Họa Sinh - Luyến Trường An

Chương 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

17. Đau lòng à?

Phêêêêêê~

Thời Vũ đi vào phòng vệ sinh, đứng trong đó một lúc mới ra ngoài. Thời tiết đã mát hơn nhưng cậu vẫn chỉ mặc một lớp áo, đầu v* lúc này run rẩy dựng đứng, nhìn từ ngoài vào cũng thấy.

Vừa mắng Hứa Nghiễn Sinh cầm thú vừa nhớ đến cảm giác bị xoa vừa rồi, cậu đỏ mặt cả nửa ngày mới dịu xuống.

Trước khi về nhà, cậu đến siêu thị mua một ít cà phê và bia, lúc đi dạo mới nhớ mình còn chưa thể uống rượu, đành cau mày suy nghĩ nên chiêu đãi Hứa Nghiễn Sinh cái gì.

Thời Vũ dọn dẹp nhà cửa cả buổi chiều, mẹ Thời thấy cậu vất vả nên giúp một tay, cuối cùng giặt sạch quần áo bẩn, thay ga trải giường và chăn mền, quét sàn nhà, thậm chí còn lau cửa sổ.

Nhà sáng choang như mới, Thời Vũ vô cùng hài lòng, tự cảm thấy không chê vào đâu được so với nhà của Hứa Nghiễn Sinh.

Buổi tối cùng mẹ ăn cơm, sau khi gọi tài xế tới đón và nhìn mẹ lên xe, Thời Vũ bắt đầu đi đến bệnh viện.

Hôm nay Hứa Nghiễn Sinh tan làm rất sớm, Thời Vũ còn nói vào ngồi chờ một lát, không ngờ tới cổng bệnh viện đã nhận được điện thoại của hắn.

“Cầm cái gì trên tay vậy?” Hứa Nghiễn Sinh không đeo kính, híp mắt nhìn túi trong tay cậu.

“Trà.” Thời Vũ quơ quơ túi: “Định mua rượu, nhưng em không uống được, nhà cũng không có cái gì khác, mua chút trà cho anh ngâm.”

Hứa Nghiễn Sinh bóp gáy cậu: “Anh không đòi hỏi, uống nước là được.”

Hứa Nghiễn Sinh từng tiễn cậu một lần, lần này không cần chỉ đường cũng có thể tìm được nhà, Thời Vũ liếc nhìn áo sơ mi trắng trên người hắn, chần chờ hỏi: “Anh hôm nay còn đi không?”

“Có ý gì? Giữ anh qua đêm?” Hứa Nghiễn Sinh ôm eo cậu đi cạnh mình: “Không đi cũng được.”

“Vậy quần áo của anh thì sao?” Thời Vũ còn nhớ bộ quần áo bị cậu vò cho nhàu nhĩ lần trước, nghĩ thầm chắc chắn không thể mặc đi làm được.

Hứa Nghiễn Sinh gãi gãi bên hông Thời Vũ: “Màu hè, tối giặt là mai khô rồi.”

Nhà Thời Vũ ở tầng 20, lúc này đồng hồ cũng điểm 9 giờ, đứng chờ thang máy một lúc lâu, bỗng dưng trong lòng hơi căng thẳng.

Sau khi Hứa Nghiễn Sinh vào cửa liền đưa mắt quan sát một lượt, bài trí khá đơn giản, chắc là do nhà thuê nên không tiện sửa đổi nhiều.

“Chiều dọn mất bao lâu?” Hứa Nghiễn Sinh vừa đổi giày vừa hỏi.

Thời Vũ suy nghĩ: “Em về tới nhà cũng hơn 2 giờ, dọn dẹp xong đi ăn với mẹ ngay, chắc là mất ba bốn tiếng.”

“Nhìn được, khá sạch sẻ.”

“Anh ngồi đi, em đi pha trà.”

Hứa Nghiễn Sinh kéo cậu: “Uống nước được rồi, buổi tối uống trà không ngủ được.”

Thời Vũ sững sốt: “Anh không uống trà à?”

Không biết tại sao, Thời Vũ luôn cảm thấy những người như Hứa Nghiễn Sinh hẳn là sẽ uống trà dưỡng sinh.

“Uống ít, chỉ thỉnh thoảng uống với ba anh một chút.”

“Ầu…” Thời Vũ ngừng một chút: “Mua trà phí công rồi, mang về cho ba em uống vậy, để em rót nước cho anh.”

Hứa Nghiễn Sinh ngồi trên ghế sofa, thuận tay sắp xếp gọn gàng hộp khăn giấy và hộp điều khiển từ xa, lại nhét một số đồ ăn vặt vào hộp rồi đậy lại, đẩy đẩy mấy cái đệm trên ghế.

Khi Thời Vũ mang nước ra ngoài, mặc dù không thấy có gì khác nhau, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm giác gọn gàng hơn trước rất nhiều.

“Ừm… Em lấy đồ cho anh mặc nhé? Chắc sẽ hơi nhỏ, nhưng thoải mái hơn bộ đồ đi làm anh đang mặc nhiều?” Thời Vũ hỏi hắn.

Hứa Nghiễn Sinh nhận lấy nước, uống một hớp, gật đầu: “Được.”

Nhà Thời Vũ không lớn, một phòng ngủ một phòng khách và một phòng sách nhỏ, vì không quá lớn nên cậu sửa thành phòng để đồ. Cậu nhiều quần áo, tủ đồ sợ là không đủ nhét vào.

Lúc Thời Vũ lấy quần áo cho Hứa Nghiễn Sinh, cậu tự hỏi quần áo của hắn chỉ có áo sơ mi trắng và quần tây đen thôi sao, cậu dường như không nhìn thấy hắn mặc đồ gì khác.

Vẻ mặt Hứa Nghiễn Sinh có chút tinh vi, vừa thay quần áo vừa hỏi cậu: “Chiều nay em với mẹ dọn nhà, có sắp xếp bàn trà này không?”

Thời Vũ không hiểu hắn có ý gì: “Có, chắc là mẹ em lau một chút…”

Hứa Nghiễn Sinh duỗi thân, mặc chiếc áo không vừa vặn vào người, những đường cong nở nang khiến cơ bụng dưới của hắn trông đặc biệt đẹp mắt, một lớp cơ mỏng, có lực nhưng không quá phô trương.

Thời Vũ bất ngờ phát hiện cậu hình như chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ trần trụi của Hứa Nghiễn Sinh, trước đây làm… Trừ lần đầu tiên hắn cởi áo và bị cậu vò nát, còn lại mấy lần hắn đều không cởi ra.

Dáng người hắn rất đẹp, khá trắng trẻo, vai rộng eo thon, dáng chuẩn hình tam giác ngược.

Chỉ liếc nhìn hai lần, Thời Vũ đột nhiên chú ý đến một vùng da khác màu trên vai  Hứa Nghiễn Sinh, đó dường như là một vết sẹo dài vài centimet …

“Anh…” Thời Vũ cau mày, bước tới hai bước: “Vai anh làm sao vậy? Bị thương?”

Hứa Nghiễn Sinh thản nhiên cười: “Mảnh thủy tinh của bình hoa thôi, vết thương không sâu, không sao cả.”

“Khóe mắt anh cũng có sẹo…” Thời Vũ khó hiểu: “Sao anh nhiều vết thương vậy?”

“Đau lòng à?” Hứa Nghiễn Sinh kéo cổ áo, quần áo hơi nhỏ, dù sao hắn cũng gầy, áo mặc cũng ổn, chỉ có quần hơi ngắn. Hắn tóm lấy eo Thời Vũ, trên tay không biết từ lúc nào cầm một món đồ chơi màu tím, quơ quơ trước mặt cậu: “Không bằng em lo lắng mẹ em có nhìn thấy cái này hay không…”

Đợi Thời Vũ thấy rõ thứ trong tay hắn, cả người cậu cứng lại, đó là một cái máy rung nhỏ, dài không bằng lòng bàn tay và đầu của nó là một cục u tròn nhỏ.

Đây là đồ lần trước cậu đi thực hành mang theo, bởi vì sợ đồ người khác không sạch sẻ, công cụ mà thôi, loại đồ chơi nhỏ này nên chú ý một chút thì hơn.

Sau khi trở về cậu nhét luôn vào hộp, quẳng vào ngăn kéo bàn trà, thế là quên mất!

Thời Vũ lúng túng, một là sợ bị mẹ nhìn thấy, hai là món đồ này cứ như thế nằm trong tay Hứa Nghiễn Sinh!

“Cái này … Cái này…” Thời Vũ nuốt nước miếng, muốn giải thích mình không phải nghiện tình dục ở nhà tự chơi, mà chỉ vì cân nhắc an toàn thôi…

Tay Hứa Nghiễn Sinh nắm eo cậu chậm rãi mò vào trong quần, đẩy mép quần lót, bàn tay xoa nắn hai cánh mông, nghiêng đầu thổi một hơi vào lỗ tai cậu: “Dùng chưa?”

Tai Thời Vũ đỏ lên trong nháy mắt, vừa nóng vừa nhột: “Dùng một lần…” Cậu nhỏ giọng giải thích: “Trước kia hẹn một Ker, lần đó cũng lâu rồi không làm cái gì… Cho nên thương lượng với hắn một chút, tự mang theo một cái…”

Hứa Nghiễn Sinh bóp mông cậu, ngón trỏ trượt vào khe mông, đầu ngón tay đâm đâm miệng huyệt chặt chẽ. Sống lưng Thời Vũ dựng đứng, cả người run lên như bị điện giật.

Hứa Nghiễn Sinh cười khẽ: “Nói anh nghe… Dùng ở chỗ nào?”

Hắn đẩy Thời Vũ đi về phòng ngủ, môi ngậm trái tai cậu, mút một cái.

Thời Vũ tránh cũng không thoát, hít một hơi mới nói: “Thì… ngực… còn có… phía trước…”

Hứa Nghiễn Sinh đưa cậu vào phòng, đi vài bước kéo rèm cửa sau đó một mình ngồi ở góc giường, kéo Thời Vũ nằm trên chân mình.

Đó không phải là tư thế nằm ngang, mông của Thời Vũ nằm trên một bên đùi hắn, và phần thân trên của cậu nằm ngay dưới cánh tay hắn, kẹp một cái là có thể cố định. Hứa Nghiễn Sinh cởi quần ngoài và quần lót Thời vũ, đặt một chân của cậu lên đùi bên kia, bàn tay đè eo xuống, Thời Vũ buộc phải nâng mông lên và tách hai chân ra, để lộ lỗ nhỏ ra ngoài không khí.

Hứa Nghiễn Sinh giơ tay tát mông cậu hai cái, Thời Vũ hừ hai tiếng rồi ngoan ngoãn nằm im.

“Trước nói đầu v* em nhạy cảm em còn không vui.” Hứa Nghiễn Sinh mở gậy massage, tiếng rè rè trong nháy mắt lọt vào màng nhĩ, chỉ nghe tiếng thôi chân Thời Vũ đã mềm nhũn.

“Kết quả đi ra ngoài chơi còn phải đặc biệt kích thích nó…” Hứa Nghiễn Sinh cười một chút, bật mức rung trung bình, cứ như thế đặt lên miệng huyệt Thời Vũ.

“Ứm…!” Thời Vũ bị kích thích bất ngờ, nảy người lên lại bị Hứa Nghiễn Sinh dùng cánh tay kẹp lấy eo.
Bình Luận (0)
Comment