Nói xong câu đó hai người đều đắc ý cười. Lục Nguyên nghe đến đây liền hiểu, thì ra là hai nhóm cướp bóc. Nếu đã đụng phải nhóm cướp vậy không cần tha cho. Lục Nguyên nhàn nhã bước ra, nhìn bộ dạng hai tên cướp. Một cao gầy, một lùn mập, nhưng trên mặt che miếng khăn đen, hiển nhiên không muốn bị người thấy mặt mày.
Hai người này thấy Lục Nguyên thì cất tiếng cười.
Người cao gầy nói:
- Có dê béo đưa lên cửa.
- Í, người này chăng phải là đệ tử chân truyền Hoa Sơn duy nhất tiến vào Hoa Sơn sao?
Tên mập lùn nói:
- Không lẽ muốn cho hcúng ta cướp?
- Không đúng!
Người cao gầy phản bác:
- Ngươi xem vị trí mới rồi của hắn, chắc đã nghe lời chúng ta nói, biết mà còn dám nhảy ra, ngươi không thấy kỳ lạ sao?
Tên lùn mập kinh sợ nói:
- Ý ngươi là chỗ này có mai phục?
Họ không cho rằng Lục Nguyên có khả năng là đối thủ của họ, dù sao là một tiểu bối, hơn nữa chiến tích một năm trước tại Vô Sinh Di Cung họ xem trong mắt. Ngay cả tu tiên giả luyện thể kỳ cửu tầng mà hắn không thể đón được ba mươi chiêu, giờ mới qua một năm có thể làm được gì?
Nhưng chúng sợ chỗ này có mai phục!
Sự việc khác thường tất có quái. Tên cao gầy và tên lùn mập không phải hạng to gan gì. Trong Trường Sinh Động có tu tiên giả luyện thể kỳ cửu tầng, còn có nhân vật nửa bước trường sinh. Họ ở trong luyện thể kỳ cửu tầng không tính mạnh, lúc này kinh sợ và nghi hoặc. Lá gan hai người vốn không to, giờ chợt bay lên muốn chạy trốn.
Kiếm quang bỏ chạy thật nhanh. Lục Nguyên phát hiện kiếm quang hai người nhanh hơn mình. Hắn ngự kiếm không thể sánh bằng họ, quả nhiên dám không ngừng đánh cướp đều có nhất nghệ tinh, ví dụ hai người kiếm quang quá nhanh. Nếu đã không đuổi kịp hai người thì chỉ có nước thả cho đi.
Đầy đất đỏ máu, Lục Nguyên đứng đây, hiển nhiên tại đây từng xảy ra một cuộc chiến. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
Lục Nguyên cúi người dùng tay chấm máu đặt trước mũi ngửi. Trận chiến chắc mới xảy ra không lâu, người mới đi không bao lâu, nơi này đầy máu, không biết người chết chưa.
Lục Nguyên đột nhiên cảm thấy có gì đó khác thường, né sang bên cạnh, nhìn hướng trái. Bên trái đi ra một người đàn ông trung niên gầy gò. Lục Nguyên thở phào một hơi, hắn biết người này, đó cũng là trưởng lão Bắc phong, Phương Thanh Chính, từng đi qua Vô Sinh Di Cung, pháp lực là luyện thể kỳ cửu tầng.
Trên cơ bản pháp lực của gã sàn sàn với Lục Nguyên, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu pháp lực.
Đối thủ thì khó thể nhìn thấu pháp lực của Lục Nguyên, truy tra nguyên nhân là vì Lục Nguyên luyện là Vân Long Thập Biến trong vân hệ tâm pháp. Vân hệ tâm pháp vốn giỏi về che giấu, điểm yếu là lực công kích thấp. Tâm pháp đỉnh cấp như Vân Long Thập Biến càng phát huy đặc tính này đến mức tận cùng.
- Kính chào Phương sư thúc.
Lục Nguyên chắp tay nói, đối với trưởng bối hắn vẫn làm chút lễ nghi.
Phương Thanh Chính không dám xem thường, dù gã là trưởng bối nhưng có mắt nhìn người, sau này địa vị của Lục Nguyên tuyệt đối trên gã.
Gã nói:
- Lục sư điệt khách sáo.
Phương Thanh Chính tới gần xem, thấy bãi máu, nhíu mày.
Gã nói:
- Lần này tình huống trong Trường Sinh Động có chút phức tạp, ta thấy có mấy án mạng, hoàn toàn khác với trước.
Tu tiên giới đại thể là bình tĩnh, ít có người chết, bây giờ trong Trường Sinh Động có người mất mạng, sao không chú trọng cho được?
Phương Thanh Chính nói:
- Người Bắc phong chúng ta tổng cộng hai mươi người, Trường Sinh Động vô cùng to lớn, khó được đụng tới đối thủ. Nếu ngươi ta đã gặp sau thì không bằng hai ta hợp tác đi?
Kỳ thực Phương Thanh Chính nói vậy là có mục đích.
Một năm trước trong Vô Sinh Di Cung gã lấy pháp lực luyện thể kỳ cửu tầng không tiến vào tầng thứ sáu được, Lục Nguyên cỉ là đệ tử hậu bối lại tiến vào tầng thứ sáu Vô Sinh Di Cung. Như vậy so sánh khiến Phương Thanh Chính làm sao chịu nổi? qua một năm có không ít người châm biếm gã không bằng cả Lục Nguyên.
Phương Thanh Chính đối mặt châm chọc nhưng không làm gì được, chiến tích Vô Sinh Di Cung bày cả ra đó, muốn chối cũng không được.
Bây giờ gã thấy Lục Nguyên.
Đối với Lục Nguyên đương nhiên gã không có ý nghĩ trả thù, cùng đồng môn ai mà thù dai dữ vậy.
Nếu đã thế thì hợp tác đi.
Trong lúc hợp tác để mình xem xem Lục Nguyên có thật là mạnh hơn mình không?
Hợp tác? Lục Nguyên suy tư. mình cần gì liên hợp với Phương Thanh Chính? Phải rồi, nghe nói Phương Thanh Chính có pháp thuật rất tuyệt, pháp thuật trinh trắc khắp nơi có thể dò xét hoàn cảnh xung quanh, có chút tác dụng nhưng có một số vấn đề phải hỏi rõ.
Hắn nói:
- Nếu liên hợp thì chia củ lạc như thế nào?
Phương Thanh Chính nói:
- Như vậy đi, trong lúc chúng ta hợp tác nếu đụng tới củ lạc thì so kiếm thuật, pháp lực. Cái thứ nhất so kiếm thuật, nếu ngươi thắng ta thì tất nhiên thuộc về ngươi. Nếu pháp lực ta thắng ngươi thì chính là của ta.
Đề ra cách chia như vậy là bởi vì Phương Thanh Chính thật muốn chứng minh mình mạnh hơn Lục Nguyên.
Lục Nguyên nghe thế thì tâm động. Trong Trường Sinh Động củ lạc quan trọng, Phương Thanh Chính lại muốn cùng mình so kiếm thuật, pháp lực để quyết định Trường Sinh Đạo Quả thuộc về ai, tất nhiên mình cầu mà không được.
Lục Nguyên không phải đồ ngu, đương nhiên nghe hiểu trong từ ngữ Phương Thanh Chính có ý muốn khiêu chiến, nhưng trong bản phong loại cạnh tranh lành mạnh này hắn không phản đối. Tranh thì cứ tranh, kỳ thực không phải việc gì ghê gớm, mọi người bằng vào thủ đoạn, bản lĩnh riêng, xem coi ai càng mạnh.
- Tốt, vậy hợp tác.
Đây là ngày thứ hai đụng tới một nhóm đối thủ, không ngờ là hai yêu ma. Một cái là Sa Ma, một cái là Đại Atula luyện thể kỳ bát tầng. Phương Thanh Chính và Lục Nguyên hai người một chọi một. Phương Thanh Chính đối phó Sa Ma, Lục Nguyên thì lo Đại Atula. Nhanh như vậy đã đụng yêu ma.
Phương Thanh Chính không sợ đối thủ trước mắt, gã nhanh chóng giải quyết xong, muốn xử lý xong nhìn chiến đấu bên Lục Nguyên. Tuy gã tự tin thực lực của mình trên Lục Nguyên nhưng chưa từng thấy hắn ra tay.
Rất nhanh giải quyết đối thủ, Phương Thanh Chính nhìn sang mới phát hiện Đại Atula nằm trên đất bị chém thành hai đoạn.
A, giải quyết đối thủ còn nhanh hơn mình, coi như có chút bản lĩnh, Phương Thanh Chính thầm nghĩ. Xem ra Lục Nguyên mạnh hơn một năm trước nhiều, nhưng một năm nay mình cũng mạnh không ít, muốn thắng Lục Nguyên vẫn dễ như chơi.
Trong Trường Sinh Động, ngày thứ hai.
Trên hồ nước trong như gương có một gốc cây từ trong hồ vươn ra, trên cây có một trái màu cam, chính là Trường Sinh Quả màu cam. Không chút nghi ngờ, trên hồ nước đang xảy ra cuộc quyết đấu, người tham gia tổng cộng có bốn tu tiên giả.
Trong đó ba tu tiên giả tuổi khá lớn, chỉ có người chính giữa là tuổi hơn nhỏ.
Cố tình tu tiên giả trông tuổi nhỏ vậy mà quá mạnh, trường kiếm trong tay vung, đem đối thủ tu tiên giả người đàn ông trung niên mặt thẹo buộc phải liên tục lùi.
Lục Nguyên chợt động, lại thi triển ra một chiêu Phi Yến Bàn Toàn!
Chiêu này là thuộc kiếm pháp của Yến tổ sư, đương nhiên bây giờ Lục Nguyên dùng chiêu Phi Yến Bàn Toàn chỉ có thế chứ chưa được thần. Lúc ấy trong Thiên Sơn Đại Tần quốc, Lục Nguyên từ đâu đến đuôi nhìn Yến tổ sư và Tiêu Dao Tử, hai đại tông sư chiến đấu, đầu óc ghi nhớ không biết bao nhiêu chiêu thức tinh diệu.
Tất nhiên Lục Nguyên không thể hiểu ý nghĩa trong các chiêu đó.
Dù hắn vắt óc thật lâu vẫn chỉ nhớ một chút hình chiêu thức, không làm được thần.
Lúc này Lục Nguyên đã hoàn toàn áp chế đối thủ, không sợ nghịch chuyển tình thế nữa, cho nên hắn mới dùng chiêu đó. Dùng chiêu Phi Yến Bàn Toàn xong kiếm thế đột nhiên gắt, như là diều hâu ở trên không trung xoay quanh, có sự linh động bầu trời, nhưng nhìn kỹ thì thấy đâu ra diều quay quanh, dường như là rồng đen vẫy đuôi.
Lại nhìn kỹ nữa, không biết bao nhiêu động tác hợp thành một chiêu.
Chiêu này tuy chỉ là chiêu thức có hình, nhưng vẻn vẹn là hình đủ hù ba đối thủ sợ rồi.
Không sai, người đấu với Lục Nguyên vốn luôn yếu thế, chiêu này càng đáng sợ đến cực điểm. Tu tiên giả xuất thân từ Thanh Thành tiên môn bị hù đến hồn phi phách tán, rốt cuộc không thể kiềm nén nữa, chạy vắt giỏ lên cổ. Tuy gã chạy như bay nhưng trường kiếm vẫn để lại vết thương trên người gã. Thật là chiêu kiếm lợi hại!
Kỳ thực trong kiếm chiêu của Yến tổ sư, chiêu Phi Yến Bàn Toàn uy lực không mạnh gì mấy, chân chính đáng sợ là chiêu Yến Song Sát kìa.
Đó mới thật sự lợi hại!
Lục Nguyên ở trong lòng thầm tán thán.
Lục Nguyên bên này đánh bị thương hù đối thủ bỏ chạy, bên kia tu tiên giả đang đấu với Phương Thanh Chính thấy tình hình không ổn thì cũng định trốn. Tu tiên giả này không rơi vào tình thế yếu nên muốn trốn liền làm ngay.
Tất nhiên nếu giờ Lục Nguyên nhất quyết giữ chân gã lại thì chắc chắn gã đi không được, nhưng mọi người cùng là ngũ đại tiên môn, không cần thiết nặng tay.
Hai đối thủ đi rồi, còn lại là Trường Sinh Quả màu cam ở giữa hồ.
Phương Thanh Chính ngây ra, không biết có cảm giác gì.
Lúc bắt đầu liên hợp với Lục Nguyên thì gã rất có tự tin là mình mạnh hơn hắn, tin tưởng này kéo dài đến mới rồi, nhưng giờ thì hơi dao động. Mới rồi gã đối phó một tu tiên giả luyện thể kỳ cửu tầng, Lục Nguyên đối phó một tên. Gã chưa chiếm ưu thế, chỉ ngang tay với đối phương. Bên kia Lục Nguyên chỉ mấy chiêu đá đánh đối phương bỏ trốn.
Chênh lệch này hơi bị lớn!
Không lẽ Lục Nguyên thật sự mạnh đến thế sao?
Lục Nguyên lên tiếng:
- Được rồi, bây giờ nên quyết định Trường Sinh Quả màu cam này thuộc về ai.
- Đúng thế.
Phương Thanh Chính lấy lại tinh thần, nói:
- Chúng ta so kiếm thuật, ai kiếm thuật cường thì Trường Sinh Quả thuộc về ai.
Phương Thanh Chính chưa bỏ kiếm vào vỏ nên lúc này không cần kiếm vào vỏ nữa, tấn công Lục Nguyên. Đây là một chiêu Vô Biên Lạc Mộc tinh diệu đến cực điểm. Vô Biên Lạc Mộc, lấy tên này ý là vô biên lạc mộc tiêu tiêu. Chiêu này vừa ra có vô hạn tịch mịch, Phương Thanh Chính luyện chiêu này cực kỳ quen tay. Lục Nguyên lật tay đâm một kiếm, chỉ tùy ý một kiếm lại khiến vô tận tịch mịch biến mất, ngay chính giữa khuyết điểm của Vô Biên Lạc Mộc.
Phương Thanh Chính thấy vậy thi triển chiêu Hữu Phượng Lai Nghi. Chiêu Hữu Phượng Lai Nghi một khi thi triển thì kiếm quang hiện ra, tựa như phượng hoàng tung cánh, cực kỳ chói mắt. Trong chói mắt che giấu sát khí. Lục Nguyên lật tay một kiếm, lại là một kiếm bình thường không có gì lạ, lại chính giữa Hữu Phượng Lai Nghi. Không sai, Hữu Phượng Lai Nghi, vầng sáng rực rỡ, nhược điểm là ở chính giữa, nhưng người bình thường sẽ không đâm vào chính giữa. Chính giữa là nơi ánh sáng chói mắt nhất, người ta thường cho rằng đó là điểm mạnh nhất của chiêu, đâu dám ra kiếm?
Phương Thanh Chính lại ra chiêu Thương Tùng Nghênh Khách. Thương Tùng Nghênh Khách này thoạt trông như nhã nhặn hoan nghênh ngươi, nhưng trong hoan nghênh lại biến hóa ra nhiều sát chiêu, lấy Thương Tùng Nghênh Khách làm thủ thức chiêu số rất nhiều. Đối mặt công kích như vậy, Lục Nguyên vẫn là đáp lại một kiếm. Nhát kiếm là Như Phong Tự Bế, không phải chiêu tấn công, nhưng Phương Thanh Chính biết, nhát kiếm này phá chiêu thức của gã.
Thương Tùng Nghênh Khách, muốn nghênh khách đến mới có thể phát hậu chiêu. Nhưng cố tình nhát kiếm Như Phong Tự Bế của Lục Nguyên đóng cửa không tiếp khách thì sao ngươi nghênh khách đây? Mặt sau đủ các loại chiêu thức tất nhiên là không phát ra được.
Kết quả Phương Thanh Chính thi triển ra chiêu Thương Tùng Nghênh Khách bị một chiêu không phải tấn công phá hủy.
Phương Thanh Chính thở hồng hộc nằm trên hồ nước, mới rồi gã dùng hết các tuyệt chiêu, kết quả tốt lắm, bị Lục Nguyên phá sạch sẽ. Nếu chỉ là phá thì thôi, cố tình hắn phá bất cứ kiếm chiêu tinh diệu nào đều chỉ cần một kiếm, cái này quá khoa trương rồi.
Phương Thanh Chính tự hiểu gã thua rồi, mặt kiếm thuật gã không là đối thủ của Lục Nguyên.
Lục Nguyên sẽ không khách sáo, Dưỡng Ngô kiếm vừa động cắt Trường Sinh Quả xuống. Kiếm quang chuyển, bỏ Trường Sinh Quả vào trong bình sứ, đây là Trường Sinh Quả thứ hai. Tiếp theo Phương Thanh Chính và Lục Nguyên, hai người tất nhiên xuất phát đi tìm Trường Sinh Quả nữa.
Ngày thứ hai trong Trường Sinh Động mọi người đều tranh giành Trường Sinh Quả, thường có chiến đấu bùng nổ. Đa số người vẫn rất kiềm nén, nhưng cũng có kẻ bắt đầu ra sát chiêu với đối thủ. Đương nhiên, một khi muốn ra sát chiêu thì phải giết hết kẻ đã trông thấy, rồi ngụy trang thành yêu ma giết, nếu không sẽ là tội nặng.
Ngũ đại tiên môn, đồng khí liên chi.
Các góc trong Trường Sinh Động lại diễn tình hình giống hệt ngày thứ nhất. Vì Trường Sinh Quả tranh đến đoạt đi, cướp lẫn nhau, thậm chí xuất hiện mười mấy, hai mươi mấy tu tiên giả giành một Trường Sinh Quả. Ngẫu nhiên có người mất mạng, thỉnh thoảng xuất hiện yêu ma. Đã bắt đầu có một phần yêu ma tiến vào bên tu tiên giả.
Ngày thứ ba trong Trường Sinh Động.
Lá rụng dày đặc chất trên mặt đất.
Hai người bay gần sát đất.
Trong hai người có một là người đàn ông trung niên gầy ốm, một là người đàn ông trẻ tuổi cầm hồ lô rượu.
Chân hai người cách mặt đất rất gần nhưng chưa đạp xuống đất.
Không sai, mọi người đều bay được, nhưng bây giờ ai mà ngu bay lên? Bay lên chẳng khác nào làm bia sống cho người ta ngắm, ai đều thấy được, không nhắm vào ngươi thì vào ai? Đương nhiên cũng không ai đạp đất đi, trên mặt đất dễ dàng để lại dấu chân, mùi, cùng với phát ra tiếng.
Bay gần sát đất mới là giải pháp hay cho hiện nay.
Tất nhiên điều này là Phương Thanh Chính cảnh cáo cho Lục Nguyên, gã không phải lần đầu đến Trường Sinh Động, có chút kinh nghiệm. Lục Nguyên luôn là người xuôi theo chiều nước, nghe nói thế thì tất nhiên theo lời gã, tuy làm vậy hơi hao pháp lực nhưng an toàn rất nhiều.
Ít nhất vấn đề hao pháp lực không là gì với Lục Nguyên. Pháp lực vân hệ vốn là vô cùng miên trường, hơn nữa hắn có rất nhiều linh thú vân hệ, tốc độ bổ sung pháp lực so với tiêu hao nhanh rất nhiều.
Hai người bay gần sát đất, một đường không nói gì nhiều.
Đằng trước là một chỗ có núi lửa, nhưng núi lửa này chưa bùng nổ, là một núi lửa chết đỏ rực. Ở trong Trường Sinh Động hai ngày đã tổng kết ra quy luật nhất định, dường như trên núi hoặc trong núi thì xác suất có Trường Sinh Quả nhiều chút, nếu đây là núi lửa thì nên đi xem thử có Trường Sinh Quả hay không.
Lục Nguyên và Phương Thanh Chính bay gần sát đến lên giữa sườn núi, dùng vọng pháp thuật phát hiện đỉnh núi lửa chết quả nhiên có một gốc cây nhỏ, trên cây treo Trường Sinh Quả màu vàng, thoạt trông rất hấp dẫn, đúng là có. Phương Thanh Chính không chút vội vã, dùng trinh trắc pháp thuật để tránh cho bên cạnh có mai phục, trong Trường Sinh Động phải cẩn thận chút. Sử dụng trinh trắc pháp thuật lập tức phát hiện bên cạnh núi lửa chết có một người bay nhanh lên.