Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1139

-Lúc đó ta từng nói, ta sẽ đứng trên chúng sinh, các ngươi đều ở dưới chân ta. Ta nói được thì làm được, mọi chuyện giống như ta đã nói.

- Bây giờ ta đã là chủ vĩnh hằng!

Thái Cổ chủ vĩnh hằng cất tiếng cười to:

- Vận mệnh thông đạo này đúng là biết giấu, ta tìm nó hơn bốn trăm năm, kết quả là nó ẩn núp trên cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung, nơi mà không có khả năng nhất. Vận mệnh quả nhiên là trêu người nhất, may là ta phát hiện ra nó. Chắc ngươi cũng hiểu, vận mệnh thông đạo là hy vọng cuối cùng của ngươi, tiếc rằng hy vọng cuối cùng đó sắp bị ta đập tan tành. Ta sẽ không đấu với ngươi, ta sẽ đứng trên đỉnh cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung tiếp tục công kích vận mệnh thông đạo, một khi công phá nó thì bốn vận mệnh vào tay ta, các ngươi sẽ hoàn toàn đứng trong thất bại.

- Ngươi muốn cướp đoạt thì hãy xông lên cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung đi. Ha ha ha ha, ta ở trên đỉnh chờ đợi ngươi.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng và Lục Nguyên cách một ức thang lầu đối diện nhau.

Thiên thượng thiên hạ đệ nhất, và thiên thượng thiên hạ đệ nhất tội phạm truy nã ánh mắt giao nhau.

Ánh mắt giao nhau như là trong phút giây lại dường như là vĩnh viễn.

Tĩnh cực mà động, Thái Cổ chủ vĩnh hằng tiếp tục tấn công vận mệnh thông đạo.

Lục Nguyên cũng vọt lên, xông hướng đỉnh cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung.

Tuyệt đối không thể để Thái Cổ chủ vĩnh hằng có được bốn phần vận mệnh thiết tắc.

Lúc này, vận mệnh thông đạo bị Thái Cổ chủ vĩnh hằng công kích lung lay sắp đổ, chỉ cữ ba giây sau là đường này sẽ bị phá, đến khi đó bốn phần vận mệnh thiết tắc rơi vào tay gã thì mọi chuyện kết thúc.

Thời gian rất căng thẳng, Lục Nguyên đang liều mạng.

Một đường vọt lên.

Nhưng Vĩnh Hằng Thiên Cung được gọi là có lực lượng võ trang mạnh nhất, thế lực cường nhất, không dễ dàng xông.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng không vội vàng đối phó Lục Nguyên, gã phải trước tiên cướp đạot bốn phần vận mệnh thiết tắc đã.

Một khi gã có được nó thì chư thiên vạn giới, gã không còn địch thủ, không một ai chống cự lại được.

Nếu không thì Thái Cổ chủ vĩnh hằng hận Lục Nguyên như vậy đã sớm ra tay rồi.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng đứng trên cao anhast Vĩnh Hằng Thiên Cung, dõng dạc nói:

- Tất cả người Vĩnh Hằng Thiên Cung, tập thể tấn công công kích, bóp nát kẻ xâm nhập!

Gã cần dùng mấy người này để kéo dài thời gian, kéo dài đến khi gã lấy được vận mệnh thiết tắt mới thôi. Thái Cổ chủ vĩnh hằng trước giờ luôn hiểu cách lợi dụng sức mạnh người khác.

Bây giờ Lục Nguyên cũng đứng trên Vĩnh Hằng Thiên Cung.

Vĩnh Hằng Thiên Cung, vô số người lao hướng Lục Nguyên.

Thật ra gọi nhiều người tấn công có chất chứa âm mưu thâm độc của Thái Cổ chủ vĩnh hằng.

Thực lực của Lục Nguyên đã đến mức này, kinh kỷ nguyên động vĩnh hằng, thực lực như vậy có thể cảm giác rõ ràng Lục Nguyên là thuộc tính chính khí. Thuộc tính chính khí có một điểm là không thể giết nhiều, nếu sát sinh quá nhiều thì thuộc tính chính khí bị hao tổn, sức chiến đấu giảm đi.

Vậy nên Thái Cổ chủ vĩnh hằng phái ra nhiều người công kích Lục Nguyên là vì để dẫn dụ hắn giết người.

Chỉ cần Lục Nguyên giết nhiều người thì là chuyện tốt.

Đương nhiên nếu mà Lục Nguyên không chịu giết người thì cũng đơn giản.

Không giết ngươi phải tổn thương người.

Muốn bị thương mà không giết người thì cần khống chế càng tỉ mỉ hơn, cần pháp lực càng cao, tiêu hao pháp lực cũng càng nhiều.

Thế thì đối phó hàng ức vạn người tiêu hao pháp lực sẽ càng nhiều hưn.

Thế là khi Lục Nguyên giết đến đỉnh Vĩnh Hằng Thiên Cung, hắn tiêu hao pháp lực nhiều vô cùng, đến khi đó sẽ dễ dàng chết trong tay Thái Cổ chủ vĩnh hằng.

Đây chính là thủ đoạn của Thái Cổ chủ vĩnh hằng, dù Lục Nguyên có giết người hay không đều nằm trong mưu kế của gã. Dù hắn đánh chết hàng ức vạn người hoặc không thì pháp lực đều sẽ bị hao tổn nhiều, sức chiến đấu giảm bớt. Cùng lúc đó, Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh ra một luồng sáng, ánh sáng chớp mắt chiếu rọi một ức vạn thang lầu, biến bậc thang càng to lớn mênh mông, làm Lục Nguyên dù dùng kiếm bộ cũng không dễ dàng xuyên qua.

Lục Nguyên đứng trước một ức vạn thang lầu, bất giác thấy nhức đầu.

Nhưng Lục Nguyên vẫn không chút do dự lựa chọn không giết người, đây chính là hắn, vừa tiếp vừa hiệp. Thế nên muốn một lúc giết chết vạn người, mười vạn người, trăm vạn người, hắn tuyệt đối không làm được, càng đừng nói giết nhiều người hơn nữa, tuyệt đối không thể. Từ khi ra đời đến giờ Lục Nguyên giết người chỉ khoảng hai trăm chưa tới ba trăm, giết người ai đều là hạng tội ác tày trời.

Một ức vạn thang lầu ở ngay trước mắt.

Lục Nguyên vọt lên.

Hắn lao ra đối mặt là vô tận hỗn động cảnh ập đến, họ đã sớm chắn ở con đường. Không sai, Lục Nguyên rất đáng sợ, là đệ nhất tội phạm truy nã trên đời, nhưng hắn có đáng sợ thì sao? Vẫn không khủng bố bằng Thái Cổ chủ vĩnh hằng. Lục Nguyên tối đao là khiến người ta chết, Thái Cổ chủ vĩnh hằng là làm người ta muốn sống không được, muốn chết không xong, ở hai mặt sống chết, vĩnh viễn mãi mãi.

Thế nên họ chỉ đành chắn trước mặt, tất nhiên người cỡ như họ không thể tạo ra nhiều thương tổn cho Lục Nguyên. Lục Nguyên vốn định thuấn di không gian lách qua nhưng phát hiện không gian đã bị khóa kín, không cách nào thuấn di. Bất đắc dĩ kiếm khí dâng lên, hắn dùng lực khống chế cực kỳ tinh vi đánh ngã tất cả. Người giết nhiều thì mùi máu nặng, mùi máu nhẹ thì thả đi.

Lục Nguyên tiếp tục hướng lên trên, đối mặt là người thế giới cảnh, bọn họ cũng chắn con đường. Lục Nguyên đánh ra kiếm khí, dùng lực khống chế cực kỳ tinh vi đánh ngã bọn họ, ai mùi máu nặng thì đánh chết.

Những người này đi theo Thái Cổ chủ vĩnh hằng có là vì đại thế ép buộc, bất đắc dĩ, ví dụ nhiều người đứng đó không nhúc nhích, chỉ nghe theo lệnh chết lặn chặn được. Có một số người còn không cầm đao vững nữa là, người như vậy nói là công kích hắn không bằng bảo đi chịu chết gọn chút. Bọn họ cho dù có công kích hàng ức lần cũng không đánh vỡ phòng ngự của hắn được.

Dưới kiếm của ta chưa từng chém sai một người.

Đây chính là đạo của Lục Nguyên.

Có lẽ sẽ bị người là ngu ngốc nhưng đó chính là Lục Nguyên.

Nếu không như vậy thì sẽ không là Lục Nguyên vừa tiên vừa hiệp.

Lục Nguyên từng bước một tiến lên.

Trận thế vô số cấp thiên tôn cũng bị Lục Nguyên dễ dàng thông qua.

Tiếp theo là trận thế phó chủ văn minh.

Đến lúc này thì phó chủ văn minh đã rất ít, chỉ chừng ba trăm người, ai thật sự có sát tâm, ai không có rất dễ dàng thấy ra. Chỉ cần là người có sát tâm vung lưỡi dao hướng hắn đều bị Lục Nguyên giết sạch. Mùi máu quá nặng, giết chết. Lục Nguyên tiếp tục tiến tới, con đường này dù tiêu hao chút pháp lực nhưng chỉ có thế mà thôi.

Đến khu vực chủ văn minh, Lục Nguyên nhìn nhìn, có một số chủ văn minh quen biết, ví dụ như Hồng Quân chủ tiên cổ văn minh, ví dụ như chủ phật cổ văn minh, ví dụ như chủ bất tử văn minh mười chín kỷ nguyên.

Lục Nguyên cười cười, nói:

- Nếu dám đến thì tới đây đi.

Lúc này quay quanh Lục Nguyên đều là đại nhân vật, đặc biệt là chủ tiên cổ văn minh, chủ phật cổ văn minh, chủ bất tử văn minh, ba người này là xuất sắc nhất.

Những chủ văn minh này không hành động, kiếm khí của Lục Nguyên xộc thẳng tận trời, cộng thêm sau khi hắn tái xuất giang hồ liên tục chém chết chủ hoang đạo văn minh mười tám kỷ nguyên, chủ di thất văn minh mười chín kỷ nguyên đều là đại nhân vật trong thiên địa, nên họ không dám nhúc nhích.

Lục Nguyên ngự bước tung bay, đã bay đến đỉnh cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung.

Đứng trên đỉnh cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung nhìn xuống bên dưới.

Trời đất đều thấp bé.

Dù là trời hay đất đều thấp bé cả.

Nơi này mới là đỉnh cao nhất thiên địa.

Đây là trời trên trời.

Mây trên mây.

Đỉnh trên đỉnh.

Vô thượng trên vô thượng.

Lúc này trên đỉnh cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung chỉ có hai người đứng.

Một là Lục Nguyên, người kia chính là Thái Cổ chủ vĩnh hằng.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng đã sắp nổ nát vận mệnh thông đạo rồi, chỉ kém vài cái cuối thôi, cỡ nửa nén nhang là xong việc. Nhưng lúc này Lục Nguyên lên, gã không thể không ngừng lại hành động oanh kích vận mệnh thông đạo.

Gã quay đầu nhìn Lục Nguyên, nói:

- Ngươi thật là ngu xuẩn, không giết, không chém sai một người, thật là buồn cười. Ngươi bởi vì không chém sai một người kết quả tiêu hao nửa phần pháp lực, vốn ngươi không cần như vậy.

Một người có mười phàn pháp lực, nửa phần pháp lực tức là hai một phần mười, không tính nhiều lắm, bình thường Lục Nguyên tiêu hao được. Nhưng giờ là lúc cao thủ tranh đấu, đặc biệt trước khi chiến đấu với thiên thượng thiên hạ đệ nhất Thái Cổ chủ vĩnh hằng, tiêu hao nửa phần pháp lực không phải ngu bình thường mà là ngu như heo.

Lục Nguyên lạnh lùng cười nói:

- Đây là phong cách của ta, luôn như vậy, cũng là đạo của ta. Nếu như không giữ đạo của mình thì ta sớm không phải Lục Nguyên rồi. Kiếm của ta chưa từng chém sai người nào, ngươi muốn dùng lời nói suếu kiếm đạo của ta sao? Thật là quá buồn cười.

- Ta không cần dùng lời nói suếu kiếm đạo của ngươi.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng nói:

- Ta vốn là thiên thượng thiên hạ đệ nhất, ta chính là vô địch.

- Thiên thượng thiên hạ đệ nhất. Tất cả ca thủ đều đã bị ta đánh bại, dù là ai.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng hời hợt nói:

- Chỉ có ngươi là ta chưa đánh bại, hãy để ngươi làm đối thủ mạnh nhất của ta đi. Ta cảm giác được hơi thở của ngươi còn mạnh hơn cả Tổ Long. Thật ra lúc ban đầu khi người trỗi dậy ta không quá để ý, nhưng không ngờ ngươi càng lúc càng mạnh, đã cường đến vượt qua Tổ Long, trở thành đối thủ một trận chiến mạnh nhất của ta. Đạp nát đối thủ cuối cùng là nhà ngươi xong, thiên thượng thiên hạ đệ nhất không còn ai đối kháng với ta được nữa. Hoang kém hơn Lục, dự ngôn buồn cười này hãy để ta phá vỡ. Buồn cười, thật là buồn cười, tầm thường pháp bảo văn minh dự ngôn mà cũng muốn dự ngôn chủ vĩnh hằng vĩ đại ta đây?

Thái Cổ chủ vĩnh hằng nói:

- Hoang kém hơn Lục là dự ngôn nhưng ta sớm không bị bất cứ dự ngôn nào trói buộc. Dự ngôn là vận mệnh, ta đã vượt qua vận mệnh, là sự tồn tại vĩnh hằng.

Gã nói cũng có lý, vĩnh hằng vượt qua vận mệnh.

- Lục Nguyên, hôm nay hãy để ta đánh chết ngươi, bóp chết hy vọng cuối cùng của loạn đảng đi.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng quát to, thân hình giống như vô hạn tinh không, đôi mắt gã biến thành vô biên tinh thần, tàn thân vĩ đại, hùng hồn như một thế giới.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng sờ cái đầu trọc, tuyệt đỉnh đầu trọc.

Tiếp đó tay ấn chuôi đa.

Đao của gã vốn gọi là thiên hoang địa lão đao.

Nhưng bây giờ gã gọi đao là vĩnh hằng chi đao.

Vĩnh hằng chi đao không phải thần khí.

Bởi vì bản thân nó đã vượt qua thần khí.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh ra vĩnh hằng chi đao của mình.

Một đao đâm ra.

Một đao kia, hủy diệt vạn cổ, đánh bại đại hoang, thiên diệt mà diệt, vạn kiếp không sinh.

Một đao kia khủng bố, ngay cả đám chủ tiên cổ văn minh, chủ phật cổ văn minh, chủ bất tử văn minh ở một bên cũng thầm kinh khiếp. Từ sau khi Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh bại Tổ Long thì đã rất lâu rồi không ra tay, đám tiên cổ đứng ở đỉnh cao nhất thế giới có khi đoán bây giờ chủ vĩnh hằng mạnh tới cỡ nào rồi.

Giờ xem ra mấy trăm năm qua Thái Cổ chủ vĩnh hằng càng thêm sâu không lường được, một đao kia so với năm đó đao pháp đánh về phía Tổ Long càng khủng bố.

Một đao đoạn diệt!

Một đao thật cường!

Lục Nguyên chưa từng thấy qua một đao cường như vậy.

Từ khi năm trăm năm tái xuất giang hồ, dù Lục Nguyên gặp phải ai, bao gồm chủ di thất văn minh mười chín kỷ nguyên thì hắn đều bình tĩnh, nhẹ nhàng thắng được. Nhưng giờ nhìn một đao Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh ra, Lục Nguyên khẳng định gã chính là đối thủ mạnh nhất trong đời hắn, vượt qua bản thân hắn, trận chiến này chắc là khổ chiến đây.

Đương nhiên Lục Nguyên sẽ không mất đi niềm tin.

Dù đối thủ là ai thì Lục Nguyên chưa từng mất tinh thần, bây giờ đối đầu thiên thượng thiên hạ đệ nhất, hắn càng không đánh mất niềm tin.

Đến đấu đi!

Lục nguyên đánh ra một kiếm!

Một kiếm này, kiếm thế xông chín tầng trời, kiếm khí xông chín tầng trời, thân kiếm xông chín tầng trời.

Chín là cực hạn, cửu thiên là cực hạn của kiếm.

Đây là một kiếm mạnh nhất trong trời đất.

Một kiếm đánh ra, trừi đất chỉ còn lại kiếm.

Một kiếm này chính là kiếm thập ngũ, lúc trước Lục Nguyên cho rằng là chung cực kiếm. Lúc hắn xông tinh vực môn thì sáng tạo ra kiếm này, bây giờ rốt cuộc sử dụng.

Khi hắn đánh ra một kiếm này, chủ tiên cổ văn minh, chủ phật cổ văn minh, chủ bất tử văn minh, ba người đều chấn động, cùng cảm giác đến một kiếm này cường đại. Nhá kiếm của Lục Nguyên cũng có thể huỷ diệt vạn cổ, đánh bại đại hoang, thiên diệt mà diệt, vạn kiếp không sinh.

Lục Nguyên lại có thể thi triển ra một kiếm mạnh như vậy, là nhát kiếm mạnh nhất từ khi có kiếm đạo đến nay.

Bây giờ trong cuộc chiến đấu Vĩnh Hằng Thiên Cung, không thể nghi ngờ đó là trận chiến mạnh nhất kỷ nguyên này, không đúng, là vô số kỷ nguyên.

Một trận chiến này, đã vượt trên tất cả.

Nhưng không tệ lắm, cuộc chiến mạnh nhất đánh ở nơi cao nhất.

*Bùm!*

Đao và kiếm va chạm cùng một chỗ, vĩnh hằng chi đao va chạm với Dưỡng Ngô thần kiếm.

Vô số nguyên khí trong chớp mắt này tạc nổ, nhưng quái dị là chỗ khác không bị lan tới. Càng quái dị như vậy thì càng biểu hiện ra sự cường đại của Thái Cổ chủ vĩnh hằng, lúc gã giao đấu còn khống chế được lực lượng tinh vi như vậy, khiến xung quanh không bị phá hư.

Lục Nguyên văng ra ngoài ngàn trượng, đây chỉ mới là một kiếm!

Nhưng sau khi Lục Nguyên bị đánh bay thì tất cả chủ văn minh thầm khen một tiếng, không uổng là Lục Nguyên, đỡ một kích của Thái Cổ chủ vĩnh hằng chỉ bay ra ngàn trượng mà thôi. Hiển nhiên đối với mọi người thì có thể ngay mặt đỡ một kích từ Thái Cổ chủ vĩnh hằng mà mới bay ra ngàn trượng là vinh diệu to lớn.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng cười dài khen rằng:

- Lục Nguyên, không sai, không sai, có thể chính diện đỡ một kích của ta mới lùi ra ngàn trượng, ngươi đúng là đã hoàn toàn vượt qua Tổ Long. Bây giờ để xem ngươi có thể đỡ đọwc bao nhiêu kích của ta!

Thái Cổ chủ vĩnh hằng vung trường đao oanh kích Lục Nguyên, lại là một đao thức cực diệu, cực đỉnh, cực bá đao.
Bình Luận (0)
Comment