Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 60


Hầu như tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều nín thở vì sợ sẽ làm phiền sự giảm định của Viên đại sư.
Còn Viên Sùng lúc này đang cầm kính lúp cùng với bút laser đang tỉ mỉ so sánh các chi tiết của hai bức tranh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Bức tranh “Giang đình đàm cổ đồ” của Đường Bá Hổ là tác phẩm nổi tiếng, đồ làm giả cũng rất nhiều, trong số đó còn có hàng giả chất lượng cao, có những bức còn bắt chước được cả nồng độ mực và độ bão hòa của các đường vân, có thể thấy nếu như không có chuyên gia thẩm định tới thì khó mà phân biệt được.
Giờ phút này Tôn Diệu vừa kích động vừa hưng phấn, tay hắn vì kích động quá mức còn bắt đầu đổ mồ hôi.
“ Vương Thành, tên nghèo này, hôm nay tôi phải khiến cậu thân bại danh liệt, ai cũng không thể cản được.”
Nghĩ đến cảnh bản thân bị Vương Thành làm cho bẽ mặt ở câu lạc bộ Cẩm Long thì hắn ta cảm thấy bị sỉ nhục.

Đường đường một phú nhị đại giá trị con người hơn 1 tỷ lại bị một tên nhà quê nghèo làm cho bẽ mặt thì bảo hắn ta làm sao chịu được.
Tốc độ giám định của Viên Sùng rất chậm, mà người đứng ở dưới đã không nhịn được bắt đầu bàn tán, nhất là mấy đứa cháu nhà họ Hà.
“ Cậu nói xem bức nào sẽ là thật?”
“ Còn phải nói sao? Đương nhiên là của Tôn Diệu rồi, anh ta mua nó với giá 38 triệu đấy, có thể giả sao?”
“ Cũng đúng, có điều nhìn Viên đại sư giám định thì bức tranh giả của Vương Thành cũng khó phân biệt nhỉ.”
“ Tên nghèo ấy không biết đào đâu ra bức tranh giả làm giống đến mức này nhỉ.”

……
Hầu hết những người vây xem đều cho rằng bức tranh của Vương Thành là giả.
Sau nửa giờ, Viên đại sư cuối cùng cũng giám định xong một bức tranh, ông liền dời bước chân sang bức tranh bên cạnh.
Ánh mắt của mọi người phía dưới cũng chuyển sang bức tranh còn lại.
So với lần giám định trước mất nhiều thời gian thì lần này Viên đại sư đã hoàn thành việc giám định chỉ trong mười phút.

Bởi vì bức tranh này đã được giám định cách đây vài ngày, từ kết cấu chi tiết đến nồng độ mực và độ bão hòa đường nét ông đều ghi nhớ rõ ràng trong não nên tốc độ giám định đương nhiên nhanh hơn rồi.
Khi ông quay người lại, mọi người đều lộ rõ vẻ mong chờ.
“Tôi đã giám định xong rồi .” Viên Sùng cất hai món dụng cụ của mình lại rồi mệt mỏi thông báo.
“Bức tranh phía trước là giả, bức tranh phía sau giám định là thật, có điều bức tranh phía trước tuy là giả, nhưng trình độ mô phỏng của nó là cao nhất mà tôi từng gặp qua.

Nếu hôm nay tôi không mang theo một cây bút lazer thì chắc cũng không thể giám định ra.”
Lời nhận xét của Viên đại sư khiến mọi người cực kì hào hứng.

Còn Tôn Diệu không thể đợi được đứng dậy nói.
“ Vậy làm phiền đại sư có thể lật mặt hai bức tranh lại để cho mọi người biết được mỗi bức tranh là do ai tặng được không?”
Chỉ nhìn chính diện thì không thể phân biệt được bức tranh nào là của Vương Thành và bức nào là của Tôn Diệu, vì vậy để tránh nhầm lẫn, vào ngày triển lãm họ đã viết tên của mỗi người lên mặt sau của bức tranh.
Tôn Diệu rất tự tin, cũng rất kích động, cuối cùng cũng đến lúc công bố kết quả.

Nghe đến đây mọi người bên dưới cũng cực kỳ mong đợi nhưng ông Hà lại cảm thấy mất hứng, đứng ra nói.
“ Nếu như Viên đại sư đã giám định ra kết quả thì cũng coi như đạt được mục đích mời ngài đến đây lần này rồi.

Còn về vấn đề ai tặng chỉ cần có tấm lòng là đủ rồi.
Hà Thịnh muốn bảo vệ Vương Thành, trước mặt nhiều người như vậy lại còn có không ít những người nổi tiếng, nếu như bị lộ ra việc Vương Thành tặng tranh giả thì sẽ có ảnh hưởng rất nhiều đến sự nghiệp sau này của anh.


Một đứa trẻ nghèo đến từ nông thôn có thể liều mình ở thành phố này đã không dễ dàng rồi, không cần thiết phải khiến mọi chuyện tệ hơn.
“ Tôn Diệu, sao cậu phải ép mọi chuyện đến bước này.” Hà Thịnh Hà lão gia đột nhiên thấy hối hận vì đã nhận ngọc bội của hắn ta, tên nhóc này lòng hiếu thắng quá lớn, làm người phải biết để lại cho mình đường lui, cớ gì cứ muốn ép người ta đến đường cùng.
“ Cháu ép người quá đáng? Hà lão gia, cháu chỉ muốn cho mọi người một lời giải đáp nếu không hôm nay mọi người đến đây làm gì, không phải chỉ muốn biết người tặng tranh thật giả là ai.” Hôm nay Tôn Diệu nhất định phải bóc trần được Vương Thành, ai cũng không cản nổi hắn.
“ Tôn Diệu, cậu, cậu làm tôi quá thất vọng.” Hà Thịnh tức giận, một hậu bối mà dám hống hách như thế.
“ Mọi người có muốn biết ai là người tặng hai bức tranh này không.” Tôn Diệu không quan tâm Hà lão gia nữa mà đứng ra giữa sân khấu lớn tiếng nói.
“ Muốn, đương nhiên muốn.” Hà Long là người đầu tiên hưởng ứng, hắn là đàn em của Tôn Diệu cơ mà đương nhiên phải cho Tôn Diệu mặt mũi chứ.
“ Chúng tôi cũng rất muốn biết, mau xoay bức tranh lại đi.” Hà Hân Hân, Hà Thi Nhã mấy người cùng nhập cuộc, các cô đều muốn lân la làm quen với Tôn Diệu nên đương nhiên phải ủng hộ hắn ta rồi.
Nhanh chóng có những người khác bắt đầu hưởng ứng.
Nhìn thấy cảnh này, Hà Thịnh Hà lão gia cũng rất bất lực, ông đến trước mặt Vương Thành nói.
“ Vương Thành, là ông có lỗi với cháu.”
“ Không sao ạ, ông cứ cho mọi người xem đi! Xoay lại là biết ai là người tặng tranh thật ai tặng tranh giả thôi, cháu cũng không để ý cái nhìn của người khác đâu.” Vương Thành cười nhẹ nhàng, trong lòng anh vô cùng bình tĩnh.

Vốn dĩ nếu đáp ứng theo ý của Hà lão gia thì Tôn Diệu còn có khả năng giữ được mặt mũi.

Nhưng hắn ta đã kiên trì như vậy Vương Thành cũng không còn cách nào khác.
“ Cháu chắc chắn muốn công bố tên người tặng sao?” Hà lão gia không ngờ phản ứng của Vương Thành lại bình tĩnh như vậy, dường như không có tí căng thẳng nào như thể anh chắc chắn rằng bức tranh mình tặng là đồ thật.

“ Vâng, việc này có khi khó đâu, nếu Tôn Diệu đã muốn công bố người tặng thì để cho anh ta được như ý nguyện thôi.” Vương Thành mặt bình tĩnh trả lời.
“ Ây” ông Hà lắc đầu, dù sao Vương Thành còn quá trẻ, mà người tới đây ít nhiều đều có danh tiếng, nếu như việc Vương Thành tặng tranh giả bị lộ ra thì sẽ ảnh hưởng cực lớn đến tương lai sau này của cậu.
Hơn nữa nếu nhìn vào ánh mắt ác độc của Tôn Diệu dường như còn có hậu chiêu chỉ đợi thời khắc công bố sẽ xảy ra ngay.
“ Ông ơi, mau xoay tranh lại đi, chúng cháu đã không chờ nổi nữa rồi.” Hà Long lại lần nữa lớn giọng thúc giục, tên nhóc này muốn nịnh nọt Tôn Diệu để đợi đến buổi bán đấu giá buổi chiều sẽ kiếm được lợi lộc chứ.
“ Nếu mọi người đều đã yêu cầu vậy ông lão tôi sẽ tự tay công bố người tặng hai bức tranh này.” Hà Thịnh cũng rất bất đắc dĩ, lời Tôn Diệu ảnh hưởng đến cảm xúc của mọi người đồng thời cũng tạo áp lực cho ông khiến ông không thể không công bố.
Dưới sự chú ý của mọi người, ông Hà tự mình xoay hai bức tranh lại một cách chậm rãi.

Thế nhưng khi hai cái tên sau bức tranh lộ diện đã khiến tất cả mọi người vô cùng kình ngạc.

Nhất là cái tên đằng sau bức tranh thật, đến ông Hà nhìn thấy cũng kinh ngạc không nói nên lời.



Bình Luận (0)
Comment