Họa Sinh - Luyến Trường An

Chương 14

14. Quỷ yếu ớt

Hứa Nghiễn Sinh ôm cậu dỗ dành một hồi, lòng bàn tay vỗ nhẹ vào mông, đợi Thời Vũ hoàn toàn yên tĩnh lại, có thể nghịch dây quần áo mới đỡ cậu lên: “Nằm xuống đi, anh xem vết thương.”

Thời Vũ không khỏi trừng mắt nhìn hắn, chậm rãi nằm gục trên đùi hắn, cái mông màu đỏ đỏ tím tím, màu sắc loang lỗ không đồng đều, lược chải tóc đánh sẽ ra từng vòng tròn đỏ như vậy, đúng là không đẹp mắt lắm.

Hứa Nghiễn Sinh dùng chân mở ngăn bàn trà nhỏ, ra hiệu cho Thời Vũ  lấy thuốc bên trong, bóp một ít vào lòng bàn tay, sau đó dùng nhiệt độ cơ thể xoa xoa cho ấm rồi bôi lên cái mông đáng thương. Lúc đầu Thời Vũ thấy đau nên rên rỉ không ngừng, Hứa Nghiễn Sinh cũng mặc cậu làm nũng, chầm chậm xoa tan từng vết máu bầm dưới da.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Hứa Nghiễn Sinh xoa nắn nửa ngày, hỏi nhỏ.

Thời Vũ đáp ngay: “Không hề.”

Hứa Nghiễn Sinh bật cười: “Được thôi.”

Đoạn đối thoại này hơi quen thuộc, Thời Vũ cảm thấy Hứa Nghiễn Sinh chắc chắn biết mình nói xạo nhưng hắn không vạch mặt, vẫn còn tiếp tục xoa cho cậu. Thời Vũ chỉ chột dạ một hồi, sau đó tâm an đắc ý, hắn đánh mình thành như vậy, xoa bóp nhiều một chút thì làm sao?

“Thời Vũ.” Hứa Nghiễn Sinh gọi một tiếng, giọng có hơi nghiêm nhưng tay vẫn không ngừng lại.

“Hả?” Thời Vũ cảm giác hắn sắp nói chuyện nghiêm túc liền vô thức rụt rè.

Hứa Nghiễn Sinh thở dài, chậm rãi nói: “Anh không thích em không nghe lời, không thích em lấy tay đỡ lúc bị đánh, cũng không thích em luôn xem lệnh của anh như gió thoảng bên tai.” Hứa Nghiễn Sinh nói chầm chậm, cũng không thực sự trách cứ cậu, chỉ đơn giản nói cho cậu biết quy tắc của mình: “Có lẽ em cảm thấy chúng ta chẳng qua là thực hành đơn thuần, nhưng cho dù chỉ là thực hành anh cũng sẽ không để mình bị đối xử như thế, em hiểu được không?”

Thời Vũ bị lời nói của hắn làm cho xấu hổ mặt nóng bừng, hóa ra Hứa Nghiễn Sinh vẫn cảm thấy cậu không đủ nghe lời không đủ ngoan ngoãn… Cậu nghẹn ngào đáp lại: “Hiểu.”

“Nhưng vì là em nên anh có thể tạm thời chịu đựng. Em rất dễ thương, cáu kỉnh cũng rất dễ thương. Anh thừa nhận rằng mình rất thích, nhưng thời gian dài thì không được. ” Hắn xoa nắn nãy giờ cũng cảm thấy mỏi tay, nên dứt khoát gác lên hông Thời Vũ: “Nếu còn có lần sau, anh sẽ không vì em khóc lóc mà bỏ qua trừng phạt. Khóc đáng thương đến đâu cũng vô ích.”

Thời Vũ sững sờ nằm đó, lòng thầm suy nghĩ trước kia lúc khi thực hành từng gặp qua mấy gã Ker ra tay ác độc đánh cậu đến khóc, nhưng chính vì ác tay cho nên sẽ không mềm lòng, có khóc hay không, số lượng đã định trước cũng không vì thế giảm đi. Cùng lắm đánh nhẹ hơn để cậu hoàn thành, đây mới là kiểu Ker có khí thế và uy nghiêm.

Rõ ràng Hứa Nghiễn Sinh thuộc về kiểu này, nhưng hắn lại vì mình nhõng nhẽo mà mềm lòng, cũng bởi vì hiện tại trong lòng Hứa Nghiễn Sinh có phần thích sự mới mẻ của cậu.

Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lấy nước mắt cùng làm nũng để giảm bớt số lượng và lực độ của bất kì Ker nào đã từng hẹn. Cậu cho rằng hành vi đó rất quái gở, cũng không tôn trọng mối quan hệ thực hành cho lắm, càng không có chuyện rống lên với Ker.

Nhưng hôm nay cậu lại làm như vậy với Hứa Nghiễn Sinh.

Khi đó cậu thực sự sợ hãi, còn có cảm giác bất bình và tức giận, hy vọng có thể làm Hứa Nghiễn Sinh mềm lòng bỏ qua cho mình lần này.

Điều này chứng tỏ tâm tư mình cảm thấy Hứa Nghiễn Sinh nên bao dung và cảm thấy có lỗi với mình. Tại sao? Đều là Ker như nhau cả thôi mà?

Hay là nói cậu vốn không xem Hứa Nghiễn Sinh là đối tượng thực hành đơn thuần?

“Em…” Thời Vũ không biết nên nói gì, nhất thời có chút hốt hoảng, tay tùy tiện tóm lấy mắt cá chân của Hứa Nghiễn Sinh.

Hắn cũng không phản ứng, cứ mặc cho cậu nắm.

“Em…” Thời Vũ nằm trên đùi hắn, không dám quay đầu nhìn sắc mặt hắn, chần chờ hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Anh không muốn tiếp tục quan hệ này với em à?”

Hứa Nghiễn Sinh cười: “Không phải.”

Thời Vũ “À” một tiếng, từ trên người hắn chậm rãi bò dậy, thân dưới trần truồng nửa quỳ bên chân Hứa Nghiễn Sinh.

“Em, từ khi gặp anh em không đi tìm người khác nữa…” Thời Vũ thận trọng nói.

Hứa Nghiễn Sinh nhìn cậu: “Thì anh cũng vậy.”

“Em không phải nói anh không phải… Ý em là, em cũng không muốn đi tìm người khác…”

Hứa Nghiễn Sinh nhướng mày: “Cho nên?”

Thời Vũ xít lại gần, nghiêng đầu nhìn hắn từ dưới lên, đôi mắt to tròn khóc sưng nhìn càng đáng thương, cậu thử thăm dò nói: “Nếu mà anh không tức giận… thì suy nghĩ một chút được không, xác nhận quan hệ với em một chút? Em, em không chê anh bận bịu, em rảnh rỗi sẽ đi tìm anh. Em sẽ nghe lời, không giở trò vặt vãnh thế này nữa… Được không?”

Cậu như chú nai nhỏ nhắm vào lòng người.

Hứa Nghiễn Sinh cúi đầu nhìn, khảy mái tóc rối bù của cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt sưng húp: “Xác định quan hệ với anh, những gì anh vừa nói đều không được tái phạm nữa.”

Thời Vũ vội gật đầu, toét miệng cười: “Em nghe lời! Hôm nay em chủ động tìm anh nhận tội còn không nghe lời à?”

Hứa Nghiễn Sinh cười đẩy trán cậu, Thời Vũ bị hắn đẩy ngửa về sau một cái: “Anh đồng ý không?”

“Ừ.” Hứa Nghiễn Sinh nói: “Yên tâm, anh không phải kẻ chuyên quyền, không làm gì sai anh sẽ không đánh nặng như vậy.”

“Được.” Thời Vũ vui vẻ.

Hứa Nghiễn Sinh đứng dậy đến phòng bếp lấy nước cho cậu, Thời Vũ là kiểu thương lành quên đau, đi theo sau truy hỏi: “Hôm nay không làm à?”

“Không làm.” Hứa Nghiễn Sinh đáp.

“Ò.” Thời Vũ hơi tiếc nuối.

Hứa Nghiễn Sinh đi ra đưa ly nước cho cậu, nhìn cậu uống xong: “Ngày mai không cần đến bệnh viện nữa, sáng mai anh khám rồi đến bệnh viện lấy thuốc tìm shipper mang về cho em, về nhà thì nói trước cho anh biết.”

Thời Vũ gật đầu: “Ok anh!”

“Muộn rồi, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, anh lấy cho túi nước đá, em chườm mắt một lát.”

“Mông đau, không đi được.” Thời Vũ quỳ trên ghế sofa giang tay muốn ôm.

Hứa Nghiễn Sinh ném miếng chườm lạnh cho Thời Vũ, sau đó bế cậu lên, cánh tay bọc lấy đùi cậu ôm vững vàng trong ngực, mắng khẽ bên tai: “Quỷ yếu ớt.”

Thời Vũ cười trộm, vòng tay ôm cổ hắn.

Thật ra Hứa Nghiễn Sinh không có biện pháp gì với cậu hết, miệng thì nói nghiêm túc nhưng thực tế Thời Vũ vừa khóc đã ngừng lại, có thể thấy hắn đã mềm lòng rồi.

Thời Vũ lặng lẽ nghiêng đầu hôn lên tai hắn.

Hứa Nghiễn Sinh đặt cậu lên giường: “Làm gì?”

Thời Vũ cười một tiếng: “Lợi dụng miếng.”

Hứa Nghiễn Sinh lại vỗ mông cậu: “Anh nói thêm một cái nữa, không có việc gì đừng có khiêu khích anh.”

Thời Vũ bất mãn: “Anh có thể hôn em, em hôn anh thì không?”

“Anh hôn em là khen thưởng và an ủi.” Hứa Nghiễn Sinh đáp.

“Em không có khiêu khích anh.” Thời Vũ bỉu môi, nói lầm bầm.

“Được rồi.” Hứa Nghiễn Sinh bất lực: “Anh đi tắm, em mới bôi thuốc, ngày mau không đau như vậy nữa thì tự tắm đi.”

“Bây giờ anh không sạch sẽ nữa à? Em không tắm cũng cho lên giường luôn?” Thời Vũ cười nhạo.

Hứa Nghiễn Sinh liếc cậu một cái: “Tối mai về anh thay ga giường sau.”

Thời Vũ “xùy” trong lòng, nói: “Ồ.”
Bình Luận (0)
Comment