Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Chương 126

Ba giờ chiều , tiệc chiêu đãi kết thúc, Tiêu Ngự Phi cùng Bạch Ki Vân tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người, lên xe hoa rời đi, mà Liễu Tình cùng Cung Tề Hân mang theo tiểu Huyên Huyên đã sớm rời đi, nói là họ không quen với ko khí này , nên hiện tại trong xe chỉ có Cung Thần Hạo và Lôi Dĩnh

Tôn Phỉ Lâm và Lâu Tiểu Vũ cùng nàng chào hỏi xong cũng rời đi vì lý do quá mệt mỏi, ngày mai còn phải về Paris nên muốn ngủ bù, thuện tiện xem Nam Cung Tuyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Xe chạy được một đoạn , Cung Thần Hạo đột ngột hỏi "Em muốn hưởng tuần trăng mật ở nơi nào?"

"Hưởng tuần trăng mật?" Nàng kinh ngạc nhìn Cung Thần Hạo, ko hiểu hắn nói những lời này là có ý gì, chẳng lẽ tai nàng nghe lầm?

"Đúng, hưởng tuần trăng mật" Cặp đôi mới cưới nào cũng ao ước hưởng tuần trăng mật tựa như ao ước có một hôn lễ long trọng, mặc dù hắn đã cho nàng một hôn lễ long trọng như ko hề có một hành trình tuần trăng mật lãng mạn

"Sao lại đột ngột nghĩ đến muốn đi hưởng tuần trăng mật?" Lôi Dĩnh ngơ ngác hỏi, lời nói của hắn rất nghiêm, ko giống như nói giỡn, hai người họ cũng kết hôn gần 4 năm, tiểu Huyên Huyên cũng sắp ba tuổi, còn có thể đi hưởng tuần trăng mật sao?

"Anh nợ em một lần hưởng tuần trăng mật, cho nên lần này đền bù" Cung Thần Hạo cười nói, ngắm nhìn Lôi Dĩnh, gương mặt hiện tại của nàng thật đáng yêu

Lôi Dĩnh vội vàng lắc đầu "Ko cần, ko cần hưởng tuần trăng mật"

"Thật ko cần sao? Hay em muốn anh đền bù hôn lễ sau đó sẽ đi trăng mật?" Cung Thần Hạo cố ý suy diễn câu nói của nàng, hắn chỉ muốn nàng gật đầu đồng ý

"A?" Lôi Dĩnh hiển nhiên bị hắn làm cho hết hồn, ánh mắt mở to nhìn hắn , cà lăm nói "Hưởng.... ...... hưởng tuần trăng mật....kết........kết hôn?? Hạo, anh.... ... anh có biết mình đang nói cái gì ko?"

"Dĩ nhiên, anh rất tỉnh táo" Cung Thần Hạo nghiêm túc gật đầu ứng tiếng nói, tốc độ xe cũng nhanh hơn, dĩ nhiên con đường này ko phải đường về nhà, mà là hướng ra phi trường

Lôi Dĩnh thấy hắn như thế, trong lòng mặc dù rất vui vẻ, nhưng sau đó nghĩ về khuôn mặt nhỏ buồn bã của tiểu Huyên Huyên lại vui vẻ ko nổi nữa , nói "Hạo, chưa đến lúc, anh phải đi làm, em cũng phải đi học, lại còn phải chăm sóc Huyên Huyên"

"Công việc của anh, anh đã xử lý xong, phần lại Tử Kiệt và ba sẽ làm, về phần việc học của em, có học hay ko cũng ko sao, hơn nữa, anh đã nhờ em xin cho em nghỉ, tiểu Huyên Huyên thì càng ko cần lo lắng, có mẹ chăm sóc, hơn nữa trong nhà còn có ông, ba và người giúp việc, họ sẽ chăm sóc tiểu công chúa rất tốt" Cung Thần Hạo trả lời, hắn vì ngày này đã chuẩn bị rất lâu, xử lý thật gọn công việc xong, mới nghỉ phép một tháng, cùng nàng bồi dưỡng tình cảm thật tốt một chút, hơn nữa phải "bồi dưỡng" cho đến khi nào ra một tiểu bảo bối mới thì thôi

"Vậy chúng ta hưởng tuần trăng mật đi!" Lôi Dĩnh nói, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, nếu đã sắp xếp xong hết thảy, vậy thì nàng nên bỏ xuống mọi chuyện, cùng hắn vui vẻ sống trong thế giới của hai người ! Mặc dù đã hứa với tiểu Huyên Huyên ko bỏ nó lại nữa, nhưng lúc này lại lỡ hẹn, tiểu công chúa phải tha thứ cho mẹ nha!

"Quyết định xong? Ko hối tiếc?" Cung Thần Hạo xác nhận hỏi dò

"Thành thật mà nói , em có chút không thể đợi cái tuần trăng mật này" Trong giọng nói của Lôi Dĩnh mang theo mùi vị đắc ý, thúc giục!

"Em muốn đến nước nào?"

"Em.... .......em cũng ko biết nữa, anh quyết định đi"

Cung Thần Hạo gật đầu, thật ra thì hắn đã sắp xếp xong xuôi "Đến Châu Âu đi"

"Ừ" Lôi Dĩnh gật đầu một cái, trong đầu đột ngột lóe sáng nhìn Cung Thần Hạo hỏi "Hạo, chúng ta đến Châu Âu thì phải có visa và hộ chiếu, nhưng mà mấy thứ này em để ở nhà rồi, còn nữa, đường này ko phải là đường về nhà ?"

Cung Thần Hạo nâng tay phải cầm lấy tay trái của Lôi Dĩnh, nói "Hiện tại chúng ta đến phi trường, bốn giờ bay, visa, hộ chiếu ở trong rương sau xe, anh đã chuẩn bị trước nên không quên"

Lôi Dĩnh hơi kinh ngạc, sau đó mỉm cười, xem ra hắn vì hôm này đã chuẩn bị rất nhiều, chuẩn bị rất ổn thỏa.... ...... ....

Trong vòng một tháng, Cung Thần Hạo mang nàng du lịch Châu Âu, đi thăm những dãy nói quanh nắm tuyết phủ , nhà thờ lớn cùng di tích La Mã, những vườn nho, vườn cà phê bạt ngàn, thường hay xuất hiện trong sách báo và truyền hình , cùng nhiều kiến trúc nghệ thuật, vườn tược nông thôn , món ăn ngon thưởng thức hoài không hết, rượu ngon nhiều loại.... ......

Cung Thần Hạo vô cùng thương yêu nàng, để cho nàng từ khi bước chân lên Châu Âu không ngừng vui vẻ, lòng của nàng vốn thuộc về hắn, chẳng qua hiện tại , tình cảm càng thêm sâu, sâu đến mức nàng ko thể đo lường

Tất cả đều vô cùng tốt đẹp...... hàng đêm đêm xuân.... ...... mầm móng sinh mệnh đã thất lạc trở về cơ thể nàng, có điều người trong cuộc vẫn chưa biết mà thôi , đứa bé mang theo nụ cười trở về cơ thể mẹ, vẫn là đứa trẻ đó.... ...... ........

Đi, hay trở lại, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian

Hạnh phúc chính là như thế, vui vẻ đơn giản!

______________________________________

Minh Thiên Mạch một mình nâng ly , bên trong ly chất long màu đỏ nhẹ nhàng lưu chuyển, một mình đứng trên ban công, nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời, sao giăng xung quanh thật đẹp, bầu trời đem ở Paris, thường rất đẹp.... ...... ......

Lắc lư cái ly, hạ xuống, sau đó đặt lên khóe miệng, mở miệng uống một hớp, rượu đỏ ngọt , từ trong miệng hòa tan, sau đó liền uống một hơi can sạch, hắn xoay người đặt ly trên bàn

Ngắm nhìn phòng của nàng, mặc dù chỉ ngắn ngủi mười ngày, nhưng khắp nơi vẫn còn lưu lại mùi nàng, tất cả đều ko thay đổi, chẳng qua căn phòng đã mất đi chủ nhân vốn có, rất trống vắng

Hiện tại chắc em rất hạnh phúc! Cùng hắn bên nhau

Khóe miệng hiện ra một nụ cười khổ , nói là muốn quên, nhưng vì sao trong đầu vẫn luôn hiện ra hình dáng em

Có lẽ chỉ có thể nhờ thời gian xóa nhòa.... ...... ......

Yêu một người chỉ cần một phút, tại sao muốn quên một người phải cần cả đời??

_________________________________

Vừa qua tháng sau, bên trong vườn hoa của biệt thự Cung gia

Lôi Tử Huyên cầm trong tay một nhành cây nhỏ, nhẹ nhàng vung vẩy , thân thể nhỏ dựa vào cây hòe già , ngồi trên thảm cỏ , đầu nhỏ hơi ngước nhìn bầu trời màu lam, nghiêng nghiêng đập vào mắt là màu xanh đậm của lá cây, thỉnh thoảng có mấy con chỉ sẻ nhỏ đậu trên cây, "ríu ra ríu rít" vui mừng kêu lên , mà nó sẽ nở nụ cười theo

Đã một tháng, ba mẹ vẫn chưa về, tiểu Huyên Huyên ở nhà rất chán , hỏi bà nội, bà nội nói "đợi ba mẹ trở về, sẽ cho tiểu Huyên Huyên một em trai, cho nên tiểu Huyên Huyên ko được nóng lòng, phải kiên nhẫn đợi mới là bé ngoan"

Mỗi lần nghe thấy, cái miệng nhỏ của nó liền chu ra, chờ chờ hoài, mắt to chuyển động, mẹ là một người nói dối , nói ko bỏ lại tiểu Huyên Huyên nhưng lại cùng ba rời đi, nó ko bao giờ ... ......thèm tin mẹ nữa

Đứng lên, cầm nhanh cây nhỏ ném xuống cỏ, tay nhỏ bé vỗ vỗ mông, sau đó xoay người, mặt hướng về cây hòe già, ánh mắt chằm chằm nhìn vào nó, trong miệng bắt đầu phát ra tiếng nói "Mẹ xấu xa, mẹ nói dối.... ......... tiểu Huyên Huyên ko bao giờ.... .....thèm để ý mẹ nữa, tiểu Huyên Huyên ghét mẹ, tiểu Huyên Huyên ko nên ở cùng bà, tiểu Huyên Huyên muốn mẹ.... ...... ......." Lấy chỉ số thông minh của đứa trẻ lên ba , nó bắt chước TV cùng những gì cô giáo trong nhà trẻ đã dạy vận dụng, vừa nói, vừa mang theo chút nức nở, nó nâng chân phải đá vào cây hòe

"Này, đừng khóc, ồn gần chết" Một giọng nói lười biếng , ngây thơ vang lên phía sau cây hòe

Lôi Tử Huyên giật mình, cho là mình làm cây hòe đau , nên mới mở miệng hù dọa nó, khuôn mặt nhỏ nhất thời trằng, mắt to sợ hãi, nhớ trước khi ngủ ông thường kể cho nó nghe những chuyện kì quái . Mặc dù rất sợ, nhưng nó vẫn thích nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn khuất sau mền, chỉ chừa lại đôi mắt to nghe ông kể, sau đó mới từ từ ngủ

"Thật xin lỗi, tiểu Huyên Huyên ko cố ý chọc ông hòe già" Lôi Tử Huyên như một đứa bé làm sai chuyện cúi đầu , tay nhỏ nắm chặt nhau

Thiếu niên đang nghỉ ngơi bên kia gốc cổ thụ hơi híp mắt, liền buồn cười mở mắt, "ông hòe già" đúng là ngốc?? Giọng nói của hắn giống giọng của một ông già sao?? một chút thưởng thức cũng ko có

Đứng thẳng người, vỗ vỗ cỏ xanh bám trên thân,hắn từ bên phải cây hòe già đi ra, hắn muốn nghỉ ngơi ở đây một chút, vui vẻ hưởng thụ thiên nhiên tinh khiết, lại bị đứa bé nhỏ thắt hai bím tóc đáng cúi đầu này phá rối, nhìn qua nó chắc cũng hơn hai tuổi !

"Này, tiểu nha đầu, sao nhóc lại một mình ở đây? Người nhà đâu rồi?" Thiếu niên mở miệng, nơi này là khu cao cấp , người sống ở đây đều là những kẻ có tiền, nó nhỏ như vậy, người lớn làm sao có thể an tâm cho nó ra ngoài, nhất định là lén lút ra ngoài, nó như vậy chẳng lẽ ko sợ người trong nhà lo lắng sao? Suy nghĩ, hắn khẽ cúi người xuống

"Tiểu Huyên Huyên chỉ muốn ra ngoài tìm mẹ , ba , bà nội biết tiểu Huyên Huyển ở đây, tiểu Huyên Huyên sẽ ko chạy loạn" Lôi Tử Huyên chu miệng nhỏ giải thích, vẫn ko dám ngẩng đầu

"Cha mẹ nhóc đâu?" Thiếu niên hơi nhíu mày, lại hỏi tiếp, tiểu Huyên Huyên, một cái tên thật đáng yêu

"Bà nội nói mẹ và ba đi đến một nơi rất xa xử lý công chuyện, còn nói chờ mẹ trở về, tiểu Huyên Huyên sẽ có thêm em trai, tiểu Huyên Huyên rất vui nha, sau này tiểu Huyên Huyên ko còn phải chơi một mình.... ...... ......" Nói đến chỗ vui vẻ, Lôi Tử Huyên quên sợ ngẩng đầu, nhìn cây hòe già, lại kinh ngạc phát hiện, trên cây hòe , một thiếu niên áo trắng đang tựa vào, tay bỏ trong túi quần nhìn quan trưởng thành hơn số tuổi của mình rất nhiều

Thiếu niên hơi sững sốt, ko ngờ tới cô gái nhỏ này ... ....... bộ dạng phải nói thế này đây? Búp bê? da trắng mặt phấn? lấy lại tinh thần, hắn hỏi "Nhóc ở đâu? Anh đưa nhóc về"

Lôi Tử Huyên lắc lắc đầu nhỏ "Ko cần, tiểu Huyên Huyên tự biết đường về nhà mỗi ngày tiểu Huyên Huyên đều đứng ở đây cho ba mẹ"

Thiếu niên đột ngột thay đởi ánh nhìn đối với cô gái nhỏ tên "tiểu Huyên Huyên" , trong lòng phập phồng, nhấc chân đi đến trước mặt nó, hắn so với nó cao hơn rất nhiều , tiểu Huyên Huyên chỉ đến ngực hắn, thiếu niên ghé sát , nhìn thẳng vào mắt , khóe miệng tà mị cười một tiếng nói "Nhóc tên gì?"

Lôi Tử Huyên nháy mắt to, nhìn gương mặt phóng đại trước mắt , hiện tại nó hiển nhiên chưa hiểu được cái gì gọi là đẹp trai, cái gì gọi là tuấn duật, chỉ biết thiếu niên này rất đẹp , nuốt nước miếng nó trả lời "Lôi Tử Huyên" Ko biết tại sao, nó cảm thấy anh trai này sẽ ko thương tổn nó, cho nên mới nguyện ý nói tên cho hắn biết

"Lôi Tử Huyên.... .........Lôi Tử Huyên.... ....." Trong miệng lập lại mấy lần, sau đó hắn khẽ cười nói "Anh tên Dạ Tử Hi, phải nhớ kỹ tên này"

Lôi Tử Huyên gật gù đầu nhỏ, trong mắt mang theo mong đợi "Vậy tiểu Huyên sau này có thể gọi anh là Hi ca ca ko?"

Thiếu niên gật đầu tỏ vẻ đồng ý "Có thể, nhưng tiểu Huyên Huyên ko được nói cho người khác biết, đã gặp Hi ca ca nha!"

"Tại sao?" Lôi Tử Huyên ko hiểu tại sao hắn muốn nói như vậy, nó còn muốn về nhà kể với bà nội rằng hôm nay nó quen thêm một người bạn mới, hơn nữa diện mạo còn rất đẹp

"Ko có tại sao, chỉ cần nhớ điều này là được!" Dạ Tử Hi đứng thẳng người, nhìn về phương xa, trong lòng nghĩ ngợi thứ gì đó, cũng chỉ mình hắn mới biế ,người trưởng thành trước tuổi như hắn, chắc là do gia đình tạo nên!

"A, tiểu Huyên Huyên đã biết" Lôi Tử Huyên có chút thấp giọng trả lời, ko được nói , ko được nói, nó thầm lẩm bẩm trong lòng

"Hi ca ca, ko được xoa đầu tiểu Huyên Huyên nữa, tóc sẽ rối nha.... ......." Lôi Tử Huyên giơ tay vỗ vào tay hắn đang đặt trên đỉnh đầu nàng

"Ha ha.... ........." Dạ Tử Hi bị động tác của nàng làm cho buồn cười

Lôi Tử Huyên có chút ngơ ngác nói "Hi ca ca, anh cười lên thật đẹp! Sau này phải thường xuyên cười nha!"

Dạ Tử Hi nghe nói nói như thế, nụ cười ngay sau đó bị thu về , nói "Thời gian ko còn sớm, nhóc nên trở về nhà"

"Hi ca ca, ngày mai tiểu Huyên còn có thể đến nơi này, Hi ca ca cũng đến nha!" Lôi Tử Huyên cười vô cùng khờ dại

"Ừ, Hi ca ca mai sẽ đến đây chờ tiểu Huyên Huyên" Dạ Tử Hi hứa hẹn

"Vậy, tiểu Huyên Huyên về nhà, tạm biệt Hi ca ca.... ...... ....." Vừa nói nó vừa hướng hắn hươ hươ tay nhỏ bé, thân thể nhỏ xoay lại chạy về một cái biệt thự cách đó ko xa, nó ko còn phải chờ đợi một mình nữa, nó có bạn tốt rồi, hì hì.... ..........thật vui nha!! Lôi Tử Huyên một mạch chạy trở về

Thiếu niên nhìn bóng người nhỏ, trong lòng có một giòng nước ấm lướt qua, đã bao lâu hắn ko cười? Hắn ko nhớ rõ, có lẽ là sau khi mẹ qua đời, đó là lần đầu tiên hắn ko cười đi.... ...... ......

Xoay người lại, ko nhìn về phía nàng nữa, hắn sải bước chân đi về hướng ngược ngược hướng của nàng, hồi tưởng như vậy là đủ rồi! Nếu trời cao an bài cho hắn gặp nàng, vậy hắn sẽ ko dễ dàng buông tay

Một năm này, hắn tám tuổi, nàng hai tuổi tám tháng.... ...... ........

Câu chuyện thuộc về hai người họ vừa mới bắt đầu

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment