Họa Sinh - Luyến Trường An

Chương 38

38. Anh ấy là bác sĩ tuyệt vời nhất trong mắt tôi

Thời Vũ sững sờ trong giây lát, không ngờ chuyện cậu che giấu cả ngày lại ngã ngựa ở bước này, cậu cho rằng chuyện chiêu mộ tình nguyện viên sẽ không bao giờ đến lượt bác sĩ, ngờ đâu Hứa Nghiễn Sinh thật sự phải đi!

“Anh phụ trách, phỏng vấn?” Thời Vũ hỏi thử.

Nếu như hắn phụ trách phỏng vấn chẳng phải là quê chết luôn sao! Làm sao có thể phỏng vấn trước mặt bạn trai mình chứ! Đó không phải là nhân đôi sự căng thẳng hay sao?

Nhưng nếu cậu quay xe ăn xong về nhà, từ bỏ tham gia chiêu mộ, Hứa Nghiễn Sinh rồi cũng biết cậu đã từng báo danh, dù sao đơn xin đều ở trên tay nhân viên phỏng vấn mà!

“Anh không phụ trách.” Hứa Nghiễn Sinh lắc đầu: “Nếu buổi chiều có thời gian anh sẽ đi xem, bận thì không.”

Thời Vũ thở phào nhẹ nhõm, không chừng Hứa Nghiễn Sinh không có thời gian tới! Không chừng lúc Hứa Nghiễn Sinh tới, cậu cũng đã phỏng vấn xong rồi!

Hứa Nghiễn Sinh thu hết biểu cảm của cậu vào đáy mắt, lông mày khẽ nhíu một cái, sau lại giãn ra như hiểu gì đó.

Thời Vũ ăn cơm mà lòng nhộn nhạo, ăn xong cùng Hứa Nghiễn Sinh đi tới cửa bệnh viện, nhìn hắn vào khoa ngoại trú mới đi vào.

Cậu vừa đi vào phòng họp, lòng cầu nguyện đừng gặp Hứa Nghiễn Sinh.

Mà Hứa Nghiễn Sinh trở về phòng làm việc của mình, suy tư một chút rồi gọi điện thoại cho đồng nghiệp phụ trách chiêu mộ tình nguyện viên.

Ba phút sau, tất cả danh sách tình nguyện viên được thông báo phỏng vấn hôm nay cùng với đơn xin phỏng vấn lúc đó xuất hiện trong hòm thư công ty của hắn.

Thời Vũ được sắp xếp chờ đợi ở phòng nghỉ bên cạnh phòng họp, trong phòng đã có vài tình nguyện viên đang ngồi, bốn nam một nữ.

Thời Vũ đi vào, trước tiên chào hỏi mọi người, sau đó ngồi xuống một bên.

Có một chàng trai thoạt nhìn rất hoạt bát chủ động tìm cậu trò chuyện, hỏi cậu tên gì, bao nhiêu tuổi, trước kia đã làm tình nguyện gì.

Thời Vũ có chút xấu hổ: “Thời Vũ, tôi hai mươi lăm, trước kia chưa từng làm tình nguyện…”

Nam sinh kinh ngạc: “Hai mươi lăm? Em còn tưởng anh nhỏ hơn em chứ.”.

Thời Vũ cười cười, dù sao cũng không phải là người đầu tiên nói cậu có vẻ nhỏ con.

“Em tên Trương Minh Phàm, 22, đang năm tư.” Nam sinh tự giới thiệu: “Anh chưa từng làm tình nguyện viên à? Vậy tại sao lại đến đây? Làm sao anh biết?”

Thời Vũ tự nhận mình nói chuyện rất thân thiện, nhưng ít nhiều cũng thận trọng người lạ, đây là lần đầu tiên cậu thật sự gặp một người nói chuyện rất tự nhiên như đã thân quen từ lâu, có thể tự nói blah blah nửa ngày.

“Anh biết được qua… một người bạn.”

Thời Vũ cùng cậu ta chậm rãi trò chuyện, khung cảnh trở nên sôi nổi trong một lúc, không bao lâu thì có người khác gia nhập vào, mỗi người kể về lịch sử tình nguyện của mình.

Cậu không khỏi thở dài, được chọn chết liền, ở đây chỉ có một mình cậu không có kinh nghiệm, ai cũng là lựa chọn tốt hơn cậu.

Thỉnh thoảng có người đi vào, trong phòng nghỉ không lớn bỗng chốc hơi chật chội, liếc mắt ước chừng có mười lăm mười sáu người, phần lớn là nam sinh.

Thời Vũ trên cơ bản không có kinh nghiệm phỏng vấn gì, không thi nghiên cứu sinh, cũng không tìm việc làm, cho nên vẫn có đôi chút căng thẳng. Tuy rằng được chọn hay không đối với cậu cũng không ảnh hưởng gì.

Giữa chừng Thời Vũ muốn ra ngoài đi vệ sinh, Trương Minh Phàm nhất định phải đi theo, cậu vốn muốn ra hút điếu thuốc, cũng đành từ bỏ.

Cậu cùng Trương Minh Phàm đi ra ngoài, xa xa nhìn thấy một người đang từ hành lang bên kia đi tới, thân hình cùng dáng đi Thời Vũ vừa nhìn là biết ngay.

Thời Vũ sửng sốt, mắt thấy Hứa Nghiễn Sinh sắp tới, vội vàng xoay người, đứng quay mặt vào tường và di chuyển chậm lại.

Ngoài cửa có rất nhiều bác sĩ y tá đi tới đi lui, cái đồ cận thị Hứa Nghiễn Sinh tám phần không nhìn thấy cậu.

Thật ra Hứa Nghiễn Sinh liếc mắt một cái là thấy ngay, giống như Thời Vũ liếc mắt một cái là nhận ra hắn, hắn đương nhiên cũng có thể nhận ra bạn trai nhỏ của mình.

Hôm nay hắn vốn nghĩ nếu có thời gian đến nhìn chút là được, nhưng có Thời Vũ ở đây, thế nào cũng phải tự mình đến theo toàn bộ quá trình, ít nhất phải đợi đến lúc Thời Vũ phỏng vấn xong.

Thế nhưng trước cửa đã tấp nập người qua lại, Hứa Nghiễn Sinh không muốn cho người khác biết bọn họ quen biết, đỡ phải đến lúc được tuyển vào lại bị người khác nói này nói nọ. Vì vậy hắn phớt lờ cậu, cầm tư liệu vào phòng họp.

Trương Minh Phàm không biết cậu bị làm sao, đi một đoạn mới phát hiện Thời Vũ không theo kịp, quay lại hỏi: “Anh khó chịu à?”

Thời Vũ lắc đầu không nói gì, cùng cậu ta đi vệ sinh.

Buổi phỏng vấn nhanh chóng bắt đầu, Thời Vũ được sắp xếp ở vị trí thứ năm, mặc dù nằm trong nhóm đầu tiên nhưng không phải người đầu tiên nên cũng không căng thẳng quá mức.

Thời gian phỏng vấn không lâu, sau khi đi vào đại khái khoảng năm phút đã đi ra, cậu không quen ai, chỉ có Trương Minh Phàm quen thuộc một chút nhưng lại phỏng vấn sau cậu nên cũng không hỏi han được gì bên trong.

Đến lượt cậu, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Hứa Nghiễn Sinh ngồi ở vị trí bên cạnh.

Dù sao cũng hơi chột dạ, khi hắn nhìn qua thì cậu rời ánh mắt đi.

Hứa Nghiễn Sinh thở dài, làm sao hắn có thể không biết lí do Thời Vũ muốn làm tình nguyện viên đây, hắn mấy ngày nay còn đang suy nghĩ, nếu cuối tháng đi hai người xa nhau thời gian dài như vậy mà nhớ quá phải làm sao.

Trong mắt hắn, Thời Vũ là một đứa trẻ đáng yêu nhưng yếu ớt, hắn thật sự không ngờ Thời Vũ lại đến phỏng vấn loại tình nguyện vừa khổ vừa mệt này.

Hứa Nghiễn Sinh với ánh mắt phức tạp nhìn Thời Vũ ngồi xuống, hắn không phụ trách chiêu mộ, mấy người phía trước đi vào hắn cũng không đặt câu hỏi, chỉ là nghe mấy người phỏng vấn khác hỏi chút chuyện.

Sau khi Thời Vũ ngồi xuống, người mở miệng đầu tiên là một nữ bác sĩ đã có tuổi tác, cô thoạt nhìn rất ôn hòa, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ: “Làm sao bạn biết về việc chiêu mộ tình nguyện viên của chúng tôi?”

Thời Vũ bị Hứa Nghiễn Sinh nhìn, đúng là không cần quá căng thẳng, len lén liếc mắt nhìn Hứa Nghiễn Sinh đang nhìn mình, nói: “Tôi, tôi….. nghe từ một người bạn.”

Bác sĩ kia cười: “Những người đến phỏng vấn đều là những đứa trẻ ngoan. Tôi biết các bạn đều là người tốt nên không cần quá lo lắng. Chỉ là số lượng chỗ chúng tôi có hạn mà thôi, phải sàng lọc những người phù hợp nhất. Nếu có thể, chúng tôi luôn hy vọng mang hết được những người đến ghi danh đi.”

Thời Vũ nở nụ cười.

“Người bạn kia, hôm nay cũng tới chứ?”

Thời Vũ lại nhìn Hứa Nghiễn Sinh, thấy đáy mắt người nọ chất chứa ý cười, gật đầu nói: “Người đó ở đây.”

“Cậu không có kinh nghiệm tình nguyện?” Một bác sĩ khác mở miệng hỏi cậu: “Vậy cậu có hiểu biết chút gì về y học không?”

Thời Vũ dừng lại, lắc đầu: “Không có.”

Bác sĩ kia cũng dừng một chút, tựa hồ không rõ vì sao cậu lại đến. Thời Vũ theo thói quen nhìn Hứa Nghiễn Sinh, chẳng biết vì sao từ trong ánh mắt của hắn đọc ra một loại khích lệ.

Thời Vũ nghĩ nghĩ, không đợi bác sĩ kia mở miệng liền tiếp tục nói: “Tuy tôi không có kinh nghiệm, nhưng tất cả những người tình nguyện đều bắt đầu từ một người không có kinh nghiệm. Tôi biết số người đi viện trợ y tế hoặc giảng dạy mỗi đợt đều có giới hạn, tôi không phải sinh viên đại học nên không cần kinh nghiệm này để dễ tìm công việc hoặc là thế nào đó. Tôi tin rằng những công việc mọi người giao cho tình nguyện viên sẽ không liên quan trực tiếp đến sự an toàn của bệnh nhân. Mọi người không thể chỉ luôn trao cơ hội cho những người có kinh nghiệm được. Nếu tất cả họ đều bận thì sao? Cũng phải tuyển người mới thôi, không phải sao?”

Nữ bác sĩ ở giữa kia nghe vậy khẽ cười một chút, Thời Vũ liếc sang Hứa Nghiễn Sinh, phát hiện hắn cũng đang cười, chống cằm nhìn cậu rất dịu dàng.

Thời Vũ cảm thấy lỗ tai nóng lên, giơ tay gẩy tai một cái.

“Nếu không phải vì có từng có kinh nghiệm như vậy, tại sao bạn lại chọn làm tình nguyện viên?”

Thời Vũ im lặng rồi hít sâu một hơi: “Tôi có quen một bác sĩ, trên người anh ấy có một vết sẹo dài như thế này.”

Cậu lấy tay vẽ một đoạn dài: “Tôi thấy vết thương rất sâu, bị bệnh nhân của anh ấy làm bị thương, nhưng khi tôi hỏi, anh ấy nói với tôi rằng dù biết trước kết quả, anh vẫn sẽ lựa chọn cứu người.”

Thời Vũ dừng một chút: ” Trong mắt tôi anh ấy là bác sĩ tuyệt vời nhất, tôi cũng muốn giống như anh ấy… Nhưng chuyên ngành của tôi không phải y học, trước kia cũng chưa từng tiếp xúc với công việc như vậy, cho nên tôi không hiểu lắm những chuyện này, nếu bây giờ đã hiểu thì sẽ cố gắng hết sức mình.”

Trái tim Hứa Nghiễn Sinh đập mạnh, cổ họng đột nhiên có chút khó chịu, hắn quay đầu đi, đẩy sống mũi của mình, hít sâu một hơi, che đi cảm xúc trong mắt.

Thời Vũ phỏng vấn xong, cậu ra cửa mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đầy mồ hôi.

Trương Minh Phàm nghênh đón: “Thế nào thế nào?”

Thời Vũ lắc đầu: “Không biết được chọn hay không, trở về chờ thông báo thôi.”

Cậu chậm rãi ra ngoài một mình, vừa xuống lầu đã nhận được tin nhắn của Hứa Nghiễn Sinh: “Ở văn phòng chờ anh.”

Thời Vũ đi không được, chuồn cũng không xong, cậu giấu Hứa Nghiễn Sinh tới tham gia chiêu mộ, mãi cho đến khi bắt đầu phỏng vấn cũng không muốn nói cho hắn biết, không biết Hứa Nghiễn Sinh có bực cậu tự ý quyết định hay không, sợ hắn ở trong văn phòng sẽ nổi giận với cậu.

Đứng trước cửa tòa nhà một lúc, cậu quyết định về nhà trước. Lúc này mới ba giờ, cách thời gian hắn tan tầm còn sớm, có nói chuyện với hắn xong cậu vẫn phải đi về một mình.

Lúc vừa về đến nhà, cậu nhận được điện thoại của Hứa Nghiễn Sinh.

“Không phải bảo em chờ anh sao? ” Giọng Hứa Nghiễn Sinh nghe không ra hỉ nộ.

“Ách…… Em không thấy, em đã về đến nhà rồi.”

Hứa Nghiễn Sinh thở dài: “Buổi tối muốn ăn gì?”

Thời Vũ cười hehe: “Em muốn ăn sủi cảo.”

“Lại ăn sủi cảo?”

“Ừ ừ, anh gói ăn ngon. ” Thời Vũ sờ sờ mũi nói:” À…. Nếu hôm nay anh tan ca muộn, thì mua mì xào đi, không gói nữa.”

“Được.” Hứa Nghiễn Sinh đáp: “Bảo bối, hôm nay em thực sự cho anh một kinh hỉ lớn.”

“Vậy, vậy sao?” Thời Vũ xấu hổ cười: “Kinh hỉ là được, em chỉ sợ là kinh hãi…”

Hứa Nghiễn Sinh lại thở dài: “Được rồi, tối về rồi nói sau.”
Bình Luận (0)
Comment