Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 98


Lúc Vương Thành lấy thẻ hội viên Cửu Tinh VIP ra, tất cả mọi người lập tức im lặng.
“Tôi có thẻ cấp Cửu Tinh VIP, có phải là có thể mua chai ‘người yêu trong sáng’ này rồi đúng không?” Vương Thành cười hỏi cô nhân viên bán hàng.
Mà rõ ràng cô nhân viên cũng sửng sốt, cô không ngờ người mặc toàn quần áo rẻ tiền trước mặt này lại có thể lấy ra được thẻ cấp Cửu Tinh VIP, quả thật kinh ngạc.

Phải biết là thẻ cấp Cửu Tinh VIP phải có hạn mức chi tiêu một năm hơn trăm triệu trở lên mới có thể có, ở trong nước, không đến mười người có thẻ cấp Cửu Tinh VIP này.
Mà những người Chân Thiên Vân, Mã Đình Đình, Thi Hiểu Vũ với Trương Thanh đang chứng kiến hết tất cả những chuyện này cũng trợn mắt há mồm, trong lòng chấn động.
“Anh ta, anh ta làm sao có thể có thẻ cấp Cửu Tinh VIP chứ?”
“Tên nhà nghèo này lại có thể có thẻ cấp Cửu Tinh VIP, cái này không hợp lý.”
“Có nhầm không vậy, một tên nghèo đến từ nông thôn sao có thể tiêu một trăm triệu một năm được, đây nhất định là giả.”

Chân Thiên Vân cực kì nghi ngờ thẻ cấp Cửu Tinh VIP này của Vương Thành là giả, muốn nhân viên bán hàng kiểm tra thật kĩ tấm thẻ này.
“Nhân viên, cô phải kiểm tra thẻ cấp Cửu Tinh VIP này thật cẩn thận, tên nghèo này tuyệt đối không thể nào có thẻ cấp Cửu Tinh VIP.”
“Đúng, mau kiểm tra đi, tốt nhất báo người chuyên nghiệp tới để kiểm tra.” Trương Thanh cũng không yếu thế nói, anh ta cũng không tin một người nghèo như Vương Thành cũng có thể có thẻ cấp Cửu Tinh VIP.
Cô bán hàng cũng không quá tin, Vương Thành mặc quần áo giá rẻ như vậy, lại có thể có thẻ cấp Cửu Tinh VIP, chợt quay người nói xin lỗi với Vương Thành.
“Vị tiên sinh này, đợi một chút, tôi cần tìm người chuyên nghiệp để kiểm tra thẻ cấp Cửu Tinh VIP này của ngài.”
“Đi đi, đi nhanh về nhanh.” Vương Thành gật đầu một cái, cũng không ngại bọn họ nghi ngờ, mấy người này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy để cho bọn họ hoàn toàn từ bỏ ý định.
Nhân viên bán hàng giao lại cửa hàng cho một nhân viên khác trông chừng, mà cô vội cầm thẻ cấp Cửu Tinh VIP đi tìm chuyên gia của phố Mạn Đức La để kiểm tra.
Đám người Chân Thiên Vân đứng tại chỗ lo lắng.

“Làm sao bây giờ, nhỡ như thẻ hội viên của tên nghèo này là thật thì sao?” Mã Đình Đình hơi sốt ruột.
“Yên tâm.

Thẻ của tên nghèo này tuyệt đối không thể là thật, thẻ cấp Cửu Tinh VIP này phải có hạn mức tiêu xài hơn một trăm triệu một năm mới có quyền hạn làm thẻ, người nghèo đến từ nông thôn như Vương Thành làm sao có thể tiêu trăm triệu một năm được chứ?” Chân Thiên Vân cực kì có lòng tin ở bên cạnh an ủi.
“Đúng, anh ta tuyệt đối không thể nào có thẻ cấp Cửu Tinh VIP được.” Trương Thanh cũng bắt đầu cười nhạo Vương Thành, nếu như đây là thật vậy anh ta phải chuyển nhượng một hội sở giải trí cho anh rồi.
Vương Thành bình tĩnh nhìn bọn họ, khẽ lắc đầu một cái, thật đúng là chưa thấy sông Hoàng Hà chưa đổ lệ mà.

Trong lúc chờ đòi, Vương Thành vội vàng gửi một tin nhắn cho Lâm Tĩnh Nhã, bảo cô ấy chuẩn bị hợp đồng thu mua, sau đó lập tức mang đến phố Mạn Đức La.
Sau khi Lâm Tĩnh Nhã nhận được tin nhắn, lập tức bắt tay chuẩn bị.
Nửa tiếng sau, cô nhân viên bán hàng vội vã cầm thẻ cấp Cửu Tinh VIP quay lại, lễ phép đến trước mặt Vương Thành, dùng hai tay đưa lại thẻ cho anh.
“Quý tiên sinh, thẻ cấp Cửu Tinh VIP này của ngài là thật, ngài có quyền lợi mua chai ‘người yêu trong sáng’ này, bây giờ tôi sẽ lập tức đi lấy xuống cho ngài.”
Nhân viên bán hàng vừa dứt lời, hoàn toàn đã đánh gục ảo cảnh của Chân Thiên Vân và Trương Thanh, đồng thời cũng làm bọn họ chấn động.
“Sao, làm sao có thể, sao thẻ cấp Cửu Tinh VIP này lại là thật chứ?”
“Tên nghèo này cả người cộng lại chưa được năm trăm tệ, sao lại có thể có thẻ cấp Cửu Tinh VIP được chứ?”
“Tên nghèo này lấy đâu ra thẻ cấp Cửu Tinh VIP?”

Trong lúc bọn họ đang kinh sợ, Hà Hiểu Nghiên lại cực kì vui vẻ.
“Vương Thành, không ngờ anh lại thật sự có thẻ cấp Cửu Tinh VIP! Tốt quá, vừa nãy bọn họ chế nhạo anh, em thật sự muốn đánh cho bọn họ một trận.”
“Yên tâm, kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi.” Khóe miệng Vương Thành khẽ nhếch lên, sau đó quay lại nói với cô bán hàng: “Làm phiền gói chai ‘người yêu trong sáng’ lại cho tôi, tôi mua!”

“Được, tiên sinh! Thẻ cấp Cửu Tinh VIP có thể giảm giá cho ngài năm mươi phần trăm, sau khi giảm giá tổng cộng là sáu vạn tám ngàn, tiên sinh muốn quẹt thẻ hay kí sổ ạ?” Lời của cô nhân viên bán hàng thực sự khiến Vương Thành kinh ngạc, cái thẻ cấp Cửu Tinh VIP quả nhiên ngạo mạn, lại còn có thể kí sổ nữa chứ.
Có điều mình mua đồ, mình vẫn phải trả tiền, không được để ảnh hưởng đến Trần Hào Thành.
“Quét mã di động đi.” Vương Thành khẽ mỉm cười.
Dưới bộ dạng há hốc của Mã Đình Đình, Vương Thành dùng zhifubao trả tiề, mua chai ‘người yêu trong sáng’.

Lúc cô nhân viên gói chai ‘người yêu trong sáng’ lại cho Vương Thành, sau đó lại đặt nó trong tay anh, Chân Thiên Vân, Trương Thanh gần như là sụp đổ.
“Xin lỗi hai vị, tôi mua được chai ‘người yêu trong sáng’ này, dựa theo quy định, hội sở giải trí và sơn trang nghỉ dưỡng của hai người sau này thuộc về tôi.”
Vương Thành nhàn nhạt cười, lúc anh nói chuyện, Lâm Tĩnh Nhã đã đưa hợp đồng đến phố Mạn Đức La.
“Vương Thành, anh dám bẫy chúng tôi?” Cuối cùng Chân Thiên Vân cũng hiểu, tên nghèo này rõ ràng đang muốn bẫy tài sản của bọn họ.
“Tên nghèo này, anh muốn tiền đến mức điên rồi à, dám sờ đến trên đầu chúng tôi?” Trương Thanh cũng tức giận, cho đến bây giờ chưa ai dám gài bẫy anh ta như vậy đâu, lần này lại bị tên nghèo này tính toán, thật sự anh ta không thể cam lòng được.
“Xin lỗi, đây là thua cuộc.” Vương Thành cười nhạt, hôm nay không dãy dỗ bọn họ, anh không mang họ Vương nữa.
“Anh, anh…” Chân Thiên Vân tức giận, đột nhiên muốn dùng thế lực để dọa anh, nói: “Vương Thành, chẳng lẽ anh không sợ đắc tội với Chân gia ở thành phố phía Tây chúng ta sao?”
“Còn có Trương gia ở thành phố phía Nam của tôi nữa.” Trương Thanh cũng không yếu thế, dọa nạt.
“Được đó, hai người các anh cùng lên sợ chưa đủ để tôi đánh đâu.” Vương Thành cũng không thèm sợ bọn họ.

“Được, coi như anh giỏi, chúng ta đi.” Chân Thiên Vân vừa muốn đi, dù sao nói miệng không có bằng chứng Vương Thành cũng không làm gì được bọn họ, nhưng Vương Thành lại ngăn trước mặt bọn họ, đúng lúc này Lâm Tĩnh Nhã cũng cầm hai phần hợp đồng tìm được Vương Thành.
“Anh họ, hợp đồng thu mua em đem đến cho anh rồi.”
“Được rồi, vất vả cho em rồi.” Vương Thành cầm lấy hợp đồng, sau đó đưa đến trước mặt Chân Thiên Vân với Trương Thanh, trong tức khắc hai mgười mặt xám như tro.


Cứ nghĩ là chỉ giỡn chơi, ai ngờ tên nghèo này lại làm thật.
Phải biết là một hội sở tư nhân đáng giá hơn mười triệu, cứ như vậy đưa không cho anh, đây không phải là phá gia chi tử à.
Còn có sơn trang nghỉ dưỡng ở thành phố phía Nam, mặc dù không tính là nổi tiếng, nhưng mỗi năm cũng có thể thu về được mấy triệu cho Chân Thiên Vân, sản nghiệp kiếm tiền tốt như vậy, lại đưa có tên nghèo đến từ nông thôn Vương Thành này, thật sự anh ta không cam lòng.
“Vương Thành, anh có ý gì?” Trương Thanh vẫn muốn chống chế.
“Đừng vội, đợi kí hợp đồng thu mua rồi thì đi.” Vương Thành cũng không để bọn họ rời đi như vậy, nói mồm không có bằng chứng, chỉ có thể bắt bọn họ kí tên đồng ý, Vương Thành sẽ để bọn họ đi.
“Anh, anh đừng có mà quá đáng!” Lúc này Chân Thiên Vân với Trương Thanh đã hận Vương Thành tới thấu xương, ngay cả Mã Đình Đình với Thi Hiểu Vũ cũng bị Vương Thành chọc tức.
“Chị họ, chị trông chừng bạn trai chị đi, đến từ nông thôn thì có tư chất thấp kém như vậy sao? Muốn tiền đến phát điên rồi à?” Mã Đình Đình quay đầu nói lại Hà Hiểu Nghiên.
Hà Hiểu Nghiên đã nhịn bọn họ lâu rồi, lúc này cũng không nhịn được nữa.
“Vương Thành nói đúng, mọi người thua cuộc, kí hợp đồng thu mua mới có thể đi!”
Lúc nói những lời này Hà Hiểu Nghiên cực kì hả giận, cơn tức trong lòng cô cũng chút hết ra.
“Cô, đúng là một đôi cẩu nam nữ.” Mã Đình Đình bắt đầu chửi loạn.
Vương Thành hơi không vui, đợi chút nữa nhất định phải cho Mã Đình Đình này nhìn chút màu sắc của cuộc sống.
“Ký đi, ký tên rồi các người có thể đi.” Vương Thành nhàn nhạt nói, còn đưa cho bọn họ một cái bút.
“Vương Thành, nói miệng không có bằng chứng, dựa vào cái gì muốn chúng ta kí tên.” Chân Thiên vân bắt đầu đổi hướng ăn vạ.

Trương Thanh ở bên cạnh cũng không muốn kí tên.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, Lâm Tĩnh Nhã đã tát thẳng một bạt tai lên mặt Chân Thiên Vân.
“Bảo anh kí thì anh kí đi, nếu không đừng trách.” Giọng nói rét lạnh của Lâm Tĩnh Nhã khiến Chân Thiên Vân và Trương Thanh run run, người phụ nữ này bạo lực quá đi.
“Cô là ai, dám đánh ông đây.” Chân Thiên Vân không phục, muốn tiến lên dạy dỗ người phụ nữ này, rất nhanh, ba phút sau đã bị Lâm Tĩnh Nhã đánh lại cho chảy cả máu miệng.
“Được, Vương Thành, ông đây ký, anh chờ đấy.” Chân Thiên Vân bị Lâm Tĩnh Nhã đánh có một trân, coi như hiểu rõ tình thế trước mắt, thấy đối phương có chuẩn bị mà đến, căn bản không cho anh ta cơ hội ăn vạ.
Anh ta vội ký tên lên hợp đồng thu mua, mà Trương Thanh ở bên cạnh cũng run run kí tên.

“Bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?” Chân Thiên Vân độc ác nói.
“Có thể đi.” Vương Thành khẽ mỉm cười.
Đám người Chân Thiên Vân lạnh mặt xoay người rời đi, Mã Đình Đình với Thi Hiểu Vũ cũng nhanh chóng đuổi theo, nhưng mà lúc chuẩn bị rời đi, Vương Thành lại gọi hai người lại.
“Đình Đình, Hiểu Vũ, hai người chờ một chút, tôi có lời muốn nói với hai người.”
“Có gì mau nói.”
Vương Thành nhìn Chân Thiên Vân với Trương Thanh ở gần đấy, dùng âm thanh hai người có thể nghe được cố ý nói với hai người Mã Đình Đình.
“Lần này cảm ơn hai người, gọi đến hai kẻ ngu, lần sau đổi lại hai công tử nhà giàu khác để làm thịt.

Trước đó hai người yêu cầu một triệu, một lúc nữa tôi sẽ chuyển vào tài khoản hai người.”
“Cái gì?” Mã Đình Đình với Thi Hiểu Vũ nghe thế thì mặt mũi mờ mịt, hoàn toàn không hiểu Vương Thành đang nói gì.
Nhưng Chân Thiên Vân với Trương Thanh mơ hồ nghe được những lời Vương Thành nói với Mã Đình Đình và Thi Hiểu Vũ, trong lúc nhất thời lại càng giận hơn.
Hai người cho rằng là Vương Thành liên thủ với Mã Đình Đình và Thi Hiểu Vũ để lừa gạt tài sản của bọn họ, nhất thời hận của hai người kia.
“Được đó, hai mụ đàn bà thối, dám đóng kịch để làm thịt chúng tôi.” Sắc mặt Chân Thiên Vân tái xanh, hất tay Mã Đình Đình ra ngoài, nhất thời căm ghét cô ta.
Mà Trương Thanh lúc này cũng hận cả Thi Hiểu Vũ.
“Vương Thành, anh nói bậy gì đó, ai một phe với anh?” Mã Đình Đình còn chưa kịp phản ứng đã thấy Chân Thiên Vân với Trương Thanh đi mà không đợi bọn họ, hơn nữa còn tức giận đùng đùng, lúc này mới biết những lời vừa rồi của Vương Thành là cố ý nói cho bọn họ nghe.
“Được lắm, Vương Thành, anh đúng là âm hiểm.” Mã Đình Đình lúc này vội đuổi theo Chân Thiên Vân.
Sau khi bọn họ chật vật rời đi, lúc này Hà Hiểu Nghiên mới cảm thấy thoải mái.
“Cuối cùng cũng đi rồi.

Muốn đi dạo phố với bọn họ để nâng cao tình cảm, ai ngờ bọn họ đến đây rõ là muốn làm nhục chúng ta, đúng là nhìn nhầm bọn họ rồi mà.”
“Tiền mất tật mang, đây là nói bọn họ đó.” Vương Thành khẽ mỉm cười.

Bình Luận (0)
Comment