Họa Sinh - Luyến Trường An

Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1. Nhạn Thanh



Thời Vũ vừa về đến nhà đã mở máy tính ra, lúc cái mông đáp lên giường cậu đau đến mắng nhiếc một phen, lầm bà lầm bầm mắng gã Ker hẹn thực hành ra tay quá ác độc, đã hai ngày vẫn chưa hết sưng.

Cậu đăng nhập QQ trong khi cố thích ứng với cơn đau do lực tác dụng giữa mông và giường gây ra.

Âm thanh thông báo tin nhắn chen nhau “ting ting” không ngừng, Thời Vũ thở dài, mở ra khung chat có mười mấy tin nhắn chưa đọc, không cần suy nghĩ cũng biết là biên tập đang hối thúc bản thảo.

Trước đó cậu đã nhận vẽ minh họa cho một cuốn sách sắp ra mắt, vẽ được một ít, vẫn còn ba bốn tấm.

Biên tập Tiêu Diệp: Nhất Xuyên! Sách sắp xuất bản rồi, tranh cậu đâu tranh cậu đâu a a a a a a a!

Biên tập Tiêu Diệp: Đừng có chơi trò giả chết với tôi! Nếu hối không xong bị tổng biên tập mắng thì tôi đây chém cậu!

Thời Vũ chỉ nhìn hai tin cuối, vội vàng trấn an: Tôi đảm bảo tôi đảm bảo! Trước ngày 20 sẽ gửi anh bốn bức cùng lúc, để tỏ lòng day dứt, tôi vẽ thêm một bức tặng free mấy người luôn, được không [mong chờ]

Tiêu Diệp trả lời trong nháy mắt: Cậu nói rồi đấy nhé! Nếu ngày 20 không nộp đủ năm bức, tôi sẽ ngồi trước cửa nhà cậu một khóc hai nháo ba treo cổ!

Thời Vũ liên tục bảo đảm: OK OK [hihi]

Thời Vũ là một họa sĩ truyện tranh, từ cấp hai cậu đã bắt đầu tự mình kiếm thêm tiền ở bên ngoài, khi đó cũng gà mờ, vẽ một bức kiếm ít tiền cho mình thêm chút cơm nước. Sau đó lên Weibo vẽ đồng nhân cho game và tiểu thuyết, cậu nổi tiếng cũng nhanh, có được kha khá fan. Ngày sau thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, công việc của cậu cũng chưa từng gián đoạn, có nhà xuất bản liên hệ, có sàn thương mại xung quanh giao dịch, thậm chí còn có fan giàu đến mức tiền như lá me lá mít làm người ta phẫn nộ tìm đến cậu đặt tranh, ra giá rất cao, nhưng cầm nhiều tiền của người ta như thế lòng cũng bất an, cuối cùng cậu lại hạ giá xuống.

Lấy vẽ làm nghề đến nay, cậu chỉ ngừng làm việc mấy ngày khi phải viết luận văn tốt nghiệp Đại học và tính toán cho cuộc sống sau này.

Cậu không có công việc khác, chuyện chính phải làm mỗi ngày chỉ có ở nhà vẽ tranh, thỉnh thoảng nhận quảng cáo của bên tư bản tài trợ, cậu không nấu cơm, mỗi ngày đặt đồ ăn bên ngoài mà sống, nhà cũng… rất bừa bộn.

Nhưng những thứ này không vấn đề gì, đều là trạng thái bình thường của phần lớn trạch nam, cậu biết đây không phải điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và những người khác, điểm khác biệt nhất với người bình thường chính là cậu thích đau, cậu thích spank.

Không phải lúc nào cậu cũng có cảm hứng, biên tập thúc giục gấp đôi khi gây ra nhiều áp lực, chuyện có thể giải tỏa chỉ có hút thuốc và hẹn đi thực hành, cậu cũng không giữ mối quan hệ Ker Kee lâu dài với bất cứ ai, mỗi lần hứng lên đều lên Tieba đăng bài rồi hẹn địa điểm, Weixin tăng thêm kha khá Ker.

Nguyên nhân hẹn thực hành ngày hôm trước thì rất đơn giản: vẽ không ra. Ngồi cả ngày bên máy tính vẫn không ra được một bức tranh nào, nhìn hạn nộp bản thảo càng ngày càng gần làm cậu rất lo âu, dứt khoát thả lỏng bản thân một buổi chiều. Có điều người nọ đánh quá độc ác, Thời Vũ bị hắn đánh đến khóc, bôi thuốc nghỉ ngơi hai ngày mà cái mông vẫn đỏ au au, nên đau thế nào thì đau thế đó.

Nhưng điều đáng giận nhất là: cậu bị đánh xong ý tưởng vẫn chưa chịu ló ra trong đầu. Mới vừa mạnh miệng nói trước ngày 20 nộp bản thảo, thật ra chỉ còn đưa đầy 10 ngày nữa, cậu cũng không biết mình có thể hoàn thành hay không.

Thời Vũ trở người nằm sấp trên giường, đưa tay ra sau chậm rãi xoa xoa mông, rầu tới nỗi muốn châm một điếu thuốc.

Cậu nằm trên giường nửa tỉnh nửa mê một hồi, cho tới khi điện thoại di động vang lên.

Người gọi tới là bạn cùng phòng thời Đại học, sau khi tốt nghiệp y làm thiết kế trong một công ty trò chơi, hai người bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, người này gọi điện thoại cho cậu chỉ có hai lí do: một là đi bar, hai là giúp cậu tìm ý tưởng.

“Alô.” Thời Vũ uể oải nghe điện thoại.

“Đang làm gì đó, mới tỉnh ngủ hả?” Chương Hoa hỏi.

“Không, đang chán.” Thời Vũ bò dậy, châm điếu thuốc.

Chương Hoa nghe tới đây, thuận miệng đáp: “Tối nay đi chơi đi, tao cũng chán.”

Hai kẻ chán chường tụ tập với nhau dĩ nhiên chỉ có mượn rượu giải sầu.

“Nói mày nghe, công ty tao gần đây đang làm một game mobile cổ đại. Còn là thời nhà Minh, thiết kế tụi tao ngày ngày ngồi lật sách nhìn trang phục kiến trúc Minh triều các kiểu, xem muốn hói hết cả đầu.” Chương Hoa buồn bực hớp gần nửa ly rượu.

Thời Vũ cũng thở dài: “Tao đây còn mười ngày nữa đóng bản thảo mà năm bức chưa vẽ đây! Tao muốn về nhà ăn bám, đi làm mệt mỏi quá.”

Chương Hoa cười hừ một tiếng: “Cũng được, nếu không làm việc, nhà mày cũng có đủ tiền cho mày rỉa tới già, tao chả được thế, cuộc sống ép phải cúi đầu trước tư bản!”

Thời Vũ lười để ý đến y, kể từ khi biết nhà y cũng thuộc dạng có của mà thỉnh thoảng vẫn thích nói mấy câu đời chua chát vu vơ, cậu cũng quen rồi.

Hai người vừa uống vừa trò chuyện ở quầy rượu hơn một tiếng, Chương Hoa nhìn xung quanh một lượt, sau đó lại gần chọc chọc vào cánh tay cậu: “Ê ê, nhìn kìa.”

Thời Vũ nhìn theo hướng y hất cằm, liếc nhìn vị trí phía sau mình.

Hai người đàn ông ngồi đối mặt với nhau, trên bàn bày mấy chai rượu quán tự nấu, cũng là rượu chủ chốt của quán, tên là Nhạn Thanh. Hai người đàn ông kia đều mặc áo sơ mi trắng, Thời Vũ không thấy rõ tướng mạo của người quay lưng nên nhìn thẳng người ngồi đối diện mình. Người nọ tư thế nhàn hạ, một tay cầm ly rượu, cổ tay nhẹ nhàng đung đưa. Ấn đường Thời Vũ giật giật, ở khoảng cách không gần không xa, quầy rượu lại ồn ào như vậy, nhưng cậu gần như nghe thấy được tiếng đá viên trong ly thủy tinh va chạm vào thành ly “đinh” một tiếng như chuông ngân.

Anh ta đeo một cặp kính gọng vàng có dây xích kim loại, tóc vuốt ra sau để lộ vầng trán nhẵn mịn, nhưng đoán là đã lâu không chỉnh chu lại, một vài lọn tóc lòa xòa rớt xuống.

Thời Vũ sững sờ, cậu có thể cảm nhận được cái khí chất nhã nhặn bại hoại rất mạnh mẽ trên người đối phương, khá là dọa người.

Anh ta rất đẹp trai, là kiểu đẹp trai mà Thời Vũ thích.

Chương Hoa thấy Thời Vũ nhìn sững người mới khoác lấy bả vai cậu, trêu chọc hỏi: “Nhìn đơ luôn? Tao nhìn người kia có lẽ cùng loại giống mày.”

Thời Vũ bị y lay một cái, bừng tỉnh phát giác mình nhìn chằm chằm người ta thật lâu, nhìn trắng trợn như vậy không biết anh ta có phát hiện không.

Cậu quay người lại, uống một hơi cạn ly rượu.

Ai tới nơi này cũng sẽ gọi Nhạn Thanh, không biết tại sao ông chủ lại đặt cái tên như vậy cho rượu nhưng nghe cũng rất hay, cậu hơi tò mò âm thanh của chim nhạn là như thế nào.

Thấy tai cậu đỏ lên, Chương Hoa vội giữ tay cậu lại, kinh ngạc nói: “Mày uống nhanh thế làm gì? Quên lần trước uống Nhạn Thanh say ói rồi à?”

Thời Vũ cụng vào người y: “Sao mày biết hắn gay? Không phải nói chỉ có đồng loại mới cảm nhận được à? Hay là mày cũng cong luôn rồi?”

“Xà lơ!” Chương Hoa mắng.

Tính hướng của Thời Vũ không phải bí mật trong ký túc xá, lúc ấy có người bạn cùng phòng không tiếp nhận nổi chuyện này liền tìm quản lý ký túc xin đổi phòng, cũng may không nói bí mật của cậu ra. Mặc dù Thời Vũ bày tỏ sẽ không có chuyện mình đi thích thằng đó được, nhưng cũng cảm ơn vì đã giữ bí mật.

Thời Vũ cùng y nói chuyện đôi câu, nụ cười trên khóe miệng còn chưa khép đã không nhịn được quay đầu lại nhìn người nọ.

Chẳng biết vì sao, mới nãy nhìn chằm chằm thật lâu anh ta cũng không phản ứng gì, nhưng lần này cậu chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt hai người đã va vào nhau.

Thời Vũ thấy đôi mắt ẩn sau tròng kính của anh ta hơi nheo lại, sau đó khẽ nghiêng đầu, nâng ly rượu lên hướng về phía cậu rồi uống một hơi cạn sạch một phần ba Nhạn Thanh còn lại trong ly.

“Quào…” Chương Hoa lặng lẽ cảm thán.

Thời Vũ lại ngẩn ra, siết chặt ly rượu trong tay mình, quên mất phải đáp rượu lại người ta.
Bình Luận (0)
Comment