Nó mạnh vỗ, phút chốc gần ngàn con hoàng cân khôi lỗi cùng tấn công Lục Nguyên. Nó ảo tưởng giết chết Lục Nguyên rồi giết hết người khác trong kiếm quyển. Kiếm quyển là bảo bối của nó, nó không cho người Kiếm Môn dấy bẩn.
Vô số hoàng cân khôi lỗi tấn công Lục Nguyên, kiếm ý quái vật mơ về đem xương Lục Nguyên làm thành ghế ngồi.
Vào lúc này, không trung xuất hiện sinh tử luân hồi bàn.
Sinh tử luân hồi bàn xuất hiện, tất cả hoàng cân khôi lỗi ở gần Lục Nguyên bắt đầu mục rữa. Những hoàng cân khôi lỗi không có sinh mệnh, nhưng đá sẽ chết, đất sẽ nứt, ngươi không có sinh mệnh cũng không trốn được sinh tử luân hồi bàn. Không biết bao nhiêu hoàng cân khôi lỗi bị tiêu diệt dưới sinh tử luân hồi bàn.
Lục Nguyên nhìn kiếm ý quái vật, lạnh nhạt nói:
- Ngươi nói sinh tử luân hồi bàn không có tác dụng với hoàng cân khôi lỗi? Thật đáng tiếc, có đấy.
Kiếm ý quái vật trợn tròn mắt.
Nó chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nó cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị hoàng cân khôi lỗi thế mà bị nhân loại đáng chết đánh gục, hơn nữa gì thế này? Nhân loại làm sao có thể lấy một địch nhiều? Nó nghĩ vỡ đầu kiếm cũng không ra Lục Nguyên rốt cuộc dùng cách gì thắng nữa, tội nghiệp đầu đoản kiếm của nó.
Đại chưởng hư không của Lục Nguyên đánh hướng kiếm ý quái vật. Không thể không nói đầu đoản kiếm kiếm ý quái vật tuy tuyệt đối không suy nghĩ bằng đầu óc nhân loại nhưng không tính quá kém. Đầu đoản kiếm kiếm ý quái vật năm đó bị Lục Nguyên rút đi bảy loại kiếm ý, nghĩ đến cách dùng hoàng cân khôi lỗi đánh Lục Nguyên, cũng nghĩ kỹ đường lui rồi. Mấy năm nay nó ngộ đến một loại kiếm ý, là thuấn kiếm ý.
Tác dụng của thuấn kiếm ý là khi đại chưởng hư không của Lục Nguyên đến thì nó chớp mắt trốn đến nơi rất xa.
Lục Nguyên ngây ngẩn.
Đây là, thuấn di!
Không ngờ kiếm ý quái vật phát hiện một loại thuấn di, quái thật.
Thú vị, nếu mình nắm giữ thứ này thì sẽ được giúp ích rất lớn.
Chớp mắt Lục Nguyên dùng điện kiếm ý. Mười năm trước tốc độ của Lục Nguyên và kiếm ý quái vật ngang nhau, mười năm nay tốc độ của hắn tăng khá nhiều, còn tốc độ của kiếm ý quái vật? Cơ bản không tăng bao nhiêu, dường như rất nhanh bắt kịp kiếm ý quái vật.
Tuy nhiên, kiếm ý quái vật chớp mắt lại thuấn di đi.
Thú vị!
Lục Nguyên cảm thấy rất thú vị, hắn không vội vã. Dù sao có thể ở trong kiếm quyển một đonạ thời gian, đây chỉ mới bắt đầu. Lục Nguyên lập tức đuổi theo, hắn phát hiện khi kiếm ý quái vật thuấn di không sử dụng pháp bảo, vậy chính là kiếm ý rồi, không ngờ sẽ có kiếm ý thú vị đến thế, nếu mình có thể lấy được kiếm ý này thì chắc chắn thích lắm, thuấn kiếm ý này rất cường đại. Nguồn truyện: TruyenGG
Lục Nguyên lại đuổi theo, kiếm ý quái vật lại né, nhưng khoảnh khắc nó né thì Lục Nguyên lấy ra sinh tử luân hồi bàn. Lần này hắn chuẩn bị vô cùng đầy đủ, trung phẩm linh thạch tùy tiện tiêu hao cũng chẳng sao. Sinh tử luân hồi bàn tước một góc kiếm ý quái vật, tước xuống một đạo kiếm ý.
Chớp mắt Lục Nguyên cảm thấy trong lòng mình hư vô mờ mịt, dường như bềnh bồng không thể nắm bắt, trên đỉnh đầu xuất hiện một tấm thượng cổ phù chú, mặt trên có văn tự cổ đại viết 'U'. Kiếm ý thứ năm mươi chín vào tay. Thượng cổ phù chú này chớp mắt bị thu vào thiên địa pháp tướng.
Lục Nguyên tiếp tục đuổi theo, lần trước từ kiếm ý quái vật tước xuống bảy loại kiếm ý, lần này hắn chuẩn bị đã lâu, vì kiếm ý quái vật, hắn đợi tám năm trời. Chuẩn bị lâu như vậy sẽ không thỏa mãn chỉ bảy loại kiếm ý.
Lục Nguyên lại đuổi theo kiếm ý quái vật, sinh tử luân hồi bàn giơ ra, chẳng ngờ lần này hụt, kiếm ý quái vật dùng thuấn kiếm ý né.
Thú vị, Lục Nguyên không sốt ruột.
- Kiếm ý quái vật, ngươi chậm rãi trốn đi, tiếc là dù ngươi trốn thế nào đều không thoát được. Nếu ngươi có quyết tâm giết ta thì phải có giác ngộ bị ta lấy đi kiếm ý.
Lục Nguyên đuổi theo, kiếm ý quái vật lại muốn chạy trốn, nhưng lần này nó không may mắn, lại bị rút một loại kiếm ý.
Lục Nguyên cảm thấy trên đỉnh đầu mình xuất hiện một tấm thượng cổ phù chú, rõ ràng là đảo kiếm ý, đây là loại kiếm ý khá quái dị, có thể đem cảm quan của người đảo ngược. Ngươi cảm giác một kiếm chém ngay mặt kỳ thực qua đảo kiếm ý biến đổi, nó là đâm tới sau lưng. Ngươi cảm thấy là đánh bên trên, thực ra là tập kích bên dưới. Ngươi cảm thấy nó lùi thật ra là đâm tới. Cái loại kiếm ý đảo loạn thần kinh của ngươi, tác dụng trong chiến đấu rất tuyệt, kiếm ý hữu dụng, có thể làm kiếm ý thực chiến.
Giờ phút này Lục Nguyên thậm chí cảm giác thiên địa pháp tướng của mình chớp mắt ngã một cái rồi hồi phục bình thường.
Kiếm ý thứ sáu mươi.
Lục Nguyên tiếp tục đuổi theo, lập tức lại truy kích một loại kiếm ý, đây là phúc kiếm ý, đó là kiếm ý đại khí khái. Tuy nó không thực dụng như đảo kiếm ý nhưng cũng không tệ, là kiếm ý thứ sáu mươi mốt.
Chớp mắt lấy ra bốn loại kiếm ý, Lục Nguyên sướng lâng lâng. Mình luôn là người ngộ kiếm ý cực nhanh, nhưng trong đời trước giờ chưa từng ngộ kiếm ý nhanh như vậy, mới vài cái đã có bốn kiếm ý vào tay, thật là quá sướng. Tất nhiên nói là vài cái chứ cũng qua hai canh giờ, dù sao mỗi lần bắt kịp kiếm ý quái vật thuấn di trốn đi cần thời gian, sau đó chặn đánh nó cũng mất chút thời gian. Thuấn kiếm ý thật là rất phiền phức, chỉ hy vọng có thể lấy trúng thuấn kiếm ý cho rồi, vậy kiếm ý quái vật hoàn toàn trong tay mình rồi.
Lại một kích đánh trúng, bây giờ Lục Nguyên cảm giác vô biên vô hạn lan tràn, đó là ám quang, nó đáng sợ cỡ nào, dường như thế giới hắc ám đều tập trung một chỗ.
Đây là thế giới không ánh sáng.
Đây là nơi vĩnh hằng bóng đêm.
Tối đên không ánh sáng, tối đến không thanh âm, tối đến tất cả biến mất.
Đây là ngọn nguồn của ám.
Đó là kiếm ý cường đại không gì sánh bằng, Lục Nguyên đang nhận ý niệm đó truyền thừa, thậm chí không đuổi theo kiếm ý quái vật nữa mà ngồi xuống, chậm rãi hấp thu hắc ám kiếm ý cường đại này. Kiếm ý quái vật hết thảm, mới rồi bị lấy ra kiếm ý là một trong căn nguyên của nó, thế mà bị Lục Nguyên rút đi, nó vô cùng thống khổ nhưng không giết được hắn, chỉ có thể trốn.
Đó là điểm tối vô tịch.
Tối đến không có tia sáng, không có thanh âm, không có cảnh vật, không có sinh linh, không có sự vật, không có thời gian, đó là căn nguyên vạn ám, tối đến tận cùng thiên địa. Lục Nguyên thậm chí nhìn thấy lúc kỷ nguyên sụp đổ và sinh ra có một giây phân nửa là thuần màu đen ám.
Tiếo theo loại vô tịch ám này dần tỏa ra.
Có cảnh vật, có sinh linh, có thời gian, có không gian.
Tuy nhiên vẫn ám thuần túy, vì căn bản không có ánh sáng.
Đó là thế giới không có ánh sáng.
Lục Nguyên đứng đó, yên lặng nhìn. Không đúng, không nên nói là nhìn, không có ánh sáng thì sao mà nhìn. Yên lặng cảm giác thế giới không ánh sáng chảy xuôi, cảm ngộ ám kiếm ý.
Đột nhiên, Lục Nguyên ngộ.
Cái gọi là ám không phải tĩnh mịch, khi trời đất mới bắt đầu, trừ nơi phát sáng ra, chốn còn lại đều một mảnh tối đen. Mãi đến khi ánh sáng giáng xuống mới bắt đầu có tia sáng, có quang minh. Ám và quang khác nhau, quang tồn tại ở một điểm phát tán bốn hướng, ám không chỗ nào không ở, mãi đến khi quang giáng xuống thì mới rút đi.
Trừ nơi có tia sáng, chỗ khác không đâu không ở.
Đây chính là ám kiếm ý!