Họa Sinh - Luyến Trường An

Chương 44

44. Anh đang bẫy em?

Nửa ngày nói nhanh cũng không nhanh, chậm cũng không chậm, Thời Vũ ở bên ngoài cả một buổi chiều, trời càng tối càng lạnh, Hứa Nghiễn Sinh ra ngoài đi WC đưa cho cậu mấy miếng dán giữ nhiệt, giúp cậu làm ấm ngực và lưng.

“Buổi tối về phòng lấy nước nóng ngâm chân.” Hứa Nghiễn Sinh nhẹ giọng: “Ngày mai sẽ vào trong đúng không?”

Thời Vũ gật đầu, cau mũi nói: “Bây giờ em biết cái gì gọi là đói rét rồi, vừa đói vừa rét.”

Hứa Nghiễn Sinh ấn đầu cậu, nói nhỏ: “Buổi tối anh mượn phòng bếp nấu cho em bát mì, biết ngay buổi trưa em không ăn bao nhiêu.”

Thời Vũ gật đầu, nở nụ cười: “Được.”

Hứa Nghiễn Sinh mới vừa đi được một lát, bác sĩ Đường từ trong lều đi ra gọi bọn họ vào ngồi, trời đã tối, có lẽ không có bệnh nhân nào đến nữa, họ ở ngoài hay trong cũng không quan trọng.

Ba người như được đại xá, vội vàng cám ơn rồi vào lều.

Hai cô gái bên trong rất chu đáo, thấy bọn họ đi vào liền đưa cho mỗi người một ly nước nóng.

Đến hơn 8 giờ tối, công tác hôm nay cũng gần như kết thúc, trưởng thôn rất cảm kích bọn họ, tự mình bỏ tiền ra bảo vợ làm một bữa tối thịnh soạn, có gà có cá.

Các bác sĩ ngồi cùng một bàn, bọn họ có vấn đề muốn thảo luận, có lẽ hôm nay gặp phải tình huống tương đối khó giải quyết, đang thương lượng ngày mai nên làm gì.

“Thật ra tình huống của bà ấy cần phải tiến hành phẫu thuật xâm lấn, nếu không dù có uống thuốc, sau này vẫn sẽ tái phát.” Bác sĩ Trương khoa chỉnh hình nói.

Thời Vũ ngồi gần nên lắng tai nghe, bọn họ vẫn đang thảo luận về đầu gối của bệnh nhân nào đó, Thời Vũ đoán là bà lão cậu đỡ vào chiều nay.

Đến giờ cơm tối, trưởng thôn nhiều lần bày tỏ lòng biết ơn các bác sĩ và tình nguyện viên, còn nói khi bọn họ rời đi nhất định phải đưa cho họ một ít nông sản. Các bác sĩ đương nhiên không chịu nhận, hai bên lôi kéo trong chốc lát, không bên nào chịu thua bên nào bèn dứt khoát không nói nữa, đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.

Thời Vũ cố ý lùi lại phía sau hai bước, ở trong sân chờ các bác sĩ đi về. Hứa Nghiễn Sinh đặt tay lên lưng cậu, lặng lẽ đi xa cái sân nhỏ.

Thời Vũ gấp gáp, thấy gần đó không có ai liền bám lấy bả vai hắn hôn một cái.

Hứa Nghiễn Sinh vuốt lưng cậu: “Hôm nay vất vả rồi.”

“Anh cũng vất vả.” Thời Vũ nhéo tay hắn: “Lưng anh có mỏi không? Lát nữa em đến phòng xoa bóp cho anh?”

“Hôm nay ngoan vậy?” Hứa Nghiễn Sinh trêu ghẹo. “Không được, đi đường mệt mỏi, buổi tối ngủ sớm đi, ngày mai nói sau.”

“Lúc ăn cơm các anh nói đến bà cụ kia à?”

Một trận gió đêm thổi tới, Hứa Nghiễn Sinh lạnh rùng mình, vội kéo cậu đi về: “Ừ, em cũng nhìn thấy, chân của bà có vấn đề, hôm nay kiểm tra sơ bộ thì viêm khớp nghiêm trọng, sụn chêm cũng bị mài mòn nên thỉnh thoảng gập chân sẽ đau, khó đứng thẳng lên được, cần phải làm một ca phẫu thuật xâm lấn tối thiểu.”

“Vậy mọi người định làm thế nào? Ngày hôm qua em thấy xe kéo thiết bị, không biết dùng được không.”

“Bác sĩ Đường đang liên hệ, buổi tối sẽ thảo luận với bác sĩ Trương.” Hứa Nghiễn Sinh bật cười: “Hôm nay thế nào? Mệt không, anh thấy buổi tối em ăn nhiều.”

Thời Vũ nhún vai: “Mệt lắm, không thể ngồi lâu được, ngồi bất động còn lạnh hơn.”

Sắp vào sân nhỏ, Hứa Nghiễn Sinh nắm gáy cậu, áp một nụ hôn lên trán.

Thời Vũ hỏi: “Buổi tối em không ngủ được thì làm sao?”

Hứa Nghiễn Sinh bất đắc dĩ cười: “Em muốn làm gì? Nửa đêm anh không thể chạy qua ném bạn cùng phòng của em ra ngoài rồi ngủ với em được?”

Thời Vũ nghiêm túc: “Cũng không phải không được.”

Hứa Nghiễn Sinh vỗ vỗ mông cậu: “Anh có mang thêm một cái thắt lưng, muốn không?”

“Anh đang bẫy em đúng không?” Thời Vũ cảnh giác: “Em nói muốn có phải anh sẽ tích góp một lượt trở về đánh em không?”

Hứa Nghiễn Sinh dở khóc dở cười: “Em lại cho anh một đề nghị không tồi.”

Thời Vũ lầm bầm mắng hắn: “Lão già cầm thú……” Dừng một chút lại nói: “Em muốn.”

Hứa Nghiễn Sinh quả thực thích chết bộ dáng này của cậu, lại hôn lên mũi: “Chờ anh lấy cho em.”

Ở chung phòng với Hứa Nghiễn Sinh là bác sĩ Trương, thấy hắn đi vào bắt đầu tìm đồ, hiếu kì hỏi: “Tìm cái gì vậy?”

“Thắt lưng.” Hứa Nghiễn Sinh có chút chột dạ, tự mình giải thích: “Quần Thời Vũ hơi rộng.”

“Cậu tốt với em trai thật.” Bác sĩ Trương vừa đọc sách vừa nói: “Tôi cũng có một thằng em, nhỏ hơn năm tuổi, từ nhỏ đã biết chọc tức tôi bắt nạt tôi, đợi lúc nó đi học thế là tôi đánh nó, đánh xong về nhà bị mẹ mắng ngay, nhưng kệ thây, dù sao tôi cũng đánh rồi.”

Hứa Nghiễn Sinh buồn cười, hắn và Thời Vũ hình như cũng là tình huống này nhỉ? Chỉ là ngoại trừ thỉnh thoảng Thời Vũ thực sự chọc giận hắn, còn lại SP chỉ là tình thú mà thôi.

“Tôi đi tìm cậu ấy.” Hứa Nghiễn Sinh giơ dây lưng trong tay lên, xoay người ra cửa.

Đêm ở nông thôn tuy lạnh nhưng có sao, Thời Vũ đeo một đôi găng tay giữ ấm đứng ở cửa, Hứa Nghiễn Sinh từ trên lầu đi xuống đã nhìn thấy.

Đương nhiên Thời Vũ cũng thấy hắn, hắn đang nhìn về phía này.

Hứa Nghiễn Sinh xuống lầu đưa thắt lưng cho cậu, thấp giọng nói: “Giả vờ giả vịt, ban ngày đeo vào.”

Thời Vũ đáp: “Này, anh nhìn sao kìa.”

Hứa Nghiễn Sinh nhìn lên bầu trời theo hướng tay cậu, ngoài sao lấp lánh còn có trăng sáng.

“Chắc ngày mai thời tiết tốt đấy.” Hứa Nghiễn Sinh nói.

Ngày hôm sau thời tiết tốt thật, sáng sớm mặt trời đã rất chói mắt, đứng dưới ánh nắng còn cảm nhận được tia ấm áp.

Bọn họ chỉ ở lại thôn này hai ngày, sáng mai thức dậy sẽ tiếp tục đi về phía bắc, Thời Vũ mừng thầm vì mình đã mang cho hai người một bộ quần áo dày, nếu không đi về phía bắc còn không biết sẽ lạnh đến mức nào.

Hôm nay Thời Vũ và Trương Minh Phàm đổi vào bên trong, cùng bận rộn với bác sĩ ở bệnh viện số 5.

Bác sĩ Đường và bác sĩ Trương không thấy đâu, nghe nói là tìm chỗ làm phẫu thuật cho bà cụ ngày hôm qua.

Hứa Nghiễn Sinh cũng không cần tình nguyện viên làm gì, cùng lắm là lúc hắn bận rộn cần bọn họ đưa đồ gì đó. Thời Vũ khi rảnh rỗi rất thích nhìn hắn, tuy rằng quen biết đã lâu nhưng bình thường cậu chưa từng thấy Hứa Nghiễn làm việc, hôm nay xem như nhìn đủ.

Hứa Nghiễn Sinh làm việc rất nghiêm túc, cái vẻ thong dong đến phóng đãng khi ở trước mặt cậu đều biến mất không còn dấu vết.

Hắn sẽ kiên nhẫn hỏi thăm tình huống của bệnh nhân, sau đó nhanh chóng ghi chép lại, hỏi xong gần như có thể xác định tình trạng bệnh trong nháy mắt, rất thành thạo kiến ​​thức chuyên môn của mình.

Trước kia Thời Vũ thích hắn dịu dàng, thích hắn mạnh mẽ, thích hắn tốt với mình, thích tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy, nhưng từ hôm nay trở đi phải thêm một điểm nữa, thích sự chuyên nghiệp và lòng thương người của hắn.

Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, nhiệt độ trong lều cao hơn bên ngoài, thỉnh thoảng Thời Vũ sẽ ra ngoài đổi ca với người khác để hít thở không khí trong lành, một ngày trôi qua bình thường không có gì lạ nhưng để lại nhiều trải nghiệm.

Hứa Nghiễn Sinh đi vệ sinh, cậu cũng đi theo, giẫm lên đường đất, Thời Vũ nói: “Hôm qua em còn vẽ một lúc.”

“Mấy giờ ngủ?”

“Chắc là 11 giờ rưỡi.” Thời Vũ nói: “Em còn chưa ngủ sớm như vậy, nhưng hôm qua mệt quá.”

“Còn dám nói.” Hứa Nghiễn Sinh nhịn không được giáo huấn: “Lúc trước anh đã nói với em, cơ thể em có vấn đề bởi vì quanh năm làm việc nghỉ ngơi không có quy luật.”

Thời Vũ bĩu môi: “Em quen vậy rồi mà.”

“Vậy thì cách một thời gian là dán thuốc.” Hứa Nghiễn Sinh nói:” Lần này thời gian đủ lâu rồi, lần nào cũng làm nũng cho qua.”

“Phiền chết…” Thời Vũ cằn nhằn: “Dán thuốc cái gì cũng không được ăn, trước khi ra cửa anh còn nói không muốn em trở về gầy đi mấy cân, bây giờ thì muốn rồi à?”

Hứa Nghiễn Sinh liếc cậu một cái: “Chờ em nóng trong nóng ngoài nổi đầy mụn, lúc đó có lo lắng cũng vô dụng?”

“Làm sao, em nổi mụn anh không cần nữa?” Thời Vũ bốp chát lại.

Cái kiểu trả treo này đúng là quen thuộc, lần nào Hứa Nghiễn Sinh cũng muốn lột quần ra đánh cho một trận.

Thời Vũ bây giờ khá nhạy cảm với cảm xúc của hắn, nhìn thấy gân xanh trên trán hắn giật giật, chỉ có thể bất mãn đồng ý: “Được rồi được rồi dán thì dán đi, nhưng anh phải nấu ăn cho em…”

Hứa Nghiễn Sinh thở dài: “Có thời gian thì nấu cho em.”

Đề tài này coi như cho qua, hai người đi vệ sinh xong lại trở về, Thời Vũ nhảy bước nhỏ hai cái: “Hôm qua em đăng ký một lớp học vẽ nâng cao trên mạng, có lẽ khi chúng ta trở về sẽ bắt đầu.”

Hứa Nghiễn Sinh cười: “Ừ, được.”

Hắn không biết nhiều về hội họa, chỉ cảm thấy Thời Vũ vẽ rất đẹp rồi, nhưng nếu cậu không hài lòng, muốn học thêm thì học thêm vậy.

Bác sĩ Đường và những người khác trở về vào khoảng hai giờ chiều, một vài bác sĩ tiến lại hỏi thăm, nghe nói không có gì nghiêm trọng thì thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu làm việc của mình.

Bà cụ kia là người Thời Vũ đỡ vào ngày hôm qua, cậu muốn biết thêm tình hình nhưng lại không thân quen với bác sĩ Trương bác sĩ Đường, không biết mở miệng như thế nào.

Hứa Nghiễn Sinh nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi bác sĩ Trương vừa mới ngồi xuống: “Bà cụ bây giờ đã về nhà chưa?”

“Rồi.” Bác sĩ Trương nói: “Hai tình nguyện viên ở cửa theo xe đỡ bà về nhà, theo lý mà nói phẫu thuật xâm lấn thế nào cũng phải ở lại bệnh viện một tuần, nhưng tình huống đặc biệt, nói với bà những việc cần chú ý xong thì để bà về.”

Hứa Nghiễn Sinh gật đầu, đưa cho Thời Vũ một ánh mắt an ủi, Thời Vũ cười cười, cuối cùng cũng thấy yên tâm.

Nếu cảm nhận tỉ mỉ thì thời gian bọn họ ở đây hình như trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến buổi tối, Thời Vũ rửa mặt xong, cầm bảng vẽ đi ra ngoài.

Tuy rằng trước đây cậu vẫn luôn lên núi chơi, nhưng đây là lần đầu tiên đến thôn núi như thế này, phong cảnh mặc dù không xuất sắc nhưng cũng có hương vị đặc biệt, cậu muốn vẽ lại.

Tối hôm nay không có trưởng thôn tiếp đãi, buổi trưa cũng ăn như ngày hôm qua, Hứa Nghiễn Sinh đoán Thời Vũ không ăn nhiều nên buổi tối mượn nhà bếp nấu cho cậu một bát mì, nhưng bưng lên phòng chẳng thấy người đâu, hỏi Trương Minh Phàm mới biết được người này chạy ra ngoài.

Hắn đặt bát xuống đi tìm người.

Thời Vũ đứng bên cạnh ruộng, ôm bảng vẽ vẽ, không có tư thế thoải mái cho nên vẽ rất cẩu thả, lúc Hứa Nghiễn Sinh tìm đến tay cậu đã lạnh toát.

“Buổi tối lạnh như vậy không biết mặc thêm quần áo?” Hứa Nghiễn Sinh đánh mông cậu một cái.

Thời Vũ giậm chân: “Xong rồi xong rồi, em sắp vẽ xong rồi, không sao đâu.”

“Anh nấu mì cho em rồi, mau về thôi.” Hứa Nghiễn Sinh bực mình gẩy tóc cậu.

Thời Vũ vẽ một nét cuối cùng, lưu và đóng bảng vẽ, kiễng chân hôn lên môi Hứa Nghiễn Sinh một cái: “Yêu anh MOA!”
Bình Luận (0)
Comment