Hoa Rơi Không Hẹn Ngày Gặp Mặt

Chương 5

Vì thế, ta dứt khoát gật đầu nói: "Thưa, vâng.”

Ta vừa nói xong, Thẩm Duật thần sắc tim đập loạn.

Ta có chút nghi hoặc.

Có gì không hài lòng với câu trả lời của ta sao?

Công chúa mặt mày hớn hở, vỗ tay nói: 

"Vậy là tốt rồi!”

Công chúa không ở lại lâu liền rời đi.

Thẩm Duật cũng theo nàng rời khỏi phòng.

Vài ngày sau.

Công chúa được ban hôn với Thẩm Duật.

Cùng một ngày, ta nhận được thư hòa ly do Thẩm Duật tự tay viết.

Từng nét từng nét chữ, giấy lún xuống mấy phần.

Người viết hạ bút rất dùng sức, có lẽ là do sắp cưới được người trong lòng nên kích động quá mức.

Ta ký tên mình, chỉ cảm thấy vui sướng.

Cứ như thế không dây dưa nữa là tốt rồi.

Nếu nói không hận một chút nào, thì đó là lời nói dối.

Nhưng ta sinh ra đã cô độc lại đang bệnh nguy kịch, thật sự bất lực.

Chỉ mong Diêm Vương, quỷ thần nghe thấy tiếng lòng ta, để cho sự thành công của hắn từ nay chẳng hề liên quan đến ta.

5.

Kiếp này.

Trần Uyển nghi hoặc tại sao Thẩm Duật không tới cầu hôn.

Rõ ràng trước đó vài ngày, nàng vừa nghe được tin tức do chính miệng Thẩm Duật nói.

Người ngoài hỏi Thẩm Duật, Thẩm tướng đã đến tuổi nên lập gia đình, nếu có nữ tử mà hắn để mắt, có thể làm mai vì hắn.

Thẩm Duật nói, trong nhà đã có tính toán, không cần phí tâm.

Người mà họ tìm hiểu được từ chỗ Thẩm mẫu, chính là ta.

Nhưng đó là tính toán của Thẩm mẫu, không phải của Thẩm Duật.

Huống hồ, bản thân Thẩm mẫu cũng cảm thấy địa vị của ta quá thấp, thật ra bà cũng không hài lòng mấy.

Lý do Thẩm gia chọn ta, phần lớn là vì phụ thân ta có chức quan nhàn hạ, Thẩm gia không cần một đương gia chủ mẫu có bối cảnh đồ sộ.

Tâm tình phụ thân lúc lên lúc xuống, vịt đã nấu chín lại bay mất, tức giận đến ngủ không được.

Vương Gian Lan-người từng là thứ muội, nay đã trở thành đích muội của ta, cầm khăn che miệng cười nói: 

"Thẩm tướng như trăng sáng trên trời cao, tính cách tỷ tỷ bình thường lại vô vị, xách giày cho hắn cũng không xứng, người ta làm sao có thể muốn cưới tỷ đây?"

Kế mẫu ra vẻ quan tâm, lôi ra một danh sách những nam tử trong kinh thành để chọn phu quân cho ta.

Không phải kẻ ăn chơi trác táng, thì cũng là người có thê thiếp thành đàn.

Thấy ta không đáp ứng, kế mẫu rơi lệ nói: "Là ta vô năng, không tìm được người khiến Khê Trúc hài lòng.”

Phụ thân tức giận nói: "Đây đều là những người có gia thế vô cùng tốt, ngươi còn xoi mói cái gì?”

Đối với việc này, ta cũng không thèm để ý.

Ngày xuân vừa đến.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .

Thời gian vùi mình trong chốn khuê phòng tuy không được hoàn mỹ, nhưng cũng tốt hơn sau này khi gả làm vợ người ta lại phải chịu cảnh cô đơn một mình.

Nhưng chính vào lúc này, lại có người tới nhà ta cầu hôn.
Bình Luận (0)
Comment