Hoa Rơi, Nước Chảy

Chương 11

Cửu Ái hoàn toàn hiểu được biểu tình của khách mời bởi vì chính cô cũng cảm thấy bất ngờ khi bản thân mình là người mặc trên người váy cưới, và bước đi trên thảm đỏ, mà người đi bên cạnh cô chính là người đàn ông cô yêu bằng cả trái tim, Thẩm Ngôn Quân.

Nhớ lại vài ngày trước, khi cô còn đang đau đầu với việc ngăn cản đám cưới thì đột nhiên có một người phụ nữ nói muốn gặp cô. Người đó nói: “Dì là Sở Vân An, mẹ của A Quân, con cứ gọi dì là Vân An là được.”

Cửu Ái không thể tin nhìn người trước mặt, ăn mặc sang trọng quý phái, làn da trắng trẻo mịnh màng, nụ cười hiền hậu nhìn qua vẫn còn rất trẻ. Vấn đề là,trước đây cô chưa từng gặp mẹ của Thẩm Ngôn Quân, tự nhiên lại tìm đến cô thế này, có chút khó hiểu.

“Dì Sở, không biết dì tìm con là có việc gì?”

Sở Vân An không trả lời mà lại nói: “Thời trẻ, dì và mẹ của con, Diêu Lan Tâm là bạn thân.”

Mắt Cửu Ái hiện lên vẻ kinh ngạc đến cực điểm. Sở Vân An lại nói: “Dì biết ba mẹ con mất sớm, nếu con muốn, khi khác dì có thể kể con nghe một chút về họ, hôm nay dì có chuyện quan trọng hơn muốn nói với con.”

“Dì nói đi ạ.”

Sở Vân An thấy Cửu Ái ngoan ngoãn lễ phép, tâm trạng dường như rất tốt: “Dì muốn con làm con dâu của dì, con không từ chối chứ?”

Cửu Ái sửng sốt, mơ hồ hỏi lại: “Con dâu? Ý dì là?”

“Đám cưới của hai nhà Thẩm gia và Lục gia vẫn diễn ra bình thường, có điều cô dâu chính là con. Đúng hơn là, lời hứa hôn năm nào của ba A Quân và ba con sẽ được thực hiện.”

Cửu Ái có nằm mơ cũng không tin rằng mình và Thẩm Ngôn Quân từng có hôn ước. dì Sở còn nói, năm đó, dì ấy vẫn luôn muốn thực hiện nó, hoàn thành tâm nguyện của ba mẹ cô, chỉ là tung tích cô không rõ nên đành chịu, bây giờ tìm được cô rồi, đương nhiên phải thực hiện.

Hiện tại, Cửu Ái mặc váy cưới trắng tinh khôi, được thiết kế cầu kì, gấu váy được đính từng viên đá lấp lánh mềm mại rủ xuống tôn lên dáng vẻ yêu kiều thướt tha. Mà Thẩm Ngôn Quân mặc bộ lễ phục chủ rể màu trắng, mười phần phối hợp với váy trắng của cô. Hai người đứng cạnh nhau trước mặt người chủ hôn. Cửu Ái chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập rộn ràng. Chủ hôn trên bục cao dõng dạc hỏi: “Cửu Ái, con có đồng ý lấy Thẩm Ngôn Quân làm chồng dù cho ốm đau bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó quyết không chia lìa?”

Cửu Ái định thần lại, trả lời: “Con đồng ý.”

“Thẩm Ngôn Quân, con có đồng ý lấy Cửu Ái làm vợ, cho dù ốm đau bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó, quyết không chia lìa?”

Không có tiếng đáp lại.

Cửu Ái cúi đầu, trái im lạnh hết mấy phần, vẫn biết anh không nguyện ý nhưng sự im lặng ấy vẫn giống như một mũi kim nhọn đâm vô trái tim cô đau nhói.

Không biết qua bao lâu, chủ hôn phải lập lại câu hỏi đến hai lần, bên cạnh mới vang lên giọng nói trầm ấm: “Con đồng ý!”

Nhận được câu trả lời, người chủ hôn tiếp tục thủ tục: “Từ giờ phút này trở đi, hai người chính thức trở thành vợ chồng, chú rể có thể hôn cô dâu.”

Cửu Ái từ từ quay người lại đối diện với Thẩm Ngôn Quân, bắt gặp ánh mắt của người đối diện, chỉ là ánh mắt ấy không chứa ý cười dịu dàng, cũng không chứa ngàn vạn yêu thương, chỉ có lạnh nhạt phảng phất một chút khinh thường.

Thẩm Ngôn Quân hơi nghiêng đầu, ghé sát gần Cửu Ái. Người ngoài nhìn vào thì giống như đang hôn môi, chỉ có người trong cuộc mới biết, Thẩm Ngôn Quân dừng lại cách mặt cô chỉ vài phân, bạc môi khẽ mở thốt ra những lời lạnh như băng: “Cũng chỉ là một hôn lễ, không có gì hơn.”

Nụ cười trên môi lập tức cứng đờ.

Hôn lễ kết thúc, chiếc BMW màu đỏ đưa hai người về ngôi nhà mới, là món quà của cha mẹ chồng, Thẩm Ngôn Quân không quan tâm đến Cửu Ái, tự mình về phòng đóng của cái rầm.

Cửu Ái cũng không nghĩ sẽ ở chung phòng với anh, chọn một phòng ở bên cạnh làm phòng của mình thế nhưng, hiện tại cô còn mặc váy cưới cầu kì phức tạp, mà đồ của cô người giúp việc đều để hết ở phòng Thẩm Ngôn Quân.

Cửu Ái bất đắc dĩ gõ cửa phòng.

“Cộc cộc...” Trong phòng truyền ra tiếng nước chảy rào rào, cô đoán anh đang tắm, chờ một lát, đến khi tiếng nước ngừng chảy, cô lại gõ lại một lần.

Cạch một tiếng, cách cửa mở ra, Thẩm Ngôn Quân không tình nguyện đứng trước cửa, nhăn mày hỏi: “Có chuyện gì?”

Cửu Ái nhún vai: “Đồ của tôi đều ở phòng này.”

“Rầm...” Cửu Ái còn chưa nói xong cửa đã đóng lại, làm mặt xấu với cánh cửa: “Anh tính để tôi mặc đồ này đi ngủ đấy à.”

Cửa lại mở ra một lần nữa, Thẩm Ngôn Quân liếc mắt qua mặt xấu của ai đó còn chưa kịp thu lại, ném va li đồ ra cửa: “Tôi không hi vọng lại thấy đồ của cô ở trong phòng tôi một lần nữa.”
Bình Luận (0)
Comment