty kinh doanh bất động sản trực thuộc tập đoàn Đỉnh Hòa, mỗi căn biệt thự sang trọng của Tử Kim Quan ở vịnh Oak có trị giá hơn 20 triệu, nhưng Trần Hào Thành vẫn cho rằng để Thái tử gia Vương thị sống ở đó thì có chút tồi tàn.
“Vậy thì chỗ đó đi, anh giúp tôi thu xếp, lát nữa tôi xách hành lý qua.” Vương Thành rất hài lòng với hiệu quả xử lý công việc của Trần Hạo Thành.
“Vậy được , thiếu gia, tôi sẽ đưa cậu đến đó!” Trần Hạo Thành cũng nghĩ đến việc ở cùng Vương Thành một thời gian, điều này sẽ giúp vun đắp mối quan hệ của hai người.
"Không cần, chút nữa thu dọn hành lý tôi sẽ bắt taxi qua đó.

Anh chỉ cần giúp tôi thu xếp nơi ở được rồi." Vương Thành đứng dậy định quay về, vừa bước tới cửa, anh chợt nhớ ra cái gì lại nói với Trần Hào Thành.
"Nhân tiện, tạm thời giữ bí mật thân phận của tôi."
“Được, tất cả đều nghe thiếu gia an bài.” Trần Hào Thành nghiêm túc gật đầu.

Anh ta cũng để Vương Thành lưu số liên lạc của mình và bật chế độ điện thoại 24/24 cho anh.
Sau khi Vương Thành ra khỏi tòa nhà, dùng điện thoại di động gọi một chiếc taxi, Trần Hạo Thành muốn đích thân đưa anh ta đi nhưng Vương Thành từ chối, sợ làm như vậy dễ khiến người khác chú ý không tốt, phải khiên tốn.

Lần này anh bước ra, chú của nhân viên bảo vệ kia bày ra vẻ mặt cung kính với Vương Thành, thậm chí ông ta còn lo lắng xin lỗi Vương Thành.
"Vương thiếu gia, thực xin lỗi.


Vừa rồi cũng là trách nhiệm của tôi.

Cậu đại nhân độ lượng, tôi cũng vì kiếm miếng cơm..."
Ông còn chưa kịp nói xong, Vương Thành đã cười ngắt lời: "Không sao, tôi không để ý đâu, lo làm việc đi!"
Vương Thành làm sao có thể so đo với ông ta, dù sao cũng là trách nhiệm của họ, nhưng thái độ của người bảo vệ trẻ tuổi bị đuổi việc có chút ngang ngược và kiêu ngạo, đuổi đi cũng được.
Chẳng mấy chốc xe taxi đã đến, Vương Thành lên xe liền trở về nhà cho thuê thu dọn hành lý, chuẩn bị chuyển đi.
Sau một hồi bận rộn cũng thấy đói, anh định tìm chỗ ăn chút gì đó thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
"Giờ này còn ai đến tìm mình??"
Vương Thành tò mò mở cửa thì nhìn thấy một người đàn ông mập mạp đứng ở ngoài cửa.
"Mã Béo, hôm nay sao rảnh tới tìm tôi thế?"
Vương Thành hơi ngạc nhiên, Mã Béo này là bạn học đại học của Vương Thành, tên thật là Mã Đại Đông.

Sau khi tốt nghiệp cũng nỗ lực ở lại thành phố Thanh Thủy phấn đấu, là anh em tốt nhất của Vương Thành ở Thanh Thủy.

Nhưng hôm nay không phải cuối tuần, cậu ta phải đi làm mới đúng, sao lại ở đây?
“Đi thôi, anh trai hôm nay xin nghỉ phép đặc biệt để đi uống nước và ăn xiên que với cậu.” Mã Đại Đông sảng khoái khoác vai Vương Thành.
Vương Thành có chút cảm động, Mã Béo này rõ ràng biết mình đã chia tay với Lâm Thiến Thiến, đoán được tâm trạng anh không tốt nên đặc biệt xin nghỉ phép để cùng cậu đi uống rượu giải sầu, đúng là bạn bè thân tốt nhất.
“Được rồi, đi thôi, để cậu đãi thật sự không dễ chút nào.” Vương Thành cũng đói bụng nên thuận tiện đồng ý ngay.

Sau khi cả hai đến quầy thức ăn dưới lầu, gọi vài chai bia và nhiều xiên que, bắt đầu ăn uống vui vẻ, Mã Đại Đông cũng không quên an ủi anh.
"Người anh em, tôi đã sớm thấy Lâm Thiến Thiến kia có vấn đề rồi, vậy cũng tốt, loại phụ nữ thấy tiền sáng mắt thì chia tay sớm giải thoát sớm." Mã Đại Đông ăn một đống thịt nướng rồi nói.
“Tôi cũng không quan tâm nữa, phải rồi, tình trạng bạn gái cậu thế nào rồi?” Vương Thành như nhớ ra điều gì đó, quan tâm hỏi.
Bạn gái của Mã Đại Đông là Lưu Hàm Hàm, họ quen nhau từ thời đại học, tuy Lưu Hàm Hàm không xinh đẹp nhưng cả hai rất hợp nhau, nhưng không ngờ cô ấy xét nghiệm bị tăng tiết niệu.


Nếu muốn sống cách duy nhất là phải thay thận.
“Đối với một ca ghép thận, bác sĩ nói ít nhất phải ba mươi vạn.” Mã Đại Đông cười khổ.
“Cha mẹ cô ấy thì sao?” Vương Thành hỏi.
"Cha mẹ Hàm Hàm là nông dân, làm gì có nhiều tiền như vậy? Cô ấy vẫn còn một khoản vay sinh viên để học đại học, vừa mới trả xong năm ngoái." Nói đến đây, Mã Đại Đông cầm chai rượu nhấp vài ngụm.
“Vậy cậu tính sao?” Vương Thành nghĩ nếu Mã Đại Đông vẫn muốn tiếp tục quen với Lưu Hàm Hàm, anh có thể cân nhắc việc trả tiền chữa trị cho cô.
"Còn có thể thế nào? Cả đời này tôi chỉ chọn cô ấy.

Vốn muốn hỏi mượn bố mẹ tôi một số tiền, nhưng họ không đồng ý tôi và Hàm Hàm qua lại nên không cho tôi thêm tiền nữa, sợ là tôi phải tự tìm cách kiếm tiền thuốc, cũng may mấy năm qua tôi có gửi ngân hàng mấy vạn ~ "
Mã Đại Đông cái gì cũng tốt, rất coi trọng tình cảm, bao gồm cả tình bạn và tình yêu.
"Đại Đông, cậu còn thiếu bao nhiêu? Nói tôi biết, tôi đưa thêm cho cậu." Vương Thành nghĩ nếu có thể giúp được anh ta chút nào thì giúp.

Dù sao, trên đời này càng ngày càng có ít kẻ ngốc tin tưởng tình yêu.
“Giỡn à, tiền tiết kiệm của cậu còn chưa đủ, chưa kể hiện tại cậu còn không có việc làm, để lại lo sinh hoạt cho mình đi!” Mã Đại Đông gượng cười nói.
"Tôi nói thật đấy, tôi trúng số rồi ~" Vương Thành chỉ có thể nói thế này, nếu không anh sợ sẽ lộ ra thân phận thật của mình.
"Trúng số? Thứ trò chơi đó có thể trúng thưởng mới là lạ." Mã Đại Đông tức giận cười.
Tuy nhiên, Vương Thành không tiếp tục giải thích với anh mà cầm điện thoại di động lên và trực tiếp chuyển ba mươi vạn cho anh bằng Alipay.
"Alipay chuyển đến ba mươi vạn ~"
Chẳng mấy chốc, Mã Đại Đông đang uống rượu, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Alipay từ điện thoại di động của mình liền bị sốc.

Anh nhanh chóng cầm điện thoại lên và liếc nhìn, đột nhiên vẻ mặt biến sắc.

Anh hoàn toàn choáng váng khi nhìn thấy số tiền khổng lồ và người chuyển khoản.

Bình Luận (0)
Comment